Chương 27: Em thật là cậu bé ngốc nghếch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đủ nỗ lực của Lộc Hàm thì tận sáu món ăn đã được dọn ra bàn, thêm một món súp riêng của Ngô Thế Huân và một món tráng miệng. Cậu phải rất vất vả mới làm ra được.
Cậu gọi anh vào ăn, bữa ăn diễn ra trong im lặng, cũng chẳng ai nói với ai câu gì. Ngô Thế Huân chỉ tập trung hướng ánh mắt hận thù về bát súp, còn Lộc Hàm thì thản nhiên gắp các thứ, rồi múc một bát súp nhỏ cho anh.
"Em thật sự muốn tôi ăn cái món này."- Ngô Thế Huân chỉ chỉ, khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ.
"Uống súp này có gì không tốt? Rất bổ mà."- Lộc Hàm kiên quyết đẩy bát súp tới.
"Vậy được."- Ngô Thế Huân cười gian tà. Anh sẽ cho cậu biết hậu quả của chuyện này.
Ngô Thế Huân chỉ nhấp môi một chút, số còn lại thừa lúc Lộc Hàm quay đi thì đổ lại vào trong nồi.
Anh cũng đã chuẩn bị tốt, còn cậu, anh sẽ cho cậu ngày mai không nhấc nổi một ngón tay.
Ăn xong, Lộc Hàm dọn dẹp các thứ cho vào máy rửa bát, quay lại, Ngô Thế Huân ở ngay đằng sau.
"Anh không lên phòng luôn sao?"- Lộc Hàm có điểm hơi giật mình, nhìn mặt Ngô Thế Huân lúc này có vẻ... hơi đáng sợ.
Ngô Thế Huân từ từ tiến đến ôm lấy eo cậu, cúi xuống hôn lên cổ trắng nõn rồi đi xuống dưới ngực.
"Này... anh làm gì vậy?"
"Em nhìn mà không biết sao?"- anh rời cậu ra, khoanh tay trước ngực nhìn cậu.
"Hàm, cho tôi hỏi, cớ gì em bắt tôi uống thứ thuốc kia?"- anh nghiêm túc hỏi, trước giờ anh luôn nghĩ cậu thỏa mãn dưới thân anh là vì anh được về phương diện đó, giờ cậu lại hất thẳng gáo nước lạnh vào anh bằng cách nấu súp giúp cho anh tốt hơn về khoản đấy. Cậu thật hết muốn sống sao?
Uống thứ kia có gì không tốt? Lộc Hàm đảo mắt xem thường.
"Ngô Thế Huân , em chính là lo cho sức khỏe của anh có được không?"
"Chẳng lẽ em chê tôi không được...?"- Ngô Thế Huân quẫn bách đến phát điên- "Em chính là chê tôi khoản đó không tốt nên mới làm cái món kia phải không?"
Anh trừng mắt nhìn cậu, bế bổng cậu lên đặt lên bàn ăn.
"Được lắm, tôi sẽ cho em thấy hậu quả."
Lộc Hàm giãy dụa, này là sao? Cậu chỉ là dựa theo lời của Dương Nhậm Vũ nấu vài món bổ dưỡng cho Ngô Thế Huân mà thôi, sao bây giờ lại thành ra như vậy.
"Ngô Thế Huân , nếu anh không thích có thể bảo em, em sẽ làm món khác cơ mà."
"Em đúng là cậu bé ngốc."
Ngô Thế Huân mắt thâm trầm, cúi xuống cắn lên vai cậu.
"Vậy tôi muốn ăn em được không?"- suốt từ ngày cậu nói sẽ mặc đồ lót khi chăm sóc anh, anh đã muốn hành hạ cậu đến chết rồi. Nhưng sợ cậu giận nên anh không dám, nhưng hôm nay, cậu lại chọc giận anh. Không có lí gì anh lại bỏ qua cho cậu.
"Dừng lại..."- Lộc Hàm thở dốc, anh đã một cái vung tay cởi hết quần áo mỏng manh nhỏ bé trên người cậu rồi. Bàn ăn lại thật lạnh.
Ngô Thế Huân không để tâm lời Lộc Hàm nói, cúi xuống ngậm lấy một bên ngực cậu.
Đầu lưỡi đảo quanh nụ hoa xinh đẹp, hết gặm lại cắn, làm Lộc Hàm thở dốc không thôi, cậu vô tình ưỡn ngực lên, làm cho Ngô Thế Huân càng hưng phấn. Anh một tay kia xoa lên bầu ngực cậu, véo một cái thật mạnh.
"A... đau..."- Lộc Hàm nhíu mày, xen vào một tiếng rên rỉ ngọt ngào.
"Chết tiệt, em là đồ yêu tinh."- Ngô Thế Huân cởi đi quần áo trên người kéo cậu lại gần phía mình, đặt hai tay cậu lên trên, dùng một tay anh giữ lại.
Tay kia lần xuống nơi tư mật của cậu, dùng ngón tay đâm sâu vào.
"Huân... em xin anh... đừng."
Ngô Thế Huân không để ý đến cậu, tay đâm vào càng sâu, hướng ngón tay lên phía bụng mà chạm vào một điểm nhỏ.
"A..."- Lộc Hàm cong người. Khi anh chạm vào đó, như có luồng điện xuyên qua cơ thể cậu, cậu hé miệng thở dốc, thuận lợi cho anh đưa lưỡi vào trong miệng cậu mà khuấy đảo.
"Ưm..."- cậu đáp lại anh, anh vì vẫn ốm mà trong miệng nóng rực, như một ngọn lửa cuốn lấy cái lưỡi nhỏ của cậu. Bên dưới, Ngô Thế Huân vẫn dùng tay đâm sâu vào điểm mẫn cảm đó, làm Lộc Hàm chảy ra không biết bao nhiêu mật dịch.
"Em xem, cậu bé con của em làm ướt hết tay tôi rồi."- anh rút tay ra đưa lên môi cậu- "Em phải chịu trách nhiệm làm sạch nó."
Lộc Hàm cả người vì kích tình mà làn da trở nên đỏ rực, thiêu đốt ánh mắt Ngô Thế Huân , giờ cậu cũng không thanh tỉnh, đưa lưỡi liếm lên ngón tay của anh, chầm chậm mà kích thích ánh mắt anh.
Ngô Thế Huân thấy cậu như vậy, không khỏi nghĩ đến cảnh cậu liếm nơi đó của mình, anh đưa tay vào trong miệng cậu khuấy động, hai ngón tay đùa giỡn với cái lưỡi thơm tho của cậu.
"Em thật không muốn sống rồi."
Lộc Hàm nơi đó như muốn được lấp đầy, cả người cậu nóng rực, đầu óc trống rỗng. Cậu nhỏ giọng.
"Huân, cho em được không?"
Cậu đôi mắt vương chút sương nhìn anh, đôi môi đỏ rực diễm lệ hơi cong lên, chân lướt nhẹ qua chân Ngô Thế Huân .
Anh không tiếp tục tranh cãi, lấy bao cao su đã chuẩn bị sẵn đeo vào, trực tiếp đi vào bên trong cậu.
Anh sớm lấp đầy phía bên trong Lộc Hàm, đâm chọc đúng vào điểm mẫn cảm, mỗi khi chạm đến nơi đó, cả người Lộc Hàm run lên, cậu cong người đón lấy sự chiếm giữ của anh, hai chân quấn lấy anh chặt hơn.
Cậu rút hai tay ra khỏi tay Ngô Thế Huân , vòng lên ôm cổ anh, ghé miệng vào vành tai anh hôn nhẹ.
Ngô Thế Huân càng lúc dao động càng nhanh, xuân tình từ nơi kết hợp chảy ra ướt đẫm, từ bàn ăn xuống đất, anh vẫn không ngừng muốn Lộc Hàm, mà cậu thì càng ngày kêu rên càng lớn, anh cứ bức cậu như vậy, cậu sẽ không chịu được mất.
Nơi đó của cậu hút chặt lấy anh, anh phải kiềm chế mãi mới không phát tiết ra, nếu không, cậu sẽ còn nghĩ anh như thế nào nữa?
Dao động ngày một nhanh, Lộc Hàm lại không ngừng rên rỉ, Ngô Thế Huân gầm nhẹ một tiếng rồi xuất ra.
"Hàm... em thật tuyệt."
Lộc Hàm hơi động, lúc này là lúc cậu nhận ra hai người đã làm cái chuyện đó trên bàn ăn.
Thật...
"Ngô Thế Huân , tránh ra."- cậu muốn thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ của anh, nhưng làm cách nào cũng không thoát được- "Anh... cư nhiên dám làm chuyện đó trên bàn ăn?"
Cậu mặt tối sầm nhìn xuống hậu quả của hai người.
"Làm thì cũng đã làm rồi. Em cũng đừng nghĩ tất cả đã xong."- Ngô Thế Huân cắn nhẹ lên người cậu- "Đêm nay còn dài lắm."
Lộc Hàm còn chưa hiểu, anh đã bế thốc cậu mang ra ngoài ghế sofa.
"Ngô Thế Huân , buông em ra."- giọng cậu lạnh lùng đe dọa, anh thật điên rồi mới mang cậu đang trần truồng ra ghế sofa.
Trái lại, Ngô Thế Huân không hề sợ hãi, anh nhếch mép, ôm cậu càng chặt hơn, rồi lại đặt cậu xuống ghế.
Lộc Hàm ra sức dãy dụa, dùng tay ẩn anh ra. Cậu mới không cần bị anh coi là một nam nhân nhu nhược mà đè.
Ngô Thế Huân với carvat trên bàn trói tay cậu lại để lên trên.
"Em nghĩ sao mà làm cái thứ thuốc kích dục cho tôi cho tôi uống hả? Em chê tôi không đủ thỏa mãn em hay sao?"
Lộc Hàm trợn tròn mắt. Kích dục? Là thuốc kích dục?
"Huân... dừng lại."- khi cậu định thần lại thì cũng là lúc phát hiện cả chân cũng bị trói chặt.
"Em không hề biết cái đó..."- cậu nói lớn- "Em chỉ muốn anh mau khỏe thôi mà."
"Nói dối. Em nghĩ tôi sẽ tin à?"- Ngô Thế Huân cười khẩy- "Chẳng mấy khi em muốn khảo nghiệm tôi, tôi sẽ cho em thấy đủ."
Lộc Hàm hoang mang, cậu đến giờ vẫn chưa vỡ lẽ, chợt nhớ đến lúc chiều Dương Nhậm Vũ khi đưa danh sách những thứ cần mua cho cậu thì có cười tủm tỉm, rồi lại xen vào một câu.
"Thỉnh thoảng vợ tôi- Như Lan cũng hay làm những thứ này để chúng tôi thêm thân mật, nên cậu có thể thử xem sao."
Lộc Hàm mặt đen lại, lúc đó, cậu còn nói cảm ơn anh ta...
Cậu chưa kịp giải thích rõ ràng, Ngô Thế Huân đã lấy từ trên bàn ra một chai rượu.
"Em thích Trivas hay Rémy Martin? Hay là..."- Ngô Thế Huân lấy thêm một chai nữa- "Bordeaux?
"Anh định làm gì?"- Lộc Hàm khó hiểu, tự nhiên anh lôi rượu vang ra để làm gì chứ?
"Quên đi, vẫn là tôi giúp em chọn."
Anh mở nắp chai Bordeaux, nghiêng chai, dòng rượu đỏ thẫm như máu tưới lên người Lộc Hàm.
"A... anh làm gì vậy? Bỏ ra."- rượu thật lạnh, cậu ra sức nghiêng người, nhưng Ngô Thế Huân chỉ nhìn cậu mà nở nụ cười.
"Đừng cố nữa, em có làm thế nào thì kết quả vẫn là sáng mai sẽ không đứng dậy nổi."- anh ghé vào tai cậu, thở nhẹ- "Vậy nên đừng cố."
Nắp lại nút chai, để chai rượu lên bàn, Ngô Thế Huân cúi xuống nhìn vẻ đẹp mê người của Lộc Hàm. Trên làn da trắng nõn là dòng rượu đỏ thẫm như máu phủ lên, tạo nên một sự tương phản kích thích đến kì lạ.
Mắt anh thâm trầm, giọng khàn khàn gọi tên cậu.
"Hàm, em có biết bây giờ em đang rất đẹp không?"
Lộc Hàm nhắm nghiền mắt, cậu điên rồi mới đáp lại anh vào lúc này. Dương Nhậm Vũ, tôi nhớ kĩ mối hận này, anh chờ xem.
Ngô Thế Huân cúi xuống, liếm lên những nơi rượu phủ lên, ngực, eo, bụng, nơi nào cũng có từng dòng Bordeaux đỏ thẫm, người cậu đỏ ửng, mỗi nơi anh hết gặm lại cắn, khiến nhìn không ra là rượu hay hôn ngân.
Lộc Hàm cảm thấy từng cơn ngứa ngáy lan khắp cơ thể. Bầu ngực căng tròn lên xuống theo nhịp thở.
"Em thật đáng yêu."- Ngô Thế Huân lại đổ thêm rượu lên người cậu.
Anh tháo dây trói chân cậu ra, dang chân cậu qua lưng mình, mạnh mẽ xâm nhập bên trong cậu.
"A..."- Lộc Hàm hé miệng thở dốc, anh một lần đi vào sâu trong cậu, chạm đến điểm nhỏ kia, cả người cậu run lên, thoáng chốc đã khiến rượu trên người ấm lại.
Ngô Thế Huân vừa di động mạnh mẽ, vừa cúi xuống liếm rượu trên người cậu. Lưỡi anh đi đến đâu, Lộc Hàm thấy thân người tê dại đến đấy, cậu uốn cong người, đón nhận từng trận tiến vào của anh.
Ngô Thế Huân ngày một nhanh, lại gặm cắn trên thân thể Lộc Hàm, chẳng mấy cậu đã đạt cao trào, bên anh mà mê man thiếp đi.
Ngô Thế Huân nở nụ cười càng sâu. Anh còn chưa có thỏa mãn, cậu đã nhanh như vậy sao.
"Hàm, xem chừng em mới là người cần bồi bổ phương diện đó." (Khả Du: Anh thật là... tuyệt =)) )
Anh đánh mạnh vào mông Lộc Hàm, khiến cậu mở mắt.
"A... đau."- Lộc Hàm rên rỉ, cậu đang rất mệt, anh sao có thể làm vậy với cậu.
"Thì ra em cũng biết đau."- Ngô Thế Huân lật người cậu lại, để hai khuỷu tay cậu chống xuống sofa, hai đầu gối cậu quỳ xuống.
Từ đằng sau, Ngô Thế Huân quan sát được mọi tuyệt tác trên người cậu. Một tay lấy chai rượu đổ lên, một tay xoa đều ra khắp lưng Lộc Hàm.
Lộc Hàm như muốn điên lên rồi, rượu rõ ràng được lấy trong tủ lạnh ra, anh đổ trực tiếp như vậy hóa thành giết cậu sao?
"Ưm..."- cậu khó chịu vặn vẹo người, kết quả làm đằng sau chạm đến phân thân đang cương lên của Ngô Thế Huân .
"Không ngờ em cơ khát tôi đến vậy, xem ra em cũng không cần uống thứ thuốc kia rồi."
Anh từ sau đâm thẳng vào bên trong, cậu chúi người về phía trước, anh lại hai tay túm eo cậu kéo ngược lại. Vòng eo thon nhỏ sao có thể chống lại anh. Anh đi vào thật sâu, lại đưa người về phía trước, một tay nắn bóp ngực cậu, một tay chạm đến nơi hai người kết hợp, kích thích nơi tư mật nóng bỏng, anh hôn lên dọc lưng cậu, ngậm lấy hết số rượu trên đó.
Phía dưới anh đi vào ngày một nhanh, cậu càng không chịu nổi, anh lại càng đắc ý, mỗi lần đi vào, anh lại thúc mạnh vào nơi đó, làm cậu kêu lên những tiếng kiều mị.
"Em kêu như vậy là rất thích sao? Rất muốn tôi sao?"- anh ôm lấy vai cậu từ đằng sau, cho cậu ngồi dậy, từ sau hôn lên vành tai cậu- "Có phải tôi làm em rất thích đúng không? Em có thấy tôi rất được không?"
Lộc Hàm không biết anh đang nói gì, cậu hoàn toàn trống rỗng, anh làm gì cũng không biết nữa, cậu chỉ rên rỉ những tiếng khe khẽ, đôi môi đỏ rực hé ra, nói không nên lời gì.
"Em phải nhớ, tôi chân chính là của em, mà em cũng vậy, chỉ có tôi mới thấy được bộ dạng này của em, chỉ có tôi mới yêu em như vậy, chỉ có tôi mới làm em thét lên vì thỏa mãn."
Mỗi lần như vậy, anh càng đi sâu vào cậu, càng dao động nhanh hơn, lúc lâu sau, Lộc Hàm thét lên vì cao trào, nơi đó lại trào ra mật dịch. Ngô Thế Huân vẫn ở sâu bên trong cậu, quay mặt cậu lại hôn lên đôi môi nhỏ nhắn kia.
Bế Lộc Hàm lên phòng, Ngô Thế Huân thề, hôm nay không tiêu tốn một nửa hộp bao cao su, ngày mai anh sẽ không nhìn Mặt Trời.
Còn về Lộc Hàm, cậu đã sớm không biết gì mà tiếp tục ngủ, ác mộng có lẽ vẫn còn dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan