Chương 14: Tôi cũng có thể bảo vệ cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi quay lại phòng học, rất nhiều bạn học cũng không kìm lòng được mà nhìn về phía Hoàng Huyễn Thần. Mấy năm nay, mọi người đã quen với hình ảnh nó ngồi xe lăn, nay đột nhiên thay đổi khiến không ít người cảm thấy mới lạ.

Trẻ con ở tuổi này phần lớn không có khái niệm về "chân giả", nhiều đứa còn tưởng Hoàng Huyễn Thần mọc chân mới. Ngay cả Hứa Như cũng tò mò hỏi Hàn Trí Thành.

Hàn Trí Thành chẳng ngại ngùng mà lừa bạn nhỏ: "Hoàng Huyễn Thần dậy thì muộn, chân mọc chậm, bây giờ đã mọc ra, cậu ấy sẽ giống như chúng ta." Rồi cậu nói thêm: "Tôi cũng vì dậy thì muộn mới ngồi bàn đầu tiên. Sau này tôi sẽ cao một mét tám. Thật đấy."

Bạn học ngồi gần Hàn Trí Thành nghe thấy, dù nửa tin nửa ngờ nhưng thấy Hàn Trí Thành nói chững chạc đàng hoàng như vậy, cũng đơn thuần tin tưởng.

Hứa Như "ồ" một tiếng thật dài: "Thảo nào cậu ấy đi đường nghiêng ngả, giống chó con mới sinh ra chưa đi vững, sau một thời gian sẽ tốt thôi."

Hàn Trí Thành vui mừng sờ đầu Hứa Như. Vẫn là bé gái nghe lời, ngoan ngoãn đáng yêu.

Hoàng Huyễn Thần ngồi ở hàng cuối cùng, lông mi khẽ run, rồi nhanh chóng kiềm chế, ẩn nhẫn mà mím môi, cầm bút làm bài thi. Sau một ngày, không còn ai chú ý đến Hoàng Huyễn Thần nữa.

Chập tối tan học, các bạn học đeo cặp sách đến cửa lớp để xếp hàng. Bắt đầu học kỳ mới, có lãnh đạo Bộ giáo dục đến thị sát, trường học yêu cầu học sinh xếp hàng ra cổng không được rời rạc, nhất là học sinh lớp dưới phải tay nắm tay có trật tự rời trường.

Đứng chung với Hàn Trí Thành là Hứa Như, hai người họ quan hệ bạn bè đơn thuần, ngày thường Hàn Trí Thành vỗ đầu cô nàng, hoặc túm búi tóc chơi, Hứa Như đều không phản ứng. Nhưng Lý Long Phúc nhìn cô bé một chút cô bé sẽ đỏ mặt, còn trốn tránh.

Khi các bạn học còn nhăn nhó mắt liếc loạn xạ, hai người tự nhiên dắt tay. Hoàng Diễm Lệ đứng đằng trước, sau hai ba phút, hai đội dắt tay thành công. Hoàng Diễm Lệ liếc qua, nói: "Ủy viên thể dục dẫn đội đi đi."

Đội ngũ phía trước vừa bước được hai bước, đằng sau đã vang lên giọng nữ sinh: "Cô Hoàng ơi!"

Hoàng Diễm Lệ đi về phía nữ sinh, chỉ thấy mắt cô bé đỏ hoe, tủi thân chỉ vào Hoàng Huyễn Thần: "Cô ơi, Hoàng Huyễn Thần không chịu dắt tay em. Hơn nữa cậu ấy đi rất chậm, lại xấu xí."

Nữ sinh vừa bị Hoàng Huyễn Thần từ chối, cảm thấy mất mặt, méo miệng, mắt rưng rưng, chê bai Hoàng Huyễn Thần như để hả giận: "Ai muốn dắt tay với cậu ta, xếp chung với cậu ta em không muốn, cậu ta đi chậm thế kia, em không muốn đợi."

Hoàng Huyễn Thần túm tay vịn bên tường, không nói một lời, mặt lạnh lùng như không nghe thấy gì.

Lúc Hoàng Diễm Lệ nhận lớp từ Mạnh Tĩnh, nghe nói qua về Hoàng Huyễn Thần, biết sơ sơ tính cách của nó. Cô không tin trẻ con tuổi này có thể có xương cứng gì, chẳng qua là Mạnh Tĩnh tính tình dịu dàng, bao dung Hoàng Huyễn Thần nên nó mới dám không tôn trọng giáo viên.

Hoàng Diễm Lệ tính cách quả quyết, vừa tiếp nhận lớp cần lập uy, lần này bắt lấy cơ hội nhỏ nói thành to. Cô đanh mặt: "Hoàng Huyễn Thần, mọi người tuân thủ quy định, tại sao em không nghe lời?"

Hoàng Huyễn Thần liếc cô một cái, không lên tiếng. Thái độ này khiến cô không vui, giọng càng nghiêm khắc: "Tại sao không nói câu nào? Hôm nay em không tuân thủ quy định, tất cả mọi người đợi ở đây, không ai được đi."

Bạn học đều trông mong nhìn quán nhỏ bán đồ ăn vặt ngoài cổng, nghe xong lời này, tim cũng nâng lên, đồng loạt nhìn về phía Hoàng Huyễn Thần.

Bạn học đứng trước sau Hoàng Huyễn Thần sợ bị mắng, không tự giác dịch ra ngoài, Hoàng Huyễn Thần như con thú bị nhốt, chỉ có tay vịn lạnh như băng trong tay là điểm tựa duy nhất. Nó bướng bỉnh ngậm chặt miệng, không chịu nhận sai.

Hàn Trí Thành vung tay Hứa Như ra: "Tôi đi xem." Hứa Như gật đầu, Hàn Trí Thành chen vào, nắm lấy tay Hoàng Huyễn Thần. Tay Hoàng Huyễn Thần lạnh không tưởng, lòng bàn tay còn chút mồ hôi, lúc được nắm chặt, nó vô thức muốn rút ra, chẳng bao lâu đã cứng ngắc bất động.

Hàn Trí Thành quay đầu nói với Hoàng Diễm Lệ: "Cô ơi, không có quy định nhất định phải nam nữ dắt tay nhỉ."

Hoàng Diễm Lệ liếc nhìn Hoàng Huyễn Thần. Ban đầu Hoàng Huyễn Thần còn toàn thân gai góc, đột nhiên trở nên dễ bảo, nhìn thẳng vào Hàn Trí Thành không chớp mắt. Không còn cớ để giận, Hoàng Diễm Lệ xuống theo cái thang của Hàn Trí Thành.

"Cứ như vậy đi, mọi người cả đội đứng ngay ngắn." Hoàng Diễm Lệ vỗ tay, đi phía trước dẫn đội.

Hàn Trí Thành lườm một cái, nói với Hoàng Huyễn Thần: "Con trai, cậu không cần đếm xỉa, bả là cố ý kiếm chuyện. Đừng không vui, tôi dẫn cậu đi mua sợi cay ăn. Không có gì là một gói sợi cay không giải quyết được!"

Hoàng Huyễn Thần trầm thấp ừ một tiếng, tầm mắt lướt qua bàn tay họ nắm lấy nhau. Nó không hề không vui. Trái lại, trong lòng nó còn có một chút tung tăng bí mật. Nó vẫn cho rằng, từ sau khi chỗ ngồi của họ bị tách ra, Hàn Trí Thành và nó sẽ không thân nữa.

Dẫu sao Hàn Trí Thành còn có những người bạn khác, quan hệ với Hứa Như bạn cùng bàn mới của cậu cũng rất tốt. Tất cả mọi người thú vị, hoạt bát hơn nó. Nhưng nó vẫn đang hy vọng xa vời.

Nó giống con thú bị nhốt cùng đường, chỉ muốn biết, ánh sáng duy nhất trong thế giới của nó có rời bỏ nó không.

Nhưng mà, Hàn Trí Thành không dắt tay Hứa Như, khoanh tay đứng nhìn nó, mà là đến dắt nó.

Hoàng Huyễn Thần hơi cựa quậy ngón tay, cầm chặt tay Hàn Trí Thành một chút.

Hoàng Huyễn Thần chậm rãi đi, bọn họ tụt lại ở cuối đội ngũ. Đợi họ ra khỏi cổng trường, đám con nít vốn nên vây quanh ở cửa quán nhỏ mua quà ăn vặt đã giải tán cả rồi.

Hàn Trí Thành vui vẻ: "Đi chậm cũng có cái tốt, không cần xếp hàng chen lấn!"

Hoàng Huyễn Thần đứng đợi. Hàn Trí Thành mua gói sợi cay, vui rạo rực nhảy nhót trở lại, hoàn mỹ hòa nhập như học sinh tiểu học thỏa mãn, không giống con nhà giàu chút nào!

Hàn Trí Thành mở gói, nặn ra hai sợi, cho Hoàng Huyễn Thần nếm thử. Hoàng Huyễn Thần chưa bao giờ ăn thứ này, do dự hai giây, rồi ăn.

Kết quả vừa cho vào miệng, nó bị sặc: "Cay, cay." Hoàng Huyễn Thần ho khan, đỏ mặt.

Hàn Trí Thành à một tiếng: "Sợi cay tất nhiên là cay. Chắc không phải cậu không ăn được cay chứ? Mau nhổ ra, tôi mua thương hiệu cay nhất."

Hoàng Huyễn Thần vẫn nuốt xuống, khàn giọng nói: "Ăn ngon."

Hàn Trí Thành: "..."

Con trai, nếu vẻ mặt của cậu không đau khổ như vậy, lời nói của cậu sẽ có sức thuyết phục hơn nhiều đó!

Hàn Trí Thành bước nhanh ra cửa hàng nhỏ với hai chai sữa canxi trên tay. Mỗi người một chai, cả hai đứng dưới tán cây trước cổng trường, tận hưởng khoảnh khắc yên bình sau buổi học căng thẳng.

"Hôm nay cậu tự đến trường à? Bảo mẫu không đưa cậu đi?" Hàn Trí Thành hỏi, ánh mắt lấp lánh sự quan tâm.

Hoàng Huyễn Thần khẽ gật đầu: "Đi từ từ, có thể không cần vịn tường."

Đúng lúc này, Lý Long Phúc vừa ăn xong gà rán trong quán nhỏ gần cổng trường, bước ra ngoài. Thấy Hàn Trí Thành, cậu ta gọi lớn: "Chiêu ơi, sao chậm thế? Không phải đội ngũ của lớp chúng mày đã đi từ lâu rồi à?"

Nhưng khi ánh mắt Lý Long Phúc chạm vào Hoàng Huyễn Thần, cậu ta ngỡ ngàng, miệng há to, vẻ mặt không dám tin: "Cậu, cậu..."

Lý Long Phúc là bạn thân của Hàn Trí Thành, nên Hoàng Huyễn Thần cũng không hờ hững như với những người khác. Nó nhẹ nhàng gật đầu một cái, coi như đáp lời.

Những năm qua, Lý Long Phúc đã trưởng thành, hiểu chuyện hơn, không còn xem thường Hoàng Huyễn Thần như khi còn bé. Cậu ta thậm chí còn cảm thấy thông cảm với Hoàng Huyễn Thần, một phần vì sự quan tâm mà Hàn Trí Thành dành cho bạn mình.

Lý Long Phúc nhìn Hoàng Huyễn Thần từ trên xuống dưới, ngạc nhiên thốt lên: "Oa, cậu cao hơn tôi rồi. Chiêu à, cậu ta cao hơn mày một cái đầu!"

Hàn Trí Thành lập tức bốc hỏa, đạp một phát: "Câm mồm! Nói ít một câu miệng mày có thể tàn phế hả?"

Lý Long Phúc cười hì hì né tránh, Hàn Trí Thành đuổi theo hai bước. Không để ý, cậu giẫm phải vỏ dưa leo nằm chỏng chơ trên đường.

Đường phố trước cổng trường tiểu học đầy rác thải sinh hoạt của cư dân địa phương, đợi đến tối mới có công nhân vệ sinh quét dọn.

Hàn Trí Thành trượt chân, mất đà ngã về phía trước. Trước khi đặt mông xuống đất, cậu cảm nhận được có người kéo cánh tay mình từ phía sau. Nửa người Hàn Trí Thành đè lên người đó.

Một tiếng "ai da" vang lên bên tai. Hàn Trí Thành giật mình, vội vàng đứng dậy, nhận ra mình vừa đè lên Hoàng Huyễn Thần.

Hoàng Huyễn Thần chạy tới đỡ bạn, nhưng không may lại ngã nặng nề xuống đất. Hàn Trí Thành đè đúng vào chỗ nối giữa chân giả và chân phải của nó, cơn đau nhói ập tới khiến mắt nó tối sầm, suýt nữa bất tỉnh.

Nhìn thấy gương mặt trắng bệch và mồ hôi đầm đìa của Hoàng Huyễn Thần, Hàn Trí Thành hoảng hốt: "Hoàng Huyễn Thần? Cậu đau ở đâu? Ngã chỗ nào?"

Hoàng Huyễn Thần phải mất vài giây để tỉnh táo lại từ cơn đau đủ khiến người ta co quắp. Khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hàn Trí Thành, nó lẩm bẩm: "Tôi có thể đỡ được cậu. Có phải tôi cũng có thể bảo vệ cậu rồi không?"

Trong khoảnh khắc đó, Hoàng Huyễn Thần cảm thấy như mình đã tìm thấy một phần sức mạnh mới, một phần ý nghĩa mới trong cuộc sống của mình. Và trong ánh mắt của Hàn Trí Thành, cậu nhận ra một sự thừa nhận âm thầm, nhưng sâu sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro