Chương 03: Chiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chiêu ơi, Chu Dương chắc chắn sẽ mách mẹ nó đó." Khuôn mặt tròn vo của Lý Long Phúc nhăn lại như quả dưa leo muối: "Làm sao bây giờ?"

Lâu lắm rồi Hàn Trí Thành mới thấy lại dáng vẻ này của Lý Long Phúc.

Lý Long Phúc bắt đầu trổ mã từ cấp hai, gầy đi nhiều, tuy nước da ngăm nhưng đường nét cũng đẹp trai rõ ràng. Dáng vẻ tròn vo hiện tại thực sự chỉ tồn tại trong ký ức xa xôi.

"Thích làm sao thì làm, đừng quan tâm những thứ không thuộc phạm vi trí thông minh của mày, mày nên nghĩ làm thế nào để giảm cân thì hơn."

Lý Long Phúc hít hít mũi: "Tao muốn về nhà ăn cơm, mẹ tao nói tối nay có cá. Buổi tối tao tìm mày chơi máy chơi game."

Hàn Trí Thành ừ ừ đáp lời.

Nhìn bóng lưng như quả bí lùn của Lý Long Phúc đi xa, Hàn Trí Thành tìm vòi nước rồi cầm ống nước xối ướt mình.

Nhà Chu Dương cũng coi như khá giả, mẹ Chu Dương lại có lý, sẽ không tha cho ai, chút chuyện nhỏ cũng muốn làm to. Nếu mẹ Chu Dương biết Hàn Trí Thành cầm ống nước xối con trai bà lăn lóc mấy vòng trên mặt đất, chắc chắn sẽ đến nhà quở trách một cách quái gở.

Từ nhỏ Hàn Trí Thành đã biết họa do mình gây ra thì mình gánh, tuyệt đối không để mẹ cậu nhọc lòng.

Thế là Hàn Trí Thành cứ ướt sũng như thế chạy đến nhà Chu Dương.

"Chu Dương ơi! Chu Dương!"

Hàn Trí Thành đập cửa, một lúc sau bảo mẫu nhà Chu Dương tới mở cửa.

Hàn Trí Thành chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ: "Cô ạ, cháu đến tìm Chu Dương chơi. Chu Dương có nhà không ạ?"

Hồi nhỏ Hàn Trí Thành rất đáng yêu, có khuôn mặt trắng trẻo, mềm mại, tính cách lanh lợi, dễ thương, và được mọi người trong khu dân cư yêu mến.

Bảo mẫu làm động tác suỵt với cậu, nhỏ giọng nói: "Mẹ Dương Dương đang tức giận đấy."

Lúc này mẹ Chu Dương đi ra, cô chưa kịp lên tiếng thì Hàn Trí Thành đã nắm lấy góc áo, dáng vẻ hơi rụt rè, bi bô nói: "Cô ơi, Chu Dương về chưa ạ? Chúng cháu vừa chơi súng bắn nước, cậu ấy ngã, cháu đến xem cậu ấy có đau không."

Mẹ Chu Dương vốn nhìn thấy Chu Dương toàn thân nhếch nhác khóc lóc trở về đã đau đứt ruột, nghe con nói là bị Hàn Trí Thành bắt nạt, cô vừa nổi giận vừa bán tín bán nghi. Dù sao Hàn Trí Thành là búp bê nhỏ tuổi nhất trong khu dân cư, đi đường xiêu vẹo, thấy ai cũng cười ngốc nghếch, sao có thể bắt nạt được một đứa trẻ đã lên tiểu học.

Lần này nhìn thấy Hàn Trí Thành cũng ướt nhẹp, vô cùng đáng thương, cô đoán là bọn trẻ đùa giỡn, chắc Chu Dương không cẩn thận làm bẩn quần áo sợ bị mắng nên nói dối.

Mặc dù mẹ Chu Dương thương con nhưng cũng biết tính cách Chu Dương, nói dối là chuyện bình thường đối với nó.

Cơn giận trong lòng cô dịu lại, kêu bảo mẫu lấy khăn lông cho Hàn Trí Thành lau: "Không sao, Dương Dương không đau. Chiêu có bị ngã không?"

Hàn Trí Thành vén khăn lông lên, lắc đầu.

Chu Dương mới tắm rửa xong thay quần áo mới, chạy đến cửa chính vừa nhìn thấy Hàn Trí Thành thì nổi đóa, có mẹ làm chỗ dựa nên nó cũng tự tin hơn: "Mày còn dám tới! Mày tưởng tao không dám đánh mày hả?!"

Chu Dương cầm con robot dài bằng cánh tay lên muốn đánh Hàn Trí Thành.

Mẹ Chu Dương lớn tiếng ngăn lại: "Ai dạy con đánh người?!"

Hàn Trí Thành đúng lúc rụt vai, dáng vẻ đáng thương bị bắt nạt mà vẫn muốn đến chơi với Chu Dương.

"Chiêu à, hôm nay ở lại nhà cô ăn cơm chiều nha?"

Hàn Trí Thành lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Mẹ nấu ăn rất ngon."

"Vậy nhanh về nhà tắm đi, ướt hết rồi, ngày mai lại đến tìm Dương Dương chơi được không?"

Hàn Trí Thành dạ một tiếng, khóe mắt liếc về phía con thỏ bông bị Chu Dương ném bừa trên mặt đất.

Đó là đồ chơi của Hoàng Huyễn Thần, chắc hẳn bị Chu Dương mang về trong trận hỗn chiến trước đó.

Trong trí nhớ của Hàn Trí Thành, từ thời học sinh, Hoàng Huyễn Thần đã kiệm lời, độc lai độc vãng, lúc bị cô lập cũng không bao giờ cúi đầu. Với tính cách đó, chắc chắn nó không dễ dàng cầu xin người khác.

Nhưng vì muốn lấy lại con búp bê này, nó thậm chí nằm rạp trên mặt đất bất chấp những lời giễu cợt.

Con thỏ bông này chắc chắn rất quan trọng đối với nó.

Hàn Trí Thành do dự nói: "Cô ơi, con thỏ kia là của cháu, Dương Dương muốn chơi nên cháu cho cậu ấy mượn. Dương Dương chơi xong chưa ạ?"

Chu Dương sắp tức hộc máu: "Hàn Trí Thành, mày nói càn gì đó?!"

Mẹ Chu Dương kêu bảo mẫu nhặt con búp bê lên trả lại cho Hàn Trí Thành.

Hàn Trí Thành ôm vào ngực giống như bảo bối.

Con búp bê đó đã bẩn không nhìn nổi, mẹ Chu Dương hơi ngại, lại gọi bảo mẫu lấy cho Hàn Trí Thành một nắm kẹo rồi nhét vào túi nhỏ của cậu.

Trước khi đi, Hàn Trí Thành nghiêng đầu liếc nhìn Chu Dương.

Chu Dương giận tới mức nổi cơn tam bành, nói năng lộn xộn, bực bội đỏ cả mặt.

Hàn Trí Thành chậm rãi nở một nụ cười phách lối lại khiêu khích, dùng con thỏ làm động tác bắn súng, bắn pằng pằng pằng về phía Chu Dương.

Chu Dương sắp tức xỉu: "Mẹ ơi! Nó chửi con!!"

Mẹ Chu Dương vừa quay đầu lại thì Hàn Trí Thành lại tỏ vẻ hồn nhiên ngây thơ, từ từ rời đi và cố sức vẫy tay với cô: "Tạm biệt cô ạ!"

Gia đình nhà họ Hàn sống ở khu dân cư này chưa lâu, khi Hàn Trí Thành 5 tuổi, Hàn thị chỉ mới thể hiện năng lực trong giới thương nghiệp ở Lâm Thành. Sau vài năm khi công ty phát triển ổn định, họ mới chuyển đến sống trong biệt thự này.

Nhưng Hàn Trí Thành vẫn nhớ rõ đường về nhà.

Sau khi cậu ôm khăn mặt và con thỏ về đến nhà, bảo mẫu trong nhà kêu lên rồi đi tới lau tóc cho cậu như bảo bối.

"Sao lại nghịch thành thế này?"

Hàn Trí Thành cười: "Không sao ạ. Trời nóng nực, thế này mát mẻ. Mẹ cháu đâu?"

"Bà chủ đang ở phòng bếp ấy."

Viên Dục Văn nghe thấy tiếng động, rửa tay đi ra từ trong phòng bếp: "Chiêu về rồi à, có đói bụng không?"

Hàn Trí Thành ngẩn ngơ nhìn Viên Dục Văn.

Người phụ nữ mặt mày dịu dàng lại thùy mị, dáng vẻ mỉm cười gọi tên mụ của cậu dần dần trùng khớp với khuôn mặt trong trí nhớ.

Hàn Minh Trí – cha của Hàn Trí Thành từng có một người vợ cả trước Viên Dục Văn, sau này bất hạnh qua đời, Viên Dục Văn mới lấy Hàn Minh Trí với thân phận vợ kế.

Bắt đầu từ khi Hàn Trí Thành có ký ức, cậu luôn bị lời đàm tiếu của họ hàng truyền rằng mẹ cậu thấy Hàn Minh Trí có triển vọng mới lấy, cậu không nên cũng không thể tranh giành bất cứ thứ gì với anh trai Hàn Dũng.

Cho nên khi đối mặt với bố và anh cả, cậu luôn có chút lo sợ không yên lòng, không dám gần gũi quá.

Nhưng đối với Viên Dục Văn, cậu lại tự nhiên thân thiết hơn rất nhiều.

Đời trước, khi Hàn Trí Thành học đại học, Viên Dục Văn qua đời vì ung thư vú. Cậu không ngờ, ngoại trừ trong mơ, cậu vẫn có thể gặp lại mẹ mình.

Hàn Trí Thành cảm thấy sống mũi cay xè, không kìm lòng được, cậu chạy tới ôm chặt lấy chân Viên Dục Văn.

Viên Dục Văn bật cười, ngồi xổm xuống bế cậu lên, nhẹ nhàng sờ mũi cậu: "Khóc nhè rồi à? Có phải đói meo rồi không?"

Dù Hàn Trí Thành đã lớn, nhưng trước mặt mẹ, cậu không thể che giấu được cảm xúc. Cậu ôm cổ Viên Dục Văn, vùi mặt thật sâu, không nói lời nào.

Viên Dục Văn dịu dàng xoa đầu cậu, giao việc bếp núc cho bảo mẫu rồi ôm Hàn Trí Thành lên tầng thay quần áo.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Trí Thành cùng Lý Long Phúc đến nhà trẻ.

Nhà trẻ không xa, ra khỏi khu dân cư đi khoảng mười phút là đến. Bảo mẫu đi theo phía sau.

Tối qua, Lý Long Phúc hào hứng cầm máy chơi game mới tìm Hàn Trí Thành chơi. Nhưng bị cậu đánh bại, sáng nay Lý Long Phúc trông thật ủ rũ.

Vai trái Hàn Trí Thành đeo cặp nhỏ, vai phải đeo bình nước, đầu đội mũ màu vàng, dáng vẻ trẻ mẫu giáo tiêu chuẩn.

Cậu cà lơ phất phơ khoác vai Lý Long Phúc, không an phận gãi gãi cằm thịt béo của cậu chàng: "Bé xinh đẹp, nghĩ thoáng đi. Mày chơi game không bằng tao, nhưng mày ăn giỏi hơn tao mà!"

Lý Long Phúc bĩu môi, không thèm để ý.

Hàn Trí Thành nghĩ thầm, ngay cả trò chơi đấm bốc cổ lỗ sĩ này mày cũng đánh không lại tao thì làm sao xứng với hai mươi mấy năm sống nhiều hơn của tao?

Hai đứa trẻ đi ngang qua bãi cỏ lớn của khu dân cư, từ xa Hàn Trí Thành đã thấy Hoàng Huyễn Thần ngồi dưới cây long não.

Lý Long Phúc ơ một tiếng: "Sao nó lại ở đây nhỉ?"

Bảo mẫu khẽ đẩy hai đứa một cái: "Được rồi, đừng nhìn nữa, các bạn ở nhà trẻ đang đợi đấy."

Lý Long Phúc hỏi: "Cậu ấy là ai ạ? Sao không đi nhà trẻ cùng chúng cháu?"

Bảo mẫu liếc nhìn, thuận miệng trả lời: "Đó là đứa trẻ nhà bảo vệ khu dân cư, các cháu không biết đâu."

Hàn Trí Thành nhớ tới con búp bê trong túi của mình, lấy ra nhét vào tay Lý Long Phúc.

"Mày cầm đi trả lại cho nó."

Lý Long Phúc ò một tiếng, có lẽ vẫn áy náy về việc hôm qua bắt nạt Hoàng Huyễn Thần, cậu chàng rất tích cực.

"Hoàng Huyễn Thần, cậu tên là Hoàng Huyễn Thần à?"

Hoàng Huyễn Thần cầm một quyển sách ngồi trên xe lăn, nghe thấy tiếng gọi, khẽ ngẩng đầu.

Lý Long Phúc gãi gãi tóc, để con búp bê lên sách của Hoàng Huyễn Thần: "Đây là đồ chơi của cậu, Chiêu bảo tôi trả lại cho cậu, nó cũng giặt sạch giúp cậu rồi."

Hoàng Huyễn Thần hơi sững sờ, vội vàng ôm lấy con búp bê.

Lý Long Phúc nói xong liền chạy.

Hoàng Huyễn Thần ôm con búp bê thật chặt. Đây là món đồ chơi mẹ mua cho nó trước khi bỏ nhà đi. Từ đó về sau, nó chưa bao giờ gặp lại mẹ nữa.

Trong lúc hít thở, tựa như ngửi thấy mùi xà phòng thơm mát, con búp bê được giặt sạch tinh, hình như còn trắng hơn lúc mới mua.

Hoàng Huyễn Thần không nhịn được quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng hai đứa trẻ vui cười đi xa.

Chiêu...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro