Chương 05: Kẹo sữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Trí Thành suy nghĩ cả buổi tối, càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này khả thi đến bất ngờ.

Cuộc đời cậu xoay quanh việc ăn nhậu, chơi bời thành thạo mọi thứ, chỉ riêng chuyện học là không bao giờ thông suốt.

Có vẻ như trời sinh cậu thiếu mất một phần quan trọng, thời tiểu học còn có thể lười biếng mà vẫn đạt chín mươi điểm, nhưng lên cấp hai, điểm số bắt đầu trượt dài không phanh, cố cũng không kéo nổi.

Khi lên cấp, cậu thẳng tiến hạng chót.

Da mặt Hàn Trí Thành dày đến mức dao thương bất nhập, xưa nay cậu không cảm thấy học dở là điều gì đáng xấu hổ. Cậu thậm chí nghĩ rằng vẻ ngoài của mình đã đủ thu hút, chẳng cần điểm số cao làm gì.

Nếu ngoại hình cậu đã đẹp như mơ mà học giỏi nữa thì thật không công bằng cho lắm.

Thượng đế mở cho người ta một cánh cửa, kiểu gì cũng sẽ đóng lại một cửa sổ - để tránh việc một số người không đi đường chính, cứ cố nhảy cửa sổ.

Cuộc sống của Hàn Trí Thành đầy những lý do ngụy biện, lúc nào cũng có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Viên Dục Văn bất đắc dĩ mà buồn cười, ban đầu còn muốn dạy kèm cho Hàn Trí Thành để kéo điểm lên, nhưng cuối cùng cũng bỏ cuộc, không ép cậu nữa.

Giờ đây bắt đầu lại cuộc đời, Hàn Trí Thành đã suy nghĩ sâu sắc lo xa đến sự nghiệp cấp ba của mình hơn mười năm sau. Nếu cứ bị giáo viên lôi ra phê bình vì không làm bài tập thì mệt lắm.

Nếu có một đứa em chép bài tập hộ thì tuyệt biết bao.

Bây giờ, chỉ cần cậu dứt bỏ thành kiến với Hoàng Huyễn Thần, quên đi những chuyện của kiếp trước, nói không chừng có thể nuôi dưỡng một đứa em ngoan ngoãn, biết làm bài tập còn biết kiếm tiền...

Không! Là anh em! Là huynh đệ!

Hàn Trí Thành nghĩ đến đây thì vui vẻ lắm, mơ mơ màng màng rồi ngủ thiếp đi.

Nhưng mấy ngày kế tiếp, Hàn Trí Thành cũng không thấy bóng dáng Hoàng Huyễn Thần dưới tàng cây.

Hôm nay là thứ sáu, dự báo thời tiết nói chập tối sẽ mưa, nhà trẻ thông báo với phụ huynh tan học sớm.

Hàn Trí Thành và Lý Long Phúc sống gần nhau, không đợi bảo mẫu tới đón, mỗi người cầm một que kem đi về nhà.

Hứa Huyên Huyên đeo cặp sách nhỏ màu hồng chạy theo sau: "Hàn Trí Thành ơi!"

Hàn Trí Thành bịt hai tai, giả vờ như không nghe thấy.

Hứa Huyên Huyên gọi thêm mấy tiếng, cuối cùng chạy lên ôm chầm lấy Hàn Trí Thành từ phía sau.

Hàn Trí Thành lảo đảo một cái, đẩy cô bé ra, ra vẻ hung dữ nhe răng: "Hứa Huyên Huyên, đừng đòi tôi chơi nhà chòi với cậu! Sao không tìm người khác chơi?" Ngày nào cũng quấn lấy tôi.

Hứa Huyên Huyên bĩu môi: "Tớ chỉ muốn chơi với cậu thôi."

Lý Long Phúc ôm bụng cười ngặt nghẽo, vỗ tay hô: "Hứa Huyên Huyên muốn làm vợ của Chiêu nha!"

Khuôn mặt nhỏ của Hứa Huyên Huyên ửng hồng, nắm tay Hàn Trí Thành: "Chiêu à, tớ làm vợ cậu được không?"

Hàn Trí Thành vô tình rút tay về: "Không được, tôi thích con trai."

Hứa Huyên Huyên phồng má: "Cậu nói dối. Con trai không thích con trai. Cậu, thích Lý Long Phúc không?"

Hàn Trí Thành liếc nhìn Lý Long Phúc, miệng dính đầy nước kem.

"Vậy tôi cũng không phải thích tất cả con trai. Tôi chỉ thích đẹp trai thôi."

Lý Long Phúc vô tội chớp mắt mấy cái, đầu óc chưa kịp nhảy số.

Sau khi bị Hàn Trí Thành từ chối, Hứa Huyên Huyên đầy ấm ức và không cam lòng, nhất định quấn lấy Hàn Trí Thành hỏi cậu rốt cuộc thích ai.

Ba đứa trẻ ồn ào đi tới cửa khu dân cư.

Hàn Trí Thành bị Hứa Huyên Huyên quấn một đường, phiền kinh khủng, đối mặt với bé gái lại không thể tùy tiện nổi giận như đối với Chu Dương, chỉ có thể phớt lờ.

Sau khi vào cửa khu dân cư, cậu cắm đầu bước nhanh như viên đạn.

Lý Long Phúc và Hứa Huyên Huyên đuổi theo sau, không biết khóa kéo cặp sách của ai mở ra, đồ ăn vặt rơi lả tả.

Sau cánh cửa sắt khu dân cư, Hoàng Huyễn Thần yên lặng ngồi đó, trên đầu gối đặt hai quyển sách và một viên kẹo sữa.

Nó đã để ý đến cửa suốt buổi chiều. Khi thấy bóng dáng Hàn Trí Thành xuất hiện, đôi mắt vẫn luôn đen láy không gợn sóng của nó hơi sáng lên, đôi môi mấp máy muốn gọi cậu, nhưng cuối cùng hai chữ "Chiêu ơi" quay một vòng trong miệng lại không thốt ra được.

Nó nhìn thấy còn có hai đứa trẻ đi sau lưng Hàn Trí Thành.

Chắc là Hàn Trí Thành đang chơi với bạn bè, mình không nên gọi cậu thì hơn.

Hoàng Huyễn Thần hơi cụp mắt, bất động nhìn viên kẹo sữa trong lòng bàn tay sắp chảy nước.

Hàn Trí Thành hăng hái xông về phía trước, nhưng chân ngắn đi không nhanh, mà Hứa Huyên Huyên không biết lấy sức ở đâu ra lại xông lên ôm chầm lấy.

Lần này Hàn Trí Thành thật sự bị cô bé xô ngã.

Hứa Huyên Huyên đè lên người cậu, mắt đỏ hoe: "Hàn Trí Thành, sao cậu không thích tớ? Rốt cuộc cậu thích ai?"

Đầu Hàn Trí Thành đập xuống đất, vừa đau vừa lờ mờ đáp: "Nói thật nhá Hứa Huyên Huyên, cậu buông tha cho tôi tìm kiếm mùa xuân thứ hai đi, tôi là người đàn ông như gió, cậu không bắt được tôi, cho dù bây giờ cậu đè được tôi, chiếm được cơ thể của tôi cậu cũng không chiếm được trái tim của tôi."

Hứa Huyên Huyên: "..."

Hứa Huyên Huyên không hiểu.

Con bé chỉ cảm thấy mình bị Hàn Trí Thành ghét, không nhịn được bụm mặt khóc hu hu hu.

Hàn Trí Thành: "..."

Hàn Trí Thành: "Hu hu hu hu hu hu hu hu hu!"

Ai lại không biết khóc như nào?

Lý Long Phúc nhìn hai người ngồi khóc trên mặt đất, ngơ ngác.

Hoàng Huyễn Thần cách đó không xa thấy hết.

Nhìn thấy Hàn Trí Thành ngã xuống đất, nó không còn để ý điều gì khác, cố hết sức xoay xe lăn về phía cậu.

Càng đến gần, tiếng khóc mang theo giọng non nớt của Hàn Trí Thành càng rõ.

Hoàng Huyễn Thần hơi sốt ruột, lại mờ mịt dừng cách đó vài mét.

Nó chưa biết an ủi người khác như thế nào. Khi nó khóc chưa bao giờ có ai tới dỗ dành. Nó không biết làm gì để Hàn Trí Thành nín khóc.

Lý Long Phúc nhìn thấy nó, kinh ngạc thốt lên: "Hoàng Huyễn Thần?"

Bị phát hiện rồi.

Hoàng Huyễn Thần cứng đờ, chưa kịp đánh mắt đi chỗ khác thì đột nhiên chạm mắt với Hàn Trí Thành.

Mặc dù Hàn Trí Thành gào rất lớn tiếng, nhưng trong đôi mắt to tròn không có nước mắt, vẫn trong veo như suối. Khi nhìn thẳng vào người khác, ánh mắt ấy trong trẻo đến độ có thể nhìn thấu lòng người.

Hoàng Huyễn Thần có phần hốt hoảng cụp mắt xuống.

Có khoảnh khắc nó muốn làm bộ chỉ đi ngang qua, thậm chí tay cũng đã đặt lên lốp xe, muốn rút lui.

Có lẽ Hàn Trí Thành cũng không muốn để bạn bè của cậu biết cậu quen một người tàn phế như mình.

Nó phải tự giác một chút.

Nhìn thấy Hoàng Huyễn Thần, Hàn Trí Thành lập tức không khóc nữa.

Cậu lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, phủi phủi bụi bặm trên người rồi bước đến trước mặt Hoàng Huyễn Thần. Cậu lấy từ trong túi một túi bánh quy mà bọn trẻ lúc bấy giờ rất thích, nhẹ nhàng đặt lên đầu gối cậu bé.

"Hoàng Huyễn Thần, mấy hôm nay sao không thấy cậu đọc sách dưới tàng cây? Bánh quy này ngon lắm, tôi mang cho cậu mà không tìm thấy cậu."

Hàn Trí Thành vẫn mang dáng vẻ trẻ con, giọng nói còn ngọt ngào như sữa, bất kể nói gì cũng giống như đang làm nũng, vừa dễ thương vừa đáng yêu.

Hoàng Huyễn Thần sững sờ một lát, rồi khẽ nói: "Đây là... cho tôi sao?"

Hàn Trí Thành gật đầu lia lịa.

Cậu rất có giác ngộ.

Nhờ giao du với đám bạn xấu ở đời trước, cậu hiểu rằng việc mang đồ ăn là cách tốt nhất để kết giao anh em.

Lôi kéo Hoàng Huyễn Thần chắc chắn tốt hơn là đắc tội với cậu ấy. Con người chung quy phải hướng về phía trước. Nếu đã sống lại, cần gì phải bảo thủ, cứ để ân oán quá khứ trôi đi.

Hàn Trí Thành cũng đã suy nghĩ kỹ sách lược.

Đối mặt với đồng minh tương lai này, cậu quyết định kiên trì phương châm hành động: dùng yêu thương cảm hóa, dùng tình sưởi ấm, để sau này Hoàng Huyễn Thần cam tâm tình nguyện làm bài tập cho mình.

Dĩ nhiên, để trả thù hành vi vô tình của Hoàng Huyễn Thần ở kiếp trước, cậu quyết định việc gọi trà sữa cũng sẽ giao cho cậu ấy.

Hàn Trí Thành có giấc mơ đẹp giữa ban ngày ban mặt.

Hoàng Huyễn Thần cầm túi bánh quy, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói lời cảm ơn.

Nó chợt nhớ ra rằng nếu Hàn Trí Thành cho mình đồ ăn vặt, mình cũng phải đáp lễ lại.

Nó lục lọi trong túi, lấy ra một viên kẹo sữa.

"Kẹo này... cho cậu ăn." Hoàng Huyễn Thần trắc trở nói, "Cậu đừng khóc nữa."

Viên kẹo đã bị nắm lâu nên chảy nước.

Hàn Trí Thành sững sờ, lập tức nhận lấy viên kẹo từ lòng bàn tay cậu ấy.

Bàn tay Hoàng Huyễn Thần đổ mồ hôi, giấy gói kẹo hơi ướt và dính.

Hoàng Huyễn Thần cảm thấy viên kẹo bẩn, lúng túng nói: "Ngày mai tôi sẽ mang kẹo mới cho cậu, viên này... cậu đừng ăn."

Hàn Trí Thành không để ý, mở giấy gói kẹo ra, bỏ vào miệng.

Mặc dù hơi chảy nước nhưng vị sữa vẫn rất ngọt.

Hứa Huyên Huyên cũng nín khóc. Cảm xúc của cô bé đến nhanh mà đi cũng nhanh. Thấy Hàn Trí Thành cho Hoàng Huyễn Thần bánh quy, cô bé đứng lên đòi cậu cho mình: "Hàn Trí Thành, tớ cũng muốn ăn."

Hàn Trí Thành mở túi nhỏ cho cô bé nhìn: "Hết rồi."

Hứa Huyên Huyên méo miệng: "Tại sao cậu cho cậu ta ăn? Cậu ta là ai?"

Hàn Trí Thành đáp: "Cậu ấy là bạn tôi."

Hoàng Huyễn Thần bỗng ngẩng đầu lên.

Tóc mái cậu đã dài, che gần hết đôi mắt nhưng không che được nỗi lo sợ và chờ mong trong ánh mắt.

Hứa Huyên Huyên vẫn không vui.

Cô bé đơn thuần và thẳng thắn, thích Hàn Trí Thành nên quấn lấy cậu. Thấy Hàn Trí Thành cho người khác đồ ăn vặt mà không cho mình, cô bé cảm thấy buồn.

Lúc này, Hứa Huyên Huyên nhìn thấy ống quần chân phải trống rỗng của Hoàng Huyễn Thần.

Cô bé còn nhỏ, không hiểu chuyện gì, ơ lên một tiếng rồi đột nhiên tiến tới bóp ống quần, còn nhấc ống quần lên.

Hành động của cô bé quá đột ngột, Hoàng Huyễn Thần không kịp phản ứng. Khi Hàn Trí Thành kéo tay cô bé ra, Hứa Huyên Huyên đã nhìn thấy dưới đầu gối khiếm khuyết của Hoàng Huyễn Thần.

Xấu xí và dữ tợn.

Hứa Huyên Huyên bị dọa, lần này thật sự khóc to.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro