chương 9: Anh thèm...tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỏ lại sau lưng hai cây điệp già, Liên trở gót quay về. Nhà Đông đã hoang vắng. Nghe nói anh đã dọn đi nơi khác không bao lâu sau khi cô theo chồng, chắc... anh giận cô nên mới ra đi như vậy! Đi mà không kịp cùng cô nói một lời tạm biệt.

Nếu đã không tới được với nhau thì hãy mạnh tay đoạn tuyệt, cắt đi quá khứ để không ai vướng bận, âu cũng tốt. Đông đã có quyết định thì cô cũng nên như vậy.

Liên đưa tay nâng nhẹ một cánh sen dưới chân. Nhớ cái ngày cô và Đông gặp gỡ, cũng tại chỗ này, lúc cô rướn tay với chiếc nón bị gió thổi bay và suýt té.

Không có khoảnh khắc lướt qua nào đủ sức thay đổi cuộc đời, mà chúng chỉ có thể giúp ươm mầm cho cảm xúc, chính những cảm xúc ấy khiến bước chân đi vào lối rẽ của cuộc đời. Giống như cái vỗ về, cái nâng đỡ, cái sẻ chia... và bây giờ là tiếng tằng hắng của Đạt sau lưng cô. Hễ lúc nào cô khóc, anh đều bắt gặp.

- Em lại khóc nữa rồi.

- Em đâu có muốn. Nhưng không thể cầm được nước mắt, nó cứ tuôn ra. Anh Đạt... Em đã không...

Không thể về kịp để cha nhìn thấy cô lần cuối, không thể kề cận để tiễn ông đoạn đường còn lại là sự ray rứt mãi trong Liên. Chính vì lẽ đó, cô mới khóc không ngừng. Và lúc này, khi cô không còn gì bận bịu, bao nhiêu dồn nén được dịp tuôn tràn. Sự xuất hiện của Đạt khiến nó bị đứt đoạn, càng kiềm chế, Liên càng tức tởi, bờ vai run mạnh theo tiếng nấc liên hồi.

Đạt vội vàng ôm cô, chủ động kéo cô úp mặt vào lồng ngực. Tay anh vỗ nhẹ lên lưng cho tới khi cô chuyển sang thút thít. Đợi khi nín hẳn, Liên mới chủ động dịch ra xa. Không cần khăn nữa, tấm áo anh đã thấm hết mấy giọt nước mắt khi cô cọ đầu. Mấy bữa nay đều như vậy, sắp thành thói quen của cả hai luôn rồi. Bởi thế, người ngoài nhìn vô mấy ai biết được, đôi vợ chồng son này thực chất chưa phải vợ chồng.

Hai cái bóng ngả dài trên triền đê vô tận. Có chú cóc ếch nào đó nhảy xuống đầm làm mặt nước rung rinh bất chợt, Liên thảng thốt nép chặt vào anh. Đạt cũng thừa cơ, dang tay siết mạnh thêm chút nữa. Nhưng chưa kịp ngửi hết mùi thơm từ làn tóc, anh đã bị đẩy ra thêm lần nữa. Cô không thèm nhìn anh nữa mà phóng mắt về phía xa xa.

Không phải Liên phát giác bị anh lợi dụng, không phải vì mọi thức đã trở lại bình thường mà vì cảm giác đó lại xuất hiện trong cô.

- Cảm ơn anh đã giúp em lo liệu mấy ngày qua.

Cũng là lời cảm ơn nhưng đây là lần đầu, Đạt thấy nó không còn khách khí một cách dửng dưng xa lạ như trước. Đạt cười thật tươi.

- Anh là con rể mà.

Cái hàm hâng hất, cái mặt kênh kênh, rất đúng phong thái tự tin kiêu hãnh của cậu ba bên ấy. Cái người gì đâu mà, đi tới chỗ nào cũng được khen tới tấp. Mấy chú bác luống tuổi thấy Đạt chịu khó chạy đôn chạy đáo thì ai nấy đều gật đầu tấm tắc, làm má Liên nở mũi vì có được rể hiền. Còn mấy dì mấy cô mấy chị mấy em thì khỏi nói. Hồi đám cưới chưa được nhìn, tới bữa đó mới được chạm mặt nên họ không giấu nổi tò mò, cứ dòm ngó chỉ trỏ, túm tụm trầm trồ rồi lén cười tủm tỉm. Lúc đó đương buồn, Liên không bận tâm, bây giờ nhớ lại... có phần bất mãn. Người ta không giữ ý đã đành, hà cớ gì anh lại không chịu từ chối, cứ cười cười đáp lễ. Đẹp trai gì, mặt chai thì có. Người ta khen cho có mà cứ tưởng thiệt. Có vợ rồi chớ đâu phải trai tân mà không biết giữ gìn ý tứ. Ai nhờ cũng làm. Còn dặn người ta hễ có chuyện cứ kiếm anh chờ đừng gõ cửa, cứ để yên cho cô nghỉ. Sợ có mặt cô, người ta không khen anh nữa hay sao?

- Cảm kích anh lắm hả?

Ờ thì... có chút đỉnh. Tuy Liên không tin lời mấy thím nói: Đạt cưng vợ, nhưng nghĩ kĩ, anh cũng hơi lo lắng cho miếng ăn giấc ngủ của cô nên cô cũng gật gật. Đạt được nước làm tới.

- Biết ơn suông. Anh không thèm. Báo đáp anh bằng cái gì có ích hơn đi.

Liên ngây ngô nhìn. Vậy mới là anh. Thôi được rồi, muốn cái gì thì cô mua cho cái đó. Giờ mới để ý, lúc về đây, trong cặp táp chỉ đựng mấy bộ đồ, dầu thơm, sáp tóc, xi giày không có đem theo. So với ngày đầu xuống, không còn lượt là bóng bẩy. Chắc muốn lấy lại hình ảnh công tử xa hoa để mấy cô thêm ngưỡng mộ, mấy em thêm đứ đừ. Chậc! Đàn ông mà, chỉ muốn thêm chớ đâu muốn bớt. Biết lắm!

Nghe Liên than thở dầu thơm với sáp tóc ở đây khó kiếm, Đạt cười ha hả. Anh vuốt vuốt mớ tóc đã bong xù. Điệu bộ cực kỳ lãng tử. Nếu mấy cô, mấy thím, mấy chị, mấy em kia mà thấy được lúc này, chắc còn say anh hơn nữa.

- Ba cái thứ vật chất tầm thường đó, anh có cả đống. Có thứ nào quý giá hơn không?

Khó chiều là bản chất của anh, có gì lạ. Thôi thì cứ để anh chọn, cô sẽ ráng làm theo. Cùng lắm vét hết tiền dành dụm, mượn thêm má hay Cúc một ít rồi lên chợ tỉnh một chuyến vậy.

- Vậy anh muốn gì?

Đưa tay bứt một cánh sen hồng, anh mân mê từng góc cạnh. Rồi vẽ nhẹ lên má cô, chìa lên chóp mũi. Mặt anh cúi xuống thấp hơn.

- Làm vợ anh nghen?

Liên cắn môi, cúi gằm mặt. Ngón tay đùa nhẹ trên đầu ngọn cỏ che giấu nét thẹn thùng.

- Mình cưới nhau rồi mà anh.

Thôi đùa giỡn, Đạt ngồi thẳng lưng, cầm tay cô với vẻ cực kỳ nghiêm trang và trịnh trọng.

- Đúng. Nhưng lúc trước là cha má gả em cho anh. Bây giờ, anh trịnh trọng hỏi, em, Võ Huỳnh Như Liên có thuận lòng gả cho anh, Nguyễn Bửu Quân Đạt không?

Đôi mắt Đạt đầy chân ý, khiến trái tim bé nhỏ bên trong dậy sóng xôn xao. Mấy cọng cỏ dưới chân bị ngón tay bối rối làm cho bẹp dí, lởm chởm, bù xù một mớ.

Ngày trước bị anh nhìn, cô sợ, còn bây giờ, cô lại bối rối. Nó còn bối rối hơn cả những lần Đông nhìn cô nữa. Điều đó làm Liên thấy hoang mang, cô không biết trả lời anh như thế nào. Cố gắng lấy lại vẻ bình thường, cô nhìn thẳng về phía trước, phớt lờ câu hỏi.

- Sao anh biết em ở đây mà ra, hay vậy?

Đạt cũng không làm khó, anh nhăn mặt trả lời.

- Hay gì mà hay. Anh đi kiếm em cùng khắp. Chạy từ đông qua tây, chạy lung tung lang tang trong nhà mà không thấy, hỏi thì ai cũng nói không biết, chạy từ sân trước tuốt ra sân sau. Nghe chị Sắng nói là em hay ra đầm sen lúc buồn hay rảnh rỗi nên nói anh ra đây coi thử. Chạy lòng vòng thêm một hồi mới ra được tới đây nè.

Có vẻ, đi kiếm cô là cả một quá trình đầy cực nhọc. Liên che miệng cười, rồi đưa tay nhẹ lau những giọt mồ hôi còn bịn rịn trên vầng trán cao ương bướng. Lần đầu được cô chủ động thân thiết, cả người Đạt xuyến xao, tim rộn ràng.

- Mình về nghen anh.

Đạt gật đầu, ngây ngốc làm theo. Nhưng vừa dợm đứng lên thì Liên hụt chân, mất thăng bằng té xuống, may mà anh đưa tay đỡ kịp.

- Thấy chưa? Không chịu ăn uống, lại khóc nhiều nên mất sức, đi không nổi nữa rồi kìa! Anh chưa ăn cơm nhưng không có khóc, anh còn mạnh lắm, để anh cõng em về.

- Giờ này mà anh chưa ăn cơm nữa hả?

- Anh muốn chờ em về ăn chung. Không có em, anh ăn không ngon. Thôi lên đây, anh cõng cho.

Đạt vừa nói vừa quay lưng về phía Liên rồi khuỵu chân xuống để chuẩn bị tư thế làm Liên ngạc nhiên quá đỗi. Tưởng anh nói giỡn, ai dè làm thiệt. Cô xô anh qua một bên nhưng bị anh nhanh tay kéo lại.

- Em không thích cõng thì để anh ẵm cũng được.

Đạt nói tỉnh bơ nhưng Liên thì mắc cỡ.

- Anh này, nói giỡn hoài.

- Nói thiệt chớ giỡn hồi nào! Lại đây. Mau lên.

- Em còn mạnh lắm, không cần anh cõng đâu.

- Nhưng bây giờ anh thích cõng em. Anh muốn cõng em, để anh cõng em đi.

Anh chạy theo níu tay lấy tay cô, cô vùng ra rồi bỏ chạy, cứ thế, cả hai như đôi lứa đang yêu nô giỡn đầy hạnh phúc, không phiền não, ưu tư, chỉ có niềm vui lan tỏa, quyện vào vệt nắng tàn miên man êm ả.

Kéo qua kéo lại một hồi thì cả hai cùng té xuống, do anh kéo hơi mạnh làm cô mất đà ngã về phía sau. Đạt cũng mất đà nên cả hai cùng té xuống. Bị cô nằm đè lên một bên người sau cú chạm mạnh, Đạt kêu lên một tiếng, rồi ôm cô lăn xuống mép đê. Cả hai nằm lẩn khuất dưới tán lá sen xanh rì lùm xùm che chồm trên bụi cỏ.

Cái người gì đâu, hở ra là thừa cơ lợi dụng. Mấy lần trước thì nắm tay, vuốt má, lần này thì ngang nhiên vòng hai tay ôm người ta cứng ngắc. Đã vùng vẫy, nài nỉ tới như vậy mà anh cứ như không biết, không nghe. Thậm chí có tiếng bước chân từ xa vọng tới, anh cũng không chịu buông. Hết cách, Liên phải nằm im, nép chặt xuống, cầu trời cho người ta đừng thấy. Và khi ai đó đã đi qua, Liên nhận ra, cô vừa tạo cơ hội cho anh ôm mình chặt hơn xíu nữa.

Lần này thì Liên nằm im, không phải vì cô nghe lời mà vì cô không dám động. Bởi đôi thân đã áp sát vào nhau, chỉ cần cục cựa nhẹ thôi cũng tạo nên va chạm khiến người ta kinh hồn bạt vía. Trái tim Liên đập loạn xạ bên trong, đôi má ửng hồng còn tay chân thì bủn rủn.

Bây giờ, anh mới chịu lỏng tay. Từ tốn vuốt mấy sợi tóc đang phủ lòa xòa trên má, tém gọn chúng vào mang tai, hai gương mặt hiện ra rõ ràng và gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, cái nhìn trìu mến đầu tiên của cả hai từ sau khi gặp gỡ. Anh chầm chậm đặt lên trán cô một nụ hôn. Hàng mi cong khẽ khàng khép lại, e ấp như cô gái vừa mới chớm yêu.

Có chú ếch nhỏ nhảy lên bờ kêu ộp ộp, Đạt kệ. Lại có chú khác nhảy xuống đầm làm bắn nước lên trên, Đạt gắt nhẹ.

- Thiệt tình! Anh phải bắt hết tụi này xào lăn một bữa. Lần đầu được ôm vợ mà tụi nó cứ phá anh. Liên nè, chuyện hồi nãy anh hỏi em đó, em trả lời đi. Đồng ý làm vợ anh nghen!

Chỉ một tiếng "dạ" thôi mà sao Liên thấy khó nói quá chừng. Tới khi lấy hết hơi sức để nói thì lại chìm nghỉm trong tiếng kêu "ọt ọt". Mộng mị tan mau, thực tại trở về. Cả hai cùng cười lớn. Đạt mãi luyến tiếc đám cỏ êm đềm nên phải chờ Liên đưa tay kéo, anh mới chịu ngồi dậy.

- Đúng là, cơn đói luôn là kẻ phá hủy những mộng mơ.

- Vậy thì anh đừng mơ mộng mình khi còn đang đói.

- Ừa, sau này anh sẽ ăn no trước khi mơ mộng. Vậy thì, sau này, em không được bỏ đói anh đâu đó nghen.

- Ứ, em bỏ đói anh hồi nào đâu? Anh bị đói là tại anh không chịu ăn chớ bộ, cớ gì đổ thừa cho em.

- Tại em. Em không ăn nên anh mới không ăn, như vậy cũng giống như là anh bị em bỏ đói rồi còn chi.

- Thiệt khéo đổ thừa cho em quá ha!

- Anh không biết, anh chỉ biết, bây giờ anh bị đói là tại em.

- Lỡ như em ăn mà anh không chịu ăn thì cũng tại em sao?

- Ừa, tại em, tại em luôn, tại em hết.

Thiệt là một người vô lý. Khổ nổi, cô đã đồng ý làm vợ anh rồi nên cô chỉ có thể cười trừ cho qua.

Anh ăn no rồi đòi hỏi tiếp. Anh muốn cô về phòng ngủ chung nên ỉ ô than thở rằng anh sợ ma. Cái này thì Liên không tin. Ma không sợ anh thì thôi. Rằng, anh nhớ cô nhiều lắm, nhớ tiếng thở đều đặn của ai đó kế bên, nhớ tiếng bước chân đẩy cửa vào phòng rón rén, nhớ mùi thơm quen thuộc dặt dìu, nhớ sợi tóc mây thi thoảng vướng lên làm nhột nhạt tay anh... Cái này... Liên không nghĩ được nhiều lí do để cãi. Đúng là, ngủ hai người quen rồi, giờ ngủ một mình rất dễ cô đơn. Đến cô đây nè, tuy ngủ cùng bà Chung nhưng vẫn thấy thiêu thiếu khi không có ai thò tay khều khều chọc ghẹo cho mình bực bội.

Nhưng má cô quá cô đơn, cô đành khất thêm ít bữa. Đạt ngậm ngùi đồng ý rồi thông báo anh phải về ngày mai. Liên chợt buồn, nhìn quanh quẩn. Đạt hiểu ý nên biểu cô cứ yên tâm ở lại thêm thời gian nữa. Về phần cha má bên đó, anh sẽ xin phép dùm luôn.

Liên cảm kích vô cùng. Những chuyện anh làm không quá lớn lao nhưng cảm giác được ai đó quan tâm, nhường nhịn luôn khiến người ta ấm áp lạ thường.

- Có gì đâu mà cảm ơn. Trời! Có vậy thôi mà cũng khóc cho được. Nói nghe nè, anh sẽ tới lui thường xuyên, em nhớ ăn uống cho đầy đủ, hổng thôi anh ép ăn bù gấp đôi đó nghe chưa.

- Đường xa mà anh tới lui như vậy thì cực thân lắm.

- Cực với nhọc gì đâu, vợ anh ở đây mà.

Làm như sợ không ai biết anh là chồng cô vậy, mở miệng ra là "vợ anh". Con Cúc nghe được cũng trề môi le lưỡi, khinh khỉnh quay lưng. Đạt phớt lờ không để ý, anh gắp cho một miếng thịt bỏ vô chén cho cô rồi nhìn cô bằng ánh mặt dịu dàng, trìu mến. Thứ ánh mắt mà Liên đã từng bắt gặp mỗi khi ở bên Đông.

---------------------------------------------

Buổi sáng Đạt vừa về nhà ở Mỹ Tho, thì chiều hôm sau đã thấy anh trở lại. Tuy anh nói rằng anh sẽ lui tới thường xuyên. Với quãng đường xa xôi và việc đi lại khó khăn như vậy thì cách năm bảy bữa đã được coi như trên mức quá thường xuyên rồi. Đằng này, chỉ cách có một đêm, hầu như ngày nào anh cũng có mặt ở nhà cô một buổi. Và hầu như ngày nào, anh với cô cũng ăn chung một bữa cơm, nói với nhau một vài câu chuyện. Và cũng từ lúc đó, Liên bắt đầu mong ngóng hoàng hôn rồi chờ tiếng kèn xe dừng ngay trước cổng.

Bà Chung trong nhà cũng ngó mắt nhìn ra. Thành thói quen rồi, bữa nào anh xuống trễ, bụng dạ bà cũng nôn nao, lo cho rể cũng như lo luôn cho cô con gái đang ngồi thơ thẩn ngoài kia.

Là một người mẹ, bà luôn mong con mình hạnh phúc. Tuy nhiên, bà không quá tham lam. Với tình cảnh của mình, mong muốn về hạnh phúc của bà đơn giản và ít ỏi lắm. Bà mong Đạt là người hiểu chuyện để không nhập nhằng giữa Huệ với Liên, mong anh đối xử với cô bằng cái tình người ban sơ nhất...

Nhưng Đạt đã cho bà nhiều hơn thế. Bờ vai anh cho cô tựa lúc cả hai canh cỗ áo quan, lồng ngực rộng cho cô gục đầu lúc quan tài hạ huyệt, bàn tay anh lau đi nước mắt, dìu dắt những lúc cô sơ bước sảy chân... Từng chút từng chút nhỏ nhoi nhưng đã gieo cho bà một niềm vui khôn tả xiết. Vui cho con, vui cho bà, và cho cả người chồng vừa mới mất, đã có thể yên lòng.

Người ngoài nhìn vô, họ chỉ chăm chăm xem xét Đạt làm rể ra sao, riêng bà, bà chỉ muốn biết, anh làm chồng thế nào. Dĩ nhiên, một khi anh xong phận rể cũng đồng nghĩa, anh đã tròn bổn phận của người chồng. Đã nói là không dám tham lam, nhưng chính ánh mắt của anh lúc nhìn con gái bà đã thôi thúc trái tim bà mạnh dạn tham lam thêm chút nữa. Cái ánh mắt trìu mến, thiết tha, nồng nàn, thắm thiết, nó chuyển buồn khi con gái bà khóc, nó ánh vui khi con gái bà cười. Không đơn thuần là ánh mắt của chồng nhìn vợ, mà chính là ánh mắt của kẻ si tình đang yêu. Thứ mà không phải bất cứ người vợ nào cũng có thể chiếm được từ chồng.

Miệng chửi anh phiền, nhưng hễ đêm nào Đạt không xuống, không qua phòng bà gõ cửa hỏi han thì mặt cô xù xụ.

Là người từng trải, bà Chung cũng hiểu được sự đời. Bà biết mình đã trót thành kì đà cản mũi, nên bà dứt khoát ra quyết định lúc ăn cơm.

- Liên, về phòng ngủ đi, sắp tới đừng qua phòng má nữa.

Liên không nói, Đạt cười ý nhị. Tuy bà Chung đã phán rất đúng ý nhưng "là người ai làm vậy", gật đầu liền thì coi sao đặng nên anh cũng xởi lởi từ chối. Nào ngờ, nghe bà Chung nói bà đã quen rồi thì Cúc lập tức chen vô, đòi Liên qua ngủ chung với nó, làm Đạt rầu rầu trong bụng. Cũng may, bà Chung nhanh chóng giải vây. Bà ôn tồn.

- Đạt à, con Liên, nó về làm dâu mà chưa kịp chuẩn bị gì nhiều. Má cũng chưa dạy được gì nhiều cho nó. Nhiều cái chưa thông, nhiều cái còn bỡ ngỡ. Con cũng hơi thiệt thòi. Thành thử, nó có gì chưa phải, thì con rộng lượng mà bỏ qua cho nó. Nó quấy, con cứ dạy, cứ uốn nắn dần dần, coi như thay má.

Miếng cơm trong miệng Liên mất đi vị ngọt. Cô thương má nhiều hơn. Lúc gả cô, cha má đã phải nhún nhường, luôn đặt mình vô vị trí của người bên dưới cung kính bền trên. Nay bà chì có một mình, chắc bà sợ nên mới lễ độ với cả con rể của mình. Liên nán lại phòng bà thêm chút nữa, nhưng bà đuổi thẳng.

Không còn chỗ để đi, Liên buộc phải về phòng, cái nơi đã có sẵn một người, đang đợi cô. Người ấy đang đứng tựa khung cửa sổ, lơ đãng nhìn ra. Làn khói mỏng tan nhanh dưới bầu trời bàng bạc. Ngón tay Đạt gõ nhẹ lên khung, cả ngươi anh đang rạo rực. Anh biết, điều đó chắc chắn sẽ đến trong đêm nay. Đạt vôi quăng thuốc, dập tắt lửa, hy vọng lát nữa hơi thở mình không quá nồng mùi thuốc.

Lúc nào Liên cũng nói, cô chỉ ra hàng ba ngồi hóng gió. Nghĩ mà mắc cười. Anh có vu khống cô nhớ anh đâu mà cô bày đặt thanh minh thanh nga cho thêm mệt. Cái mặt tươi tắn lúc anh về thay cho vẻ ỉu xìu lúc anh đi là đủ hiểu. Càng cố chống chế, đôi má ửng hồng càng phản bội cô hơn. Con gái đúng là ngộ thiệt!

Ê mà... Con trai cũng kì không kém. Đạt cũng có khác là bao, tự dưng trong bụng cứ vui vui, miệng thì không lúc nào khép được. Cả ngày làm mệt, nhưng hễ nghĩ tới thời khắc đầu xe quẹo vô cổng, có người con gái khẽ nhoẻn miệng cười chào đón là Đạt thêm phần phấn chấn.

Đạt hít một hơi, chầm chậm quay lưng khi nghe tiếng mở cửa. Bị mắt anh dán chặt vô người, bao nhiêu dũng khí tụ lại đã bay vèo đi mất. Tuy cả hai đã không còn xa lạ, tuy cảm xúc bây giờ không còn là sợ hãi, nhưng Liên phải đứng bên ngoài khá lâu mới dám đi vô.

Ngập ngừng, bối rối, hồi hộp, lâng lâng... khiến tim cả hai cùng loạn nhịp. Đạt giỏi che giấu hơn, từ lúc xoay lại chỉ đứng thừ người im lặng, riêng đôi mắt chứa đựng hàng vạn nụ cười, nửa đùa cợt, nửa chờ đợi và tất cả đều chứa chan dịu dàng mà sâu thẳm. Rất khác với ánh trăng vằng vặc ngoài kia. Tự dưng, Liên thấy xung quanh mình trống trải, muốn giấu mình lại không tìm ra chỗ nấp, cô tới bàn ngồi xuống, các ngón tay xoắn xít vào nhau. Cô không được như anh, cứ phải quay đâu qua lại, dòm ngó lung tung. May quá, có cái gạt tàn. À, không có mẩu tàn thuốc nào trong đó.

- Tối nay, anh không hút thuốc hả?

- Tối nay, anh không thèm thuốc. Anh... đang thèm thứ khác.

- Anh đang thèm ăn gì? Để em xuống bếp nhờ chị Sắng nấu cho anh, giờ này chắc chỉ còn thức.

- Anh không thèm ăn. Anh thèm...tình yêu.

- Ý, hết trà rồi, để em đi châm trà cho anh.

Liên cầm bình trà đứng dậy. Nhưng Đạt đã giữ tay cô lại. Anh áp sát, nói khẽ vào tai cô.

- Anh cũng không thấy khát nước, anh chỉ...khát tình.

Sự bạo dạn của Đạt khiến Liên choáng váng. Hai má nóng bừng bừng. Biết vậy đợi anh ngủ hẳn hãy về, biết vậy xin ở bên phòng má cô thêm vài hôm nữa... Liên chạy tới cửa sổ. Không bao lâu, Đạt lại xuất hiện. Hai tay chống lên bậu, người hơi ngả về trước. Liên bị mắc kẹt bên trong, thu người yên ắng không dám nhúc nhích, để mặc môi anh hôn nhẹ lên từng sợi tóc.

- Trăng... trăng... đêm nay sáng quá.

- Ờ.

- Ủa, đêm nay đâu có trăng.

- Ờ.

- Trời sáng là vì có nhiều sao đó anh.

- Ờ.

- Ý... Trăng kìa! Ở đâu ra vậy ta! Sao mới nãy hổng thấy! Sao lại trốn em?

Ẩn trong mớ tóc mây huyền, Đạt cười vụng trộm. Thua cô thiệt! Hồi hộp tới nỗi nói năng lộn xộn. Kể cũng tội, anh chưa chạm tới người đã run tới phát thương. Chứng tỏ, cô gái của anh còn rất ngây thơ. Đấng ông chồng càng thêm hồ hởi, môi anh cứ khe khẽ chạy dọc miên man. Nó không chạm hẳn mà cứ nhấp nhá. Cảm giác nhồn nhột, nong nóng, tê tê khiến Liên bối rối cùng cực. Đành phải nắn óc tìm lời để nói.

- Bữa nay anh ngộ ghê, em nói gì anh cũng ờ.

Đạt thản nhiên trả lời.

- Ờ... vì anh muốn nghe em nói.

Liên líu ríu đưa tay ôm ngực. Đã từng có một người thường im lặng để nghe cô nói. Nhưng cảm giác lúc đó và lúc này thực sự không giống nhau! Chí ít, người đó đàng hoàng im lặng, còn Đạt thì... chẳng có được mấy đàng hoàng. Ánh mắt cứ đung đưa khắp lượt, hơi thở thoang thoảng mùi khói thuốc cứ nhè nhẹ thổi lên da. Càng lúc càng gần. Liên lách người né tránh bờ môi áp xuống. Cô lắp bắp hỏi.

- Đêm nay sao sáng đẹp quá! Hồi nãy, anh đứng đây để ngắm sao hả?

- Anh không ngắm sao, anh chờ em.

- Anh chờ em mà làm gì, anh cứ ngủ trước đi.

- Anh muốn hỏi em một chuyện rất quan trọng.

- Chuyện gì?

- Chuyện mà lần trước anh đã hỏi nhưng em chưa trả lời. Đêm nay, anh muốn có đáp án rõ ràng. – Đạt chậm rãi nói từng tiếng một - Em có thuận lòng làm vợ anh chưa?

Nói anh lợi dụng đâu có sai. Mỗi bận trả lời là mỗi lần tranh thủ xích lại gần hơn. Cô sắp bị hơi thở anh thiêu đốt. Sao giọng nói tràm khàn lại mang nhiều khắc khoải tới vậy? Nhớ không lầm thì bữa đó, cô đã trả lời anh rồi mà. Sao anh lại không nhớ? Hay anh cố tình làm khó cô? Cũng cùng một câu nói, cùng một người, cớ sao Liên cảm giác, câu hỏi này mang nhiều ẩn ý, đòi hỏi một cái gì đó sâu xa, nguy hiểm hơn nhiều. Có nên "dạ" không? Hay... im lặng đánh bài chuồn?

Vì Liên chưa hiểu chồng mình nên mới nghĩ vậy, chớ cái bài chuồn đó hả, chẳng qua mấy lần trước Đạt cho phép đó thôi, chớ anh không cho thì cô đừng hòng đánh. Sau cái bận cô nằm gọn trong lòng anh ở đầm sen, vòng tay và lồng ngực cứ nhung nhớ mãi không thôi. Cảm xúc đã chín muồi, tối nay bà Chung đã trao anh cơ hội, anh sẽ không phụ lòng bà, chớp lấy thời cơ để giúp bà thực sự thành má vợ của anh.

Thế nên Đạt dứt khoát, hoặc là cô trả lời thẳng, họa may anh thông cảm thư thả cho thêm chút ít thời gian, chớ còn im lặng hay đánh trống lảng bâng quơ thì coi như đồng ý. Nhìn đi! Dưới ánh sáng màu bạc, má ai đang đỏ ửng nóng bừng, mắt long lanh e thẹn, chỉ biết đứng chịu trận chớ không hề quyết liệt đẩy anh ra. Trái tim đàn ông cũng rung rinh, anh không cần câu trả lời nữa. Anh nâng cằm cô lên rồi cúi xuống chạm khẽ đôi môi non mềm thơm ngan ngát.

Liên bất động. Ánh sáng màu bạc đã đẩy lùi. Khuôn mặt Đạt trước mắt tan ra rồi tụ lại, bay nhảy khắp nơi trong đầu. Cửa sổ phía sau lưng từ từ khép kín, bàn tay anh vuốt nhẹ xuống eo, giam chặt thân thể mong manh trong lồng ngực rộng. Mọi thứ bị đẩy vào một thế giới xa xôi.

Bỗng có tiếng gõ cửa liên tục, vọng đều đều hồi lâu. Không thể phớt lờ, Đạt đâm bực, anh chầm chậm rời môi cô trong tiếc nuối nhưng vẫn chưa chịu buông tay, thậm chí còn xoa nhẹ lên lưng khiêu khích.

Bị Đạt dây dưa, Liên phải lên tiếng nhắc nhở.

- Má kêu em kìa!

- Ờ... Má kêu... Anh đâu dám cản!

Giọng Đạt nỉ non chi lạ! Quyến luyến, không đành cũng phải buông. Nhưng Liên chưa kịp ra khỏi phòng thì đã bị anh kéo trở vô, ép cô lên ván cửa như lúc nãy. Sau một hồi thở dồn dập, anh mới chầm chậm hỏi..

- Em có quay lại không?

Liên rũ mắt, khẽ gật đầu.

- Em không bắt anh chờ nữa chớ.

Liên cắn môi thẹn thùng rồi lắc đầu nhè nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro