chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy cậu có thể bắt đầu làm việc ngay bây giờ không?"
"Dạ được" cậu vội vàng gật đầu lia lịa

.........

Cầm theo tờ giấy giới thiệu của công ty Shine địa chỉ chỗ người sẽ thuê cậu, lây hoay của tiếng đồng hồ 2 người mới tìm ra được, hoá ra nhà người đó ở trong khu chung cư cao cấp bậc nhất ở Seoul, nằm tách biệt vs đường phố ồn ào bằng 1 con dốc dài,  trước khu chung cư có 1 chốt bảo vệ và rào chắn lớn, người lạ không được tuỳ ý ra vào,  có lẽ người thuê cậu đã báo trước nên sau khi đưa giấy giới thiệu của công ty họ để cậu qua mà k làm khó dễ, nhưng bác Ha thì bị chặn lại, bác lấy hết tiền trong túi cũng còn chẳng là bao nhét vào tay Jihoon, cậu lắc đầu không nhận nhưng bác ép cho bằng được, bác xoa đầu động viên và kêu cậu vào nhanh chóng, nhìn cái dáng người vừa gầy vừa đi vừa sợ sệt quay lại nhìn lại bác thương lắm, nhưng thấy cậu được gia đình giàu có nhận vào làm, nên bác thấy mừng nhiều hơn.
Đưa tay bấm chuông của trong địa chỉ mà cậu mất cả tiếng đi tìm và thêm 15p dò lại tỉ mỉ, cậu bỏ túi xách xuống trước cửa mà vẫn còn ngơ ngác, nếu như Seoul ngoài kia là 1 thế giới mà cậu chỉ được nhìn thấy trong TV cổ lỗ hỏng ở nhà thì chỗ cậu đang đứng là 1 nơi mà có mơ cậu cũng không thấy được,
Những căn biệt thự pha trộn 2 nét kiến trúc cỗ điển của Pháp và sang trọng của Âu Mỹ nằm cách biệt nhưng rất có trật tự, mỗi căn đều có gara và sân vườn bao quanh, là chung cư cao cấp nên có hẳn 1 hệ thống đường xá vô cùng thoáng đãng và công viên rộng lớn ở phía trung tâm, chưa kể đến còn sở hữu cả chuỗi siêu thị, nhà hàng riêng biệt.

.......

Cạch...cánh cửa sau lưng cậu mở ra
"Cậu là....."
1 giọng nam trầm kéo cậu về thực tại, Jihoon vội vã quay đầu cuối chào, có phần lúng túng
"...xin chào...tôi đến.làm người...giúp việc"
Nhận thấy chủ nhà không có phản ứng, cậu lén liếc mắt lên nhìn trộm rồi rất nhanh trở về tư thế cúi gằm mặt quen thuộc cái kiểu đập loạn xạ ở tim cậu bây giờ chẳng quen thuộc tí nào cả, người đứng trước mặt cậu bây giờ không chỉ điển trai quá mức mà còn toả ra thứ bá khí khiến người khác đông cứng vì khó thở.
"Giấy giới thiệu" người ấy nói cộc lốc, đưa tay ra phía cậu
"Dạ..đây" cậu run run cầm tờ giấy bằng 2 tay
Nhận lấy tờ giấy từ tay cậu, người đó liếc sơ r nhìn cậu từ trên xuống dưới, cậu siết chặt lấy 2 bàn tay mình đến trắng bệt vì hồi hợp.
"Nếu như hôm sau còn đến trễ như hôm nay tui sẽ lập tức đuổi cổ cậu"
Cái câu nói đáng sợ đó qua cái chất giọng trầm lạnh không cảm xúc càng trở nên đáng sợ gấp bội, Jihoon nhanh chống cúi đầu xin lỗi.
"Tôi biết lỗi rồi..lần sau không dám như vậy nữa"
Người đó thở hắt bực dọc rồi đẩy cửa lớn hơn, nói ngắn gọn rồi vào nhà.
"Vào đi"

............

Hắn ngồi phịch xuống sofa, nhìn người cúi mặt đứng trước mặt mình, thú thật hắn có chút ngạc nhiên khi nghe cậu nói mình là người giúp việc mới, hắn cứ nghỉ sẽ là 1 cô gái giống mấy lần trước, sao cũng được đối vs hắn người làm thì như nhau cả thôi, ít ra nếu là con trai thì khi nổi điên lên muốn mắng muốn chửi cũng không phải kìm chế.
Phải giới thiệu về hắn 1 chút nhỉ, hắn họ Lai- Lai Guanlin hiện là giám đốc hệ thống khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp nhất nước, tuy thương trường làm ăn, tên hắn lun được nhắc đến như 1 đối thủ hùng mạnh, thành đạt tuy còn rất trẻ tạo cho hắn tính cách vô cùng lạnh nhạt và thực dụng, hắn không phải người bất chấp thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn nhưng trong công việc hắn chưa bao giờ dùng tình cảm để giải quyết,  đối vs hắn tiền và phục tùng là 2 thứ trên hết, tiền là thứ khiến khắn chứng tỏ được thành công và sự phục tùng của người khác giúp hắn khẳng định được vị trí của mình. Trong con mắt của hắn những người hắn tiếp xúc hằng ngày chia làm 2 loại: 1 là người phục tùng hắn, 2 là người mang cho hắn tiền. Dĩ nhiên vs lối sống đó, hắn không có và cũng chẳng cần có 1 người bạn.
Nhưng bạn gái thì hắn có" Nancy, cô đẹp, tất nhiên, và dĩ nhiên gia thế cũng không phải tầm thường, gái đẹp theo hắn không thiếu hay nói cách khác là luôn thừa, hắn vốn dĩ chấp nhận cô là vì cô khôn ngoan và luôn biết cách chiều lòng hắn, cả việc trên giường ngủ hay trên bàn làm việc. Phải thừa nhận từ khi để cô làm bạn gái đã mang về cho hắn không ít hộp đồng làm ăn béo bở của công ty của Lee gia do cha cô làm chủ, nhiêu đó lý do cũng đủ làm hắn chấp nhận cô dù yêu thương cũng chỉ nữa vời.
Trước đây nơi ở của hắn là phòng tổng thống của khách sạn hắn làm chủ do chán ngẩm với không gian đóng hộp chót vót trên cao hắn quyết định chi 1 khoảng không nhỏ để tậu căn biệt thự ở khu này, hắn sống 1 mình, thỉnh thoảng Nancy có qua ngủ cùng nên cũng không cần mua căn quá lớn nhưng độ sang trọng thuộc hàng top, ngoài tính cách đã nói trên thì hắn người người theo chủ sạch sẽ tới hoàn mỹ, yêu cầu về dọn dẹp nhà cửa của hắn rất cao, lương trả cho người làm dĩ nhiên không thấp nhưng tuyệt đối phải làm hắn hài lòng, nếu không đây là người thứ 6 hắn đuổi trong 1 tháng.
"Công việc của cậu là sáng phải có mặt trước 7h để chuẩn bị đồ ăn sáng, tôi không có thói quen dậy muộn nên k cần gọi, sau khi tôi đi làm thì dọn dẹp nhà cửa, tui yêu cầu rất cao trong chuyện này, nhà phải hút bụi và lâu mỗi ngày các phòng, quần áo của tôi phải giặt bằng tay, riêng đồ vest cách ngày sẽ có người đến mang đi hấp, Grap giường 2 ngày phải thay mới, rèm cửa 3 ngày giặt 1 lần có thể dùng máy giặt, các cửa kính trong nhà lúc nào cũng sạch bụi cỏ ngoài vườn lúc nào cũng phải ở độ cao 3cm lá cây cũng phải được nhặt sạch, tôi không hay ăn cơm nhà vào buổi tối, nếu hôm nào có tôi sẽ nói lúc sáng"
Jihoon cố nhớ hết nhưng gì hắn vừa nói vừa nuốt nước bọt nhìn căn nhà rộng lớn, riêng chuyện lau chùi căn nhà phải mất hơn nửa ngày, dù ở quê cậu cũng làm việc vất vả nhưng chưa bao giờ phải làm khối lượng công việc nhiều như thế,  vì biết bản thân không thông minh nên cậu phải lẩm bẩm trong miệng để học thuộc lòng, nhưng cậu không hiểu sau lại có cảm giác câu đó là câu dài nhất mà hắn nói vs cậu, chợt có vật gì mềm mềm khều khều vào chân của cậu làm cậu giật mình
Ngao~~~
Là 1 bé mèo lông xám tro, nó cứ luẩn quẩn ở giữa 2 chân cậu và nhìn cậu bằng ánh mắt màu mật đen tuyệt đẹp.
"Dạ..thưa cậu chủ"
"Giờ thì đi làm việc đi" hắn phất tay
Cậu đi được vào bước thì đứng lại ngập ngừng hồi lâu mới dám quay lại nói vs hắn, giọng nhỏ xíu
"Dạ..cậu chủ"
Hắn câu mày vì âm thanh lí nhí đó liền lớn tiếng
"Nói cho đàng hoàng"
"Dạ..tôi muốn xin cậu chủ cho tôi được ở lại"
Có phải vì sợ mà âm thanh của cậu to rõ lạ thường từng câu từng chữ hắn đều nghe rất rõ ràng, chuyện gì thế này? Hắn tự hỏi, từ lúc bước vào cửa tới giờ cậu chưa làm gì hắn hài lòng về bất cứ chuyện gì, bây giờ còn đòi ở lại?
Giây phút nhìn vào đôi mắt nâu xếch xoáy thẳng vào mình, tay chậu bóp chặt vào 2 bên quần 2 bàn chân bấu chặt vào sàn nhà gỗ bóng loáng, mồ hôi ước đẫm thái dương, nói hơi hoang đường nhưng cậu sắp bị ánh mắt kia bóp nghẹn đến chết
"Ở lại" Guanlin nhíu mày hỏi lại lần nữa cho chắc chắn mình không nghe nhầm
"...dạ" cậu khẽ gật đầu
"Tại sao tôi phải cho cậu ở trong nhà mình?"
Hắn bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực dáng vẻ khá mong chờ câu trả lời, trong đầu hắn phác hoạ ra 1 kế hoạch đổi đời rẻ tiền và ngu xuẩn của cậu. Đùa à? Hắn sao có thể để 1 người thấp kém như cậu đi đi lại lại trong nhà hắn, cái con người nhỏ nhắn kia định chơi trò đục nước thả câu vs ai vậy?
Jihoon nuốt nước bọt, cậu còn chưa tin mình dám nói ra câu đó, nhưng hiện giờ trong người 1 đồng cũng không có, đường xá không rành lại càng không thể làm gánh nặng cho bác Ha, nghĩ tới nhiêu đó cậu vội khuẩn thiết cầu xin.
"Tôi mới vừa ở quê lên sáng nay,...tôi...hiện giờ k có chỗ đi, cậu chủ cho tôi ở lại tiền trừ bớt tiền lương cũng được, tôi chỉ ngủ trong bếp thôi, ăn uống tui sẽ tự túc, cậu chủ cho tôi ngủ lại là được rồi, sai bảo gì tôi cũng làm, lúc nào cậu chủ cần gì tui đều có mặt"
Hắn nhướng mày nhìn cậu, hơi nhạc nhiên vì lời cầu xin của cậu, hắn không phải loại nhẫn tâm cũng không quan tâm đến chuyện người khác, cái chuyện vô gia cư của cậu hắn không coi đó là lí do chính đáng, cái mà hắn cần là lúc nào hắn cần cậu đều có mặt, hắn thường hay làm việc khuya nên cũng cần người pha cafe thay vì cứ uống suốt cái loại cafe lon dở tệ, thỉnh thoảng đi công tác cũng cần người dọn dẹp nhà cửa hơn nữa hắn cũng không làm khó dễ gì cậu vì cậu ý thức được thân phận chỉ dám ngủ ở trong bếp.
"Khôn hồn thì đừng giở trò ở đây, mất mấy thứ gì thì tôi cho cậu đi tù gục xương"
Hắn nói xog liền đứng lên đi lên lầu, Jihoon nghệch mặt nhìn theo vẫn chưa ý thức được nên vội chạy theo hỏi lại
"Vậy là tôi được ở lại đúng không cậu chủ?"
"Nếu cậu còn hỏi nữa thì cút ra khỏi đây, mau sắp sếp đồ đạc r đi chuẩn bị bữa tối"
Cậu vui mừng cuối đầu liên tục cảm ơn không ngớt

...........

Ngồi vào bàn làm việc , Guanlin xem kĩ lại lần nữa tờ giấy giới thiệu của công ty lúc nãy cậu mang tới.
Park Jihoon
20 tuổi
Nơi sinh thôn Quý Châu
Trình độ trung học cơ sở
Chân mày hắn gần như đụng vào nhau khi đọc xong những điều trên cái công ty quái quỷ ấy nghỉ gì mà đưa cho hắn 1 người làm như vậy, bộ dạng xộc xệch bác màu, cả kiểu nói chuyện lí rí và lúc nào cũng cắm cái mặt xuống đất đúng kiểu hắn ghét nhất. Những người làm trước dù nghèo nhưng cũng là dân thành thị thất nghiệp hay nội trợ muốn kiếm thêm thu nhập, còn cậu không nhẫn là dân quê mà còn là dân quê thất học, mở miệng nói vài câu đã khiến hắn nổi nóng vì sự chậm hiểu, ngu dốt, dân tỉnh lẽ lên Seoul chắc cũng chỉ để kiếm tiền rồi tập tành ăn chơi đàm dúm như mấy đứa lóc loai choai cùng tuổi, nghỉ tới đó hắn thấy mình có chút sai lầm khi nhận cậu vào làm 1 cách đơn giản quá, hắn cứ tự nhủ cho cậu ở lại vài ngày xem sao, nếu thấy chướng mắt hắn sẽ đuổi và không trả 1 đồng, coi như trừ sạch vào tiền cậu xin ở lại.
Cả câu nói của hắn de doạ tống cậu vào tù nếu cậu giở trò cũng không phải đùa, tất cả các ngóc ngách ở nhà đều được lắp camara ẩn, bất kể động tĩnh gì chỉ cần hắn muốn thì sẽ biết.
Hài lòng với suy nghỉ của mình, hắn ném chuyện của cậu sang 1 bên và leo lên giường ngủ.

............

Jihoon đi loanh quanh trong bếp hết nhìn cái này rồi ngắm cái kia, cậu chạm vào mặt bàn bếp bằng đó hoa cương mát lạnh rồi sờ vào chén dĩa bằng thuỷ tinh cao cấp, căn bếp quá lộng lẫy trong mắt cậu, tất cả đều vật dụng mà trước đây mà cậu chỉ ước được sờ đến, thực sự đúng là thiên đường.
Bếp có 1 cách cửa nhỏ dẫn ra khu vườn phía ngoài nhà, bên ngoài có 1 dàn dây thép mà cậu đoán là nơi phơi đồ, Tiểu Mao không biết từ bao giờ đã chuồn ra đây nằm ườn 1 cách lười biếng, thấy cậu nhìn nó, nó liền chạy ra chỗ khác, cậu mỉm cười nghĩ đúng là chủ - mèo giống nhau, đều rất đẹp và rất khó gần, đứng nhìn Tiểu Mao 1 hồi lâu, mà xem ra nó chẳng thèm chú ý tới mình, cậu bĩu môi quay vào nhà, trời cũng về chiều, cậu phải đi nấu bữa tối thôi.
Cách cửa của cái tủ lạnh mở ra, Jihoon cắn móng tay  nhìn những gì ở trong đó, chỉ còn 3 cái trứng, và 1 ít kim chi, cậu lôi tất cả ra đặt lên bếp, 2 bàn tay xoắn vào nhau lo lắng, hắn yêu cầu cao về vệ sinh thì chắc cũng sẽ rất khó lòng khoản ăn uống nếu không thì những người làm trước cũng sẽ không bị đuổi việc lần này coi như xin trời phật và bà nội phù hộ cho cậu vậy.
Vừa bước xuống cầu thang mũi hắn đã nghe mùi thơm phức của thức ăn, hắn đi vào bếp thì thấy cậu và thấy cậu đang đặt 1 bát canh lên bàn.
"Cậu chủ có cơm tối r ạ"
Hắn ngồi vào ghế nhìn 2 món ăn nghi ngút khói trên bàn mà gân xanh nổi lên, trứng chiên và kim chi? Loại thức ăn này cũng được nấu cho hắn ăn sao?.
Đoán đc suy nghỉ của hắn, Jihoon liền nói trước khi hắn nổi đoá mà lật bàn.
"Xin lỗi cậu chủ trong tủ lạnh chỉ còn 2 món này, cậu chủ dùng tạm ngày mai tôi sẽ đi mua thức ăn khác về"
Hắn nghe xong câu nói của cậu liền cũng không nói gì, hắn đưa tay bóp trán khiến cậu đứng sau đổ hết mồ hôi , chắc vì khá đói nên khiến màu sắc đồ ăn và hương thơm của cả 2 món rẻ tiền trước mặt cũng không tệ, hắn gắp thử 1 miếng trứng bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, mắt hắn vừa nhỏ vừa xếch nên khi mở to mắt cũng không khác thường mấy, nói đúng là hắn đang kinh ngạc, vị rất ngon k khác gì đồ ăn ở nhà hàng.
"Cậu chủ ăn ngon miệng"
Hắn ăn xog lên phòng, cậu mang chén đi rửa ngồi mà không gây ra tiếng động, không hiểu tại sao từ khi ở đây cậu không dám gây ra tiếng động, đồng hồ chỉ 12h, cậu vào nhà bếp ở 1 góp, vì dưới sàm khá lạnh nên cậu nghỉ lót quần áo xuống nằm cho đỡ lạnh, cậu ấy rất nhớ gia đình.
(Nếu muốn chap sao như thế nào thì nhớ đoán xem nha)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro