Chương 02: Gọi ông nội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Long Phúc sợ mấy đứa con trai khác không vui, vội giật lấy con thỏ bông từ tay Hàn Trí Thành rồi chạy đến đưa cho chúng.

Nhận được con thỏ bông, đám trẻ con vui vẻ, kéo nhau đến trước mặt Hoàng Huyễn Thần, diễu võ dương oai rồi cười đùa ném con thỏ.

"Mày qua đây mà cướp, cướp được thì trả!"

"Sao mày lại nằm trên đất thế?"

"Mẹ tao bảo ngồi xe lăn là tàn phế đó!"

Hoàng Huyễn Thần nằm sấp trên cỏ, tay siết chặt, nén nước mắt, chống tay đứng lên, trên khuôn mặt nhợt nhạt tràn đầy cầu khẩn: "Làm ơn, trả lại cho tôi được không..."

Lý Long Phúc nhẹ nhàng kéo áo Hàn Trí Thành, nhỏ giọng nói: "Chiêu ơi, nó đáng thương quá. Chúng ta có hơi quá đáng không?"

Từ sau khi mẹ cậu qua đời, đã rất lâu rồi Hàn Trí Thành không nghe ai gọi tên mụ của mình.

Cậu sững sờ chốc lát, nhìn Hoàng Huyễn Thần lúc nhỏ, bất lực với cảm xúc phức tạp.

...

Bỏ đi.

Đáng thương gì?

Cậu không quên khi lớn lên, Hoàng Huyễn Thần lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn độc ác nhường nào.

Cũng không quên người này từng thừa lúc vắng mà vào, cướp đi Hàn thị do cha cậu sáng lập.

Bảo trong lòng không oán giận sao được?

Nhưng oán giận sâu mấy cũng không thể bắt nạt đứa trẻ tàn tật cùng bọn trẻ xấu. Đây là điểm mấu chốt.

Hàn Trí Thành lắc đầu: "Chúng ta về nhà ăn cơm đi."

Lý Long Phúc ồ một tiếng, hai đứa trẻ lặng lẽ chuồn đi.

"Long Phúc, sau này đừng chơi chung với Chu Dương." Hàn Trí Thành gắng gượng nói bằng giọng non nớt, cố bày vẻ nghiêm túc: "Nó không phải đứa trẻ ngoan."

Chu Dương là đứa đứng đầu đám trẻ kia.

Chu Dương là độc đinh của nhà họ Chu, được nuông chiều từ nhỏ, tính tình cậy thế khinh người. Nhưng đời trước nó chỉ đắc ý được mười năm, Hàn Trí Thành từng nghe nó bị giam vì đánh chết một nam sinh, nhà họ Chu không thể bảo vệ dưới dư luận.

Ngũ quan trên gương mặt tròn vo của Lý Long Phúc nhăn lại: "Nhưng nếu không nghe nó, nó sẽ giận. Hôm qua tao không cho nó ăn kem, nó đã giẫm hỏng người máy của tao."

Hàn Trí Thành hỏi: "Hôm nay nó cũng gọi chúng ta đi bắt nạt Hoàng Huyễn Thần?"

Lý Long Phúc nghi hoặc hỏi: "Hoàng Huyễn Thần?"

"Chính là thằng bé ngồi xe lăn ấy."

Lý Long Phúc lắc đầu: "Chúng ta không biết nó. Vừa nãy Chu Dương thấy nó ngồi xe lăn dưới tàng cây thì nói muốn chơi xe lăn của nó. Tao sợ không đi, mày cũng bị đánh nên chỉ nghe theo."

Lý Long Phúc đấm ngực buông lời thề: "Mày yên tâm, tao dẫn mày ra ngoài chơi sẽ không để mày bị bắt nạt."

Hàn Trí Thành tỏ vẻ từ ái, vỗ đầu tròn của cậu: "Cái thằng ngốc này."

Rồi lại lắc lư người bạn nhỏ: "Sau này mày nghe tao. Đừng hỏi, đừng ý kiến, nghe tao là được, tao sẽ không sai đâu."

Lý Long Phúc mếu máo: "Mày còn nhỏ hơn tao ba tháng. Hôm trước mày còn tè ra quần. Mẹ tao bảo tao hai tuổi đã không tè ra quần nữa."

Hàn Trí Thành kéo lưng quần cậu rồi bắn lại, đe dọa: "Mày nhắc lại, có tin tao tè vào quần mày không."

Lý Long Phúc sợ hãi che miệng.

Hàn Trí Thành nín cười, đắc ý nghĩ, bố mày không trị được mày chắc?

Hai đứa đi đến rìa bãi cỏ, Hàn Trí Thành không kìm lòng quay đầu nhìn thoáng qua.

Chu Dương không vừa lòng ném đồ chơi, bảo người cướp xe lăn của Hoàng Huyễn Thần, như có đồ chơi mới, mấy đứa thay phiên nhau ngồi trên ghế chơi.

Hoàng Huyễn Thần không đứng nổi, ngã xuống đất.

Lý Long Phúc che miệng ưm ưm.

Hàn Trí Thành nói: "Bỏ tay xuống."

Lý Long Phúc để tay xuống, hít thở sâu hai lần, lo lắng: "Chúng ta nên lén gọi bác bảo vệ không?"

Hàn Trí Thành: "Vô dụng."

Những hộ gia đình trong khu này không phú thì quý, đám trẻ này càng là bảo bối của bố mẹ, bảo vệ nào dám nói to tiếng, cùng lắm là khuyên hai câu.

Lý Long Phúc áy náy, cảm thấy mình cũng tham gia bắt nạt Hoàng Huyễn Thần.

"Vậy làm sao?"

Trong đầu Hàn Trí Thành thiện ác giao chiến, cuối cùng véo thịt bắp đùi mềm mại của mình.

Mày là đàn ông à mày là đàn ông à mày là đàn ông à??

Dù đời trước hiềm khích với Hoàng Huyễn Thần lớn, đó cũng không phải Hoàng Huyễn Thần trước mắt.

Giờ người bị bắt nạt là đứa trẻ năm tuổi tàn tật.

Hàn Trí Thành tạm gác cảm xúc cá nhân, quay đầu nhìn quanh, thấy trên bãi cỏ có vòi phun nước.

Cậu lập tức nghĩ đến cách, vén tay áo, hai mắt sáng lên: "Bé xinh đẹp ơi, mày đến giúp tao."

Lý Long Phúc đần mặt: "Tao á?"

Hàn Trí Thành: "..."

Thốt ra tên độc đời trước của Lý Long Phúc.

Cậu nói lung tung: "Đây là chức vụ cho mày, người theo tao phải có biệt hiệu. Tao gọi bé xinh đẹp là gọi mày."

Lý Long Phúc mơ màng à một tiếng.

Dù chỉ số thông minh hiện tại không hiểu sao Hàn Trí Thành đột nhiên như biến thành người khác, nhưng tư thế chạy như điên theo sát Hàn Trí Thành rất tiêu chuẩn.

Hàn Trí Thành nối ống nước với vòi xả, dùng sức vặn chặt, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng. Xác nhận không có vấn đề gì, cậu dặn Lý Long Phúc: "Thấy tao giơ tay thì mở chốt ra."

Lý Long Phúc dùng sức gật đầu.

Hàn Trí Thành ôm đoạn ống nước, bước chân ngắn nhỏ chạy xông pha chiến đấu.

Cậu vui vẻ chạy: "Chu Dương! Mày xem tao phát hiện ra bảo bối gì này!"

Chu Dương nghe thấy, nhìn vài lần rồi khinh thường: "Cái ống này có gì hiếm lạ?"

Cơ thể Hàn Trí Thành thực sự không có sức, chạy đoạn đường như thế đã thở gấp.

Mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt to tròn như kim cương pha lê: "Mày nhìn kỹ đi!"

Mấy đứa trẻ vây quanh.

Hàn Trí Thành nhếch miệng, tay giơ cao, tay kia nhắm ống nước vào Chu Dương đứng trước.

Rồi kéo giọng: "Cho đám gà con tắm nào..."

Nói dứt lời, cột nước phun ra, trong nháy mắt tưới Chu Dương ướt sũng từ đầu tới chân.

Chu Dương hét to, nhảy dựng lên: "Hàn Trí Thành!"

Hàn Trí Thành cười to: "Ơi! Cha mày mồ yên mả đẹp rồi hả? Gọi ông nội mày làm gì?!"

Chu Dương sắp giận điên: "Mày đừng chạy! Có tin tao mách mẹ không! Để mẹ đánh mông mày!"

"Mày đi đi! Cháu ngoan của tao!"

Hàn Trí Thành cầm vòi chạy đuổi mấy đứa, Chu Dương bị vòi nước phun sau lưng, ngã sấp mặt, mặt đầy nước bùn.

Nó đần mặt một giây, rồi oa một tiếng khóc lên.

Dù những đứa trẻ kia kiêu ngạo ương ngạnh nhưng mới sáu bảy tuổi, dáng vẻ hung thần ác sát của Hàn Trí Thành dọa chúng sợ.

Hàn Trí Thành đuổi chúng nó ra mười mấy mét, mới ném ống nước xuống đất: "Cút ngay cho tao! Nếu còn thấy chúng mày bắt nạt bạn nhỏ, tao sẽ giật chim nhỏ của chúng mày xuống nhét vào rốn nhá!"

Mấy đứa bé trai cuối cùng bị dọa khóc lớn, vừa gọi mẹ vừa chạy trối chết.

Hàn Trí Thành cảm thấy sướng rơn.

Đánh cho trẻ hư quả thực là một niềm vui khó tả.

Liên tục đánh, liên tục sướng.

Nếu không phải cơ thể hiện tại của cậu chỉ mới năm tuổi, một tay cậu có thể đánh bay hai đứa nhóc ranh.

Lý Long Phúc đứng sững sờ, miệng há hốc trước cảnh tượng này.

Ánh mắt cậu nhìn Hàn Trí Thành tràn đầy sùng bái và ngưỡng mộ, chỉ thiếu điều quỳ xuống ôm chân.

Khi đám trẻ con đã chạy hết, Hàn Trí Thành tùy ý lau vết bẩn trong lòng bàn tay lên quần, sau đó mới xoay người lại nhìn về phía Hoàng Huyễn Thần.

Hoàng Huyễn Thần đã bò dậy khỏi mặt đất.

Quần áo của nó dính đầy cây cỏ và bùn đất, làn da ở cánh tay và bắp chân cũng bẩn không thể tả.

Từ đầu gối bên phải trở xuống của Hoàng Huyễn Thần là ống quần trống rỗng. Nó không có cẳng chân.

Không mượn được lực, nó rất khó đứng vững bằng một chân, thế là chỉ có thể cắn răng, chậm rãi bò về phía xe lăn của mình trong tư thế quỳ, dùng cả tay lẫn chân.

Dưới đầu gối rõ ràng là bãi cỏ mềm mại nhưng mỗi bước bò đối với nó lại như đang đi trên đao thép.

Toàn thân đau đớn, đau đến mức nó run lên.

Hoàng Huyễn Thần mở to mắt, nước mắt không thể ngăn lại, trào ra rồi đập xuống mu bàn tay.

Lúc này, chiếc xe lăn vốn còn ở rất xa đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của nó.

Hoàng Huyễn Thần sững sờ ngẩng đầu nhìn.

Hàn Trí Thành có phần lúng túng, vô thức đưa tay lên miệng: "Cậu, cậu ngồi lên đây đi."

Hoàng Huyễn Thần không nói gì.

Hàn Trí Thành lại nói: "Tôi đã đuổi bọn nó đi rồi, chúng không dám đến bắt nạt cậu nữa. Cậu mau về nhà tắm rửa đi."

Hoàng Huyễn Thần yên lặng nắm lấy bánh xe, mượn lực đứng lên.

Hai người họ cao xêm xêm nhau.

Nhưng Hoàng Huyễn Thần không nhìn cậu, hơi sợ hãi ngồi xuống xe lăn.

Hoàng Huyễn Thần chưa quên đứa bé trai như đúc từ ngọc trước mặt này vừa rồi cũng hỏi nó tại sao không có chân, hỏi nó tại sao không giống người khác bằng giọng nói ngây thơ lại tàn nhẫn.

Họ đều nói nó là nhóc quái thai.

Hàn Trí Thành ê một tiếng, nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc một cái sau lưng nó: "Tại sao cậu không nói chuyện?"

Hoàng Huyễn Thần cứng đờ, bắn ra hai chữ: "Cảm, cảm ơn."

Hàn Trí Thành cảm thấy không thú vị, xua xua tay: "Bỏ đi, không cần cảm ơn."

Nói xong, Hàn Trí Thành quay đi, trước khi đi xa cậu quay đầu liếc nhìn, thấy Hoàng Huyễn Thần vẫn duy trì tư thế cũ, im lặng ở dưới tàng cây.

Cơ thể nhỏ gầy của nó cố gắng thẳng lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro