chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đất Thôn Quý Châu mang tiếng là nghèo mấy đời nay.
Người dân trong thôn chủ yếu sống bằng nghề  nông, ai khá giả lắm trong nhà mới có vài con gà, con vịt. Thôn tuy nghèo nhưng cuộc sống rất yên ả, dân quê bản chất thật thà tốt bụng, cứ thể giúp nhau đc gì là họ giúp rất nhiệt tình. Nói tới có tình có nghĩa phải nói tới gia đình ông Park ở cuối thôn.
Ông bà Park tuổi cũng đã gần 50, gia cảnh sếp vào loại nghèo nhất nhì thôn.
Ngày trước vợ chồng ông làm ruộng nuôi đứa con nhỏ ăn học, ngày không phải ra đồng ông lên núi lấy ít củi hay ra sông câu cá, được ít được nhiều gì ông cũng chia cho hàng xóm, nhiều người hỏi sau ông k mang ra chợ bán kím thêm mấy đồng, nhưng ông đều xua tay, với ông tình làng nghĩa sớm còn vui hơn mấy đồng bạc đó.
Nhà ai bị đổ hàng rào hay mái lá lâu năm cần thay, ông cũng sang giúp đỡ nhiệt tình, nhưng từ mấy năm nay bệnh tim ông trở nặng, hầu như chỉ có thể nằm trên giường, gắng nặng cơm áo gạo tiền đè lên vai người vợ, nhiều lần bất lực ông nói bà để ông chết quách đi cho xong,sống mà làm khổ vợ con ông sót lòng lắm, nhưng vợ thương chồng thương con thì làm sao, con trai tuy còn nhỏ tuổi nhưng ý thức được hoàn cảnh gia đình, cậu xin nghỉ học để phụ giúp gia đình, ban đầu bà Park nhất quyết k đồng ý, bà muốn con bà được ăn học đến nơi đến chốn, để mai sau còn đổi đời, không phải sống 1 cuộc sống vất vả như cha mẹ, nhưng theo thời gian và cái gánh nặng đang oằn cong lên vai, bà đành chấp nhận mong muốn của cậu.
Từ đó 2 mẹ con ngày ngày ra đồng làm từ tờ mờ sáng bà nhận thêm đan lúc rảnh rỗi.
Còn cậu từ bé đã tháo vác việc nhà, trong xóm ai cần gì cậu làm nấy, từ nhặt cỏ, làm vườn đến gánh nước, giặt thuê, tiền công chẳng nhiều nhưng nghỉ tới mua thêm thuốc cho ông Park giúp bà Park được 1 lon gạo là cậu thấy vui lắm, cả thôn ai cũng thương cậu đã giỏi còn có hiếu.
Mặt trời đứng bóng, cuối cùng 2 bác cháu cũng đến Seoul, cái đau nhức ở lưng vì lần đầu ngồi xe đi xa, lập tức biến mất khi cậu nhìn xung quanh, gần 18 tuổi nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy nhiều người như vậy, xe cộ đông đúc, và các dãy nhà chọc trời nối liền nhau. Bác Ha Sungwoon nhìn thấy gương mặt ngơ ngác thêm phần háo hức của Jihoon liền bật cười, ông tự hứa bằng mọi cách sẽ nhanh chống tìm cho cậu 1 chỗ làm, và thường xuyên thư từ để báo tin của cậu cho vợ chồng ông Park nghe để bớt phần nào lo lắng.
Họ phải đi thêm 1 chuyến xe buýt nữa mới tới chỗ của bác Ha, khác vs lúc nãy suốt đường đi Jihoon chỉ toàn cuối gằm mặt, bây giờ cậu mới nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa kính như muốn thu hết mọi hoạt động của người dân đô thị vào mắt mình.
Chẳng mấy chốc đã đến nơi, theo như lời bác Ha nói chỗ cậu nộp hồ sơ là 1 công ty bình thường nhưng trong mắt cậu nó lớn khủng khiếp, 2 bác cháu ngồi ở công viên đối diện ăn bánh mì kẹp mà cậu k sao rời mắt khỏi nó vội vã gặm hết cái bánh mì, cậu phủi quần đứng dậy theo bác.
Trước tiên bác Ha mua cho cậu 1 tấp hồ sơ điền thông tin, Jihoon đã nghỉ học khá lâu bây giờ cầm lại cây bút rất khó khăn, cố gắng lắm chữ viết mới không xiên vẹo, sau đó 2 người cầm hồ sơ qua chỗ quản lý để nộp và đóng phí, kể cũng phải họ đâu có khi không mở công ty rồi tìm việc miễn phí cho người khác, nhìn mức giá tiền phải đóng mà cậu xanh mặt, trước khi đi bà Park có vay hàng sớm đc ít tiền, cho cậu mang theo phòng thân đóng xog cái này cậu còn k có 1 xu, cậu cắn răng mốc trong túi ra nhưng vẫn còn thiếu 1 ít,  bác Ha liền lấy tiền của mình đóng thêm cho đủ, người quản lý nhận tiền xog đưa biên lai, chưa kịp mở hồ sơ ra xem trên bàn làm việc có  cuộc gọi ầm ĩ.
"Công ty môi giới việc làm Shine xin nghe"
"..."
"..vâng..vâng chúng tôi xin lỗi ông, chúng tôi sẽ làm việc lại vs cô ấy"
"..."
"...xin ông bớt nóng ạ, bên chúng tôi sẽ tìm người khác ngay ạ, trong hôm nay à không bây giờ lun ạ"
"....."
"Dạ tức nhiên sẽ được hơn mấy người trước đó ạ"
"...."
"Chào ông"
Cô nhân viên gác điện thoại liền lấy khăn giấy lâu mồ hôi, cô k bít đây là bnhiu lần trong tháng người đó gọi kêu đổi người vs đủ lý do, xíu chết đó lại là công ty lớn, ký hợp đồng vs công ty cô tận 1 năm, hơn 1 tháng đã đuổi sạch 5 người giúp việc giỏi nhất, bây giờ tìm đâu ra 1 người thế chỗ đây, bởi vì các người giúp việc khác sẽ bỏ chạy nếu như nghe đến tên ông ấy, khó tính cực kì.
Cô lâu mồ hôi rồi bóp trán, thuận tay mở tập hồ sơ của Jihoon ra xem, mắt lập tức sáng rực như thấy vàng.
"Cậu nộp đơn xin làm giúp việc à?"
"...dạ vâng" cậu gật đầu
"Có kinh nghiệm chưa?"
Cậu lắc đầu, bác Ha thấy cơ hội tốt liền nói giúp
"Cô yên tâm cháu tôi từ nhỏ đã nấu ăn rất ngon làm việc nhà rất tốt"
(Nếu muốn biết cô thư kí có đồng ý cho Jihoon vào làm hay không thì đón xem chap 2 ở tuần sau nhé)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro