chương 6: trái tim lạc nhịp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dạ" gì mà như nạt, mém làm rách luôn cái màng nhĩ của người ta. Vốn Đạt có ý chỉ bảo để cô biết mà tránh làm phật ý bà Ngự, đã không cảm ơn, còn hùng hổ với anh.

Định nắm tay cô lại để làm một trận cho ra lẽ, nhưng cô đã bươn bả ra ban công, chui vô góc tường ngồi khóc.

Đụng chuyện là khóc! Đạt tự than thầm, sao lại cưới phải cái cô vợ mau nước mắt tới vậy!

Trước giờ, anh không thích dỗ con gái. Bạn gái của anh, hầu hết đều tươi cười vui vẻ. Như Ngân chẳng hạn, mạnh mẽ, tươi tắn, không làm nũng, không khóc lóc bao giờ. Đó được coi là điều kiện tiên quyết để có thể cùng anh xây dựng mối quan hệ lâu dài. Còn mấy cô tiểu thơ mít ướt khác thì, vừa nhào tới liền bị anh đẩy ra xa. Vì nước mắt rất dễ khiến người ta chán.

Không muốn mang tiếng ức hiếp người khác, cho nên, cô muốn khóc thì anh để yên cho khóc. Khóc đã thì sẽ tự nín. Đạt hơi đâu lo cho mệt. Nghĩ vậy, anh quay lưng bỏ đi. Nhưng ra tới cửa thì anh đột ngột trở vào. Chần chừ một lát, anh tiến tới. Đối diện cùng ánh mắt mang oán giận kia, Đạt quay mắt về hướng khác, tay chìa ra chiếc khăn mùi soa thơm phưng phức.

Chiếc khăn mắc tiền này, trước giờ, Đạt chỉ để bỏ túi cho sang, chớ ít khi xài, nay đưa ra trong hoàn cảnh này, anh đã chuẩn bị trước tinh thần, nó sẽ bị trưng dụng làm khăn hỉ mũi. Nghĩ tới cũng thấy hơi... gớm gớm, nhưng phải vậy mới đủ lòng thành.

Cứ tưởng cô cảm động, biết ơn khôn xiết, nào ngờ, cô không nói không rằng, hất mạnh tay anh ra, còn quăng luôn cái khăn xuống đất. Đạt bực. Lần này thì anh dứt khoát đi khỏi phòng.

Đứng dưới nhìn lên, Đạt tự hỏi, anh đã làm gì sai, để cô đối xử với anh như vậy? Tán bông bên trên phe phẩy nhìn, có phải nó đang cười cợt anh không? Đạt dùng tay đấm lên thân nó một phát, và tay anh rơm rớm máu, vì nó có gai. Cái đồ vô ơn, nó đã quên, chính tay anh đem nó về trồng, cũng chính tay anh vun bón, săn sóc cho nó tốt tươi, cứng cáp rồi thì quay lại đâm anh. Vậy thì anh chặt bỏ.

Một bông giấy vô ý rơi xuống mũi giày.

Đạt bình tĩnh lại. Anh có điên đâu mà đi hơn thua với một cái cây vô tri vô giác. Đút tay vô túi, anh lững thững đi dạo một vòng.

Gió thổi mát rượi, nắng chiều đã nhạt phía đằng tây, trời sắp tối rồi. Nghĩ tới đây lại bực. Đạt không phải là thứ đàn ông quá chú tâm tới chuyện đó, nhưng chẳng thà đừng cưới vợ, chớ cưới rồi mà cũng như không. Hỏi sao không bực?

Ông Duy với bà Ngự từng nói, chỉ cần cưới về... rồi sao đó, anh muốn sao cũng được. Đã vậy... Hay là... bỏ vợ? Đúng! Phải cho cô biết, anh là ai!

Dù lúc gặp đầu tiên, anh chưa kịp vỗ ngực xưng tên, nhưng một khi đã bước về đây làm vợ thì cô phải biết. Anh, Nguyễn Bửu Quân Đạt, cậu ba của nhà Nguyễn Bửu, anh chưa từng chịu thiệt hay nhún nhường với bất kì ai, dù đó là con gái. Đối với anh mà nói, nếu muốn, chỉ cần một cái búng tay thì thiếu gì, từ đàn bà đến con gái sẽ chạy theo anh. Vậy nên, thái độ của Liên hết lần này tới lần khác, giống như một gáo nước lạnh tạt lên vẻ mặt đẹp trai đầy kiêu hãnh. Hèn chi, từ bữa đó tới hôm nay, anh luôn thấy bực bội trong mình.

Phủi sạch mấy cánh bông hồng hồng trên vai áo, Đạt xăng xái đi vô, định bụng đi kiếm cha má để trình bày ý muốn của mình. Chừng khi một chân đặt lên bậc thềm đầu tiên thì anh khựng lại, bà Ngự đang ngồi trên ghế, ông Duy thì dang uống trà ở gian bên. Nhác thấy Đạt, bà Ngự đã ngoắc tay gọi lớn. Tự dưng, Đạt trở nên thấp thỏm, sợ bị nhìn ra suy nghĩ vừa rồi. Đạt giả đò không nghe, quay lưng đi mất.

Lại đánh một vòng ra sau vườn như lúc nãy.

Mùi ổi chín thơm lừng cả khu vườn rộng. Nhà chỉ có một cây ổi nhưng rất sai trái, mùa nào cũng ăn không hết. Nhiều trái dập nát, rụng đầy trên mặt đất.

Có chú bé đang núp trên cây, thấy Đạt nhìn lên, chú vội nhảy xuống, trúng ngay người Đạt, làm anh suýt té, còn chú bé thì nằm thẳng cẳng. Bị Đạt nắm lại, chú lồm cồm bò dậy, khóc lóc inh ỏi, van xin Đạt bỏ qua. Nó giải thích, vì thấy ổi rụng nhiều mà không ai ăn nên nó mới lẻn vô lụm, sợ Đạt thấy, chú mới leo lên cây trốn chớ không có ý ăn cắp.

Hồi nhỏ Đạt cũng thích leo lên cây hái trái rồi bứt bông bẻ cành quăng tá lả. Con trai tuổi này, phá phách là bình thường. Đạt giữ lại không phải để làm khó, bắt đền mấy trái ổi. Chẳng qua, anh muốn dạy chú bé một bài học về tội nói láo mà thôi.

Sửu hớt hải từ sau chạy tới, khúm núm mở lời xin. Nể Sửu, Đạt buông thằng nhỏ ra. Trước khi nó đi khỏi, anh níu cành hái cho nó mấy trái đã chín.

Sẵn tiện, Đạt biểu Sửu hái hết ổi chín, nhắm ăn không kịp thì cứ cho người làm công với mấy đứa con nít, bỏ cũng uổng. Sửu cười cảm kích, anh vừa đưa tay phủi bụi trên quần áo Đạt vừa nói.

- Cậu ba đúng là tốt bụng thiệt đó đa!

- Có chi to tát đâu mà anh nói vậy. Mấy trái ổi thôi mà. Không ăn, hư bỏ cũng vậy.

- Í, nói thì nói vậy! Chớ tui thấy... không phải chủ nào cũng được vậy đâu cậu. Mấy người nhà giàu... - Sửu biết mình lỡ lời vì có một người nhà giàu đang đứng trước mặt anh đây. Anh cười khì khì - À... xin lỗi cậu, ý là... tui nói mấy người nhà giàu khác lận. Thừa mứa không ăn hết thì họ đổ bỏ, chớ quyết chẳng cho ai, người ta thiếu thốn thế nào thây kệ. Không phải ai cũng thơm thảo như cậu mợ đâu.

Đạt nhìn lại. Nãy giờ anh đứng đây có một mình, mợ ở đâu ra?

- Mợ nào?

Sửu nghiêng đầu.

- Thì mợ ba, vợ cậu chớ ai. Mợ rộng rãi lắm đa! Mợ hay ra đây nói chuyện và chơi với tụi nhỏ. Mợ còn hay cho đồ tụi nó ăn nữa. Đó, cái thằng hồi nãy đó, hồi trưa này mợ có đem cho nó bánh cái bông lan nữa đó. Mợ cũng nói y chang cậu vậy đó, ăn không hết bỏ thì mang tội, cũng vậy hà.

Đạt không hỏi thêm, chỉ "à" lên một tiếng. Tấm áo bông xanh lấp ló ở lan can đang run nhè nhẹ. Hình như... cô còn khóc. Tự dưng, Đạt thấy lòng mình chùng hẳn xuống.

---------------------------------------------

Hai Chỉ tới thăm, Bửu cũng đi chung. Hai Chỉ thì khỏi nói, mang danh là anh họ của Liên, Hai Chỉ tới thăm hỏi hay nhờ vả em rể đều là lí do chính đáng, chỉ có Bửu... Thực ra, Bửu muốn đi thăm Liên lâu lắm rồi, nhưng tìm hoài mà không có lấy một cái cớ nào coi cho được. Đành chạy tới nhờ vả Hai Chỉ. Hai Chỉ lập tức có cách, dĩ nhiên, cách này cũng không mấy thuận miệng, tuy nhiên, Bửu không quan tâm, chỉ cần gặp được người anh ngày đêm mong nhớ. Vậy là đủ.

Thật may, lúc này Liên đang quét sân. Bửu không cần lên phòng, không cần vòng vo cho mệt. Trong khi chờ Hai Chỉ bàn bạc với Đạt trên phòng, Bửu điềm nhiên cùng Liên qua hiên bên nói chuyện.

Cây chổi trên tay Liên khiến Bửu thấy xót xa. Anh nhìn quanh, từ trong ra ngoài, kẻ ăn người ở đi dập dìu, chứng tỏ nhà Đạt đâu thiếu tôi tớ, cớ sao lại bắt cô phải đụng tay chân những việc như thế này.

Dù cô nói, làm dâu phải thế, nhưng Bửu không tin. Nếu cô... được gả cho anh, chắc chắn sẽ không như vậy. Bửu không phải vua chúa nên không thể cho cô làm một bà hoàng đúng nghĩa, nhưng anh là cậu ấm thì ít nhất cô phải có một vài đứa hầu cho ra dáng mợ chủ. Một cái móng tay, anh cũng không cho cô đụng tới. So với nhà Bửu, nhà Đạt đâu kém gì, sao lại để cô làm cái việc vừa nặng nề vừa bụi bặm.

Càng nghĩ, Bửu càng thêm giận. Vốn đã đinh ninh, đám cưới của Huệ với Thành xong xuôi, thì đám cưới của anh với Liên chắc chắn sẽ thành hình, chẳng bao lâu, cô sẽ là của anh mãi mãi. Anh đã thầm vẽ trong đầu mình hình ảnh của cô trong tà áo cưới, khuôn mặt của cô khi làm cô dâu và anh sẽ hạnh phúc đến dường nào khi được nắm tay cô bước qua cánh cổng vu quy để giã từ đời con gái. Trớ trêu thay, giấc mơ tuyệt đẹp bị hủy trong chốc lát, cứ tưởng trong tầm tay lại quá xa vời.

Ngày cưới của cô là ngày đau đớn nhất cuộc đời. Là lần đầu, anh biết vị đắng của thất bại thảm thương. Anh đã uống thật say, và suýt tí nữa, anh khóc trước mặt mọi người.

Vì không có được mà quyến luyến, hay vì yêu sâu sắc mà không thể lãng quên? Ba tháng đã qua, Bửu đã chấp nhận sự thực. Chiếc áo dài trắng tinh nghịch đã thay bằng áo bà ba đằm thắm, thiếu nữ của ngày xưa đã thành vợ người ta. Nhưng mộng ước ban đầu hãy còn nguyên vẹn, có được cô vẫn là khao khát nhất cuộc đời. Tựa như ánh mai hồng đang đầu trên mái tóc nhung đen, chưa bao giờ đổi sắc.

- Em khỏe không?

- Dạ, em khỏe.

- Nhà chồng... đối xử với em... có tốt không?

- Dạ... tốt.

Mắt Bửu đánh xuống cây chổi Liên còn đang cầm, môi anh bặm nhẹ, lúc ngẩng lên, Bửu không giấu vẻ hoài nghi. Liên hiểu ý nhưng chỉ biết cười trừ.

Đúng lúc Diệp chạy ùa vào. Cô thở hổn hển, cất cao giọng.

- Chị biểu con Lê đem cơm lên phòng liền cho tui. Tui đói quá.

Diệp chạy vô để lại Liên với khuôn mặt ái ngại vì lời nói dối vừa bị bốc trần. Sau khi vô nhà nhắn với Lê, Liên trở ra. Cô lại cười trừ.

- Đó là em bạn dì với chồng em. Cổ... còn nhỏ nên tánh tình mới vậy.

Bửu có mắt, anh có thể tự nhìn và tự hiểu. Anh nhắm chừng, Diệp bằng tuổi Cúc, mười lăm chớ có phải mới lên năm đâu mà nói nhỏ nên không biết cách cư xữ sao cho lễ phép. Chưa nói tới việc tuổi tác hay vai vế, chỉ nói tới việc Liên đang tiếp chuyện với khách, thì việc tôn trọng Liên chỉ là cư xử vừa đúng mực, chẳng có gì to tát khó khăn. Đằng này, đã không có một chút nể nang, còn sai cô như người ăn kẻ ở. Đến Bửu là người ngoài còn thấy mất mặt nữa là... Hèn chi, Liên xanh xao như vậy. Bửu càng thêm xót.

Liên của ngày xưa vui vẻ biết chừng nào. Dù lúc đó, cô xa cách với anh, nhưng vẫn toát lên nét dễ thương trong trẻo, mang một chút dỗi hờn trẻ dại. Không như bây giờ, buồn bã và cô độc.

Tiếng Hai Chỉ nói cười hô hố, Liên cùng Bửu chầm chậm trở ra sân trước. Bất đắc dĩ, Đạt với Bửu chạm mặt nhau, nhưng cả hai chẳng nói lời nào, chỉ nhìn sơ rồi quay đi chỗ khác.

- Xong rồi, mình về thôi. Tui cám ơn dượng ba nhiều lắm đa. Dượng ba đúng là người tốt. Liên, em có phước lắm mới lấy được dượng ba đó nha. Hèn chi, lấy chồng mới mấy tháng mà em đẹp ra hẳn.

Hai Chỉ đã lên xe, Bửu còn đứng lưu luyên bên ngoài. Phía trên thềm nhà, Đạt đang đút tay vô túi, nhàn tản hút thuốc, mắt hờ hững nhìn khói trắng bay lên, miệng huýt sáo khe khẽ. Dù Liên với Bửu có nhìn ra được cái ánh mắt sắc lẹm khác với dáng vẻ thản nhiên kia hay không, thì việc nói thêm vài câu cũng trở thành không thể, khi mà có một "ôn thần" cứ đứng tần ngần như vậy.

Chần chừ một lát, Bửu rụt rè chạm nhẹ lên cánh tay Liên.

- Chị Tư anh cũng ở chợ Mỹ. Khi nào rảnh rang, em cứ ra đó chơi. Còn nữa, có gì cần thì cứ đi kiếm chỉ. Anh nói với chỉ rồi. Em cứ ra đó hỏi nhà tư Hạnh, vợ thầu phán Sung, rồi người ta chỉ cho.

Dặn dò đâu đó, Bửu mới chịu lên xe.

Khác với sự xởi lởi sáo rỗng của Hai Chỉ, Bửu rất đỗi chân tình. Nếu là người khác, sau khi bị từ chối, ắt hẳn sẽ giận, không thèm nhìn mặt, còn Bửu thì vẫn quan tâm, khiến cho Liên cảm kích, và cái nhìn về anh cũng khác hơn.

Xe đã khuất dạng mà Liên vẫn ngó trông theo. Ở nơi này, cô không có bà con quyến thuộc, từ bữa lấy chồng tới nay mới gặp được người quen, Liên bỗng thấy nhớ nhà, thút thít vài tiếng.

Nãy giờ im ắng, cứ tưởng Đạt đã đi rồi, nhưng vừa quay lại thì cô đã chạm mặt anh. Từng cử chỉ, từng biểu cảm cũng không bị anh bỏ sót.

- Buồn dữ vậy đa! Chắc là trong lòng đang tiếc nuối lắm đúng không?

- Ý anh là sao?

- Ai mà không biết, hồi đó, thằng Bửu thích em dữ lắm. Nếu không vì có chuyện thì chắc bây giờ Bửu đã đem sính lễ tới nhà em. Hai người cưới rồi cũng nên. Nếu lấy nó, chắc bây giờ em vui vẻ và hạnh phúc lắm. Chẳng trách, từ ngày về đây, mặt mày cứ ủ dột, bí xị như mưa mùa.

Nói xong Đạt đi thẳng vô trong, không cho Liên cơ hội trả lời. Có ai kì cục vậy không? Có thể chuyện giữa cô với Bửu, anh không biết, nhưng chuyện cô sống ở đây hằng ngày, sờ sờ ra đó, lẽ nào anh không thấy, lại đi xách mé xa xôi!

--------------------------------------------

Thành về đúng giờ cơm trưa nên anh và Đạt cùng ăn. Tiện miệng, Đạt kể Thành nghe chuyện Hai Chỉ ghé nhà.

Thành cười khẩy, ung dung đưa đũa gắp thức ăn. Tánh của Hai Chỉ, Thành đâu có lạ! Việc của Hai Chỉ, quanh đi quẩn lại, cũng chỉ một chữ tiền.

Thấy Liên bưng rổ đi vô, Đạt nhỏ giọng nhắc khéo.

- Anh hai, đừng có nói chuyện đó ở đây.

Thành không nể nang, cười khẩy rồi tiếp tục oang oang.

- Có điều, chú phải biết, Hai Chỉ mượn thì nhiều, chớ trả thì ít khi lắm.

Không thể bụm miệng ông anh, Đạt đành kiếm chuyện khác.

- Ngồi xuống ăn chung luôn đi em. Liên.

- Dạ... em đang mắc tay.

- Thì ăn xong rồi mần tiếp.

- Em chưa đói.

Vợ không nể mặt, Đạt hơi quê. Còn gặp phải ánh mắt mỉa cùng nụ cười bỡn cợt của ông anh, Đạt đâm bực bội.

Hồi sáng, cô với Bửu vui vẻ lắm kia mà. Nói bao nhiêu là chuyện, trong khi anh là chồng cô, vậy mà anh với cô lại chưa khi nào có cuộc nói chuyện cho đàng hoàng. Đường đường là Nguyễn Bửu Quân Đạt, lại có vị trí không bằng người dưng trong lòng vợ. Ức và tức làm Đạt no ngang. Anh quăng chén xuống mâm để dằn mặt. Nhưng Liên đâu có thấy, rốt cuộc, chẳng khác anh dằn mặt người đang ăn chung với mình. Chưa hết, Đạt còn lườm lườm, nghĩ thầm, sẽ dạy cho cô thêm một bài học nữa.

Đang soạn bài trong bụng thì tự dưng Liên ré lên một tiếng. Đạt bỏ ghế chạy tới. Đầu ngón trỏ của Liên đầy máu. Sẵn thau nước sạch, Đạt múc một chén đổ lên vết thương để rửa. Máu tiếp tục túa ra, chảy thành giọt nhỏ rớt xuống nền. Vết thương sâu, đau rát khiến cô nhăn mặt, cô gần khóc. Đạt cũng lập cập theo cô. Anh nạt.

- Trời ơi! Sao làm không mà coi chừng gì hết vậy!

- Xuỳt... xuy.. xuýt... Tại con dao, nó bén quá...

- Nói như không! Dao nào mà không bén! Vậy mới phải coi chừng. Đi theo lên phòng, trên đó có thuốc với vải băng.

- Đứt tay thôi mà, làm gì ghê vậy.

Đã không quan tâm thì cứ ngồi yên ăn cũng được, còn nói khó nghe. Đúng là phá đám. Đạt liếc Thành.

- Đứt sâu lắm đó anh, phải băng mới được.

Liên có ý muốn rút tay lại.

- Dạ thôi, lát nữa thì hết chảy máu thôi à. Không cần phiến phức vậy đâu.

Đạt trừng mắt.

- Không có cãi, đi theo mau.

Bỏ dở bữa cơm, Đạt kéo tay Liên đi thiệt nhanh lên lầu. Anh đem ra một chai thuốc và một cuộn vải trắng. Lau sạch máu rồi xức thuốc, sau đó băng lại gọn gàng. Gọn gàng là nói cho hay, chớ chỗ băng không được khéo lắm. Nhưng dù gì, đó cũng là tất cả những gì anh có thể, ngón nghề học được bao nhiêu, anh đem ra xài hết rồi. Chưa kể, đây là lần đầu anh chịu làm cho người khác.

Sao cô chưa cảm động? Chăm chú nhìn nãy giờ mà cô cứ như không!

Đạt đâu có hay, người được anh giúp đang bực bội biết bao nhiêu. Băng xong rồi mà cứ cầm tay, còn nhìn không chớp mắt. Mà nhìn cục băng còn đỡ, đằng này là nhìn mặt cô.Rõ ràng Liên đã nói chỉ bị đứt có một tay, vậy mà không chịu tin, cứ nằng nặc đòi kiểm tra luôn bàn tay còn lại, rồi nắm nó nãy giờ. Dặn dò thì cũng được đi, mắc mớ gì tới tóc cô đâu, mà hễ nói một câu là vén nó một lần. Không biết có ý giúp hay kiếm cớ để thừa cơ lợi dụng... Nhưng đằng nào... Liên cũng được người ta giúp, không lẽ chửi lại người vừa mới giúp mình... Vậy thì vô ơn quá! Nhưng hổng lẽ, ngồi vầy hoài.

Liên len lén nhìn lên rồi nhanh chóng cụp mi xuống, ngó lơ chỗ khác.

Một khoảnh khắc trôi qua, trái tim Đạt bị lạc đi vài nhịp. Cũng lạ, một người dày dạn tình trường như anh, lẽ ra phải có cảm giác này từ lâu rồi mới đúng... Cớ sao hôm nay mới chịu xuất hiện?

Anh vừa buông tay, Liên lập tức đứng dậy. Mải ngơ ngẩn nhìn theo, lúc cô ra tới cửa, anh mới nhớ tới một chuyện quan trọng nên phải nói với theo.

- Nè, em chưa cám ơn anh đó...

Liên quay lại nhìn với vẻ... ngạc nhiên khủng khiếp. Đúng là cô đã quên cảm ơn anh... nhưng, có cần phải vậy không. Với lại, chính anh nằng nặc kéo cô đi, nài ép cô ngồi xuống để băng cho bằng được, từ trước tới sau, cô không hề mở miệng nhờ.

Có nằm mơ cũng không ngờ, đàn ông bệ vệ mà nhỏ nhen thấy sợ, một tiếng cám ơn cũng đòi cho bằng được. Chắc, anh muốn đòi hỏi gì đó ở cô nên mới nhắc nhở như vậy? Cảm giác đau rát chỗ ngón tay giúp Liên bắt Liên không thể quên, cô vừa được người ta giúp. Để khỏi rầy rà níu kéo lôi thôi, tiếc chi một tiếng cảm ơn. Chàng ràng một hồi, anh đòi trả bằng thứ khác thì còn mệt nữa.

- Thôi đi. Vợ chồng mà, ơn ích gì. À... Chừng nào muốn thay băng thì cứ nói với anh một tiếng.

Đến lượt Liên nhìn anh trân trối. Miệng còn chưa kịp ngậm. Băn khoăn quá đỗi! Nhìn mặt Đạt sáng lán vậy... mà đầu óc lại không bình thường? Nghĩ tới đây, cô thấy hơi sợ, nên mau mắn chạy khỏi phòng. Liên càng chắc như đinh khi ra tới đầu cầu thang, còn nghe tiếng Đạt cười sảng khoái.

Còn một mình, Đạt lại trầm tư. Làm mặt lạnh với cô, anh thấy mệt mỏi quá. Cái kiểu ngô nghê của cô lúc nãy, tự dưng làm anh vui vui. Vui như lần đầu anh nói chuyện với cô và bị cô buông lời chửi xéo. Giây phút thoải mái hiếm hoi mà ba tháng rồi anh mới có lại được.

Bây giờ thì anh hiểu rõ sự buồn bực của mình trong thời gian vừa qua. Tất thảy đều do anh không được nói chuyện với cô.

Dạy dỗ nhau trong cuộc sống vợ chồng đâu nhất thiết phải dùng cách này, còn hằng trăm cách khác. Huống chi, anh với cô có cả đời chung sống thì thiếu gì cơ hội. Cô bị thương anh thấy mình cũng đau, hễ cô khóc thì anh lại không vui. Tự đáy lòng, anh chỉ muốn thấy cô cười. Cười như khi chưa cưới. Dạy vợ mà đánh mất đi nụ cười của vợ thì chỉ là sự hành hạ lẫn nhau. Nếu như thật sự thương nhau thì cứ làm cho nhau tất cả, cần ai dạy ai. Cuộc sống sẽ tự dạy mỗi người, cần làm gì để có thể sống bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro