chương 8: Bạn đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc chờ đợi, Đạt lên giường duỗi cẳng nằm đọc sách. Mới đọc được vài trang, anh đứng lên, đi đi lại lại. Rồi tới cửa nhìn ra hành lang, sau đó trở lại phòng. Nhìn đồng hồ, chỉ mới có năm phút mà sao anh thấy lâu quá vậy! Suy nghĩ một hồi, anh quyết định đi xuống nhà bếp.

Thấy Năng ngồi nói chuyện với Lê, Đạt bực. Không ngờ cô lại nói láo trắng trợn như vậy. Quát tháo ầm ĩ một hồi, anh biểu Năng đi kiếm Liên về.

Năng lập cập thưa.

- Dạ. Cậu chờ con một lát, để con đi ra bụi chuối kêu mợ vô.

Vừa nghe xong, Đạt liền gắt lên.

- "Kêu" cái gì? Là "Mời"! Biết chưa? Mà khoan...

Đạt thay đổi xoành xoạch làm Năng dừng gấp rút, mất thăng bằng suýt té. Anh nhìn tới nhìn lui, càng nhìn càng thấy có cái gì đó đúng đúng, sai sai. Hồi nãy cô nói đi rọc lá với Năng... bây giờ Năng ở đây, còn cô ngoài bụi chuối? Mà thôi, nghĩ chi cho mất thì giờ. Anh đi ngược lên nhà trên, qua bên hông rồi lẳng lặng ra sau hè.

Bụi chuối rộng, xanh um cả khoảng trời, như ốc đảo giữa cái nắng ban trưa oi ả. Liên chỉ mới rọc được vài lá, mấy lá ưng bụng đểu nằm trên cao nên khó cắt. Cô cứ phải với lên nên khá mất sức. Trời nắng nóng, Liên thấm mệt nên đứng thở dốc. Ráng nhún nhảy mà không được, định chạy vô nhà lấy ghế thì Đạt lù lù xuất hiện. Anh giật con dao từ tay cô, chỉ trỏ lên mấy tàu lá chuối.

- Em muốn rọc lá nào?

Tuy bất ngờ nhưng cô không từ chối sự giúp đỡ. Cô chỉ trỏ lá nào, Đạt liền với tay đưa dao phăm một phát. Chặt xong, anh phụ cô rọc lá ra rồi cuốn lại xếp chồng lên nhau. Còn cẩn thận chuốt thêm vài sợi làm dây buộc, sắp xếp đâu ra dó gọn gàng. Đàn ông mạnh mẽ đúng là có khác. Lần đầu tiên Liên thấy cái vóc dáng "vai năm tấc rộng, thân mười thước cao" của anh hữu dụng như vậy.

- Nãy nghe em nói, đi rọc lá với Năng mà sao bây giờ có một mình em vậy?

- Chị Năng bị đau bụng nên em kêu chỉ ở trong nhà nghỉ, em làm một mình cũng được.

- Vậy à! Hồi nãy, anh thấy Năng đang ngồi nói chuyện với con Lê, ngó có đau ốm gì đâu.

- Chắc là chỉ hết đau rồi đó. Mà mình cũng xong luôn rồi.

- Nhưng em là mợ ba, đâu nhứt thiết tự mình làm. Sai đứa nào đó là được rồi.

- Tại... má biểu.

Lá chuối đã được xếp xong, Đạt đứng lên chặt thêm một tàu lá thiệt lớn đưa cho Liên. Anh cằn nhằn.

- Cầm mà che. Trời nắng cũng không chịu lấy nón đội vô, bị đen thì sao?

- Nhưng em mắc ôm lá, sao mà cầm được?

- Thì cứ cầm đi, chồng lá để anh bợ cho.

Dúi tàu lá vô tay Liên, Đạt xắn cao tay áo, khom người ôm chồng lá. Bao nhiêu đều chất hết nên chồng lá cao ngất, Liên ướm chừng nặng lắm, thế nhưng mặt anh không biến sắc, đôi cánh tay cứ như không. Nếu là Liên thì phải chia ra để ôm mấy lượt. Thêm lần nữa, Liên thấy sự mạnh khỏe của đàn ông rất chi hữu dụng. Dĩ nhiên, với Đông hay Sửu, những ai đã quen với việc chân tay thì Liên chẳng thấy gì lạ... Vậy ra, Đạt không phải loại công tử bột. Mải suy nghĩ, Liên quên cả việc đi theo. Nên cô bị anh nạt.

- Đi vô. Nắng!

Lúc này Đạt đã ra khỏi bụi chuối, đang đứng lại chờ. Mặt trời đứng bóng, dưới chân anh chỉ còn một chấm tròn. Liên lật đật cầm tàu lá chạy theo cho kịp. Tàu lá trong tay cô đang phất phơ dật dờ trong nắng nhưng lại không nằm ở trên đầu.

- Anh đưa tàu lá cho em che nắng, em cầm kiểu đó thì như không, vậy thì quăng tàu lá đi, cầm chi cho mỏi tay.

Liên liền ngả tay để tàu lá nằm ngang. Tàu lá dài và rộng nhưng mềm nên oặt oẹo, hơn nữa Đạt lại cao hơn Liên, hai người lại không đi sát vào nhau nên việc che cho Đạt có phần khó khăn. Liên cứ lúng túng trở tay, cực khổ còn gấp mấy lần. Đạt thấy thêm bực.

- Cứ lo che cho em thôi, không cần lo cho anh đâu.

- Anh không sợ bị đen hả?

Đạt lập tức sừng sộ. Mặt anh vốn đang đỏ lại chuyển xám.

- Đàn ông mà sợ bị đen cái gì! Sao em có nhiều suy nghĩ kì lạ về anh quá vậy?

Liên há miệng chẳng biết nói gì. Suy nghĩ về anh... đúng là tệ thiệt! Nếu anh biết hết mọi thứ trong cô, chắc chắn anh không chỉ trừng mắt vậy thôi đâu.

Cái bóng nhỏ phía trước vẫn dừng lại chờ cô, anh tiếp tục hối thúc như ban nãy. Tàu lá chuối trên tay chỉ là một khoảng râm vừa vặn, nhưng nó đủ giúp Liên quên đi cái nắng đỏ lửa ban trưa. Khi làn gió nhẹ lướt qua, cả người Liên mát rượi. Chỉ tội cho anh, cứ phải đội nắng đứng chờ.

--------------------------------------------

Lấy chồng hơn nửa năm, cha Liên thì cha Liên bị bịnh và trở nặng mau chóng. Dù Liên đã về ngay sau khi nhận được điện tín, nhưng vẫn không kịp gặp mặt ông lần sau cuối, chỉ có thể quỳ bên giường khóc nghẹn.

Ba hồi trống báo tử vang lên. Mọi người bắt đầu lo hậu sự. Tiếng khóc chưa thể dứt. Bà Chung đang ngồi thừ vẫn cố gắng đứng dậy khi mọi người vào hỏi han. Ai nói gì bà cũng gật, ai kêu gì bà cũng nghe. Liên chạy tới dìu khi bà bắt đầu loạng choạng. Má cô lại già thêm nhiều.

Nhà Liên đơn chiếc, ba người toàn đàn bà con gái nên hàng xóm láng giềng đều tới lui giúp đỡ. Ai cũng năng nổ, hòng giúp những kẻ hữu sự bớt một phần cực nhọc. Họ thấu hiểu cho nỗi đau mất mát người thân, thứ nỗi đau mà ai cũng phải gặp trong đời. Tuy vậy, vẫn cần có một người làm chủ. Liên lau nước mắt, xốc lại tinh thần đứng ra chủ trì mọi việc.

Hồi trước cha má cũng từng đưa cô đi phụ đám, nên Liên cũng biết sơ sơ. Thế nên cô đinh ninh mình sẽ làm thiệt tốt! Sự thực rắc rối hơn cô nghĩ. Trong cái lúc trái tim còn đau đớn và đầu óc rồi mù mù thì việc lo liệu tang chế trở thành trách nhiệm lớn lao trên đôi vai nhỏ bé.

Ai cũng có lòng, nhưng chín người mười ý, Liên chưa biết phải nghe ai. Mà theo cô thì, ai cũng đúng. Thế nên Liên chỉ cúi gằm mặt im thinh thít, hết gật với người này rồi dạ với người kia. Một mình cô bươn bả chạy quanh nhà. Đến khi có thời gian để thở thì cô không còn nhớ mình đã quyết, đã làm những việc gì. Hình như có ai đó vừa căn dặn cô việc gì đó nữa.

Có người chị từ dưới bếp ngoắc tay, Liên vội vàng kéo cao ống quần. Đang đi xăng xái thì chân bị vấp ngay ngạch cửa, chiếc guốc văng ra, toàn thân cô lảo đảo. Đầu óc vốn đã mòng mòng, Liên càng không thể giữ được thăng bằng, chuẩn bị "chụp ếch". Bất thình lình có cánh tay vững chãi đưa ra giữ cô lại. Sau đó là cái choàng ngang vai rất mực dịu dàng. Cả sức nặng của cô, dường như anh gánh hết.

Muốn cám ơn anh vì hành động lúc nãy, nhưng nhìn quang cảnh xung quanh, Liên thấy nó hơi sáo rỗng và màu mè. Nên cô chỉ hỏi nhỏ.

- Anh tới lâu chưa?

Đạt lẳng lặng ra trước lượm chiếc guốc bị văng đem trở lại, đặt nga ngắn dưới chỗ cô đang ngồi. Sau khi yên vị trên ván, anh mới lạnh nhạt đáp.

- Mới tới. Mà sao em không nói với anh một tiếng rồi mình về chung? Về đây xe chạy qua chợ Mỹ, ghé hãng có bao lâu?

- Lúc nghe tin xong, em rối rắm nên không nhớ tới. Vậy mà còn không kịp.. hu... hu...

Biết cô nôn nóng, nhưng ít ra cũng nên có một lời, hay sai người nào đó ra nhắn với anh một tiếng. Nếu dì tám không hiểu chuyện, không kêu người ra báo thì Đạt đã không thể tới kịp lúc phát tang. Lễ nghĩa không trọn đã đành, còn bị người đời đàm tiếu. Phải chi bản thân anh trốn tránh thì anh chịu, đằng này chỉ tại ai đó vô tâm, tước đi cái quyền mà anh đáng được có.

Nghĩ càng thêm bực. Đã sống chung mấy tháng chớ ít ỏi gì, nếu anh không lầm thì cả hai đang dần thân thiết. Dù vị trí hiện thời anh chưa quan trọng trong trái tim cô nhưng với cương vị là chồng, anh xứng đáng có được những điều đơn giản nhất. Vậy mà ai đó nói ba chữ "không nhớ tới" nghe thiệt nhẹ nhàng, dửng dưng như nước lạnh chan cơm.

Muốn càm ràm cho một trận lại thôi vì hông nỡ. Thiệt là mít ướt! Khóc từ nãy giờ chưa nín. Không phải nhà đang có chuyện thì dám chắc ai cũng nghĩ cô bị anh ăn hiếp dữ lắm. Từ tốn lấy chiếc khăn ra khỏi túi, rút kinh nghiệm bị chối từ lần trước, Đạt cầm khăn lau chậm qua loa khuôn mặt đang đẫm nước rồi mới dúi hẳn vô tay cô, kèm một mệnh lệnh ngắn gọn.

- Cầm. Cấm liệng đó! Cũng không được trả lại đâu nghen!

Trong lúc cô đang lơ mơ, Đạt xắn tay áo bước ra ngoài. Anh kéo lại cái bàn cho thoáng lối đi, sắp sơ lại bộ ghế cho gọn ghẽ. Dặn dò công việc xong xuôi, anh tiến tới chỗ mấy người còn đang cãi cọ để ra tay dàn xếp. Chuyện thưa hỏi tuy trễ nhưng đủ lễ thì ai cũng vừa lòng, lại đang lúc tang gia nên không ai trách cứ. Ngược lại anh còn được khen, đúng chất rể quí đàng hoàng. Làm bà Chung mát lòng mát dạ dù luôn đưa khăn sụt sịt.

Đã xuất hiện đấng râu mày, được mọi người tin tưởng và đích thân bà Chung phân phó nên không ai thèm ngó ngàng tới Liên nữa. Hễ cần thì họ cứ nhắm thắng Đạt để hỏi han và xin ý kiến.

Thấy cô cứ xớ rớ khi công việc đang hanh thông, anh vỗ nhẹ lên vai.

- Em vô buồng nghỉ đi. Còn thức tới mấy đêm lận.

Căn phòng nhỏ trở thành ốc đảo, che chắn Liên khỏi âm thanh hỗn tạp. Đối diện với bốn bức tường, đầu óc lẫn tâm hồn đều tìm được chút bình tâm. Dẫu phải oằn mình trong nỗi đau mất mát, nhưng tận đáy lòng lại xuất hiện cảm giác bình yên đến lạ. Một mầm hạnh phúc bắt đầu nhú lộc. Chiếc khăn hôm nào cô hắt hủi nay đã dơ rồi, nhưng mùi thơm của nó thi vẫn còn vấn vít.

Không ngờ Liên lại có được giấc ngủ ngon lành. Ngon tới mức, cô tự thấy hổ thẹn cho sự sung sướng của bản thân. Nếu không vì lễ cúng cơm phải có mặt, chắc anh không thèm gọi, để cô ngủ luôn tù tì tới sáng không chừng. Nhà đang hữu sự, cô lại một mình hưởng thụ có phải đáng trách hay không?

- Không! Ngủ thêm có xíu mà hưởng thụ sung sướng nỗi gì? Khóc thôi cũng đủ mệt người, tranh thủ được lúc nào hay lúc đó. Không lẽ, mỗi lần nhà có đám, phải bịnh hoạn, sống dở chết dở cả nhà mới ra dáng tang gia? Em mạnh thì mới gánh gồng cho má đặng!

Vừa nói anh vừa cầm đống tiền giấy trao tay, Liên chầm chậm bỏ vô thau đang cháy sẵn. Cả đêm đó, anh cùng cô thức trắng canh quan tài.

Anh vẫn luôn bên cạnh, cẩn thận dìu cô từng bước một, giống như một cặp vợ chồng tương thân tương ái. Vòng tay đã ôm chặt, giúp cô vững vàng khi từng nấm phủ lên, đưa cỗ áo quan hạ xuống lòng huyệt lạnh.

Nắng chiều buông nhẹ xa xa một màu vàng vọt. Tiếng khóc lẫn trong tiếng kinh kệ và lễ nhạc văng vẳng cả cánh đồng khô héo. Làn khói trắng bay lên, lảng bảng quyện vào áng mây lờ lững nơi cuối trời ráng đỏ. Mấy sợi tóc bạc chấp choáng bay, gương mặt già nua cùng hình bóng của bà Chung cô độc tới não nùng.

Tim Liên nhói lên. Cô bất giác nghĩ về cuộc đời ngắn ngủi. Về những khoảnh khắc yếu đuối, về những nỗi đau phải đối diện của chốn nhân sinh... Sẽ ra sao... khi chỉ có một mình!

Phải chăng ý niệm về gia đình mà cha má cô hay nhắn nhủ... Là người đồng hành trong quãng đời còn lại, bạn đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro