Chương 15: Người quý giá nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày hôm đó, Hoàng Huyễn Thần không đến trường nữa.

Nó lại ngồi trên xe lăn. Chân phải của nó bị chấn thương, không thể lắp chân giả ngay được vì sợ nhiễm trùng. Phải chờ cho vết thương hồi phục hoàn toàn rồi mới tiếp tục lắp.

Nó sợ Hàn Trí Thành tự trách mình, nên dứt khoát không đến trường.

Hàn Trí Thành thực sự rất tự trách. Cậu cảm thấy Hoàng Huyễn Thần thật ngốc nghếch, biết rõ cơ thể mình yếu mà vẫn làm đệm thịt cho cậu.

Cậu có thể chạy, có thể nhảy, ngã chỉ đau mông chốc lát thôi. Nhưng Hoàng Huyễn Thần thì gầy như tờ giấy, đau đến mức gần hôn mê, còn lẩm bẩm bảo vệ cậu. Hàn Trí Thành nghe mà lòng cảm thấy khó chịu.

Vì không thể nhìn nổi cảnh bạn bè bắt nạt đứa trẻ tàn tật, cộng với sự đồng cảm về quá khứ của Hoàng Huyễn Thần, cậu mới che chở nó hết lần này đến lần khác. Cậu luôn nói với mình rằng, ân oán của đời trước không cần trút lên đầu đứa trẻ vô tội, chuyện đã qua thì để nó qua đi.

Thế nhưng trong lòng cậu luôn có cái gai, thỉnh thoảng lại nhớ đến, bất kể Hoàng Huyễn Thần hiện tại ngoan ngoãn thế nào, tương lai chắc nó cũng trở thành người đàn ông cay nghiệt vô tình.

Chỉ đến bây giờ, cậu mới nhận ra tương lai chưa thể biết được. Ít nhất hiện tại, Hoàng Huyễn Thần thực sự đặt cậu vào lòng, vô cùng coi trọng cậu. Dù không nói ra, nhưng hành động vô thức của nó đã chứng minh tất cả.

Ngày sinh nhật Hàn Trí Thành, mùng 5 tháng 3, Kinh Trập, đến.

Trước đây, cậu thường mời một đám bạn xấu mở tiệc, sống xa hoa trụy lạc. Giờ, cậu chỉ là đứa trẻ hơn mười tuổi, chỉ có thể trải qua sinh nhật đơn giản: xem tivi, ăn cơm, cắt bánh gato, nhận quà rồi đi ngủ.

Ban ngày, trên bàn của Hàn Trí Thành đầy quà của bạn học tặng.

Phần lớn là hộp hình dán, cây bút huỳnh quang, hoặc chuỗi chuông gió. Dù món quà không đáng chú ý, nhưng đều là những thứ bọn trẻ con thích. Hàn Trí Thành đã quen nhận xe sang trọng đồng hồ nổi tiếng cũng không chê, nhận hết toàn bộ.

Bên ngoài phòng học, Hoàng Huyễn Thần vịn tường chậm rãi đi tới.

Chân phải vẫn đau lâm râm, hình như cọ ra máu.

Bác sĩ bảo ít nhất hai tuần không thể lắp, giờ mới qua một tuần.

Nhưng nó nhất định phải đến.

Hôm nay là sinh nhật Hàn Trí Thành.

Nó muốn tặng quà.

Nghĩ đến món quà, Hoàng Huyễn Thần dừng bước, mở cặp ra nhìn.

Một tuần ở nhà nghỉ ngơi, nó dùng giấy huỳnh quang màu xanh đậm gấp rất nhiều hoa hồng.

Trước kia, nó từng nghe hai nữ sinh ngồi trước mặt trò chuyện, hoa hồng màu lam gọi là "Yêu cơ màu lam," là loài hoa lộng lẫy nhất trong mắt các cô bé, dành tặng người quý giá nhất.

Lúc đi ngang qua tiệm hoa, nó hỏi giá của loại hoa này.

Đối với một đứa trẻ, thật sự rất đắt.

Nó không có tiền, không mua nổi, nên tự mình mày mò học, dùng giấy huỳnh quang màu lam gấp hoa hồng.

Gấp suốt một tuần, nó chọn mười mấy đóa đẹp nhất, trân trọng bỏ vào cặp. Để sách vở không đè lên, hôm nay nó đến lớp mà không mang sách.

Xác nhận hoa hồng giấy vẫn hoàn hảo, Hoàng Huyễn Thần thở ra một hơi, hơi căng thẳng và lo sợ.

Nó không biết Hàn Trí Thành có ghét bỏ món quà làm bằng giấy của nó không.

Lúc này, đúng giờ giải lao.

Ủy viên sinh hoạt chuyển thùng bánh gato nhỏ và sữa dinh dưỡng vào phòng, chia cho mỗi bạn học.

Mùi vị của sữa dinh dưỡng là lạ, nhiều người không thích, nhưng bánh gato nhỏ rất được ưa chuộng.

Trần Nhất Huy thừa dịp bạn cùng bàn không để ý, cướp bánh gato nhỏ của bạn, xé vỏ, chạy về phía cửa: "Cậu đuổi theo tôi đi! Đuổi kịp tôi sẽ trả lại cho cậu!"

Bạn cùng bàn là một nữ sinh hơi to người. Trần Nhất Huy luôn nói cô bé giống như động đất. Thấy Trần Nhất Huy cướp bánh ngọt của mình, cô tức giận đến đỏ mắt, quơ lấy quyển sách muốn đập Trần Nhất Huy.

Nghỉ giữa giờ, lớp học vô cùng huyên náo, nhìn thấy cảnh tượng này, nhiều người thích náo nhiệt cũng bắt đầu cười vang.

Trần Nhất Huy càng đắc ý hơn, chạy đến cửa sau nhất thời không phanh được, đập trúng người xuất hiện ở cửa sau.

Hai người đều bị đụng ngã xuống đất.

Nhiều tiếng kinh ngạc thốt lên.

Trần Nhất Huy đầu váng mắt hoa bò dậy khỏi mặt đất, vừa thấy người đụng vào là Hoàng Huyễn Thần, giận không có chỗ xả, rống to: "Mày chắn đường cái gì?"

Hoàng Huyễn Thần ngã xuống đất, chuyện xảy ra đột ngột, nó không kịp bảo vệ cặp, cả người đều đè lên.

Nó không cần mở cặp ra cũng biết, hoa hồng giấy tặng Hàn Trí Thành bị đè bẹp.

Hoàng Huyễn Thần nằm trên mặt đất mấy giây, mới chậm chạp muốn đứng lên.

Chân của nó không chịu được bao nhiêu lực, động tác vừa chật vật vừa vô lực.

Hứa Như thấy vậy, muốn đỡ nó dậy, nhưng Hoàng Huyễn Thần không thấy bàn tay giúp đỡ, tự đứng lên, hai chân run rẩy.

Nó cúi đầu, không ai thấy vẻ mặt của nó.

Trần Nhất Huy có phần chột dạ, nó nhìn quanh một vòng, không thấy bóng Hàn Trí Thành, mới tăng can đảm: "Chuyện này không trách tao nha, là ngoài ý muốn, tao không cố ý. Bọn mày thấy rồi, là nó đột nhiên xuất hiện, tao đâu biết nó ở đó!"

"Nó đâu có bị thương." Trần Nhất Huy lẩm bẩm, rồi muốn đi.

Hoàng Huyễn Thần đột nhiên nổi khùng, nó xông lên đè Trần Nhất Huy xuống đất, như con dã thú bị chọc giận, gào thét, điên cuồng đấm vào mặt vào đầu Trần Nhất Huy.

Tất cả mọi người choáng tại chỗ.

Trần Nhất Huy bị Hoàng Huyễn Thần đánh trúng xương mũi, nước mắt máu mũi chảy, vừa đau vừa mông lung, nhìn thấy biểu cảm của Hoàng Huyễn Thần đang đè nó đánh.

Rất đáng sợ.

Loại tàn nhẫn hung ác kia như khát máu, điên cuồng.

Trần Nhất Huy bị sợ hãi vùi lấp, dường như biết Hoàng Huyễn Thần muốn giết nó.

Nó bị dọa sợ, tay chân nhũn ra, không có sức chống cự.

Các bạn học choáng váng mấy giây, mới vội vàng kéo người.

Không ngờ Hoàng Huyễn Thần ngày thường gầy yếu lại trầm mặc, giờ phút này sức lực lại lớn, không ai kéo được nó.

Hoàng Diễm Lệ nghe tiếng mà đến, vừa thấy cảnh tượng này, sầm mặt lại, gầm lên: "Các cậu đang làm gì thế! Tất cả dừng tay! Hoàng Huyễn Thần!!"

Hoàng Huyễn Thần không nghe thấy, nó nhìn vẻ mặt Trần Nhất Huy bị đánh cho máu mũi đầy mặt, hoảng hốt và sợ sệt, cảm thấy sảng khoái vặn vẹo.

Những người này đều đáng chết.

Làm sao bọn họ vẫn chưa chết?

Trong đầu của nó có âm thanh nói như thế, nó vô thức lẩm bẩm, ánh mắt như Âm Quỷ Địa Ngục.

Nghỉ giữa giờ, Hàn Trí Thành và Lý Long Phúc rủ nhau đến quán nhỏ mua đồ ăn vặt. Vừa về đến lớp, cả hai đã thấy nhiều người vây quanh khoảng trống phía sau lớp. Láng máng nghe thấy có ai đó gọi tên Hoàng Huyễn Thần, Trí Thành vội vàng tiến lại gần, ngỡ ngàng không tin nổi mà gọi lớn: "Hoàng Huyễn Thần!"

Hoàng Huyễn Thần không hiểu tại sao lại ồn ào như vậy, nhưng giữa đám đông, nó lập tức nhận ra giọng của Hàn Trí Thành.

Hàn Trí Thành đã nhìn thấy nó đánh nhau.

Cảm giác như rơi vào hầm băng, toàn thân Huyễn Thần cứng đờ, không thể kiềm chế mà bắt đầu run rẩy.

Hoàng Diễm Lệ thấy Huyễn Thần dừng tay, vội vàng tiến lên đẩy nó ra, rồi ôm lấy Trần Nhất Huy, người đang đau đớn cuộn tròn lại.

"Nhất Huy?" Hoàng Diễm Lệ lo lắng gọi vài tiếng, nhưng Trần Nhất Huy không đáp. Cô nhanh chóng ôm cậu ta chạy đến phòng y tế, không kịp quở trách Huyễn Thần.

Các bạn học người thì đi theo, người thì đứng ngây ngốc tại chỗ.

Hoàng Huyễn Thần ngồi bệt xuống đất, vô lực, cúi đầu thật sâu.

Nó không dám ngẩng lên, biết rằng tất cả mọi người đều nhìn nó với ánh mắt đầy sợ hãi và kinh tởm. Trong thâm tâm, nó lo sợ thấy ánh mắt đó trên gương mặt của Hàn Trí Thành.

Đúng lúc này, chuông vào học vang lên.

Hàn Trí Thành choàng tỉnh từ nỗi kinh hãi, lập tức bảo các bạn về chỗ ngồi. Sau đó, cậu mượn khăn tay của Hứa Như, ngồi xổm bên cạnh Huyễn Thần, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đầy vết máu của nó.

Tay Huyễn Thần đang run rẩy, nhưng ngoan ngoãn để cậu lau sạch.

Trong lòng Trí Thành ngổn ngang cảm xúc.

Lần đầu tiên cậu thấy một mặt hung bạo của Hoàng Huyễn Thần.

Một lúc lâu sau, giọng Huyễn Thần khàn khàn, cực kỳ cẩn thận nói: "Xin lỗi... tôi sai rồi."

Hàn Trí Thành hỏi: "Tại sao phải xin lỗi tôi?"

Huyễn Thần mấp máy môi, không nói gì.

Hàn Trí Thành thở dài, hỏi tiếp: "Tại sao lại đánh nhau với Trần Nhất Huy? Nó lại bắt nạt cậu à?"

Huyễn Thần vô thức ôm chặt chiếc cặp của mình.

Cuối cùng, nó khó khăn nói: "Nó làm hư món quà tôi định tặng cậu."

Hàn Trí Thành sững người, cúi đầu nhìn thấy vết máu trên quần Huyễn Thần, chỗ đầu gối phải.

Vừa rồi, Huyễn Thần đánh nhau quá dữ dội, chắc chắn chân giả của nó bị cọ xát.

Dù đau đớn như vậy, Huyễn Thần vẫn nghĩ đến việc tặng quà cho cậu.

Mũi Hàn Trí Thành cay xè, cậu vội vàng ho khan để che giấu, nói: "Để tôi xem nào."

Hoàng Huyễn Thần căng thẳng: "Không, không được. Đã hỏng rồi."

Hàn Trí Thành nói: "Không sao đâu."

Cậu lấy chiếc cặp từ tay Huyễn Thần, nó không dám tranh, chỉ chậm rãi buông ra.

Hàn Trí Thành mở cặp, thấy bên trong là một bông hoa hồng giấy bị đè nát, tả tơi, chẳng còn hình dạng, chỉ là những mảnh giấy vụn.

Huyễn Thần cũng nhìn thấy, siết chặt nắm tay.

"Còn một bông vẫn lành lặn." Hàn Trí Thành lấy ra một bông hoa giấy hoàn chỉnh, cười tươi: "Cậu xem này."

Hoàng Huyễn Thần ngẩn ra, nhìn yêu cơ màu lam được gấp bằng giấy huỳnh quang sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Mũi nó cũng mơ hồ đỏ lên.

Nó nhịn xuống nghẹn ngào, nói nhỏ: "Xin lỗi... tôi không mua nổi hoa."

"Sau này tôi sẽ chăm chỉ học hành, cố gắng kiếm tiền, tôi sẽ mua những thứ tốt nhất cho cậu."

Nói xong, nước mắt rơi xuống từ hốc mắt, giống như vòi nước không thể dừng lại.

Mấy năm nay, Hàn Trí Thành chưa bao giờ thấy Hoàng Huyễn Thần khóc, dù bị người khác bắt nạt, nhiều nhất nó chỉ cắn chặt môi, không rên một tiếng.

Chỉ có lần đầu tiên gặp mặt, Huyễn Thần khóc khi thấy con búp bê mẹ mua cho nó bị cướp đi.

Trong lòng Hàn Trí Thành cảm thấy chua xót.

Với cậu, giúp Hoàng Huyễn Thần chỉ là tiện tay.

Ban đầu, cậu chỉ muốn bồi dưỡng Huyễn Thần để sau này giúp mình làm bài tập, kiếm nhiều tiền. Nhưng đứa trẻ này, vì vài lần được cậu giúp đỡ, đã thật sự coi cậu là người quan trọng nhất.

Hàn Trí Thành không kìm lòng được ôm lấy Huyễn Thần.

"Được, tôi sẽ chờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro