Chương 31: Lật ngược thế cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Lộc Hàm trở lên, mới bước vào phòng đã bị một vòng tay to lớn ôm lấy.

"Buông ra."- Lộc Hàm ngạc nhiên, không phải anh bị cậu trói lại sao? Thế nào lại thành ra như vậy?

Ngô Thế Huân không nói, anh bế bổng cậu ném lên giường. Anh lao vào cậu với những nụ hôn dồn dập. Anh nhịn cậu nhiều rồi, giờ sẽ không như vậy nữa, trói chặt cậu lại, làm cho cậu không đi nổi, mới dễ dàng thâu tóm cậu.

Ngô Thế Huân biết, nếu anh không thể giam nổi cậu bằng tình yêu thì chính là tình dục, anh sẽ khiến cậu đến đứng dậy cũng không vững, như vậy cậu mới ở cạnh anh.

Lộc Hàm ra sức vùng vẫy, cậu không ngờ cái thứ được cho là cực phẩm kia lại mỏng manh như vậy?

Trầm Khải, anh sẽ là người tiếp theo lọt vào sổ thù vặt của tôi. Lộc Hàm nhớ kĩ. Cậu sẽ cho hắn ta sống còn tốt hơn cả Dương Nhậm Vũ.

Ngô Thế Huân kéo hai chân cậu ra, trực tiếp đi vào cậu, cậu chưa chuẩn bị tốt nên phát đau, không ngừng kêu anh ngừng lại.

"Dừng? Không có chuyện đó đâu. Lần trước tôi không uống bát thuốc kia, đã làm em cả một đêm. Lần này mọi chuyện là do em, em tự nhẩm tính thời gian xem."

Anh vừa nói vừa mạnh mẽ ra vào trong cơ thể cậu, cúi xuống cắn lên vai, lên ngực, anh phát điên lên rồi. Thuốc càng ngày càng khiến anh mất tự chủ. Cả người nóng ran, chỉ mong sao đi càng sâu vào trong cậu. Anh lấy hết sức dao động ra vào làm cậu đau đớn. Lúc này, có lẽ động đất sóng thần cũng không làm anh dừng lại được.

Lộc Hàm đau đến hét lên, nơi đó như bị xé rách, kinh khủng hơn cả lần đầu tiên đó.

"Một ngày, hay hai ngày, tôi nhất định phụng bồi em."- Ngô Thế Huân hôn lên đôi môi đỏ rực, lấp đi tiếng kêu đau đớn của cậu. Nơi đó anh ra sức tiến đến, nhất định anh sẽ khiến cậu không rời giường được nửa bước.

"Huân... mau dừng lại..."- Lộc Hàm nói trong nức nở. Tay cậu nắm chặt hai tay anh, móng tay của cậu miết tay anh đến chảy máu. Nhưng anh vẫn không thèm để ý. Giờ anh chỉ muốn lầm với cậu mà thôi.

Đẩy lên vài chục lần, cuối cùng Ngô Thế Huân ở bên trong cậu mà bắn ra, Lộc Hàm vì bị làm quá kịch liệt cũng ngất đi.

Thuốc trong người Ngô Thế Huân cũng đã được hòa gần hết, anh cũng bớt khó chịu mà nằm xuống.

"Em đừng mừng quá sớm."- Ngô Thế Huân ghé tai cậu nói nhỏ. Anh không hành hạ cậu đến chết đi sống lại, anh tình nguyện gắn lên trước ngực tấm biển "vô năng".

Lộc Hàm nửa tỉnh nửa mê, nghe xong như vậy đã làm cậu muốn chết. Cố lấy hết sức, cậu thều thào.

"Anh nếu dám làm nữa, tôi sẽ bỏ đi."

"Em nghĩ tôi sẽ cho em cơ hội bước xuống giường sao?"- Ngô Thế Huân lạnh lùng. Cậu giờ này còn dám dọa anh.

"Tôi sẽ yêu người khác."- chỉ một câu nói của Lộc Hàm đủ làm Ngô Thế Huân chết lặng.

Yêu người khác? Ngô Thế Huân cứng họng. Anh có lẽ cả đời này sẽ không ngẩng được đầu lên trước cậu. Đây quả là sự uy hiếp chết người.

"Tôi sẽ nhẹ nhàng hơn, được không?"- Ngô Thế Huân nói nhỏ.

"..."- Lộc Hàm im lặng.

"Vậy chỉ làm một lần."- Ngô Thế Huân cố vớt vát.

"..."

"Em chỉ cần dùng tay hoặc miệng, tùy em chọn."- Ngô Thế Huân ngả đầu hết sức có thể.

"..."- Lộc Hàm vẫn thủy chung yên lặng.

"Hay là em dùng ngực giúp tôi."- anh vẫn là đang rất khó chịu. Trong người còn thuốc, mà cậu lại quyến rũ xinh đẹp nằm bên cạnh. Muốn bức anh chết sao?

Lộc Hàm mở mắt. Ngô Thế Huân thật anh ta hết muốn sống rồi sao? Tại sao anh ta có thể yêu cầu toàn những thứ đáng xấu hổ như thế.

"Hay là..."

"Anh còn nói nữa, tôi lập tức đi."

Ngô Thế Huân im bặt. Có lẽ anh phải cộng dồn những lần này để tính cho các lần sau.

Anh đứng dậy, đi vào nhà tắm, đóng cửa lại. Từ bên trong phát ra tiếng nước chảy thật mạnh.

Ở một nơi nào đó, nam nhân anh tuấn hút điếu thuốc rồi phả khói vào không khí, ánh mắt thâm trầm nhìn qua làn khói mỏng, môi nở nụ cười thật sâu.

"Lộc Hàm, tôi sẽ xem cậu hứng hậu quả như thế nào."

Dám trước mặt người yêu của hắn làm trò quỷ với hắn, để kẻ ngốc kia tưởng thật mà hờn dỗi, đã vậy lại còn mặt dày hỏi mua của hắn mấy món đồ chơi tình thú.

Vậy nên hắn đã ở những món đồ đó mà động tay động chân một chút, hi vọng cậu sẽ sớm bị người nào đó trừng trị.

Vừa rồi có hắt hơi hai cái, khẳng định hắn đã bị nguyền rủa. Nhưng không sao, hắn vẫn chết sau cậu không phải sao?

Lộc tổng Lộc thị, bất quá cũng chỉ là một nam nhân bình thường thôi. Trầm Khải lắc đầu cười cười, hắn đợi tin tốt của cậu.

Khi Lộc Hàm tỉnh dậy đã là gần tối, cậu thật mệt, sớm nhận ra không có Ngô Thế Huân ở bên cạnh, trong lòng có chút thất vọng.

Cậu ngồi dậy, khoác tạm áo ngủ bên ngoài, nhìn dưới đất là mấy cái dây da bị vứt bỏ. Trái lại có chút buồn cười.

Đường đường Ngô tổng Ngô thị mà lại bị trói trên giường, tin này mà truyền ra ngoài, anh có lẽ nhảy xuống Hoàng Hà cũng không hết nhục.

Xuống tầng một, thì ra anh đang mải nấu ăn.

Cậu bước đến ôm lấy anh.

Ngô Thế Huân giật mình, Lộc Hàm ôm anh sao? Lại còn im lặng như vậy. Thật khó tin.

"Dịu dàng với tôi như vậy là có mục đích gì không?"

Lộc Hàm nhủ thầm, cậu chỉ là nghĩ anh phải dậy nấu nướng nên cậu có chút thương hại mà thôi.

Cậu im lặng không nói gì, chỉ áp sát vào lưng anh khẽ dụi.

"Mùa đông sắp đến rồi."

Ngô Thế Huân không hiểu sao cậu lại bỗng nói một câu không liên quan như thế, nhưng trong lòng anh lại thấy ấm áp.

Phải, mùa đông sắp đến, thật lạnh, nhưng họ bên nhau là đủ ấm áp rồi, không phải sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan