Chap 18: Thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nằm trên giường, Lộc Hàm giương đôi mắt hận thù nhìn xung quanh, giờ đã hơn mười một giờ đêm, cử động thật khó. Ngô Thế Huân từ sau ôm chặt lấy cậu, mà cậu thì lại thật đói.
Nhớ tới lúc ở siêu thị khiến cậu giận sôi máu. Ngô Thế Huân lấy những năm hộp bao cao su, mà mỗi hộp, có những 100 cái. Làm cho mấy cậu thu ngân cùng mấy người quanh đó nhìn hai người như quái vật ngoài hành tinh.
Cậu cơ khát đến vậy sao? Hay tại Ngô Thế Huân là kẻ quá dễ động dục???
Chỉ vì một cái hôn nhẹ qua môi, anh có thể hành động điên rồ như vậy, cậu từ nay về sau biết làm sao đây?
Chợt nhớ ra khi nãy còn có một người đưa điện thư, liệu có phải điện thư khẩn cấp không? Cậu thế nhưng... cùng Ngô Thế Huân làm loại chuyện đó khi có người lạ ở gần. Đã vậy, cậu còn quá... yêu thích.
Nhắm mắt lại, cậu thật sự không muốn nghĩ thêm nữa, hai người liệu có hay không bị phát hiện?
Cho dù có hay không bị phát hiện, cậu cũng nhất định không tha cho Ngô Thế Huân, sao anh có thể mặt dày đến mức đó?
Khẽ cử động, nhấc cánh tay Ngô Thế Huân ra khỏi eo mình, trái lại, anh ôm cậu chặt hơn, cậu cố gắng mãi mới xoay người được một chút thì...
"A..."- Lộc Hàm rên rỉ, eo cùng chân cậu như vô lực, khi nãy lên phòng rốt cục Ngô Thế Huân còn làm chuyện đó tới bao nhiêu lần? Đảo mắt qua tủ cạnh giường, mặt cậu đại biến, đang bình thường bỗng đen đến cực điểm.
Bốn cái bao cao su đã qua sử dụng nằm lặng lẽ trên tủ.
Lộc Hàm cố dùng chút sức lực ít ỏi ngồi dậy, đặt hai chân xuống sàn, cậu cố gắng đứng lên, vừa đứng được vài giây thì cả người nhũn xuống.
Quay lại trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân đầy oán hận, anh ta có phải là người không cơ chứ?
Chợt Ngô Thế Huân mở mắt, anh giọng hơi ngái ngủ.
"Em tỉnh rồi a... Hàm."
Cậu nhìn kẻ đầu sỏ vẫn đang thoải mái vặn vẹo thắt lưng, còn vươn vai nhìn cậu mà cười cười.
"Nhìn hậu quả mà anh đã làm."- giọng nói của Lộc Hàm lạnh lẽo ghê người, chỉ lên mặt tủ cạnh giường.
"À..."- Ngô Thế Huân gật gù cười như hiểu ra. Anh bật dậy xuống giường ôm lấy cậu.
"Hàm... anh thật yêu em."
Lộc Hàm mặt càng đen hơn, cậu lạnh lùng nhìn anh.
"Ngô Thế Huân, bốn lần, là bốn lần đấy. Anh chỉ biết nghĩ cho mình. Nếu tôi thực sự lúc đó chết đi có phải anh vẫn còn muốn gian thi nữa không?"
Cậu thật hết chịu nổi, thân thể cậu đang mệt mà Ngô Thế Huân bật một phát có thể dậy luôn, lại còn đang ôm lấy cậu nữa.
Anh vì nghe thấy từ "gian thi" kia thì người bỗng cứng ngắc, anh đâu phải loại đáng sợ như vậy? Chỉ vì cậu quá mê người mà thôi.
"Hàm, anh sẽ không như vậy."- anh nhẹ giọng. Nắm lấy tay cậu, cúi đầu mà hôn xuống.
Lộc Hàm không tránh, nói chính xác là cậu không thể có đủ sức nữa, hoàn toàn mềm nhũn dựa vào Ngô Thế Huân.
"Anh vì sao cần dùng cái đó? Em có thể uống thuốc mà."- cậu nhẹ ôm lấy anh, cậu không bài xích chuyện quan hệ, cậu cũng có cảm giác với anh, nên không thể coi như cậu vì muốn anh mà làm bừa.
Ngô Thế Huân nhìn vào ngăn kéo tủ, trầm giọng, bên trong giọng nói tràn đầy sự ấm áp.
"Tôi đã vứt mấy vỉ thuốc kia đi rồi, nó đối với em không tốt, tôi có thể không được nhiều thoải mái, cũng sẽ không bắt em phải bị ảnh hưởng tới sức khỏe sau này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan