Chương 16: Chiêu của tôi sạch sẽ như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó, Hàn Trí Thành hỏi thăm tình hình, biết được Trần Nhất Huy bị gãy xương mũi, kèm theo nhiều mô mềm trên mặt và cơ thể bị bầm tím. Phòng y tế của trường không xử lý được nên phải đưa thẳng đến bệnh viện.

Hoàng Diễm Lệ cũng đến bệnh viện, giờ học của lớp nhờ giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh lên thay.

Suốt một ngày, các bạn học đều đứng ngồi không yên. Rất nhiều người len lén nhìn Hoàng Huyễn Thần, ánh mắt tò mò lẫn sợ hãi. Ngày thường, Hoàng Huyễn Thần luôn im lặng, độc lai độc vãng, và ấn tượng của hầu hết mọi người về cậu là thành tích rất tốt nhưng không hòa đồng.

Không ngờ người bình thường không nói chuyện lại có thể đột nhiên nổi khùng lên đáng sợ như thế.

Chuyện này cuối cùng bị gia đình Hoàng ép xuống.

Cha mẹ của Trần Nhất Huy đều là công nhân viên bình thường, không có thế lực gì. Cho dù muốn làm lớn chuyện, sau khi nhận được một khoản bồi thường lớn, cũng chỉ có thể thu quân ngừng chiến.

Sau khi Trần Nhất Huy xuất viện, vẫn đi học mấy ngày.

Mấy ngày đó, cậu giống như con chim cút, không còn hoành hành bá đạo như ngày xưa, thoáng nhìn thấy Hoàng Huyễn Thần toàn thân cậu đều run rẩy.

Cuối cùng, cậu dứt khoát chuyển trường.

Hàn Trí Thành trải qua một khoảng thời gian bình tĩnh như nước.

Đến năm họ lên lớp sáu, Bộ Giáo dục đã phê duyệt văn kiện, khuôn viên Trung học Thanh Xuân mới xây của Lâm Thành và trường Tiểu học Thực nghiệm sát nhập thành một trường nhất quán chín năm. Nói cách khác, chỉ cần tốt nghiệp tiểu học và thi đạt tiêu chuẩn, thì có thể trực tiếp lên Trung học Thanh Xuân, phụ huynh cũng đỡ phải bôn ba khắp nơi vì trường trung học cơ sở của con cái.

Đến đây thì giống như đời trước.

Thậm chí Hàn Trí Thành còn nhớ, năm đó khi thi tốt nghiệp tiểu học lên cấp hai, cậu và Lý Long Phúc gặp được con mèo bị mắc kẹt trong rãnh nước trên đường, bẩn thỉu nhưng tiếng kêu vừa đáng thương vừa thê thảm, đôi mắt tròn vo còn rưng rưng nước mắt.

Hai đứa trẻ lập tức tràn lòng thương cảm, sau khi cứu mèo con ra còn lời lẽ chuẩn xác muốn tìm một chủ nhân tốt bụng cho nó.

Xong mới nhớ ra, hôm qua chủ nhiệm lớp dặn đi dặn lại hôm nay không được đến muộn, hình như hôm nay là ngày thi tốt nghiệp.

. . .

Cứ như thế, bỏ qua cuộc thi.

Cuối cùng, hai người họ đều phải dùng tiền để vào trung học cơ sở.

Đoạn chuyện cũ này, phụ huynh hai nhà luôn luôn làm trò cười để nhắc tới, mỗi khi gặp nhau ăn Tết ngày lễ, vừa có khách lại luôn kể lại, công khai tử hình Hàn Trí Thành.

Thật sự là nghĩ lại mà kinh.

Nhưng Hàn Trí Thành nhớ rõ đời trước, Hoàng Huyễn Thần không học ở Trung học Thanh Xuân, cậu không có ấn tượng đã từng gặp nó trong trường học.

Kỳ nghỉ hè cuối cùng của tiểu học, trong lớp có rất nhiều bạn học đều đăng ký trại hè.

Năm nay là năm đầu tiên hai ngôi trường sát nhập, ngay cả trại hè cũng tổ chức chung. Nơi cắm trại ở trang trại trên núi Man Đầu ngoại ô thành phố, ý là để những đứa trẻ sống ở thành phố được cưng chiều từ nhỏ trải nghiệm cuộc sống nhà nông đơn giản.

Không khí ở trang trại trong lành, non xanh nước biếc, các bạn học ít đến trang trại đều tỏ ra phấn khích, đuổi vịt đuổi ngỗng, leo cây bắt chim, nghịch đến mức giáo viên cũng nhức đầu.

Trang trại không có nhiều giường cho chúng ngủ, cho nên hầu hết bọn họ đều dựng lều vải ngủ trên đồng cỏ trống.

Lều vải rộng, trẻ con lại không chiếm chỗ, nên phần lớn là bốn, năm đứa trẻ ngủ chung một lều.

Hoàng Huyễn Thần đầu óc thông minh, làm việc cũng nhanh nhẹn thành thạo, tự suy nghĩ rồi dựng lều lên.

Hàn Trí Thành đã nướng chín một xiên nấm hương: "Cậu ăn nấm hương không?"

Hoàng Huyễn Thần quay đầu nhìn lại, thấy một xiên nấm hương trong tay Hàn Trí Thành bị nướng đến thảm không nỡ nhìn, không hề do dự há miệng ăn một cái.

Miệng đầy mùi khét lẹt.

Hàn Trí Thành hỏi: "Ăn ngon không?"

Hoàng Huyễn Thần ừ một tiếng.

Hàn Trí Thành thấy biểu cảm của cậu bình tĩnh, không giống giả vờ, cũng cắn một miếng.

Lập tức vẻ mặt xanh mét.

Cậu phù phù nhổ ra: "Ăn ngon chỗ nào? Khét hết rồi, cậu còn nuốt?"

Hoàng Huyễn Thần nhận lấy nấm hương trong tay cậu: "Tôi thích."

"Ê, bỏ đi, đừng ăn cái này, tôi lại đi nướng." Hàn Trí Thành lẩm bẩm: "Tôi cũng không tin tài ngút trời như tôi lại không có thiên phú nấu nướng."

Cậu quay người lại muốn đi nướng, đột nhiên cảm giác có một ánh mắt rơi trên người mình, có gì đó khác thường.

Hàn Trí Thành vô thức quay đầu nhìn, thấy một bóng người quen thuộc dưới gốc cây cách đó không xa.

Là Chu Dương.

Chu Dương lớn hơn họ hai tuổi, giờ đang học lớp chín, là Trung học Thanh Xuân. Hắn cũng đăng ký trại hè lần này.

Nam sinh lớp chín đã dậy thì rất tốt, bây giờ Chu Dương cao hơn mét bảy, dáng dấp béo tốt rắn chắc, nhưng gương mặt đầy mụn khiến người nhìn không thoải mái.

Từ sau trận đánh nhau hồi lớp ba, Hàn Trí Thành và Chu Dương cuối cùng không hề quen biết.

Cậu cũng không biết lúc này Chu Dương nhìn mình chằm chằm để làm gì, muốn ăn đòn sao?

Hàn Trí Thành nhíu mày, không để ý tới hắn, tiếp tục dấn thân vào sự nghiệp đồ nướng của mình.

Mà Hoàng Huyễn Thần lại từ từ dừng tay, đứng thẳng người, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Chu Dương vẫn đuổi theo Hàn Trí Thành không buông, sắc mặt nó hơi âm trầm, ánh mắt trở nên lạnh như băng và đen tối, bên trong con ngươi đen láy có vô số cảm xúc âm u khó giải thích đang cuồn cuộn.

Sau khi đêm xuống, sơn thôn ít đèn, ánh sáng không đủ, vì cân nhắc đến an toàn, các giáo viên không sắp xếp hoạt động gì, mà bảo các bạn học vào lều ngủ sớm.

Hàn Trí Thành ngồi xe cả buổi sáng, choáng váng từ lâu, mới tám giờ đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lý Long Phúc nhìn Hoàng Huyễn Thần không nói một lời đứng bên ngoài lều, bèn nói: "Hoàng Huyễn Thần, cậu vào ngủ đi."

Hoàng Huyễn Thần hơi cuộn đầu ngón tay, dừng một lát nói: "Tôi không vào ngủ. Sẽ đánh thức cậu ấy."

Lý Long Phúc a một tiếng: "Cậu ở ngoài sao mà ngủ? Không sao, Chiêu ngủ rồi như con lợn chết, cậu ném nó ra ngoài cũng chưa chắc tỉnh."

Lúc này, Hàn Trí Thành mới rón rén đi vào.

Nó chỉ rửa mặt qua loa, quần áo cũng không cởi, mặc cùng áo ngủ.

Trong hơn hai năm qua, Hoàng Huyễn Thần đã quen lắp chân giả đi lại, gần như không khác gì người thường. Các bạn học thậm chí cũng dần quên dáng vẻ lúc đầu nó ngồi xe lăn, gầy yếu lại im lặng.

Bây giờ Hoàng Huyễn Thần không chỉ có thành tích vượt trội, giành được nhiều cúp thi đua cho trường, khuôn mặt thiếu niên nghiêm nghị cũng đã bắt đầu hình thành. Mặc dù tính cách cậu thờ ơ, không để ý tới người khác, nhưng trong lớp vẫn có nhiều nữ sinh mới biết yêu lén lút chú ý đến cậu.

Lý Long Phúc vô thức liếc nhìn chân phải của Hoàng Huyễn Thần, cũng không hỏi tại sao không cởi quần áo, tự nằm ngửa chơi điện thoại.

Khoảng một tiếng sau, Lý Long Phúc khẽ nhổm dậy, liếc nhìn xung quanh. Hàn Trí Thành đang ngủ say, gương mặt hồn nhiên, và bình thường cậu hay ôm một chiếc gối ôm to bằng người thật. Bây giờ, Hoàng Huyễn Thần đã trở thành gối ôm của cậu.

Một chân Hàn Trí Thành bá đạo đặt lên eo Hoàng Huyễn Thần, tay thì vòng qua ôm cổ. Hai người gần như dính vào nhau.

Dù bị đè ép như vậy, Hoàng Huyễn Thần vẫn nằm thẳng, không hề nhúc nhích.

Lý Long Phúc nhìn mà bội phục Hoàng Huyễn Thần từ tận đáy lòng, tự nghĩ: "Như này cũng ngủ được."

Cậu lẩm bẩm: "Tui đúng là một người dư thừa."

Đêm khuya, trăng sáng sao thưa, yên lặng như tờ. Trong rừng núi, tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng các bạn học vui cười cũng dần dần tắt lịm.

Chu Dương trằn trọc trong lều của mình. Đêm hè nóng bức, thân thể như bị đốt bởi ngọn đuốc. Hắn mở mắt, trong đầu hiện ra gương mặt của Hàn Trí Thành.

Những chuyện cãi nhau ầm ĩ thời thơ ấu, hắn không còn để tâm nữa. Gặp lại Hàn Trí Thành hôm nay, hắn kinh ngạc không thôi. Đứa trẻ hung hãn như tên điên năm xưa giờ đã trưởng thành, khuôn mặt xinh đẹp và vênh váo.

Mới mười ba tuổi, đợi sau này cậu nở rộ, sẽ xinh đẹp đến thế nào?

Chu Dương càng nghĩ, càng rục rịch. Hắn nhận ra mình thích con trai hơn con gái, nhưng quá nhát gan, chỉ dám nhìn trộm cơ thể bạn cùng phòng, chưa bao giờ dám làm gì.

Gặp lại Hàn Trí Thành, sự xao động trong lòng hắn bừng lên mãnh liệt. Hàn Trí Thành mới lớp sáu, cậu sẽ không phát hiện gì. Cho dù cậu cảm giác được, chỉ cần đe dọa không nói cho ba mẹ biết là được.

Sức mạnh của nam sinh lớp chín tuyệt đối có thể áp chế một đứa trẻ lớp sáu.

Một lát sau, Chu Dương không nhịn được, lặng lẽ rời khỏi lều. Hắn nhớ rõ Hàn Trí Thành ngủ ở đâu, nhẹ nhàng bước đến cửa lều, nhìn thấy Hàn Trí Thành ngủ ở giữa.

Cậu ngủ yên tĩnh, miệng hồng hào khẽ mở, không còn vẻ hăng hái khoa trương ban ngày, giống tác phẩm nghệ thuật từ dương chi bạch ngọc, tinh xảo dễ vỡ, khơi dậy dục vọng hủy diệt trong lòng người.

Chu Dương tim đập thình thịch, nhẹ nhàng tiến vào lều, nín thở, vươn tay sờ về phía quần ngủ của Hàn Trí Thành.

Chưa kịp sờ đến, đột nhiên một lực mạnh nắm chặt tóc hắn, kéo ngược ra sau. Chu Dương đau điếng, kinh ngạc thốt lên, đối diện với đôi mắt nham hiểm của Hoàng Huyễn Thần, tất cả âm thanh đều bị dọa trở lại trong cổ họng.

Hoàng Huyễn Thần túm lấy tóc Chu Dương, lôi hắn ra khỏi lều. Chu Dương đau đớn, nhưng không dám lên tiếng. Nếu bị phát hiện, hắn tiêu rồi.

Đến chỗ đất trống, Hoàng Huyễn Thần đạp một phát vào bụng Chu Dương, hắn ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.

Hoàng Huyễn Thần ngồi xuống bên cạnh, túm cổ tay Chu Dương, nhẹ nói: "Là cái tay này nhỉ? Hử?"

Chu Dương trợn mắt: "Mày muốn làm gì? Tao chưa... A!"

Hoàng Huyễn Thần bẻ gãy ngón tay hắn. Chu Dương đau đớn muốn ngất, nhưng tiếng kêu thảm thiết bị nện một đấm lên mặt chặn lại.

Hoàng Huyễn Thần lẩm bẩm: "Mắt mày nhìn cậu ấy, bẩn quá. Móc ra ném đi."

Chu Dương sợ hãi, cố đẩy mạnh Hoàng Huyễn Thần ra, lảo đảo chạy. Rừng thôn không có đèn, chỉ có ánh trăng lờ mờ. Hắn chạy bừa, bị mắc rễ cây, ngã vào hồ nước.

Hắn hoảng loạn, cả người trôi nổi trong nước. "Cứu mạng, cứu mạng..."

Hoàng Huyễn Thần đứng bên hồ, đôi mắt lạnh lùng. Chu Dương tuyệt vọng, ép ra từng tiếng cứu mạng, lại bị nước hồ vô tình chôn vùi. Hoàng Huyễn Thần nhìn, khóe miệng nhếch lên một đường cong.

Nó nói khẽ: "Mày quên rồi à? Tao là tàn phế, tao cứu mày thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro