Chương 19: Tổng giám đốc trốn việc đi tìm lãng mạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay tôi nghỉ, cậu nhớ làm xong các công việc, không thì mai đừng trách tôi."- Ngô Thế Huân vừa nói vừa nhìn lên cầu thang, ánh mắt chờ đợi, tay cài cài khuy cổ. Nghĩ thế nào, lại thôi không cài nữa, thay vào đó cởi ra tận hai khuy.
Bạch Phi Hằng bên kia nắm điện thoại răng rắc, oán hận nhìn đống tài liệu chồng chất cao như kim tự tháp trước mặt, thật sự muốn thò tay qua bên kia bóp cổ chết Ngô Thế Huân mà.
Nhận lệnh một cách khó khăn, cúp điện thoại, Bạch Phi Hằng dáo dác nhìn quanh. Nhìn xem có phải Ngô Thế Huân muốn đùa anh không? Nhưng sự thật cho thấy Ngô Thế Huân không hề đùa.
Mấy hôm trước tổng giám đốc tan ca sớm, hôm nay lại trốn việc, trong khi công việc thì chồng chất như núi, anh thật muốn nhảy từ trên cái tầng 36 này xuống, thế nhưng sợ đập vỡ cửa kính sẽ bị đau tay. -_-
Ngô Thế Huân vui vẻ nhìn lên cầu thang liên tục, thi thoảng lại một hai câu "Nhanh lên nào, nhanh lên đi." Rồi lại sốt ruột đi lại trong sảnh, nhìn lên nhìn xuống chờ đợi.
Thực chất không thể trách anh biến thành bộ dạng đó.
Sáng nay, khi đang đánh răng trong nhà tắm, chợt Lộc Hàm đứng dựa vào cửa, nhìn anh đang đánh răng mà cười nhẹ nhàng, anh thụ sủng nhược kinh quay lại, bàn chải vẫn trong miệng mà nhìn cậu ngơ ngác.
Đúng lúc đó, cậu cất lời.
"Hôm nay nghỉ việc, đi chơi cùng em được không?"
Ngô Thế Huân càng thêm dụi mắt, lắc lắc đầu, nhìn cậu ú ớ.
"Hàm, em đùa đấy à?"
Lộc Hàm lắc đầu, thấy cậu như vậy, anh cố lấy tốc độ kinh người đánh răng rửa mặt, rồi chạy ra đẩy cậu vào.
"Mau mau lên, anh không có tính kiên nhẫn đâu."
Ra ngoài, anh mặc quần áo thật nhanh rồi xuống nhà đợi cậu, sốt ruột nhìn lên nhìn xuống. Cậu hôm nay là lần đầu tiên chủ động muốn anh đi chơi cùng, đối với Ngô Thế Huân đây là một tín hiệu tốt hơn cả giá cổ phiếu tập đoàn tăng.
Bàn giao công việc cho Dương Nhậm Vũ xong, cũng nghe anh báo cáo Kiki dạo này mập ốm ra sao, Lộc Hàm có thể thấy anh ở bên kia run rẩy như thế nào. Mỉm cười, anh còn giễu cợt cậu, cậu sẽ cho anh sống tốt.
Lộc Hàm hôm trước mua quần áo và hôm nay đã chọn mặc chiếc áo phông rộng trễ vai, quần sooc ngắn, thật ra đây là lần đầu tiên sau cái ngày cậu làm tổng giám đốc Lộc thị, cậu mặc thế này, bốn năm không mặc đến thứ quần áo như vậy, hôm nay mặc nghe có vẻ kì quái. Có chút không quen, cậu đi giày thể thao rồi xuống nhà.
Ngô Thế Huân không tin nổi vào mắt mình, cậu ăn mặc kiểu gì đây? Liệu có phải tá thi hoàn hồn trong tiểu thuyết không?
Nhưng anh cũng không hỏi nhiều, nhìn xuống quần áo mình đang mặc. Đem phối hợp với quần áo của Lộc Hàm.
Thật... mất trật tự.
Ngẩng đầu nhìn cậu, anh đưa tay ra.
"Mình đi thôi."
Cậu giơ tay nắm lấy tay anh, hai người cùng đi ra xe.
"Bộ quần áo này của anh, đâu phải bộ hôm qua?"- lên xe, Lộc Hàm bất chợt hỏi, nhìn anh đầy nghi hoặc.
Ngô Thế Huân cứng họng. Thôi xong rồi.
"À... anh lúc nào cũng mang theo đồ dự phòng, lỡ có chuyện gì sẽ thay ra."
Lộc Hàm cũng không hỏi thêm nữa, cậu lặng lẽ ngả ra sau, nhắm mắt lại.
Ngô Thế Huân vừa lái xe, thỉnh thoảng lại ngắm nhìn cậu, đôi hàng mi dày cong vút, môi hồng phấn chỉ điểm chút son hồng nhạt để che đi dấu vết bị hôn tới sưng đỏ. Làn da trắng nõn mịn màng khiến anh chỉ muốn ngày ngày âu yếm.
Tâm tình vô cùng vui vẻ. Ngô Thế Huân lái xe thật cẩn thận, một tay vẫn nắm lấy tay Lộc Hàm.
Tới nơi, anh quay sang hôn nhẹ lên môi cậu.
"Ưm..."- Lộc Hàm mở mắt, trước mặt là khuôn mặt phóng đại của Ngô Thế Huân.
"Tới nơi rồi, dậy thôi."
Cậu ngồi dậy, chỉnh lại tóc một chút. Ngô Thế Huân ra bên ngoài mở cửa, bước ra, Lộc Hàm nghiêng đầu nhìn anh.
Rồi cậu bật cười.
"Huân, anh xem em là trẻ con mấy tuổi?"- nhìn công viên trước mắt, Lộc Hàm khóc không nổi, cậu muốn anh đưa cậu đi chơi, cũng không muốn anh đưa tới cái nơi chỉ trẻ con mới tới.
Ngô Thế Huân mặt hơi thất vọng.
"Anh tưởng em sẽ thích, nhưng nếu không, mình đi nơi khác."
Lộc Hàm nhìn anh, chợt mỉm cười.
"Không cần, anh đi cùng em là được."
Ngô Thế Huân lộ ra mặt vui vẻ, nắm tay cậu đi.
"Em có muốn ăn gì tạm không? Bên kia có cửa hàng MC Donald, chúng ta mua gì đó ăn rồi đi xem sau."
Cậu gật đầu đồng ý, hai người cùng qua bên đó. Vừa vào cửa đã thu hút ánh nhìn rất nhiều người xung quanh.
Ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ, Ngô Thế Huân tự gọi cho hai người hai suất MC Donald.
Vốn Lộc Hàm chưa bao giờ ăn đồ ăn nhanh nên có điểm hiếu kì, nhìn Ngô Thế Huân ra bàn đặt món ăn, trong lòng thấy buồn vô cùng, cái kẻ hành hạ cậu cả đêm kia giờ vẫn khỏe mạnh mà sinh long hoạt hổ, còn cậu thì, giờ chân tay eo cổ vẫn mệt mỏi rã rời.
"Hàm... là em sao?"- nam nhân anh tuấn nhìn Lộc Hàm, thốt lên kinh ngạc.
Lộc Hàm ngẩng lên, anh chàng mắt xanh đang chăm chú nhìn cậu, mà nhìn người này...
"Nam Cung Tư Nghị?"- Lộc Hàm thốt lên bốn chữ đầy khó khăn.
"Quá chuẩn."- Nam Cung Tư Nghị gật đầu cười, anh nhanh chóng ngồi xuống đối diện cậu.
Cậu duy trì mặt lạnh nhìn anh ta.
"Cũng không ngờ mới đây mà đã mười năm rồi."
"Phải phải."- anh không ngờ người con gái cách đây mười năm còn chỉ thẳng vào mặt anh, nói anh là đồ quái vật mắt xanh hôm nay lại gặp ở nơi này.
"Không ngờ anh có thể nhận ra tôi sau những mười năm chưa gặp."
Nam Cung Tư Nghị cười thầm, vẫn là cha mẹ cậu cách một tháng lại tới Las Vegas thăm gia đình anh, khoe ảnh của cậu, vậy anh mới nhận ra chứ.
"Chính em cũng nhận ra tôi đấy thôi."
"Nhờ màu mắt của anh chứ sao?"- Lộc Hàm khinh thường.
Nam Cung Tư Nghị dường như cảm thấy có điều gì thất thường, anh quay lại.
"Ngô Thế Huân."- anh kinh hô. Hai mắt nhìn Ngô Thế Huân.
"Tư Nghị?"- Ngô Thế Huân nheo mắt- "Cậu tới đây khi nào?"
"Tôi chính là trở về thăm lại cố nhân a... Chúng tôi trước kia là thanh mai trúc mã"- Nam Cung Tư Nghị chỉ vào Lộc Hàm đang ngơ ngác nhìn bọn họ.
Mặt Ngô Thế Huân lạnh đi mấy phần, khi nãy thấy hai người nói chuyện, anh đã có linh cảm không lành, quả nhiên.
"Hàm... em nói đi, vậy là sao?"- Ngô Thế Huân trầm giọng, mang theo băng lãnh mà hỏi.
"Hắn là hàng xóm cũ của em thôi."- cậu lấy hai tay day thái dương, này là sao? Quanh đi quẩn lại toàn người quen, Trái Đất nhỏ đến vậy sao?
"Hàng xóm cũ?"- Ngô Thế Huân làm vẻ không tin nhìn Nam Cung Tư Nghị- "Cậu nói đi, cậu với cậu ấy là sao?"
Cứ nghĩ đến Lộc Hàm và Nam Cung Tư Nghị trước kia từng bên nhau, Ngô Thế Huân hít thở không thông.
Và thế là trước ánh mắt đáng sợ của Ngô Thế Huân, Nam Cung Tư Nghị đành kể hết sự việc.
"Tôi với cậu ấy vốn hai gia đình ngày trước gần nhau, chơi với cậu ấy từ bé, nhưng thủy chung vẫn là tôi nói, còn cậu ấy lờ đi. Đến tận năm cậu ấy sáu tuổi mới chịu nói chuyện với tôi. Khi cậu ấy mười hai, tôi mười lăm, gia đình tôi lại chuyển qua Las Vegas. Gia đình cậu ấy thỉnh thoảng lại qua thăm gia đình tôi, bố mẹ tôi thỉnh thoảng cũng về. Còn tôi thì giờ mới về nên gọi là mười năm mới gặp lại."
Lộc Hàm uống một chút nước, xử lí xong cái bánh nhỏ xinh, cậu ngẩng đầu lên.
"Đi biệt xứ mười năm, gây dựng Nhật Đằng rồi tuốt luốt bên đó. Tôi nghe cha mẹ tôi kể đủ về cậu rồi."
Nam Cung Tư Nghị với cái bánh trên đĩa Ngô Thế Huân, cắn xuống một miếng, phong thái cũng rất nhẹ nhàng như uống trà với nữ hoàng, nhìn Ngô Thế Huân rồi lại nhìn Lộc Hàm.
"Thôi, trách tôi như vậy đủ rồi, cậu nhỏ tuổi hơn tôi, cũng không thèm gọi tôi một tiếng "ca ca", giờ còn bài xích tôi kể lể, cậu cũng quá ác độc đi."
Lộc Hàm không thèm chấp, thấy Ngô Thế Huân yên lặng ăn xong, cũng nói anh đứng dậy. Về phần Nam Cung Tư Nghị, anh ta sẽ tự biết tìm đến nhà cậu thăm hỏi, cậu mới không cần bị Ngô Thế Huân phát hiện ra chuyện cậu là tổng giám đốc Lộc thị.
"Này, tôi còn chưa có ăn xong."- Nam Cung Tư Nghị nói với theo.
"Ăn nghẹn chết cậu đi."- Ngô Thế Huân lẩm bẩm, anh vẫn là để ý chuyện Lộc Hàm và Nam Cung Tư Nghị trước kia từng thân thiết nha.
Hai người tay trong tay, yên lặng ra khỏi quán, sang bên kia đường đi vào công viên.
Không gian sáng sớm thật yên lặng, Ngô Thế Huân nắm tay cậu đi trên con đường nhỏ lát đá băng qua thảm cỏ.
"Em với Nam Cung Tư Nghị, là thanh mai trúc mã sao?"- anh nhẹ giọng hỏi, tay vẫn nắm chặt tay cậu.
Lộc Hàm cười thầm, anh là để ý chuyện này sao?
"Chính là như vậy, nhưng em thật sự không coi cậu ta là người bình thường, anh đừng nghĩ vớ vẩn."
Không phải người bình thường? Ngô Thế Huân thầm nghĩ, Nam Cung Tư Nghị là một con hồ ly trên thương trường bên Las Vegas, bên ngoài nhìn có thể cà lơ phất phơ, nhưng một mình hắn gánh vác cơ nghiệp của cả gia tộc Nam Cung, làm gì có chuyện có người không nể hắn?
Quả thật là Lộc Hàm, ai với cậu cũng không gây ảnh hưởng.
Hai người đi dạo ven vườn hoa, nhìn lũ trẻ đùa nghịch, Lộc Hàm có cảm giác, nếu như cậu và Ngô Thế Huân có những đứa con như vậy, sẽ thú vị chừng nào, cậu bật cười khe khẽ.
"Chuyện gì vui mà cười vậy?"
Lộc Hàm lắc đầu, bàn tay nhỏ nhắn trong tay anh thật ấm áp, trái tim cậu cũng vậy.
Một bé trai gần đó vội đuổi theo quả bóng mà bị ngã trước mặt họ, Lộc Hàm vội cúi xuống.
"Bé con có sao không?"- cậu nhìn qua đích xác chỉ là hơi trầy da chút xíu, cũng không có chảy máu.
Tay vén tóc qua vai, cậu phủi đi lớp bụi nhẹ trên người cậu bé, lấy cho cậu bé quả bóng rồi nhắc nhở cậu cẩn thận. Ngô Thế Huân nhìn cảnh đẹp ý vui trước mắt, cậu đã sớm không còn hình ảnh nữ tổng giám đốc lạnh lùng của Lộc thị nữa rồi, sau khi cậu bé rời khỏi, liền ôm nhẹ lấy cậu.
"Hàm, thử nghĩ xem, nếu như chúng ta có những cục cưng như vậy, sẽ vui đến chừng nào?"
Lộc Hàm biết cậu vẫn chưa chính thức nhận lời yêu Ngô Thế Huân, nhưng trong tim cậu, anh đã chiếm một vị trí không nhỏ. Cũng không đành lòng nói làm anh buồn, cậu chỉ ôm lấy anh.

"Sẽ thật hạnh phúc."

Ngô Thế Huân lại tiếp tục nắm tay cậu tới một trò chơi đu quay phía trước.
"Em có muốn chơi không?"- anh hồi nhỏ cha mẹ thường cho đi công viên chơi, giờ vẫn nhớ những trò chơi này.
Lộc Hàm nhìn những con vật kia, thật sự cậu có thể ngồi sao? Chợt thấy một đôi tình nhân đang ngồi trên đó trêu đùa, cậu có điểm cảm thấy không chân thật.
Ngày còn nhỏ, cậu vốn không mấy tiếp xúc với bên ngoài. Nếu có được cha mẹ đưa đi thì giờ cũng chẳng nhớ chút nào.
"Vậy thử đi."- cậu thản nhiên, chờ vòng quay dừng lại, Ngô Thế Huân đi ra mua vé, anh dắt cậu vào bên trong.
Hai người ngồi lên con vịt vàng khổng lồ, Ngô Thế Huân đeo dây bảo hiểm cho cậu. Xung quanh mọi người nhìn hai người đầy ghen tị. Nam đẹp trai, ôn nhu, nữ tuy ít cười nhưng cũng đủ cho mọi người thấy hai người có tình cảm với nhau.
Vòng quay bắt đầu quay, Lộc Hàm lướt tầm mắt qua phía sau Ngô Thế Huân, hình như cậu có thấy gì đó.
Khóe môi nhếch lên, quả là có người giở trò quỷ.
"Hàm, em thấy thế nào?"- Ngô Thế Huân hào hứng nhìn cậu.
"Thích lắm."- cậu mỉm cười nhìn anh, rồi lại hơi cúi xuống, gương mặt lạnh đi mấy phần rồi lại ngẩng lên, dựa đầu vào vai Ngô Thế Huân. Muốn chơi với cậu? Được, cậu đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu rồi.
Vòng quay kết thúc, Ngô Thế Huân đỡ Lộc Hàm xuống, hai người cười nói vui vẻ đi ra ngoài.
Cậu nghĩ, nếu Dương Nhậm Vũ biết cậu nghỉ việc chỉ để đi sở thú, anh ta chắc sẽ đâm đơn từ chức mất. Giờ cậu vẫn không tin nổi mình đường đường là Triệu tổng- hung thần ác sát của nhân viên Lộc thị lại đi ngồi vòng quay cho trẻ em này.
Nhìn Ngô Thế Huân hào hứng dắt tay cậu, Lộc Hàm còn thấy muốn ôm lấy anh chặt hơn, cậu vòng tay qua eo anh, thỉnh thoảng lại ngẩng lên hôn nhẹ vào má anh. Khiến anh vui mãi không thôi.
Nhìn cậu gái xinh đẹp đi bên cạnh mình, Ngô Thế Huân chợt thấy cậu ngày càng ngọt ngào, càng lúc càng gần với anh hơn. Hôn nhẹ lên mái tóc cậu, hai người đi về phía vườn thú.
Nhìn hai con hổ trong vườn thú, Lộc Hàm nghĩ tới Kiki, nếu cậu cho Ngô Thế Huân biết về sự tồn tại của nó, anh sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Được anh nắm tay dẫn đi xem hết loài này tới loài khác. Khi đi tới chuồng khỉ, Lộc Hàm bỗng nghĩ ra cái gì đó, cậu dụi đầu vào ngực Ngô Thế Huân.
"Chuyện gì vậy Hàm?"- thấy cậu như vậy, anh tưởng cậu mệt- "Hàm... em thấy không khỏe ở đâu? Tôi đưa em đi bệnh viện.      
"Anh kéo cậu ra, cúi xuống xem, thì thấy cậu đang cười.
Không sai, là đang cười, hơn nữa còn rất vui vẻ.
"Hàm, em làm tôi lo."- anh nghiêm mặt nhìn cậu.
"Xin lỗi."- cậu nén cười- "Chỉ là... nhìn mấy con khỉ này, em có thấy giống một người."
Nói đoạn cậu khẽ ho vài tiếng che đi sự xấu hổ của mình.
"Giống ai?"- Ngô Thế Huân mặt không biểu lộ cảm xúc.
"Không có gì."
"Mau nói, Hàm, em nói mấy con khỉ này giống ai?"- anh cao giọng, dí sát vào mặt cậu tra hỏi.
"Em không nói."- Lộc Hàm bật cười.
"Được, em được lắm."- Ngô Thế Huân thả tay ra, anh quay đi, đi về phía trước.
Nhìn Ngô Thế Huân bỏ đi, Lộc Hàm tuy biết chỉ là đùa, chỉ cần cậu gọi một tiếng, anh sẽ quay lại. Nhưng không, chẳng phải người ta nói hạnh phúc phải tự mình giành lấy, phải tự mình làm nên mới có ý nghĩa hay sao.
Cậu đi nhanh lên đứng đối diện Ngô Thế Huân, mặt anh vẫn là không biểu lộ cảm xúc, thấy cậu đứng trước mặt thì có phần ngạc nhiên.
Cậu chủ động nắm hai tay anh, nhìn sâu vào mắt anh.
"Em thích anh."
Không gian xung quanh Ngô Thế Huân như thể một thế giới khác, anh nhìn cậu, cậu cũng nhìn anh. Tay hai người nắm chặt đối phương.
Có lẽ, lời được miễn cưỡng cho là tỏ tình này đã khiến Ngô Thế Huân hồn bay phách lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan