chương 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp reo lên khi thấy Đạt khệ nệ ôm cái gối ôm dài thòong, bự chảng. Cái gối cao ngang đầu, còn chắc tay, ôm thì ngủ rất ngon. Diệp ngỏ ý xin nhưng Đạt từ chối. Mùa này hết gòn đã hết, phải nài nỉ, chắc mót mua lại với giá cao mới có nhiêu đây. Không phải Đạt keo nhưng anh đang cần, nếu Diệp muốn thì đợi mùa sau, anh đặt người may cho cái khác.

Diệp nũng nịu lay tay bà Ngự. Bà mở lời và kết quả cũng chẳng khác. Đạt không chịu nể mặt. Bà chau mày.

- Đàn ông đàn ê, già đầu còn bày đặt ôm gối ôm.

Nhưng lời của bà vẫn chưa ê chề bằng câu nói mà Thành phang ra.

- Bộ vợ không cho ôm hay sao phải ôm gối?

Sự thực dễ khiến người ta chột dạ, mất bình tĩnh và nói ngược hoàn toàn.

- Ôm. Đêm nào hổng ổm... mà chỉ có một bên...

- Thì kiếm thêm một bên nữa về ôm.

- Anh kiếm đi, ưng mắt thì em cưới liền.

Hai anh em nhà này lo đốp chát lẫn nhau mà chớ hề nghĩ tới người có liên quan trong câu chuyện. Liên đang đỏ mặt rần rần. Phải ráng dọn cho xong bữa cơm để lẩn đi chỗ khác. Nhưng cô dễ dầu gì được như ý. Vì Đạt sẽ ăn riêng trên phòng và cô phải là người bưng lên, tiện thể hầu hạ anh luôn. Đó chính xác là những gì anh vừa mới nói.

Lúc đặt mâm cơm xuống, Đạt còn vui vẻ. Liên vừa từ chối lời mời ăn chung, anh liền trở giọng, mặt mày hậm hực. Quăng mạnh đôi đũa xuống mâm, anh đứng phắt dậy, nhìn cô xong liền đi tới giường.

- Anh hơi mỏi. Em lại đây, đấm bóp cho anh đi, mau lên.

Liên giật mình thon thót. Cô tìm cách để thoái thác.

- Em không biết đấm bóp. Để em kêu người khác cho anh.

Đạt lắc đầu.

- Không kêu ai hết. Anh muốn em làm, mau lên.

Rõ ràng anh biết cô với anh chưa thân mật bao nhiêu, có thể đối với anh, việc đụng chạm da đã rất bình thường, nhưng đối với Liên thì không phải. Nó... hoàn toàn không đứng đắn!

Đã vậy, nhìn thử anh đi. Nằm ngửa dang tay, ngực áo phanh rộng, chẳng khác mấy tên phóng túng lả lơi. Hai bàn tay Liên xoắn bóp vào nhau. Cô cứ tưởng hầu hạ anh là bưng cơm rót nước, trải chiếu giũ mền... còn cái này sao giống... phường ong bướm. Nhưng cô không phải dạng bán phấn buông hương...

Nếu đây là bổn phận của một người vợ như anh đã nói, thì anh đích thị là một ông chồng trịch thượng, thích ra lệnh bắt buộc kẻ khác hầu hạ, một loại người với tư tưởng chồng chúa vợ tui, ti tiện gian ngoa nhưng có vần đề về đầu óc, nói thẳng ra là hơi bị khùng. Có thể cái mác du học của anh chỉ là rỗng toét, thứ công tử nhiều tiền như anh thì chỉ qua Pháp để chơi bời mà thôi chớ học hành gì. Bao nhiêu suy nghĩ không tốt về anh trong giây phút này đều đúng hết. Cô không chỉ thấy sợ anh, mà còn thấy ghét anh, có cả một chút khinh miệt nữa!

Đạt hối thúc tới hai lần mà chân Liên vẫn đứng yên tại chỗ. Tới lần thứ ba thì Đạt phải kéo tay cô lại giường. Đợi cô yên vị, không chạy trốn, anh xoay người nằm sấp, đưa lưng ra ngoài.

Liên bắt đầu run lên. Cô đã không còn đường thoát. Mắt nhắm lại, tay chìa ra, mũi hít thở sâu, cô chuẩn bị tinh thần.

Mấy ngón tay kia cứ nhịp nhàng gõ nhẹ lên không khí, đến cọng lông măng trên người anh cô còn chưa đụng tới, không biết cô đang đấm bóp kiểu gì! Nãy giờ anh đã chuyển bộ nằm nghiêng, một tay chống đầu lên cao, nhìn cô chăm chăm mà cô đâu có biết. Nhắm mắt, run tay thì không nói, còn bặm môi, nhăn mặt như phải chạm vô thứ gì nhơ nhớp lắm.

Đạt chau mày, anh nhìn lại mình một lượt từ chân tới vai, rồi đưa tay sờ lên cằm. Không biết hằng ngày anh như thế nào, nhưng lúc này đây, anh dám chắc, mình rất chi sạch sẽ. Và thơm tho nữa. Chưa kể tới vẻ điển trai mà anh đang có. Cách đánh giá của cô sao quá ngược đời, chẳng hề giống thiên hạ ngoài kia, thiệt làm anh khổ tâm hết sức!

Nhưng, cô như vầy lại rất dễ thương. Đâu, để anh nhìn kĩ vợ anh thử một lần. Mặt trái xoan, mi cong, còn đôi môi thì đỏ thắm tự nhiên, không dày không mỏng. Cũng nhờ cô bặm cắn nãy giờ, mà nó thêm căng mọng, ướt át. Thiệt tình... muốn hôn cho một cái. Cô cứ ngây thơ "vô số tội" thế này thì đừng trách anh gian xảo. Càng ngắm càng khó cầm lòng, Đạt chầm chậm đưa miệng tới gần.

Chưa kịp xơ múi thì mắt cô đã trừng lên. Hoảng hồn, lưng cô ngả ra sau theo quán tính. Đạt liền tranh thủ, nắm vai đẩy mạnh xuống giường. Liên dùng tay chống cự, Đạt ghì nó xuống luôn. Còn chồm nửa người đè lên Liên làm mặt cô biến sắc.

Liên nói thật nhanh.

- Anh đã hứa sẽ chờ, sẽ cho em thời gian...

Mắt Đạt chớp chớp, ra vẻ đang cố nhớ.

- Anh có hứa hả? Hình như...

Sợ anh quên, Liên cướp lời.

- Có, có, có! Anh có hứa mà! Anh còn nói là em muốn bao lâu cũng được. Thiệt đó! Anh làm ơn nhớ kĩ lại đi!

- Ừm... à..., anh có hứa cho em thời gian... Nhưng. Thời gian để quen dần. Chớ không phải để né tránh anh.

Bị Đạt nhìn thấu tâm can, Liên cố chối cãi bằng cái giọng cực kì yếu đuối.

- Em... chưa quen thiệt mà.

- Làm sao biết thiệt hay giả? Để anh kiểm tra cái đã.

Đạt giả bộ nhìn khắp mặt để dò xét. Trong lúc chờ, Liên phải căng người nín thở vì sợ bị đụng chạm, mắt cứ lén lút nhìn xuống thấp, hy vong bộ ngực đàn ông kia không đột ngột đè ập xuống người cô. Mặt cô bây giờ chuyển đỏ, hốc mắt cũng đỏ. Tới nước này thì anh đâu nỡ dồn ép cô thêm. Anh thở một hơi dài, lắc đầu, chán nản, vẻ mặt lại có phần tồi tội.

- Hay...yy... Em thử đi hỏi hết coi, trên đời này có ai lấy vợ mà chịu khổ như anh không? Đêm tân hôn thì ôm gối ngủ mình ên, vợ đi qua phòng khác ngủ mất tiêu. Ròng rã cả chục đêm liền chớ đâu có ít. Đến khi về phòng thì cũng nằm một góc. Nè, em nhìn cho kĩ một lần nữa thử coi, anh bây giờ có khác gì lúc chưa cưới vợ không?

Mắt Liên nheo lại. Cô làm theo lời anh, nhìn trên ngó dưới, lui tới mấy lần, rồi cô gãi gãi phần tóc phía sau tai.

- Em hổng biết! Hồi trước, gặp anh có mấy lần nên không nhớ lắm. Bây giờ, anh biểu em nhìn thì em không nhìn ra được. Anh... cũng vậy thôi hà. Mới mấy tháng, chắc không khác gì nhiều đâu. À, mà hình như..., anh đen hơn một chút, chắc do vậy mà nhìn anh cũng hơi ốm hơn một tí, một tí xíu thôi hà.

Liên vừa nói vừa chụm hai đầu ngón tay phụ họa, trong khi Đạt ngơ ngác.

- Em đang nói về cái gì vậy?

- Chớ anh muốn hỏi gì?

- Em đúng là... - Đạt chỉ biết cười cho qua chuyện. Cô ngây thơ quá, khiến anh không nỡ giận. Nhưng anh không thể để cô muốn làm gì thì làm - Em muốn làm quen chớ gì? Được rồi. Anh sẽ tập cho em.

- Tập cho em?

- Ờ! Để anh tập cho. Chớ để em tự mình làm quen thì không biết tới bao giờ, chắc tới khi anh già luôn.

- Chắc không lâu vậy đâu, em về đây mới có ba tháng.

- Ba tháng mà không lâu hả? Một khắc xuân thu đáng giá ngàn vàng. Em có biết đã lấy đi biết bao nhiêu vàng của anh không?

Liên nín thinh, lại còn đăm chiêu nhìn ngón tay. Có phải đang tính dùm anh đã mất bao nhiêu vàng thiệt hay không? Hết nói nổi! Anh kéo cô ngồi thẳng dậy. Rồi biểu cô đưa tay ra.

Dù có ý đề phòng nhưng Liên vẫn ngoan ngoãn, và lần lượt, cả hai bàn tay đều bị anh nắm trọn. Sau đó mới để từng ngón đan nhau.

- Coi như, đây là cách anh và em bắt đầu làm quen với nhau đi.

Chỉ có vậy mà cũng úp mở, trịnh trọng, làm Liên hết hồn. Má cô đỏ ửng. Hành động này có hơi đường đột, nếu là bình thường, chắc chắc sẽ ăn bạt tay. Nhưng đây là chồng cô, anh mà muốn nhiều hơn nữa, cô cũng đâu có quyền từ chối. Cô mắc cỡ nhìn chỗ khác.

- Người ta lúc mới làm quen, đâu có ai dám nắm tay như anh đâu.

- Người ta khác. Anh khác. Người ta làm quen với cô gái chưa quen để được thành thân, anh phải làm quen với vợ mình, từ mấy tháng trước đã thành thân rồi.

Là sự hờn trách nhẹ nhàng, nhưng tự dưng... cô không còn ghét anh nữa. Không chỉ Đạt, mà với bất kì ai ngoài kia, Liên đã làm vợ thì phải có bổn phận của một người vợ, cho dù là cô có thực lòng muốn hay không. Bàn tay cô bị anh nắm, tuy không tự nguyện nhưng Đạt như thế này, không phải là đã quá tốt với cô rồi sao?

Đã đến lúc, cô phải cố gắng gạt đi tất cả, sống với cuộc sống mà số phận đã an bài. Như cha má cô đã từng nói, vợ chồng đâu nhất thiết phải có tình yêu, sống với nhau lâu ngày, chỉ cần hai bên cố gắng làm tròn bổn phận, sống tốt cho đúng cái nghĩa phu thê, thì cũng có một gia đình yên ấm.

Liên ngẩng đầu nhìn.

- Nếu anh thực lòng muốn cùng em xây dựng gia đình, thì em sẽ cố gắng làm tròn bổn phận của mình. Làm một người vợ tốt.

Câu sau còn nghe được, chớ câu đầu chẳng mấy thuận tai. Nói như cô khác gì nói anh chỉ đùa. Chuyện đại sự cả đời, ai đùa cho được, huống chi một cái đám cưới, tốn không ít bạc.

- Thân trai của anh cũng quí giá lắm! Cộng thêm mặt mũi của cha má hai bên thì anh dối lòng với em làm gì?

Bị dồn ép, Liên chỉ ấp úng rồi xin phép xuống nhà làm công chuyện.

Đạt hoài nghi.

- Công chuyện ở đâu ra mà dữ vậy? Công chuyện nhiều hay tại em không muốn gặp anh vậy? Nè, anh là chồng em đó! Là người em phải nhìn mặt suốt đời lận đó.

Liên lưỡng lự đôi chút mới nói, dĩ nhiên, điều cô nói cũng có nửa phần là thật.

- Công chuyện nhiều thiệt. Má nói, em mới về phải thường xuyên phụ dưới bếp học hỏi dì tám việc bếp núc sẵn tiện... tập dần cho quen.

- Cũng là tập dần cho quen. Coi bộ..., trong mắt em, anh cũng như chuyện bếp núc thôi hả?

- Dạ?

Tiếng "dạ" bộc phát. Có một chút bất ngờ lẫn một chút đắn đo, sợ nói lỡ lời làm anh giận. Nhưng ngay sau đó, anh lại bật cười.

- Thôi em xuống đi. Nhớ làm nhanh nhanh rồi lên ngủ cho sớm, anh không làm gì em đâu, cho nên đừng có mà cố thức khuya quá đó đa.

- Dạ.

Tiếng "dạ" này thoải mái hơn. Khóe miệng Liên khẽ nhếch.

- Còn nữa... - Đạt với tay kéo chiếc gối ôm lên đặt dọc chiếc giường, chia nó ra làm hai nửa. - Em yên tâm rồi nghen. Từ đêm nay, cứ ngủ thoải mái, đừng nằm sát mép giường nữa. Rủi té thì sao?

- Dạ.

Tiếng "dạ" này mang nhiều cảm kích. Nụ cười cùng nở trong mắt cả hai.

---------------------------------------------------

Nụ cười... thứ ban sơ để xóa nhòa khoảng cách. Mỗi lần chạm mặt sau, tuy chưa có cái cảnh mắt chìm trong mắt, tình dâng ý ngỏ nhưng cái cách cô ngượng nghịu, bẽn lẽn lướt qua, cũng khiến giọt nắng trên nụ bông vàng trở nên dịu ngọt.

Trà của ông Duy đắng là vậy mà Đạt cũng thấy nó thanh thanh? Nếu không thì tại sao anh cứ cầm tách trà trên miệng cười tủm tỉm.

Bị ông Duy để ý, Đạt bỏ xuống nhà dưới. Đảo một vòng rồi đi thẳng ra sau. Đúng lúc, Liên từ giàn bông thiên lý đi ra. Đạt cười chao rồi vu vơ phủi phủi đôi giày, sau đó cầm một bông giấy lên ngắm nghía.

Trở lại nhà trên, nghe ông Duy với bà Ngự nói dăm ba câu, anh lại đi xuống nhà dưới. Lần này, Đạt cầm theo bình trà. Nên anh thẳng tới chỗ Liên để nhờ cô châm nước. Nhưng Nhanh không biết ở đâu đã chen ngang trước mặt. Nó lanh lẹ cầm bình trà. Giở nắp bình ra nhìn và ngó anh luôn. Tại nó đang khó hiểu, bình thường, nếu cần thì anh sẽ gọi chớ hiếm khi anh tự tay đem bình xuống thế này.

- Làm gì nhìn tui dữ vậy?

- Dạ thưa cậu. Trà trong bình còn đầy...

Nhanh kính cẩn bưng bình trà ra trước mặt. Nhưng Đạt không cầm mà biểu nó đem lên trả lại cho ông Duy. Còn bản thân mình thì lủi ra sau lấy gàu xách nước tưới cây bông giấy.

Đang là giờ nấu cơm nên dưới bếp khá đông, Đạt không có chuyện gì để nói, chỉ có thể kiếm cớ đi loanh quanh. Khổ nỗi, cái người anh muốn nhìn lại không thèm ngó ngàng tới anh, có lúc còn đẩy anh ra cho đỡ chướng. Chán nản, Đạt bỏ lên phòng.

Làm quen con gái như thế nào ha? Sau khi thấy mặt, chào hỏi rồi nói vài câu xã giao, nếu thấy thích thì tiến tới nói thêm vài câu, rồi hẹn hò gặp gỡ, lại nói thêm vài câu nữa, vậy là quen. Mọi thứ đơn giản tới mức không có gì để nhọc công suy nghĩ.

Tại sao đối với những người xa lạ, Đạt có thể làm quen một cách dễ dàng, còn đối với vợ mình thì hoàn toàn ngược lại. Phải chi ngày hôm đó, đừng để cô bắt gặp, phải chi anh nhẹ nhàng mềm mỏng hơn, thì biết đâu mọi chuyện đã khác. Cô đã tương thân tương ái với anh rồi.

Đạt khoanh hai tay trước ngực, tự thấy bản thân mình thật nực cười. Chuyện này thì cần gì phải suy nghĩ cho mệt óc. Thôi, không nghĩ nữa. Cứ thuận theo tự nhiên. Đạt trở mình nằm nghiêng, một lí lẽ khác xuất hiện, suy nghĩ tới như vậy mà còn chưa làm được gì, cứ để một cách tự nhiên như thế này thì có thể anh phải chờ tới năm, bảy năm cũng không chừng? Còn như không muốn chờ thì cứ ép buộc cho xong. Đạt tiếp tục trở mình về phía khác, ép thì dễ nhưng ép rồi Liên ghét anh luôn thì càng khổ, chẳng lẽ ép cô cả đời?

Nghĩ tới nghĩ lui, Đạt quyết định kêu cô lên ủi đồ cho mình.

Cái việc bình thường như vậy, Liên đâu có cớ để từ chối. Lúc đem than lên đã có cái áo nằm sẵn trên giường. Đạt ngồi trên bàn đối diện, tay cầm viết, đầu cúi xuống thể hiện sự tập trung cao độ cho công việc.

Chỉ lén liếc cô có vài lần mà cô đã ủi xong, còn định dọn dẹp rồi đi xuống. Đạt liền chạy tới, cầm mấy cái áo xem xét thật cẩn thận.

- Em ủi gì mà lẹ quá vậy, ủi có thẳng không đó? – Đúng là thẳng thiệt. Cũng đúng, Đạt có làm gì nhiều đâu mà nhăn, nếu có nhăn là dao tay anh lật - Nè, còn nhăn nè, em ủi lại đi.

- Đâu có, phẳng hết rồi mà anh.

Đạt giật cái áo khỏi tay Liên quăng xuống giường.

- Anh nói nhăn là nhăn, ủi lại đi.

Liên buộc lòng ngồi xuống ủi lại, thầm trách anh kĩ tính quá. Trong khi đó, Đạt đi tới tủ áo lôi hết số áo trong tủ đem ra.

- Còn nhiều lắm nè, em ủi hết nha.

- Mấy cái áo đó anh chưa mặc mà, còn đang treo...

- Thì treo lâu nên nó nhăn. Nè, em coi nè, nhăn thiệt chớ bộ, - Vừa nói, anh vừa cầm áo để chứng minh.

Liên chỉ biết kêu trời trong bụng. Chưa thấy ai giống như anh, treo đồ kiểu gì mà nhăn khủng khiếp! Than tàn, Đạt cũng không cho cô xuống, anh kêu Nhanh đem lên. Sẵn tiện, anh qua phòng Thành "mượn đỡ" đồ cho Liên ủi. Anh xài chiêu cũ, vò nát mấy cái áo sơ mi trước khi đem về.

Thấy Liên khúm núm, cúi gằm mặt, Đạt tới, biểu cứ từ từ, không gần gấp. Đợi anh nói xong, cô mới chìa ra cái áo màu trắng còn mới tinh, nhưng giữa lưng lại bị thủng một lỗ vì cháy.

- Anh Đạt, em lỡ làm cháy áo của anh rồi.

Đạt khẽ chau mày. Cái áo mà anh mua từ bên Pháp, về đây mới mặc có một lần. Anh cũng tiếc.

- Lỡ cháy rồi thì bỏ chớ biết sao!

Cái giọng bình thản cất lên khi Đạt bỏ áo xuống góc giường. Chỉ có vậy! Không còn gì khác. Không giận dữ, không cằn nhằn, không rầy rà, không kêu ca...

Chẳng bù cho lúc nãy, lúc làm cục than rơi xuống, Nhanh sợ tới điếng người, tay chân lạnh ngắt, mặt mày xanh mét. Nếu Liên không kịp nói sẽ nhận dùm nó thì con nhỏ đã xỉu không chừng. Liên không gan dạ hay anh hùng gì đâu, nhưng nếu thủ phạm là cô, chuyện vẫn dễ xử hơn, cô bị chửi tới đâu đi nữa cũng đỡ hơn Nhanh bị đuổi với trừ lương.

Tánh của Đạt ai mà không biết, Liên cũng đã chuẩn bị tinh thần cho một cơn bão táp. Vậy mà trước khi ra cửa, nó còn cảnh báo Liên đủ thứ, nào là Đạt hung hăng, nào là anh thô bạo. Làm tim Liên cũng thình thịch nãy giờ, chưa tin hẳn sư bình yên đang có.

- Anh... không bắt thường em hả?

Đạt suy nghĩ mới trả lời.

- Em có đủ tiền để thường không?

Cái ánh mắt xem thường ấy thúc đẩy Liên muốn dõng dạc tuyên bố: có. Nhưng kịp nghĩ, áo này chắc chắn mắc, lại được anh mua tận bên Tây, giá của nó mặc nhiên do anh hét. Tới đây, Liên thấy im lặng là vàng.

Đúng lúc Thành đi ngang qua, thấy mớ quần áo quen thuộc, Thành ghé mắt vào với vẻ ngạc nhiên. Đạt nói rõ ý tốt của mình. Thành lập tức trừng mắt.

- Ai mượn? Đưa thím ấy ủi lỡ cháy hết đồ của tui thì sao?

- Cháy hết sao được? Vài cái là cùng.

- Chú hào phóng quá đa, đem đồ cho vợ chú đốt.

Liên lên tiếng phản bác.

- Em ủi... chớ có đốt đâu...

Thành liếc mắt tới tấm áo mới bị thủng một lỗ còn nằm trơ trơ.

- Không đốt chớ đó là cái gì?

Liên ấp úng.

- Em chỉ... lỡ tay thôi.

Đạt vỗ ngực.

- Vợ em làm cháy, em thường cho.

Với sự bênh vực chắc nịch như vậy, ắt hẳn sẽ được thưởng một ánh mắt đầy cảm kích, Đạt đã đinh ninh như vậy. Nhưng không. Liên phụng phịu quay đi, khiến Đạt hơi chới với.

Cái người gì kì cục, tự dưng lôi cô ra để hành. Ơn ích gì? Khi mặt cô nóng rát, cả người nhễ nhại mồ hôi, tay mỏi nhừ... Còn anh thì... Hết uống trà rồi đọc nhật trình. Làm như cô không biết vậy, tuy ngồi trên bàn giấy, đầu thì cắm cặm xuống vở, nhưng thực chất, anh cứ len lén nhìn cô, chắc sợ cô lười biếng đây mà.

Lúc thấy Liên dựng bàn ủi, đấm lưng, xoay xoay cổ tay, Đạt liền chạy tới.

- Tay em bị gì vậy? Phỏng rồi hả?

Người gì đâu mà lợi dụng dễ sợ! Chưa chi đã nắm tay. Cũng may, cô nhanh chóng rụt tay lại.

- Dạ, không có gì! Chỉ hơi mỏi một thôi.

Không có gì để nắm, Đạt cầm bàn ủi đẩy mấy đường bâng quơ. Nhờ vậy, Đạt mới biết, chuyện ủi đồ... nặng thiệt chớ chẳng chơi. Đạt ngồi xếp bằng xuống nền.

- Vậy thì anh ủi phụ em nghen.

Không biết vô tình hay cố ý, hai bàn tay chạm vào nhau. Đạt cứ cười cười hớn hở. Tới khi nghe cô nói muốn xuống nhà dưới thì anh liền trở mặt.

- Đâu có được. Em không được đi.

Liên ngạc nhiên hỏi lại. Đạt nhìn về đống đồ để nhắc nhở cô về công việc hiện tại của mình.

- Nhưng anh nói là anh ủi dùm em mà.

- Ờ, thì anh ủi giùm em. Nhưng đây là công chuyện của em nên em phải ở lại đây. Em không ủi thì cũng phải nhìn anh ủi chớ sao lại đi?

- Hả? Anh bắt em nhìn anh ủi hết đống đồ này luôn đó hả?

- Anh không bắt em phải nhìn anh ủi đồ. Nhưng mà... ý anh là... Em muốn làm gì cũng được nhưng không được đi khỏi phòng khi đống đồ này chưa được ủi xong. Em cứ lại ghế mà ngồi hay lên giường nằm luôn cũng được.

Không bắt cô phải làm nhưng lại không cho cô đi, bắt cô chỉ được lay hoay trong phòng, có phải anh muốn làm khó cô không? Liên sắp quạu. Quạu tới mức khét luôn. Cô hét lên một tiếng.

Nãy giờ lo nói, Đạt quên đẩy bàn ủi. Hậu quả để lại, có thêm một cái áo phải đem quăng vì cháy.

- Thấy chưa? Tại em mà anh lại bị cháy thêm một cái áo nữa rồi nè. Kiểu này thì áo đâu mà mặc?

Liên bất bình, sao cái gì cũng tại cô vậy chứ? Nhưng thiệt tình, cô còn việc phải làm, chớ không phải cô muốn đùn đẩy việc hay trốn anh. Bà Ngự thì không bao giờ hiểu, chỉ cần thấy việc bà giao chưa xong thì bà sẽ la lối ầm trời. Thế nên, cô cố gắng năn nỉ.

- Anh à, đồ nhiều quá, em sợ ủi tới chiều cũng chưa xong. Bây giờ em phải xuống phụ chị Năng rọc lá chuối đặng gói bánh nữa. Để khi nào em rảnh, em ủi tiếp cho anh, được không anh?

Cái vẻ khẩn thiết ấy hiệu quả như thần. Đạt lòng nào từ chối, nhưng vẫn có điều kiện.

- Em làm xong là phải lên đây đó nghen. Không chỉ ủi đồ thôi đâu, còn nhiều thứ cần làm lắm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro