chương 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vuốt lại sống áo chỉnh tề, Liên mới đi vô. Để má chờ lâu, Liên hơi áy náy, cũng tại Đạt bên kia cứ chần chừ lôi kéo.

Không biết có chuyện gì mà sắc diện bà Chung kém tới vậy. Bà cứ thẫn thờ, còn liên tục lần chuỗi phật châu trên tay. Liên ngoan ngoãn ngồi cạnh bà, cầm tay bà và cảm nhận bàn tay gân guốc ấy đang trong cơn run rẩy. Mắt bà ươn ướt.

- Con có nhớ thằng Đông không? Cái thằng ở trên đất nhà mình, nó hay tới lui mượn sách của con Huệ đó?

Kí ức tìm về. Đông, cái tên đã đi vào cõi nhớ, cái tên một thời đã nằm trong trái tim Liên. Gần một năm trôi qua, nào có phải năm dài tháng rộng, làm sao Liên không nhớ! Một giấc mộng thoáng qua, niềm vui dẫu có là hư ảo vẫn đọng lại lòng người một cảm xúc rất thật. Huống chi, anh không phải là một giấc chiêm bao, anh là sự thực tồn tại giữa cuộc đời, là mối tình đầu dang dở. Kí ức về anh, có lẽ, sẽ không bao giờ Liên quên được.

- Sao má lại hỏi con chuyện này, có chuyện gì không hả má?

- Thực ra, chuyện này, mấy đứa con không biết thì tốt hơn. Cha má đã định bụng là không nói ra nhưng cha con bịnh không bao lâu thì mất, không biết là định mệnh an bài hay quả báo nhỡn tiền. Từ ngày cha con mất, má thấy lòng mình nặng trĩu như một kẻ mang nhiều tội lỗi. Hồi nãy, má mới trải qua một giấc chiêm bao hãi hùng, nếu cứ giữ kín trong lòng, má sợ mình mình không chịu nổi. Má muốn nói cho con biết, một là muốn lòng được nhẹ nhàng hơn, hai là muốn nhờ con một chuyện.

Bà rào trước đón sau làm Liên sốt ruột.

- Bắt đầu từ chuyện, chị hai con bỏ trốn theo thằng Đông đó...

Có phải vì cô hối thúc nên bà nói lộn, chớ Huệ với Đông làm sao cùng nhau bỏ trốn cho được. Rõ ràng, cả hai chỉ là bạn bè bình thường. Đông với Huệ cùng lớp, vì ham học nên anh mới thường xuyên ghé nhà mượn sách, cũng để kiếm cớ gặp Liên...

- Tụi nó có phải là bạn bè bình thường hay không thì má không biết. Nhưng bên ngoài đã bắt đầu có lời đồn thổi không hay. Trong khi ngày cưới của con Huệ cũng gần kề mà má thấy chị con lại cứ trầm tư buồn bã, lúc đó nó lại hay tìm gặp thằng Đông, nên má lo. Má sợ những chuyện không hay sẽ xảy ra và nhứt là bên sui gia sẽ nghe được những điều tai tiếng. Má âm thầm bắt má con thằng Đông phải dọn nhà.

- Má đuổi má con anh Đông hả má? Làm sao họ có thể ra đi cho được, mồ mả cha anh Đông nằm ở đây mà?

Bà Chung bật khóc. Bà không hề có ý đuổi họ đi luôn. Ban đầu, bà chỉ định cho họ ở nhờ bên đất của cậu Liên một thời gian, đợi việc cưới gả êm xuôi. Bà không ngờ, Huệ dám bỏ nhà đi. Lại nghe phong phanh, cả hai có gặp nhau nên cha cô tới đó kiếm. Đúng lúc Đông đang dọn đồ và anh bị bắt về tra hỏi.

- Vậy là anh Đông sẽ bị đánh?

Bà Chung nặng nề gật đầu. Những ngày đó, bà chỉ ở nhà, mọi chuyện đều do ông Nghị cùng Hai Chỉ lo liệu. Ông nói với bà, Đông rất cứng đầu, bị đánh tơi tả mà vẫn một mực khăng khăng mình vô tội.

- Vậy, anh Đông có được thả không hả má?

Dĩ nhên là không. Chỉ sau ngày Liên theo chồng, Đông đã bị bắt đi phu.

- Đi phu!

Liên thốt lên trong đau đớn. Bà Chung thì chậm nước mắt.

- Không biết bây giờ nó ra sao, còn sống hay đã chết...

Cả Liên và bà Chung đều biết, những lời kia chỉ là tự an ủi bản thân. Đi phu có khác gì một bản án khổ sai lưu đầy biệt xứ. Con người ở nơi rừng thiêng nước độc thì chín phần chết, một phần sống, mà lại sống trong tù đày lao khổ thì mấy ai có thể trở về.

Liên đưa tay lên ôm mặt. Sau giây phút nức nở nghẹn ngào, cô sực nhớ, Đông vẫn còn một mẹ già, gia đình anh lại không có ai thân thích. Nghe cô hỏi, bà Chung bật khóc thêm lần nữa khi thông báo.

- Má thằng Đông cũng chết rồi...

- Trời ơi! – Liên kêu lên trong thương tâm tột độ.

Có lẽ vì nhớ thương con mà bà sanh bịnh, không được mấy ngày thì bà chết. Hàng xóm xung quanh thấy bà cô quạnh mới đứng ra an táng, rồi sau đó đem tro cốt gởi vào một chùa gần đó. Mọi chuyện đã qua cứ đè nặng trong lòng bà Chung mãi không yên. Bà biết, cho tới khi chết, bà cũng không thể nào thanh thản. Cho nên bà nhờ Liên thay bà đem tro cốt của má Đông về an táng bên cạnh mả của cha anh, để hai ông bà được gần bên nhau. Đặng sau này, nếu Đông có về thì anh cũng dễ bề nhang khói.

-----------------------------------------------

Câu chuyện như cơn gió mùa đông lạnh buốt gieo vào lòng Liên không khí ảm đạm thê lương. Trái ngược với kẻ bên trong đang nóng lòng vì chờ đợi. Mãi mà không thấy cô trở lại, Đạt lẻn qua phòng bà Chung thám thính nhưng cửa phòng đóng kín, bên trong im ỉm. Gõ cửa thì kì, nhắc nhở lại ngại, chờ nữa thì sợ phát khùng, do dự một hồi, Đạt bỏ ra sân đi dạo.

Trăng thanh gió mát khiến tâm trạng Đạt dịu hơn. Nhưng liền nóng ngay trở lại khi phát hiện bóng người ngồi trầm mặc.

Đêm tân hôn không biết anh đợi còn có thể cho qua, đằng này... cả hai đã cùng giao hẹn, báo hại anh cứ nằm chờ rồi bỏ ra đây trốn biệt. Tự ái nên Đạt quay đi. Vài bước thì nghĩ lại. Người quấy là cô, nếu anh lẳng lặng vô phòng thì thiệt thòi cho anh quá!

Nghe tiếng bước chân, Liên ngẩng mặt nhìn lên thì thấy Đạt đang đứng cạnh bên mình.

- Anh chưa ngủ nữa hả?

Biết còn hỏi. Bực không chịu nổi, Đat cau có.

- Sao không về phòng?

- Em xin lỗi, tại... em muốn được ở một mình.

Nếu là người khác, dám chắc đã bị anh cho ăn tát. Để anh chờ cả đêm rồi chỉ giải thích bằng một câu cực kỳ đơn giản. Lại còn cái thái độ dửng dưng kia, cho thấy khoảnh khắc lúc nãy không hề đọng lại tí nào trong cô.

- Vậy em tưởng... tui thèm ở hai mình với em lắm chắc!

Biết Đạt giận, cũng biết mình sai nhưng trong lúc này, Liên chỉ có thể ngồi đây. Mọi thứ không thể trở lại ban đầu, Liên không có được quyền năng chuyển xoay số phận, thứ duy nhất cô có thể làm là ăn năn và tự trách. Đông giờ đây không đơn giản là cái tên nằm trong nỗi nhớ của mối tình đầu, mà còn là sự dày vò, ray rứt của lương tâm.

Nước mắt Liên chảy xuống. Không chỉ khóc cho người cô đã từng thương, còn khóc cho một kiếp nhân sinh nhiều lận đận.

Ngẫm lại càng thấy mình tội lỗi. Vậy mà cô đã nghiễm nhiên vùi chặt cái tên ấy vào quá khứ dể tiếp tục tận hưởng hạnh phúc của riêng mình. Cô, thiệt đáng trách! Cô là kẻ phản bội!

Đạt bất thình lình quay trở lại làm Liên giật thót người. Anh nắm chặt tay rồi kéo cô đứng lên. Vốn đã vô phòng, còn leo lên tận giường nằm nhắm mắt luôn rồi mà vẫn không tài nào ngủ được vì cái bụng đeo mang ấm ức.

Nếu có thể hoàn toàn dửng dưng thì hay biết mấy, đằng này cũng mang một chút hy vọng, hy vọng ai đó biết mình sai mình quấy, biết mình không phải với anh, dù không ngon ngọt dỗ dành thì cũng nên biết điều chạy theo anh nói thêm vài ba câu xin lỗi... Chỉ cần cô chịu xuống nước, anh làm khó mần chi!

Rốt cuộc, thất vọng tràn trề. Tự ái đàn ông bị cô đùa cợt nên anh quyết không cho qua, phải làm cho ra lẽ đêm nay, không thì dứt khoát một lần.

- Vầy là sao?

- Sao là sao hả anh?

- Có chuyện gì mà em không chịu nói ra. Cớ gì lại đối xử với anh như vậy? Lúc lạnh lúc nóng, thiệt tình, anh không thể nào hiểu nổi. Đã bao nhiêu tháng qua rồi còn chưa đủ với em sao? Anh thấy mình giống như một thằng khờ, bị em quay như chong chóng. Nhưng anh không muốn làm một thằng khờ, càng không phải thằng khờ nên em đừng có mà coi anh là thằng khờ mà muốn quay anh sao cũng được. Chẳng qua... là anh nhịn em thôi!

- Sao anh lại nói vậy, em có ý đó bao giờ? Chỉ tại em thấy em cần thêm thời gian, anh đã hứa...

Còn dám nhắc tới lời hứa... Cả hai đã tới mức đó mà cô còn không hiểu! Vậy thì cô phải nhớ, chính cô đã đồng ý không bắt anh chờ. Như vầy khác chi lật lọng.

- Phải. Anh đã hứa. Nhưng không có nghĩa là vô hạn định và ngay lúc này, anh nói cho em biết, thời gian đã hết. Anh nghĩ, em cũng không cần thêm thời gian nữa.

Vòng tay ra sau, anh ôm chặt lưng cô và bắt đầu như lúc ở trong phòng, có điều, lần này anh không thèm dịu dàng, thô bạo ép buộc, khiến Liên phải vùng vẫy, còn chửi anh không phải là chính nhơn quân tử. Đạt cười gian xảo, anh có bao giờ nói mình là chính nhơn quân tử, anh chỉ là đàn ông. Là chồng. Và những gì anh làm là quyền lợi chính đáng mà thôi.

- Em xin lỗi. Em không muốn thất hứa với anh nhưng thực sự là em không biết phải làm sao lúc này. Em là người mang nhiều tội lỗi, em đã gây khổ đau cho người khác, em không thể sống trong vui vẻ khi có kẻ vì em mà chịu khổ. Em...

Mắt Đạt nheo lại. Tiếng nấc của cô làm anh bối rối. Theo thói quen mới được hình thành, anh vỗ vỗ lưng, ghì đầu cô áp vào lồng ngực. Liên cũng không khước từ, nắm chặt hai vai áo, khóc thành tiếng lớn. Từ lúc lấy anh, cô buồn và khóc như cơm bữa, nhưng khóc một trận nức nở thế vầy, là lần thứ hai, lần đầu chính là lúc cô tự trách mình không về kịp lúc ông Nghị lâm chung. Có nghĩa là lần này, cô cũng đang đau lòng không kém.

Đạt nguôi giận, thấy mình có phần hấp tấp, anh vuốt nhẹ mái tóc dài đang áp trong tay.

- Có chuyện gì buồn, nói cho anh nghe có được không?

Trăng thẹn thò núp ló sau áng mây lơ lửng. Đôi bờ vai vững chãi tràn ngập ánh sáng là ngà. Khuôn mặt kiêu kỳ của tên "Hách Dịch" hôm nào bỗng trở nên dịu dàng khó tả. Có sự thay đổi lạ kì mà chính Liên cũng không thể nào hiểu được. Anh như tia nắng hiếm hoi chiếu rọi giữa mùa đông lạnh lẽo. Giọng nói trầm ấm thôi thúc bờ môi cô mấp máy.

Nhưng cô sẽ kể những gì? Kể về Huệ, người đã gây ra cớ sự? Kể về Đông, mối tình đầu dang dở? Hay kể về những việc làm của cha má mình đã lỡ gây ra? Nếu chỉ kể về Huệ thì không thỏa đáng? Kể về Đông, liệu Đạt có sẵn lòng nghe mà không hờn giận? Kể về cha má thì liệu anh có coi thường, khinh khi hay thậm chí là ghét bỏ họ không?

- Thủng thẳng rồi em kể được không anh?

Cứ tưởng anh sẽ giận khi bị từ chối thêm lần nữa... Nhưng không! Anh vẫn kiên nhẫn ở lại, còn nhoẻn miệng cười. Cười rất thật. Sóng mắt cô cũng chợt long lanh khi bị khóe miệng kia vờn ngay trước mũi.

Một cơn gió thốc lên vô cớ, hàng loạt lá cây loạn xạ đem theo vô số cát bụi xoắn xít bay lên, như thể chúng rắp tâm làm xáo trộn cuộc đời và đổi thay cảm xúc. Theo quán tính, Đạt đưa tay che chắn, nhưng vươn dài về phía trước cho Liên. Cơn gió đi qua, mắt anh khó chịu nên lấy tay dụi nhẹ. Liên liền ôm đầu anh ghì xuống rồi kề môi thổi bụi cho anh. Mắt anh đã dễ chịu hơn, chớp chớp vài cái rồi mở lớn, trong khi Liên vẫn đang chăm chú để biết tình hình.

Bốn mắt giao nhau rất gần. Tim Liên lại đập rộn ràng. Là cái nhìn đó, lúc nào cũng cái nhìn đó! Tại sao cảm giác của cô về cái nhìn đó càng lúc càng khác? Dường như, sợi dây vương vấn từ cái nhìn đó càng lúc càng mạnh mẽ khiến cô khó lòng trốn thoát. Rồi cô không thấy được gì nữa, chỉ có đôi môi là càng lúc càng nồng ấm và vòng tay anh càng lúc càng siết chặt.

Trái tim mong manh dậy lên cơn sóng mạnh. Vừa lúc nãy, cô còn nhớ tới Đông, bây giờ cô lại trong vòng tay Đạt, điều đó hoàn hoàn không đúng đắn. Liên muốn đẩy Đạt ra và thoát khỏi vòng tay anh như thoát khỏi nỗi hổ thẹn mà mình trót giẫm chân vào. Nhưng cô không làm được! Ý thức của lý trí là rất lớn... Hỡi ơi, sự phản kháng từ trái tim lại yếu ớt vô cùng!

Cô đứng giữa sự chông chênh của đôi bờ cảm xúc.

Sao chỉ cảm thấy hổ thẹn với Đông mà không chút nào tức giận với Đạt? Là vì cô đang cần người chia sẻ hay vì anh là chồng cô nên cô chấp nhận anh có quyền được như thế?

Chị Hằng xuống thấp, lúp ló giữa tán cây rộng xa xa. Phía trước chỉ có màn đêm, Liên nhắm mắt, cố tìm khoảng lặng để tự phân định đúng sai. Nhưng cô không hề tìm thấy bất cứ gì trong sai và đúng. Chỉ có một thứ được cảm nhận lúc này, Đạt đang ở bên cô, quan tâm cô bằng bờ vai rắn rỏi, bằng đôi môi ấm nồng. Một cảm giác mênh mang xuất hiện, cô có thể đẩy Đạt cách xa cô vài bước nhưng không thể đẩy anh ra khỏi cuộc đời.

- Nếu ai đó vì em đau khổ mất đi. Em có quyền hưởng hạnh phúc không anh? Liệu có đứng đắn khi em vẫn vui vẻ khi biết những chuyện đã xảy ra?

- Nếu em không hạnh phúc, em có thay đổi được những thứ đã xảy hay không?

- Không.

- Ắt hẳn, họ quan trọng với em và em cũng quan trọng với họ? – Chờ Liên gật đầu xác nhận, Đạt mới khẽ khàng – Vậy theo em, họ mong gì cho em? Mong em hạnh phúc hay mong em đau khổ? – Đạt cầm tay cô áp lên ngực mình – Em có muốn, vì em mà những người kề cận... cũng phải chịu sự dày vò, đau khổ hay không?

- Không muốn. Thiệt sự không muốn vì em mà ai khổ hết!

- Vậy mà... cứ thích làm tình làm tội anh không!

------------------------------------------

Hai vợ chồng trẻ tiễn nhau mà không dặn dò như mọi khi. Mắt Liên sưng húp, mặt Đạt rầu rầu. Bà Chung đâm lo lo. Rõ ràng đêm qua, bà đã ý nhị trả vợ lại cho chồng, cớ sao tâm trạng cả hai còn tệ hơn mấy bữa trước nữa! Hay có lục đục gì mà bà không biết?

Bà lẳng lặng nhìn, bất giác đưa mắt ngó xuống bụng của Liên. Lấy chồng rồi mà vóc dáng cô không hề thay đổi, nhìn cứ y như con gái mới lớn chưa từng trải chuyện gối chăn, không tí gì ra dáng đàn bà đã có chồng. Bà gặng hỏi.

- Má thấy con với thằng Đạt cưới nhau cũng cả năm rồi mà sao hai đứa lâu có tin quá vậy con?

- Tin gì hả má?

- Chuyện... con cái đó.

Liên cố lờ đi.

- Tụi con... mới cưới mà má!

- Mới gì! Người ta cưới hơn một tháng là có tin rồi. Đàn bà khổ lắm đa, không đẻ được con trai đã khổ, mà nếu không có con thì khổ hơn gấp trăm ngàn lần. "Cây độc không trái...". Vợ chồng sống với nhau không có con thì khác gì bạn bè ở chung một nhà, tình cảm vì đó dễ sanh lợt lạt. Nếu con có khúc mắc hay bịnh hoạn gì thì cứ nói với má để má đi kiếm thầy chạy thuốc, chớ đừng có giấu rồi khổ thân con à.

Liên cúi mặt, ấp úng.

- Không cần đâu má! Thực ra, con với anh Đạt chưa có gì hết ớ.

Chuyện vợ chồng tế nhị, bà Chung không tiện nói ra. Bà biết con gái bà khờ nhưng không lẽ... Đạt cũng khờ như nó? Nhìn mặt anh cũng sáng sủa vậy mà...

Má Liên hơi đỏ. Đạt khờ thì lấy ai khôn?

Mua cho cô cái gối ôm, còn nói để cô yên tâm ngủ cho ngon, cho thẳng giấc. Nhưng có yên được đâu với anh đâu. Có chăng chỉ nghêm túc được mấy bữa đầu, thân quen rồi thì bắt đầu giở chứng. Lưu lại dưới nhà trễ một chút đã bị anh đích thân áp giải lên phòng. Trước khi ngủ còn chọc ghẹo, hỏi có cô có thấy lạnh lùng, có cần người sưởi ấm. Mà vậy thì có là gì so với chuyện cứ thi thoảng đụng chạm, kiếm cớ nắm tay cô. Liên muốn chửi lắm, nhưng lần nào mắt anh cũng giả bộ nhắm nghiền, làm cô cứng miệng, ai lại chửi người đang ngủ vô tâm vô thức. Người đâu mà giỏi giả đò. Ngủ gì mà đụng đâu trúng đó.

Nhưng xét cho cùng, anh cũng giữ đúng lời, chỉ chọc phá cô thôi, chớ anh không hề ép uổng cô chuyện khác, thậm chí... nhường nhịn cô nữa là đằng khác. Lúc cần cũng hiểu chuyện ghê nơi! Giống như tối qua, sau khi cho cô khóc một trận xong thì anh để yên cho cô ngủ chớ không hề làm phiền, táy máy như mọi khi.

Nghĩ thì dong dài nhưng Liên chỉ kể sơ rằng hai vợ chồng cho tới nay vẫn mạnh ai nấy ngủ, Đạt ở phía trong, Liên ở mép ngoài, chưa bao giờ lộn xộn. Liên không nghĩ, chuyện đó lại long trời lở đất tới nỗi bà Chung không kiềm chế cảm xúc cứ như muốn hét lên để thể hiện sự kinh ngạc.

- Trời đất! Sao kì vậy? Thằng Đạt không thương con hả? Nó chê con hả? Hay nó có ai bên ngoài nên không đoái hoài tới con?

Thuở đời, có ai khờ như con gái bà không? Bị chồng lạnh nhạt, không "đụng chạm" tới mà cứ cười tủm tỉm, hổng bù cho bà đang nơm nớp trong bụng. Bà dẹp hết ngượng ngùng, mạnh dạn đoán thử, Đạt chê con gái bà ở chỗ nào? Hay tại cô khờ quá nên anh không thích? Bà xúi cô thử chủ động khiêu khích chồng. Cao siêu thì bà không biết, nhưng vài chiêu cơ bản thì bà có được ít kinh nghiệm. Bà tuy thuộc diện "già xưa", ba cái chuyện này, biết nhưng chưa bao giờ dám, nay vì hạnh phúc của con, bà lấy hết can đảm để xúi. Nếu Đạt vẫn cứ trơ trơ thì ắt hẳn là có chuyện.

Liên phải vội ngăn bà lại. Mấy cái chuyện khều khều, liếc liếc... đó, Đạt chủ động còn mau lẹ hơn ai.

- Không phải đâu má, là tại con... Chớ anh Đạt, ảnh... ảnh...

Nghe Liên kể xong, bà há miệng, tròn mắt. Nếu không do chính con gái kể thì bà không dám tin, trên đời có cặp vợ chồng ngủ chung một giường ngót nghét hơn nửa năm như những người bạn thân thiết vô vùng trong sạch.

- Thánh thần ơi! Vậy mà nó cũng chịu đa?

Vẻ thảng thốt của bà khiến Liên không khỏi hoang mang. Chuyện đó có gì to tát? Không phải trước khi cưới, mạnh ai vẫn nấy ngủ đó thôi, có sao đâu? Cớ sao nghe giọng bà, cứ như cô đang bắt chẹt anh dữ lắm? Rõ ràng, đêm nào cũng là anh ăn hiếp cô thôi.

Khóe mép nhăn nheo cưới nắc nẻ, bà vỗ đầu bảo con gái, khi nào thực sự làm vợ, thành đàn bà rồi cô sẽ hiểu nhiều hơn về cái chuyện "to tát" mà cô cho là nhỏ nhặt đó. Rồi bà khẳng định, đàn ông mà như Đạt thì đúng là đáng quý. Chứng tỏ, anh thực lòng với cô. Đồng thời là người đàng hoàng, đứng đắn, không đặt mục đích nhục dục lên trên.

Đàn bà kiếm một tấm chồng như thế, thiệt tình không phải dễ. Thế nên, bà khuyên Liên nên cố gắng giữ gìn, biết đâu là giới hạn. Vì đàn ông, tốt tới mấy cũng là đàn ông. Nếu để tình hình này tiếp diễn, chỉ e... cô sẽ mất chồng, và nếu có chuyện đó xảy thì chính là lỗi do cô.

Tự dưng bà đổi giọng, làm Liên cũng thấy nao nao. Câu hỏi đêm qua vọng lại. Câu trả lời có lẽ... đã có.

Thấy Liên ngồi thừ, bà Chung lắc mạnh tay cô.

- Con ở đây lâu vậy, liệu cha má chồng con có phật ý gì không?

Liên nói không nhưng bà không tin cho lắm. Người ta ở năm, bảy bữa là đủ, đằng này, cô đã về hơn nửa tháng.

- Lâu gì đâu má. Còn chưa tới cúng bốn mươi chín ngày... Mà anh Đạt đã nói, nếu con còn buồn thì thủng thẳng qua trăm ngày cũng không sao hết. Anh Đạt sẽ xin phép dùm con.

Liên ngớ người khi nghe bà Chung giảng giải. Đúng rồi! Mấy ai bỏ tiền, cất công cưới vợ về cho có! Cũng không ai muốn dâu con cứ ở nhà mẹ đẻ chẳng chịu về. Không phải cha má chồng cô dễ tính, chẳng qua... Đạt dễ dãi với cô thôi. Nếu không thực lòng quan tâm ai đó thì ai lại chịu thiệt bao giờ! Anh đã "biết chuyện" thì cô cũng nên "biết điều". Liên tỏ ý sẽ về sớm hơn dự định nhưng kì kèo xin bà cho cô ở lại thêm ít bữa, đằng nào cũng sắp tới cúng tuần hai mươi mốt ngày của ông Nghị. Với lại, cô muốn làm cho xong chuyện mồ mả của má Đông.

Được sự đồng ý của bà, Liên lưu lại nhà thêm bốn ngày, rồi thêm một ngày vì cô cũng có ý đợi anh xuống để cả hai cùng về.

Nhưng năm ngày trôi qua, mà Đạt không xuống như đã hẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro