Chương 17: Đằng sau cánh cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Buông, mau buông em..."- Lộc Hàm cố đẩy Ngô Thế Huân ra, nhưng càng đẩy, càng khiến anh quá đáng hơn.
Vừa vào tới cửa, Ngô Thế Huân đã ôm chặt lấy Lộc Hàm, không cho cậu một kẽ hở, hôn lên đôi môi hôm qua bị mình cắn đến sưng đỏ, dùng lưỡi linh hoạt luồn đến mọi ngóc ngách trong cái miệng nhỏ xinh.
Lộc Hàm tha hồ quẫy đạp, nhưng cậu càng phản ứng, Ngô Thế Huân càng lấn tới. tay anh cách lớp áo xoa lên ngực cậu, còn bóp rất mạnh. Lộc Hàm kêu lên đau đớn.
"A..."- cậu dùng tay đẩy anh ra, nhưng anh rất nhanh cầm tay cậu quàng ra sau lưng anh.
Hai người đang đứng ở cánh cửa, Ngô Thế Huân lại dùng hết sức kích thích cậu. Anh nhanh chóng cởi bỏ váy công sở trên người cậu. Bên trong là bộ đồ lót ren gợi cảm.
"Em biết hôm nay tôi sẽ tới nên cố tình ăn mặc thế này đúng không?"- Ngô Thế Huân cắn xuống ngực bên phải không có hình xăm của cậu, cắn rất mạnh, thả ra, vết răng vẫn còn.
"Em có thấy dấu vết tôi lưu lại đẹp hơn hình xăm của em không hả?"
Lộc Hàm đau đớn, hình xăm đó là một bông hoa hồng nhỏ nhắn, tinh tế, còn dấu răng, chỉ là hai đường vòm vòm, vậy mà hắn làm như... cậu cố dùng hai tay đẩy Ngô Thế Huân ra, nhưng cậu không lượng được sức của Ngô Thế Huân rất mạnh, ghim chặt cậu vào cửa.
Cúi xuống mạnh mẽ hôn lên bầu ngực căng tròn, Ngô Thế Huân dùng sức mút lấy đóa hoa tinh tế hơn hình xăm kia, tay trái không ngừng dày vò ngực cậu. Anh áp sát hạ bộ vào cậu. Lộc Hàm có thể thấy anh đang hưng phấn đến mức nào.
"Huân... mau buông."- chợt nghĩ tới kết cục rất khó coi là nằm liệt trên giường, Lộc Hàm nhỏ giọng cầu xin.
"Quá muộn rồi."- chẳng biết từ khi nào tay anh đã luồn vào trong quần cậu, trực tiếp đi thẳng vào bên trong cậu.
Lộc Hàm khẽ run lên, cậu lập tức kẹp chặt hai chân lại.
"Em thật nóng, lại chặt như vậy... đừng kẹp nữa, cứ kẹp như vậy sao tôi có thể thỏa mãn em chứ?"- anh giọng điệu cợt nhả- "Ngoan, thả lỏng ra."
Lộc Hàm ngước mắt lên nhìn Ngô Thế Huân. Tuy mắt cậu đang trừng lên giận dữ, nhưng vào lúc này, mắt cậu như có hàn quang vây quanh, nhìn mị hoặc vô cùng. Ngô Thế Huân cúi xuống hôn lên môi cậu, bên dưới vẫn ra vào khiến xuân dịch của Lộc Hàm chảy ra, ướt đẫm bàn tay của Ngô Thế Huân, chảy xuống cả bắp đùi thon thả của cậu.
Ngô Thế Huân thả ra, anh quỳ xuống, nâng chân Lộc Hàm qua vai, khi cậu còn chưa hiểu chuyện gì thì anh đã ngậm lên nơi đó của cậu.
Đầu óc Lộc Hàm trống rỗng, tất cả chỉ còn là một mảng hoa mắt, khoái cảm lan dần trong tâm trí cậu. Tay nhỏ nhắn trong vô thức mà luồn vào tóc Ngô Thế Huân, rên lên những tiếng kiều mị.
Lưỡi anh xâm nhập vào bên trong cậu, mật dịch tràn lan, anh không hề bỏ sót một chút nào mà liếm đi toàn bộ, cúi thấp hơn nữa liếm từ dưới bắp đùi cậu lên. Ngón tay lại đi vào cậu một lần nữa, thấy cơ thể Lộc Hàm phản ứng ngày càng mạnh, anh trêu đùa.
"Thật ngọt, em xem, tôi càng liếm đi, em lại ra càng nhiều, em là muốn tôi uống hết thứ này của em phải không?"
Anh rút tay ra, trên tay đầy dịch trong suốt, đứng dậy khỏi đất, anh đưa tay tới bên môi cậu.
"Di, ngoan, ngậm nó vào. Thử xem chính mình có ngọt không?"
Lộc Hàm căn bản không biết chính xác mọi thứ, cậu vô thức nắm lấy tay Ngô Thế Huân đưa vào trong miệng mình. Cái miệng phấn nộn ngậm lấy ngón tay anh, bên trong, đầu lưỡi đảo quanh ngón tay, không sót một chỗ nào.
"Ưm..."
Ngô Thế Huân nhanh chóng cởi bỏ quần áo, cứ nhìn cậu như vậy, anh sẽ sớm bị bức chết.
Rút ngón tay ra, Ngô Thế Huân lại hôn lên môi cậu, lần này, trong miệng cậu còn có một vị ngọt đáng yêu vô cùng, anh xé bỏ quần lót của cậu, giờ đây cậu đã không có một mảnh vải nào trên người, mà anh cũng chỉ có một chiếc quần lót bên dưới hạ thân.
Anh ấn hai vai cậu xuống, để cậu quỳ xuống trước mặt anh, đặt hai tay cậu lên nơi căng cứng đến phát điên, anh trầm giọng.
"Mau cởi xuống cho tôi."
Lộc Hàm lúc này chỉ có thể làm theo lời Ngô Thế Huân, cậu dùng tay cởi đi chướng ngại cuối cùng của anh. Vật nam tính thô to nảy lên trước mặt cậu.
Lộc Hàm thầm nghĩ, nếu anh thật sự không chuẩn bị tốt cho cậu, cậu rất dễ bị anh giết chết.
Cởi xong toàn bộ, cậu lại nhìn Ngô Thế Huân. Anh nén lại hơi thở, nói:
"Không..."- Lộc Hàm lùi lại phía sau, âm thanh ẩn theo sự tức giận, nhưng trái lại, vào tai Ngô Thế Huân như thể cậu đang ngượng ngùng.
"Mau lên, nếu không tôi sẽ trực tiếp đi vào em, làm em tới trưa mai luôn."
Mặt Lộc Hàm biến sắc, trưa mai? Có thể chỉ cần tới nửa đêm cậu đã chết rồi. Chậm rãi tiến tới, đôi tay nhỏ nhắn cầm lấy của anh, dao động nhẹ nhàng.
"Phải, đúng rồi, chính là như vậy đấy..."- Ngô Thế Huân thở ra- "Ngón tay kia xoa bên trên đỉnh nữa... chính là như vậy, em thật giỏi."
Lộc Hàm thấy anh thích, cậu cũng càng cố sức hơn, bàn tay dao động lên xuống, cậu tiến thân trên lên trước, chạm lên đùi anh.
"Hàm... em thật đẹp."- Ngô Thế Huân tán thưởng, nắm lấy tóc cậu, để có thể quan sát cậu rõ hơn.
Tay cậu thật nhỏ, lại trắng nõn, thứ cậu đang chạm vào lại thô to, không ngừng chạm tới mặt cậu. Lộc Hàm thấy Ngô Thế Huân rất thoải mái, cậu há miệng ra ngậm lấy phân thân nóng bỏng của anh.
"Hàm... a... em thật tuyệt..."- Ngô Thế Huân thở hắt ra, không ngờ cậu tuyệt vời như vậy, được cậu ngậm vào bên trong, Ngô Thế Huân dao động đâm vào nhẹ nhàng, nhưng Lộc Hàm nhỏ giọng.
"Huân, để em."- anh muốn chơi, cậu sẽ cùng anh chơi tới cùng.
Ngô Thế Huân không nhịn được nữa, ấn đầu cậu ngậm vào nơi đó của mình, khẽ nhắm mắt hưởng thụ khoái cảm đặc biệt mà cậu mang đến.
Lộc Hàm dao động miệng ra vào, bên trong, đầu lưỡi nhỏ không ngừng liếm lên dương vật của anh, thỉnh thoảng đâm nhẹ lên lỗ nhỏ trên đỉnh. Một tay bên dưới âu yếm hai túi căng đầy tinh dịch, một tay khẽ chạm lên nơi tư mật của mình. Cậu cũng đã chảy ra không biết bao nhiêu xuân dịch.
Dao động càng nhanh, tiếng thở dốc của Ngô Thế Huân càng rõ, anh đẩy mạnh một cái, toàn bộ bắn hoàn toàn vào miệng Lộc Hàm. Một chút còn vẩy lên khuôn mặt trắng nõn, vô cùng dâm mị.
Tinh dịch chảy xuống cằm, xuống ngực Lộc Hàm, cậu ngẩng lên nhìn anh, miệng hơi hé ra, bên trong thấp thoáng dịch trắng đục, cậu nuốt vào. Vị tanh nồng trái lại không làm cậu chán ghét, cậu còn muốn anh nữa.
"Hàm... em..."- thấy một màn Lộc Hàm nuốt đi tinh dịch của mình, Ngô Thế Huân cảm thấy nơi đó của anh không ngừng muốn đi vào sâu bên trong cái miệng đó một lần nữa.
Cậu liếm nốt số tinh dịch trên môi, tay phải đưa lên ngực xoa lên tinh dịch của anh bắn lên ngực cậu, xoa khắp hai bầu ngực, rồi lại đưa lên tay liếm sạch sẽ, cả quá trình, ánh mắt cậu vẫn nhìn Ngô Thế Huân như khiêu khích.
"Em cái đồ hư hỏng này."- anh không ngờ cậu lại cố tình muốn khiêu khích anh mà làm ra những chuyện dâm đãng như vậy, anh kéo cậu dậy, quay lưng cậu về phía tương, đánh mạnh vào bờ mông trắng nõn kia.
"A..."- Lộc Hàm kêu lên, âm thanh trái lại mang theo chút mị hoặc. Làm Ngô Thế Huân sục sôi trong người.
"Để xem tôi trị em thế nào."
Lộc Hàm quay lại, hôn mạnh lên môi anh. Cậu chủ động dùng lưỡi nhỏ tấn công anh, hai đầu lưỡi giao triền nhau hồi lâu. Cậu thả ra.
"Giờ anh nghĩ của em hay của anh ngọt đây?"
Ngô Thế Huân cảm tưởng óc mình muốn nổ tung, cậu quả đúng là khắc tinh của anh mà. Một lần nữa ấn cậu quỳ xuống, lần này, Lộc Hàm ngoan ngoãn làm theo.
Anh với tay lên tủ dép trong nhà cạnh đó, lấy túi đựng năm cái hộp lúc nãy mua. Nhanh chóng bóc một hộp, lấy ra thứ trong đó.
"Tự em đeo cho tôi."
Lộc Hàm mặt thất sắc, anh bắt cậu đeo bao cao su cho anh sao?
Cậu sợ? Không, cậu mới là không sợ cái gì hết.
"Nhận lấy túi bao cao su nhỏ trong tay, bóc ra, lại nhìn nó một lúc, soi xét thứ vĩ đại trước mặt mình. Lộc Hàm nheo mắt.
"Nhanh đeo vào, tôi sắp không chịu được nữa rồi."- nhìn cậu sắc mặt ngạc nhiên quan sát nơi đó, Ngô Thế Huân không nhịn được nhắc nhở.
"Anh xác định?"- Lộc Hàm giơ lên cái bao cao su "to lớn" trên tay.
Ngô Thế Huân nhìn cái thứ kích cỡ miễn cưỡng được cho là cho người dùng mà hậm hực.
"Thật sự có người có kích cỡ nhỏ như vậy sao?"
Không muốn nhìn thêm, Ngô Thế Huân với tay lên trên tủ lấy ra bốn hộp còn lại ( =)))) ) bóc hết tất cả, chỉ có một hộp cuối là kích cỡ xem chừng vừa, anh đưa cho Lộc Hàm.
"Cái này."
Lộc Hàm không hiểu sao anh phải dùng thứ này? Sau mỗi lần cậu uống thuốc không phải được rồi sao?
Cậu nhẹ nhàng cầm lấy vật kia của anh, đặt bao lên đỉnh rồi đeo vào.
Ngô Thế Huân sớm không nhịn được cậu, đem cậu áp vào tường, nâng chân cậu lên, trực tiếp đi vào bên trong cậu.
"A... Huân, nhẹ thôi mà..."- anh tiến vào quá nhanh, cậu nhất thời không thích ứng được. Ngô Thế Huân một lần đi vào đã chạm tới nơi sâu nhất, cậu ưỡn người lên- "Nhẹ thôi, em đau lắm."
"Em thật tuyệt, Hàm... thật chặt."- Ngô Thế Huân di chuyển bên trong cậu. Bị cậu kẹp tới suýt nữ thì phóng ra.
Anh ban đầu nhẹ nhàng di chuyển, sợ làm tổn thương cậu như lần trước.
Bất chợt bên ngoài cửa có tiếng chuông.
Cả hai người giật mình, mọi hoạt động đều dừng lại, Ngô Thế Huân vẫn bên trong Lộc Hàm.
Bỗng nghe thấy tiếng của người đàn ông.
"Thưa cậu Lộc, có điện thư từ nước ngoài gửi về cho cậu."
Lộc Hàm vì căng thẳng mà cả người co chặt lại, người kia chỉ cách cậu và anh có gần hai mét, nếu không cẩn thận...
Lúc này, Ngô Thế Huân bất chợt dao động.
Lộc Hàm tưởng tượng mình điên lên rồi, sao anh có thể làm trong khi chỉ cách bọn họ một cánh cửa là một người lạ chứ?
"Dừng lại... Ngô Thế Huân..."- cậu không muốn ngày mai bị lên mặt báo đâu, một tay chống lên tường, tay kia ẩn Ngô Thế Huân ra.
"Ngoan."- Ngô Thế Huân cười tà- "Em không thấy như vậy rất kích thích sao?"- cảm thấy cậu nơi đó càng chặt, Ngô Thế Huân dao động mạnh hơn.
Bên ngoài thi thoảng lại bấm chuông, Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân cầm hai tay thì không giãy ra được, miệng cậu mím chặt để ngăn mình không kêu to lên.
Ngô Thế Huân dao động càng nhanh, mỗi lần đều đâm tới hoa tâm, tiếng va chạm nhau tuy mạnh nhưng đã không ai để ý nữa, Lộc Hàm cũng kêu lên những tiếng nho nhỏ, thậm chí là cầu xin anh.
"Huân, mau lên, cho em... em muốn anh."
"Như ý của em."- Ngô Thế Huân dao động mạnh nhất có thể, hai tay không ngừng bóp lấy ngực cậu. Hôn, gặm cắn cổ trắng thơm mùi sữa tắm.
Lúc lên cao trào, cậu thét lên chói tai, nơi đó của cậu kẹp chặt anh lại, Ngô Thế Huân bắn ra bên trong. Lộc Hàm cũng chảy ra xuân dịch.
Hai người đồng thời hét lên.
"A..."- Lộc Hàm nửa tỉnh nửa mê thiếp đi trong lòng Ngô Thế Huân.
Anh cười tà, rút phân thân bên trong cậu ra, bế cậu lên thẳng trong phòng.
Về phần anh chàng đưa điện thư, ngày mai có thể quay lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan