Chương 30: Nam vương trừng phạt (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm thấy các thứ đã chuẩn bị đầy đủ, thân thể cũng khá hơn nhiều, cậu mang đồ ra xe, lái xe hướng biệt thự riêng của Ngô Thế Huân .

Anh đang ngồi trong nhà, hai mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại.

Hai tuần, không sai, chính là hai tuần không thấy cậu, anh sắp điên lên rồi. Anh vẫn tìm mọi cách để liên lạc với cậu, nhưng không thể. Cậu vẫn bặt vô âm tín.

Đúng lúc đang chán nản, có tiếng chuông ngoài cửa.

Ngô Thế Huân uể oải đứng dậy, nếu là người lạ, anh sẽ không ngại mà táng cho người đó một cú.

Cạch.

Ngô Thế Huân sững người. Là cậu- Lộc Hàm sao? Cậu đã đi suốt hai tuần trời, làm khổ anh suy nghĩ đến điên rồi.

Anh ôm chầm lấy cậu. Hai mắt anh cay cay, trong lòng cũng xót xa không chịu được, trái tim cũng quặn đau. Cậu chính là khiến anh lo lắng chết được.

"Hàm, em có biết tôi sợ lắm không? Tôi sợ em sẽ đi đâu mất hoàn toàn rồi. Tôi sợ sẽ mất em..."

Giọng Ngô Thế Huân nghẹn lại, lúc này, anh ngửi thấy trên người cậu mùi nước hoa ngọt ngào. Chưa bao giờ thấy cậu dùng nước hoa, giờ lại thấy trên người cậu, anh có điểm kì lạ.

Lộc Hàm trên môi nở nụ cười thâm sâu, thấy người anh hơi nóng lên, cậu bắt đầu đẩy nhẹ anh ra một chút.

"Hai tuần vừa rồi em bận rất nhiều chuyện, nên không liên lạc với anh được. Không phải hôm nay em đã đến rồi sao?"

Nói đùa, hai tuần vừa rồi cậu mà không đi suối nước nóng ngâm mình, ai dám khẳng định giờ cậu có thể đứng ở đây? Hơn nữa, gặp được người kia, cậu cũng nghĩ ra kế sách hay lắm.

Cậu nhìn anh, tay còn lướt nhẹ trên vai anh, làm động tác quyến rũ ánh mắt anh.

Ngô Thế Huân thở ra, tại sao trong người anh thật kì quái, thật muốn cậu.

Nhìn ánh mắt Ngô Thế Huân bắt đầu mờ mịt, Lộc Hàm ôm lấy anh.

"Huân, em rất nhớ anh, mình lên phòng đi."

Tất nhiên Ngô Thế Huân sẽ không bỏ qua cơ hội này, anh cúi xuống bế bổng cậu lên, hai người cùng lên phòng.

Mở cửa phòng, Ngô Thế Huân đặt Lộc Hàm xuống giường, anh chuẩn bị hôn lên môi cậu, bỗng nhiên xung quanh một mảng tối sầm.

Lộc Hàm hài lòng nhìn kết quả đã đạt được, cậu xuống xe mang các thứ lên. Hoàn thành tác phẩm của mình, Lộc Hàm lấy ra hai ly rượu đặt trên tủ.

Nhìn Ngô Thế Huân hai mắt vẫn nhắm nghiền, thật khó tin nổi anh lại dễ ngất đi như thế, thứ đồ kia quả là cực phẩm. Nhưng nhìn anh, cậu thấy cũng thật đáng thương, anh gầy đi trông thấy, râu không cạo, da nhợt nhạt, thật giống như cái lần cậu đi Hawaii về.

Nụ cười bên khóe môi càng sâu, Lộc Hàm thấy Ngô Thế Huân mở mắt, cậu vẫn ngồi trên ghế cạnh giường quan sát anh.

Thật kì lạ, tại sao anh lại thấy buồn ngủ như thế chứ? Hình như anh vừa ngất đi thì phải, nhìn sang, Lộc Hàm đang ngồi trên ghế, nhìn anh.

Ngô Thế Huân hơi mỉm cười, anh ngồi dậy. Nhưng... tại sao kì lạ vậy? Tay chân anh... không thể cử động được.

"Hàm... em..."- Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, cậu khoanh tay trước ngực. Ánh nhìn ghim thẳng vào anh.

Anh nhìn về phía chân tay của mình. Anh bị trói???

"Hàm... sao em lại trói tôi?"

"Thì ra anh cũng thật thông minh."- cậu đứng dậy, cầm ly rượu đỏ đi vòng quanh. Chậm rãi nói, âm thanh nhỏ nhưng lạnh đủ làm Ngô Thế Huân khẽ run.

"Ngô Thế Huân , anh còn nhớ cách đây hai tuần, anh hành hạ em thế nào chứ?"- cậu nheo mắt như hồi tưởng- "Sau ngày đó, em tưởng mình không sống nổi."

"Cả đêm, anh làm em suốt cả đêm đấy. Chân tay em mỏi mệt rã rời, cả người như đi thuê đi mượn. Em đã uống ba vỉ giảm đau nhưng vẫn không hiệu quả, thậm chí... hôm nay em vẫn còn đau lắm."

Cậu nhìn anh, nghiêng đầu, nhíu mày lại.

"Anh nói em nghĩ anh không được? Nên anh tức giận, vội vã muốn chứng minh cho em thấy à?"
Ngô Thế Huân mặt tái đi, cậu sẽ không lợi dụng lúc này mà giết chết anh đấy chứ? Anh sau hôm đó cũng biết mình hành động vậy là hơi quá, nhưng anh không kiềm chế được.

"Ngô Thế Huân , hôm nay, em sẽ trả lại anh tất cả những gì anh đã làm với em. Và thêm vào đó, em sẽ cho anh biết đâu mới là thuốc kích dục thực sự."

Cậu lấy ly rượu trên bàn, tiến về phía anh.

Ngô Thế Huân lắc đầu, anh hơi mỉm cười.

"Hàm, em không thể bắt được anh uống thuốc kích dục."

"Vậy sao?"- Lộc Hàm giương mắt- "Nhưng không vội, trước hết cùng em uống một ly rượu đã."

Cậu đặt miệng ly lên môi anh, hơi nghiêng, dòng rượu đỏ máu chảy ra.

"Ồ... không được rồi."- Lộc Hàm lắc đầu- "Đành phải dùng cách nguyên thủy vậy."

Nói đoạn cậu nhấp một ngụm, rồi kề lên môi anh. Anh nghĩ trước hết tận hưởng đã, cũng hé miệng, rượu đỏ rất dễ mà chảy vào.

Không như Ngô Thế Huân nghĩ, Lộc Hàm sau khi đưa rượu vào miệng anh thì rời đi luôn. Cậu nhìn anh chăm chú, xác định anh đã nuốt rượu, cậu nở nụ cười gian mãnh.

Chẳng bao lâu, Ngô Thế Huân có cảm giác điều gì không ổn, loại rượu này hoàn toàn không giống loại anh hay uống. Chảy tới đâu cả người anh nóng ran tới đó.

"Hàm..."- anh nhìn cậu, mặt không biểu lộ cảm xúc-"Hàm, hãy nói với tôi rằng em không cho thuốc vào rượu."

Lộc Hàm nhún vai không nói, nhưng cũng đủ để Ngô Thế Huân biết câu trả lời của cậu.

"Hàm... em..."- Ngô Thế Huân quẫn bách, anh ngày đó điên rồi nên mới làm như vậy với cậu.

"Ngô Thế Huân , em đã nói rồi, em bị bạn gài, nên mới không biết rõ mọi chuyện, giờ em đã khiến cậu ta sống dở chết dở, nên người như anh cũng đừng mong có hậu quả tốt hơn cậu ta."- khẳng định được giờ này Dương Nhậm Vũ đang bán mạng ngoài sa mạc, Lộc Hàm hài lòng, đi tới bên tủ rót thêm một ly rượu cho mình, cậu nở nụ cười với anh.

"Để hôm nay em sẽ phục vụ anh thật tốt."

Bây giờ thì Ngô Thế Huân cũng đã hiểu được lí do tại sao Dương Nhậm Vũ phải đi uống gió sa mạc, anh trong lòng không khỏi một trận run. Liệu Lộc Hàm có để anh cứ thế này ra ngoài đường không?

Cậu uống một chút rượu, ra đứng trước Ngô Thế Huân , cởi bỏ đồ trên người anh, rồi lại đứng dậy thoát đi toàn bộ quần áo trên người mình.

Ngô Thế Huân vì thuốc đã ngấm nên cả người sục sôi. Nhìn Lộc Hàm quyến rũ như vậy chỉ muốn xông lên chiếm giữ lấy cậu, nhưng thấy mình bị kiềm lại bởi dây da và xích, anh chỉ biết nằm đó oán thán mình đã quá chủ quan.

"Đừng cố giật dây nữa, chúng sẽ khiến anh bị thương đấy."- Lộc Hàm nhỏ giọng, cậu cầm chai Bordeaux đã mở nút tiến đến chỗ anh.

Ngô Thế Huân giờ đã hiểu cậu định làm gì, anh đang vô phương phản kháng, chỉ biết lắc đầu.

"Hàm... tôi biết lần đó tôi sai rồi. Nhưng giờ chúng ta có thể thỏa thuận mà."

Lộc Hàm lắc đầu, ngón trỏ đưa lên xua xua.

"Không không không, em không thích thỏa thuận. Em chỉ chấp nhận hoặc thắng hoặc thua. Không bao giờ thỏa thuận."

Ngô Thế Huân tưởng tượng quả này thì tiêu đời, cậu chính là nghiêm túc như vậy.

Nghiêng chai rượu, màu rượu đỏ thẫm chảy xuống trên cổ Ngô Thế Huân , cậu di chuyển tay xuống dưới, dòng rượu đỏ theo đó mà chảy xuống cơ ngực, cơ bụng của anh.

"Ngô Thế Huân , anh có biết bây giờ nhìn anh rất đẹp không?"- Lộc Hàm nói lại đúng lời mà anh đã nói với cậu.

Ngô Thế Huân bị rượu lạnh làm cho bừng tỉnh, thuốc lại phát tác, anh phải cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh để nói với cậu.

"Anh đã sai rồi, Hàm à... đừng như vậy, cởi trói cho anh đi."

"Không, Ngô Thế Huân , anh đã trói em, nhớ chứ?"- cậu áp sát ngực mình lên thân thể anh, ma sát trên xuống, bàn tay vươn xuống nắm lấy nơi đó của anh.

"A... Hàm... mau giúp anh..."- Ngô Thế Huân gầm nhẹ, anh đang rất cần cậu. Thật sự rất cần.

"Anh à, nếu vậy chẳng phải rất lợi cho anh hay sao?"- cậu khiêu mi, từ trên tủ lấy xuống một cây đinh nhỏ, nhưng phía trên lại là một hạt như viên bi nhỏ, bằng bạc, sáng bóng.

Ngô Thế Huân còn đang không hiểu, Lộc Hàm đã dùng nó đâm vào lỗ nhỏ trên đỉnh phân thân cực đại của anh.

"Em... làm gì vậy."- đau đớn xen lẫn khoái cảm lan khắp cơ thể, Ngô Thế Huân gầm lên.

"Yên tâm, đây là đồ chơi tình thú, chuyên dùng cho những ai thích SM, hoàn toàn không gây chết người."- cậu chính là khó khăn lắm mới gặp lại được người kia, không có được mấy thứ này mới là lạ.

Đồ chơi tình thú? SM? Ngô Thế Huân trợn mắt, cậu muốn làm gì với anh đây?

"Em nghe nói một khi có thuốc kích dục, nam giới rất dễ xuất ra, nên em mua thêm thứ này, nó sẽ giúp anh bảo vệ được cái tôi to lớn trong anh."- giọng cậu đầy giễu cợt, nở nụ cười thâm sâu, hôm nay cậu sẽ cho anh nếm đủ.

Cậu cúi xuống, uống từng chút rượu trên cơ thể anh, ở mỗi nơi cậu lại dừng lại một chút, đầu lưỡi vươn ra khơi gợi dục hỏa trong anh.

Ngô Thế Huân đổ mồ hôi ngày càng nhiều, anh sẽ sớm bị cậu bức chết mất.

Lộc Hàm sau khi uống hết chỗ rượu trên người anh, cậu nhổm dậy, dang chân ra ngồi lên bụng anh.

"Hàm... giúp tôi... tôi muốn em."- Ngô Thế Huân giọng khàn đi vì dục vọng, thật muốn cậu bỏ thứ chết tiệt kia ra khỏi anh.

Lộc Hàm lắc đầu tỏ ra khó khăn.

"Ngô Thế Huân , thực xin lỗi, vậy ngày đó anh có hỏi em là em có muốn hay không muốn không?"

"Tôi biết tôi sai rồi, em trừng phạt tôi thế nào cũng được, nhưng đừng làm thế này."

"Làm thế này là làm thế nào?"- Lộc Hàm nghiêng đầu, cúi xuống áp lên người anh.

Ngô Thế Huân khó khăn cựa quậy người, đây chính là sự trừng phạt đáng sợ của cậu sao? Quyến rũ anh, muốn anh dục hỏa đốt người nhưng lại không chịu cùng anh?

Lộc Hàm hôn lên môi anh, anh cũng nhiệt tình đáp lại, bây giờ chỉ còn cách còn nước còn tát, anh muốn cậu dịu đi rồi nói cậu sau. Nhưng thật khó.

Ngô Thế Huân cố gắng giằng tay khỏi dây da, cuối cùng trời không phụ lòng anh, dây da bên tay phải bị anh giằng cho đứt. Lúc này Lộc Hàm lại không để ý đến anh nên không biết.

Nghĩ ra một kế, anh cố tỏ ra khó chịu.

"Hàm... tôi khát nước."

Nhìn mặt Ngô Thế Huân đỏ bừng, Lộc Hàm cũng thấy mình hơi quá, nhưng lần đó anh cũng không nghĩ cho cậu.

"Chờ chút."- Lộc Hàm đứng dậy, khoác tạm khăn lên người, cậu quay đi, định bụng xuống dưới nhà lấy nước cho anh.

Còn Ngô Thế Huân ở trên phòng, ánh mắt anh phức tạp. Lộc Hàm, để xem tôi trừng trị em như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan