Chương 20: Khiêu khích sao ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân xoa xoa thái dương, anh nhìn Lộc Hàm đang mặt không đỏ tim không đập trước mắt.
"Em biết mình đang nói gì không Hàm?"
Lộc Hàm mặt lạnh tanh.
"Em sẽ không nói lại."- rồi quay mặt bỏ đi, kì thực cậu sẽ không nắm lấy hạnh phúc kia dễ dàng đâu, cứ cho ví dụ như hai người cùng khiêng một chiếc tủ nặng lên cầu thang, cậu sẽ là người bên trên, chỉ chạm tay vào tủ lấy lệ, còn anh sẽ là người ở bên dưới, phải dùng hết sức để đẩy chiếc tủ nặng nề lên.
Ngô Thế Huân mặt dần dần từ bình thường đã trở thành... hưng phấn.
"Hàm, chờ tôi."- anh vội đuổi theo, vòng tay qua eo Lộc Hàm, cậu dựa vào anh, hai người vui vẻ bước tiếp.
Hai người đi chơi hết trò này đến trò khác, tới khi nhìn đồng hồ thì cũng đã quá mười hai giờ trưa.
"Giờ mình đi ăn, nhé."- Ngô Thế Huân nắm tay cậu đi về phía bãi đỗ xe.
Lộc Hàm nghĩ Ngô Thế Huân sẽ đưa hai người tới một nhà hàng, nhưng không ngờ, anh lại đưa xe ra biển.
"Tại sao lại ra đây?"- cậu nhìn quanh cũng không có nhà hàng, đích xác là có vài quán ăn ven biển với nhiều món nướng.
"Cùng tôi ra đây một lát."- Ngô Thế Huân nắm tay Lộc Hàm kéo đi, tầm vài phút thì tới một bãi cát không có một bóng người, anh dẫn cậu vào một cái động nhỏ.
Lộc Hàm quan sát bên trong, nhìn cũng không tới nỗi nhỏ lắm, chạm tay lên vách đá.
Thật lạnh, gió lại thường xuyên thổi tới.
"Anh đưa em vào đây làm gì?"- cậu quay lại, mắt trợn tròn.
"Ngô Thế Huân , anh chính là điên rồi sao?"
Ngô Thế Huân quần áo đã cởi hết từ bao giờ, nằm trên phiến đá lớn.
"Mau tới."- anh nhìn cậu nham hiểm- "Một khắc xuân đáng giá ngàn vàng."
Lộc Hàm thầm nghĩ đêm qua cậu đã bị anh hành hạ đến mệt lử, hôm nay anh còn muốn ngay tại nơi này mà làm thứ chuyện kia.
"Anh điên rồi."- cậu đảo mắt khinh thường quay đi.- " Giữa thanh thiên bạch nhật anh muốn chúng ta lăn lộn ở cái nơi này, anh không muốn tôi nhìn người sao?"
"Chỉ cần em tự mình hoạt động thôi, tôi không bắt em phải lăn lộn."
Cậu bỏ đi, mới được vài bước thì Ngô Thế Huân lên tiếng.
"Em sợ?"
Thấy Lộc Hàm khựng lại, anh biết mình đã chọt đúng chỗ ngứa của Lộc Hàm, cậu vốn hiếu thắng, làm sao có thể chịu được anh khiêu khích.
Quả đúng như vậy, Lộc Hàm từ từ quay lại, nhìn anh, tay từ từ cởi đi quần áo trên người mình.
Sợ? Cậu trước giờ chưa biết sợ là gì cả.
Ngô Thế Huân nhìn ngắm một màn đẹp đẽ trước mắt, không khỏi trầm trồ. Cậu quả là tuyệt sắc, quyến rũ chết người. Vòng ngực, vòng eo cùng mông tạo nên một tòa thiên nhiên tuyệt đẹp, cậu từ từ đến bên anh.
" Huân , hôm nay, để em ở trên đi."
"Rất sẵn lòng."- hai người cũng vài lần làm qua tư thế đó, chỉ có điều lúc ấy cậu nửa tỉnh nửa mê, còn giờ, cậu hoàn toàn thanh tỉnh, anh sẽ xem cậu phục vụ mình ra sao.
Thấy Ngô Thế Huân đồng ý, cậu nở nụ cười thâm hiểm, ngồi lên bụng anh, cúi xuống hôn lên môi anh, hai người hôn nhau không bao lâu cậu liền dứt ra, Ngô Thế Huân hơi tiếc nuối vị ngọt của cậu. Không lâu sau, cậu lại cúi xuống, hôn lên cổ, lướt qua yết hầu, cậu hôn lên một dọc từ cổ xuống bụng anh.
Chân cậu chạm xuống phiến đá bên dưới. Thật lạnh, vậy mà anh có thể nằm lên đó như vậy sao?
Ngô Thế Huân nhắm mắt lại tận hưởng những môi hôn của cậu. Bên dưới anh như một tảng băng, nhưng phía trên anh chính là một ngọn lửa, anh tình nguyện bị cậu thiêu cháy cả về thể xác lẫn linh hồn. Bàn tay hướng lên xoa lên ngực cậu.
"Ưm... anh... để em."- cậu nhẹ giọng, những lúc thế này, cậu hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, thay vào đó là vẻ đẹp mị hoặc, say đắm đối phương.
Cậu áp ngực lên người anh, vừa hôn vừa trườn người xuống dưới, cọ sát bầu ngực căng tròn lên thân hình rắn chắc của Ngô Thế Huân .
"Hàm... em thật tuyệt."
Được Ngô Thế Huân khen, cậu sớm vui vẻ, cảm thấy mình đã chuẩn bị tốt, cậu lấy tay cầm lấy phân thân của anh, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Dù có tự chuẩn bị tốt rồi, cậu vẫn thấy khó chịu. Khi anh hoàn toàn ở trong cậu, hai người đều thấy họ thuộc về nhau. Cậu nhẹ nhàng dao động mình, nhún lên chùng xuống, nơi đó chảy biết bao mật dịch ướt đẫm, chảy xuống cả phiến đá lạnh lẽo.
"Hàm..."- Ngô Thế Huân gọi cậu, cậu quá mê người, ở bên trên anh tự dao động mà rên lên những tiếng kiều mị, bàn tay chống lên bụng anh làm điểm tựa. Ánh mắt vô thần nhìn anh.
"Em quá tuyệt."- cậu dao động ngày một nhanh, khiến anh biết cậu sắp tới cao trào, anh muốn cùng cậu, nên ôm cậu áp xuống thân mình, ở bên dưới hạ thân đẩy lên.
Ngô Thế Huân đẩy lên lực còn mạnh hơn Lộc Hàm tự dao động, anh đi mỗi lần đều chạm tới nơi sâu nhất. Cả hai cùng đạt cao trào. Cậu trước khi nhắm mắt lại, còn hôn nhẹ lên môi anh.
"Hàm, em thật đáng yêu."
Lộc Hàm cậu lại ghét cái từ này, nhắm nghiền mắt lại. Cậu thật mệt mỏi. Về phần có ai lỡ đi qua bên ngoài, cậu không quan tâm, vì cậu biết nơi này chính là địa phận riêng của Ngô Thế Huân .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan