Chương 17: Lạnh như băng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Trí Thành ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh.

Cậu duỗi lưng một cái, chậm rãi ngồi dậy, trong lều vải chỉ còn lại một mình cậu.

Cậu nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, Hoàng Huyễn Thần và Lý Long Phúc chắc là đi ăn sáng rồi.

Hàn Trí Thành thay quần áo xong, tùy tiện chải tóc hai lần rồi đi ra lều vải, sau khi đi ra, phát hiện bầu không khí có gì là lạ, mọi người tụ tập tốp năm tốp ba, hình như đang bàn luận chuyện gì đó, mà các giáo viên dẫn đội thì rối rít không thấy bóng dáng.

Hàn Trí Thành túm bừa một nữ sinh đi ngang qua: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Nữ sinh nhỏ giọng nói: "Tớ nghe nói đêm qua có người rơi xuống hồ, vừa khéo có giáo viên đi vệ sinh nghe thấy gọi cứu mạng, cứu hắn lên. Các giáo viên vội vã đưa hắn đến bệnh viện... bảo chúng ta ở đây không được đi lại lung tung, chờ tin tức."

Đuối nước?

Hàn Trí Thành hỏi: "Cậu có biết là ai không?"

Nữ sinh gãi tóc một cái: "Không rõ lắm... hình như là học sinh cấp hai."

Hàn Trí Thành thấy dáng vẻ của cô cũng như lọt vào sương mù, không hỏi tiếp nữa, quay đầu đi tìm Lý Long Phúc và Hoàng Huyễn Thần.

Khoảng nửa tiếng sau, có mấy giáo viên lo lắng cho những học sinh vẫn ở trong trại, trở về tổ chức đội ngũ trước.

Có điều họ ngậm miệng không nhắc tới chuyện tối hôm qua có trẻ em đuối nước, sau khi bàn bạc, đã kết thúc hoạt động trại hè trước thời hạn. Dù sao ra xảy ra chuyện như vậy, một khi bị phụ huynh biết được chắc phải làm ầm đến long trời lở đất, vẫn nên đưa những học sinh này trở về an toàn, lại thầm kín thảo luận giải quyết chuyện này.

Trên xe trở về, Hàn Trí Thành và Hoàng Huyễn Thần ngồi cùng nhau, hỏi nó: "Tôi nghe nói người đuối nước là Chu Dương? Cậu còn nhớ Chu Dương không, khi chúng ta còn nhỏ, chính là cái thằng rất bướng bỉnh trong tiểu khu."

Hoàng Huyễn Thần hơi hơi gật cằm: "Nhớ."

Hàn Trí Thành lẩm bẩm nói: "Cái tên này ra ngoài 'xả nước' còn có thể một đạp giẫm xuống hồ... May mà có giáo viên đi ngang qua."

Mặc dù cậu rất phiền cái thằng Chu Dương này, nhưng mà dù sao cũng là nam sinh choai choai, bất kể có ghét thế nào cũng không muốn xảy ra án mạng.

Hoàng Huyễn Thần không nói gì, tầm mắt nó dừng trên mặt Hàn Trí Thành chốc lát, sau đó rũ mắt xuống.

Trại hè lần này vốn quyết định một tuần, sau khi xảy ra sự cố an toàn đã vội vàng kết thúc. Hàn Trí Thành ở nhà chơi vài ngày sau đó nghênh đón ngày đưa tin khai giảng.

Buổi sáng hôm đó, trong lớp loạn thành một bầy, các ủy viên môn học đang đầu đầy mồ hôi giục bài tập khắp nơi. Trong lớp sách bài tập và bài thi bay tán loạn mọi nơi.

Sắc mặt Hoàng Diễm Lệ không lo mà đi vào lớp, các bạn học nhanh chóng tan tác như chim muông, ngồi vào chỗ của mình, lần lượt im lặng.

Tầm mắt Hoàng Diễm Lệ nhìn thẳng về phía Hoàng Huyễn Thần ngồi ở hàng cuối cùng: "Hoàng Huyễn Thần, trò đến văn phòng một lát."

Nét mặt và giọng điệu của cô đều rất nghiêm túc.

Hàn Trí Thành rất ít khi nhìn thấy Hoàng Diễm Lệ lộ vẻ mặt này, lần trước nhìn thấy vẫn là vì nam sinh lớp số một của bọn họ, không cẩn thận úp thức ăn lên người lãnh đạo khi lãnh đạo đang thị sát.

Hoàng Huyễn Thần vẫn luôn gò bó theo khuôn phép, nghe lời thuận theo, có thể xảy ra lỗi lầm lớn gì?

Đợi sau khi hai người họ trước sau rời khỏi phòng học, Hàn Trí Thành nghĩ ngợi, cử một tiểu đệ đến cửa phòng làm việc nghe trộm.

"Bị người khác phát hiện thì nói là hỏi bài." Hàn Trí Thành đặt sách bài tập vào tay cậu ta, vỗ vỗ bả vai cậu ta, hiền lành nói: "Đây là tổ chức cho cậu cơ hội biểu hiện, nếu như làm không tốt, suốt đời không được nhập hội, cậu hiểu mà."

Nam sinh gật gật đầu, nhận mệnh mà đi.

Mười mấy phút sau, cậu ta một đường chạy chậm về.

"Cô Hoàng nói chuyện hôm trại hè, khi đó không phải có học sinh cấp hai đuối nước à, hình như tình huống còn rất nguy hiểm, thời gian cấp cứu dài ơi là dài. Hai ngày trước vừa tỉnh lại, nói với cha mẹ là Hoàng Huyễn Thần đẩy hắn xuống nước, bẻ gãy ngón tay hắn, còn thấy chết không cứu gì đó."

Hàn Trí Thành nghe như chuyện nghìn lẻ một đêm: "Cái quái gì vậy?"

Nam sinh nhún vai: "Cô Hoàng đang hỏi Hoàng Huyễn Thần đây. Nhưng mà Hoàng Huyễn Thần nói cậu ta không biết."

Việc này đúng là rất nghiêm trọng.

Hàn Trí Thành căn bản không tin Hoàng Huyễn Thần sẽ làm loại chuyện này, Chu Dương kia từ nhỏ đã miệng đầy lời bịa đặt, phẩm hạnh không đoan chính, chuyện hoang đường hắn nói ai sẽ tin. Nhưng Chu Dương cắn Hoàng Huyễn Thần không thả, hình như Chu Dương không có cách nào chứng minh Hoàng Huyễn Thần đã làm, Hoàng Huyễn Thần cũng không có cách nào bác bỏ mình là trong sạch.

Một mặt khác, Hoàng Diễm Lệ đau đầu sắp nổ tung.

Đương nhiên cô không hy vọng Hoàng Huyễn Thần cuốn vào chuyện này, đây là phẩm đức hạnh kiểm liên quan đến một học sinh, hơn nữa Hoàng Huyễn Thần vẫn là hạt giống trường học bồi dưỡng trọng điểm, vết bẩn như vậy tuyệt đối không thể dính vào.

Nhưng bên phía cha mẹ của Chu Dương cũng không nói rõ được.

Hoàng Diễm Lệ thực sự không làm chủ được, đành phải bảo Hoàng Huyễn Thần về trước, tự mình kiên trì liên lạc với Hoàng gia để giải quyết chuyện này.

Hàn Trí Thành vừa thấy Hoàng Huyễn Thần trở về, vội vàng kéo nó qua một bên hỏi: "Sao cậu lại dính vào chuyện của Chu Dương rồi?"

Tròng mắt đen láy của Hoàng Huyễn Thần nhìn cậu, dừng một lát: "Tôi không đẩy hắn."

"Chắc chắn tôi tin cậu." Con cậu nhìn lớn lên, cứ cho là ngày thường hướng nội mẫn cảm, không thân cận với người khác, nhưng sao lại vô duyên vô cớ làm ác.

Nhìn thấy ánh mắt không hề hoài nghi của Hàn Trí Thành, cơ thể kéo căng của Hoàng Huyễn Thần chậm rãi thả lỏng ra.

Nó lẩm bẩm nói: "Tôi thế nào cũng không việc gì... cậu không sao là được."

. . .

Tin tức Chu Dương đuối nước có lẽ có liên quan đến Hoàng Huyễn Thần, không biết bị người lắm miệng nào truyền ra ngoài, thật thật giả giả lưu truyền trong trường học.

Loại thực tế này vượt quá phạm vi khả năng lý giải và tiếp nhận của học sinh tiểu học, cho nên hầu hết mọi người đều coi là tin đồn đầu tiên của khối, sau vài ngày đã không có người để ý nữa.

Nhưng mà từ sau khi Hoàng Diễm Lệ liên lạc với Hoàng gia, Hoàng Huyễn Thần lại xin phép nghỉ học.

Lúc này, internet bắt đầu bao trùm phổ biến rộng khắp, gia đình có điều kiện còn có thể được trang bị một cái máy tính để bàn.

Hàn Trí Thành đã giúp Hoàng Huyễn Thần xin một tài khoản, cũng kéo nó vào trong nhóm lớp. Nhưng mà trước giờ Hoàng Huyễn Thần không quản lý tài khoản của nó, lúc đám học sinh tiểu học điên cuồng theo đuổi các loại văn hóa thịnh hành, tài khoản của nó vĩnh viễn là trơ trụi một mảng, gì mà kim cương này nền này, hết thảy không có, vườn rau càng xơ xác đến không ai đến chơi.

Chỉ có một câu chữ ký là chính nó viết.

Khi đó vừa xin tài khoản, Hàn Trí Thành nói với nó, chữ ký cá nhân chính là tâm trạng gần đây của mình, hoặc là ngôn luận tiêu chuẩn.

Hoàng Huyễn Thần yên lặng gõ một dòng chữ – Chiêu mãi mãi bình an.

Sau khi Hàn Trí Thành nhìn thấy thì vui vẻ cực kỳ, trong lòng cha già nhận được thỏa mãn cực lớn, hận không thể ôm đứa con đần độn vào lòng lột trọc lông của nó.

Câu chữ ký này vẫn luôn chưa từng thay đổi.

Hàn Trí Thành mở khung chat ra, hỏi Hoàng Huyễn Thần tại sao không đến lớp.

Chắc hẳn Hoàng Huyễn Thần chưa từng sử dụng máy tính, vẫn không trả lời

Vài ngày sau, Viên Dục Văn chuẩn bị quà, Hàn Minh Trí dẫn theo Hàn Trí Thành đến nhà Chu Dương làm khách.

Hai năm qua Hàn gia và Chu gia luôn có hợp tác kinh doanh, Hàn Trí Thành cũng không quan tâm những thứ này, cho đến khi Hàn Minh Trí dẫn theo cậu đến nhà Chu Dương, cậu mới không nhịn được lộ ra vẻ mặt táo bón.

Mẹ Chu Dương rõ ràng vẫn nhớ Hàn Trí Thành ngoan ngoan ngoãn ngoãn được người thích: "Chiêu đã lớn vậy rồi! Khi còn bé cháu thường đến tìm Chu Dương chơi, còn nhớ không?"

Tất nhiên Hàn Trí Thành không thể làm mất mặt ba cậu được, cười đến là ngọt ngào, biết nghe lời phải mà ứng phó.

Người hai nhà trò chuyện một lát, Hàn Minh Trí quan tâm đến tình trạng của Chu Dương một cách tự nhiên.

Ba Chu Dương: "Vừa xuất viện, vẫn phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày."

Sau đó, Hàn Minh Trí hơi hạ giọng: "Là đứa trẻ kia của Hoàng gia...?"

Hàn Trí Thành lập tức vểnh tai.

Ba Chu Dương xua tay, hai người ngầm hiểu, chuyển hướng chủ đề.

Thái độ này rõ ràng là không muốn truy cứu.

Ngay cả con trai bảo bối xém tí nữa xảy ra bất trắc cũng có thể buông xuống không truy xét nguyên nhân gây ra, Hàn Trí Thành suy đoán trong lòng, xem ra lão gia tử Hoàng gia thật sự rất coi trọng Hoàng Huyễn Thần, nói không chừng còn cất tâm tư bồi dưỡng. Hoàng Huyễn Thần bị dính vào chuyện này, Hoàng gia thế mà cũng ra tay giải quyết.

Vậy Hoàng Huyễn Thần chắc là có thể tiếp tục quay lại đi học nhanh thôi.

Sau khi trở về từ Chu gia, Hàn Minh Trí đặc biệt nói với Hàn Trí Thành, sau này phải đi tìm anh Chu Dương chơi nhiều hơn.

Hàn Minh Trí chỉ coi Hàn Trí Thành là đứa trẻ, nói nhà Chu Dương có rất nhiều đồ ăn vặt cậu thích ăn, trong lòng Hàn Trí Thành lại rõ ràng, gần đây Hàn Minh Trí chắc chắn gặp phải rắc rối trong chuyện làm ăn, có việc muốn nhờ ba Chu Dương, nếu không mấy năm như thế chưa bao giờ nói muốn cậu chơi với Chu Dương nhiều hơn, sao đột nhiên trở nên thiết tha.

Dẫu sao cậu không phải là trẻ con rồi, có thể giúp ba cậu, chắc chắn cậu sẽ không tùy hứng.

Cho nên cho dù trong lòng rất khó chịu Chu Dương, Hàn Trí Thành vẫn chạy đến nhà Chu Dương hai chuyến. May mà cơ thể của Chu Dương không thoải mái vẫn đang nghỉ ngơi, cậu chỉ bán manh hai ngày với mẹ Chu Dương coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Một ngày tiết thể dục vào buổi sáng, buổi tối một ngày trước Hàn Trí Thành bị lạnh, choáng đầu cả buổi sáng, không xuống chơi, một mình nằm sấp trên bàn ngủ.

Lý Long Phúc không nhìn thấy bóng dáng cậu ở bên dưới, nghe nói cậu không thoải mái, liền chạy tới tìm cậu.

Hàn Trí Thành vốn ngủ mơ mơ màng màng, chẳng mấy chốc bị tiếng động của cậu ta đánh thức.

"Mày vẫn ổn chứ?"

"Không có gì máy điều hòa mở thấp quá." Hàn Trí Thành bưng cốc nước uống vài ngụm, nói: "Mày xuống dưới chơi đi, mày lải nhải bên tai tao càng đau đầu hơn."

Lý Long Phúc chọc chọc cậu, hỏi: "Mày đến nhà Chu Dương à? Không phải mày rất không ưa hắn sao, chuyện trại hè trước đó, hắn còn nói xấu Giang QuaHoàng Huyễn Thần. Hắn xấu thế, sao mày còn đến nhà hắn?"

Hoàng Huyễn Thần đeo cặp đi đến cửa lớp, cửa phòng học khép lại, láng máng nghe thấy âm thanh nói chuyện quen thuộc ở bên trong.

Nó nghe thấy tên của mình.

Hoàng Huyễn Thần không tự chủ dừng bước lại, hơi rũ mắt, giống một tù nhân chờ đợi thẩm phán, lặng yên không tiếng động đứng lặng hồi lâu.

Hàn Trí Thành: "Mày tưởng là tao vui lòng đi tìm hắn chơi à? Tao nhìn thấy hắn cũng phiền."

Lý Long Phúc: "Mày tìm hắn mỗi ngày, tao còn tưởng chúng mày là bạn đấy, hắn đáng ghét thế, cũng không ai muốn chơi với hắn."

Hàn Trí Thành xùy nói: "Sao tao có thể làm bạn bè với hắn? Tao bị hâm à? Tao ước gì đời này đừng nhìn thấy hắn, bực mình." Cậu vẫn nhớ tin đồn từng nghe ở đời trước, lúc Chu Dương học cấp ba làm bắt nạt trường học, vây đánh một học sinh nghèo nhỏ yếu sống sờ sờ đến chết. Loại người này, cậu thật sự chẳng thèm cho ánh mắt.

. . .

Hoàng Huyễn Thần giống pho tượng lạnh như băng không có sinh mệnh, trong thoáng chốc ngay cả hô hấp cũng dừng lại, tay chân không có cách nào động đậy đứng ở bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro