Chương 44: Biến cố (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào bệnh viện, Lộc Hàm khuôn mặt thất thần, đôi mắt tựa như đau đớn tới cực điểm. Trong đầu cậu chỉ có đúng một suy nghĩ: "Ngô Thế Huân bị tai nạn, người cậu yêu bị tai nạn."

Nhìn Ngô Thế Huân nằm trên giường, sắc mặt trắng bệnh, trên người toàn những máu, ướt đẫm ga trải giường. các bác sĩ vẫn đang tất bật cấp cứu, vài vị bác sĩ nhìn thấy cậu, liền nhận ra ngay chính là vị nữ tổng Lộc thị lạnh lùng đáng sợ trong truyền thuyết vừa lộ diện cách đây hơn một tuần. Cậu cũng chính là người có mối quan hệ với nam nhân trên giường bệnh mà họ đang dốc hết lòng cứu chữa.

Dù sao bệnh nhân vừa sơ cứu qua tạm thời phải để nghỉ ngơi một chút, họ lánh ra cho Lộc Hàm vào.

Người nhà Ngô Thế Huân biết anh bị tai nạn cũng nhanh chóng vào xem thực hư, đến nơi thì thấy Lộc Hàm rất bình tĩnh ngồi xuống ghế bên cạnh giường.

Cậu đưa tay vuốt lên đôi môi cùng làn da lạnh toát dính đầy máu, nghiêng đầu ngắm nhìn người đàn ông mình yêu. Cậu chậm rãi nói.

"Huân, anh từng hỏi em tại sao em lại ít cười, chưa từng một lần nói yêu anh. Anh biết không, em rất hay cười, nhưng anh không biết rằng mỗi khi anh quay đi, mỗi khi em rúc đầu vào ngực anh, mỗi khi em thức dậy sớm hơn anh hay mỗi khi anh nấu ăn, em sẽ đều mỉm cười, vì em hạnh phúc.

Em hạnh phúc vì có người vì em mà làm những chuyện không đáng làm, vì em mà nấu ăn, cùng em trải qua những ngày bình thường nhất.

Và em hạnh phúc nhất bởi vì đó là anh- người em yêu.

Tại sao em chưa một lần nói yêu anh? Bởi vì em từng mất niềm tin vào thứ lời nói giả dối này. Em từng bị phản bội, người đó nói yêu em nhưng lại âm thầm làm những chuyện sai trái sau lưng em.

Nhưng bây giờ sẽ không như vậy nữa. Bởi vì anh giúp em một lần nữa tin tưởng vào tình yêu.

Em yêu anh, Ngô Thế Huân.

Em đã tự hứa với bản thân, nếu một ngày nào đó anh gặp nguy hiểm đến tính mạng, em sẽ đi theo anh. Nhưng Ngô Thế Huân, giờ em xin lỗi, em không thể thực hiện điều đó. Bởi vì em còn phải lo cho con của chúng ta...

Em có thai rồi, Ngô Thế Huân."

Nói xong, khuôn mặt Lộc Hàm đã đầm đìa nước mắt, tim cậu đau lắm. Nó đau gấp vạn lần những lần hai người giận dỗi. Cậu như cảm nhận được sự đau đớn của anh, từ sâu thẳm trái tim mình.

Ánh mắt vô hồn, song, khóe môi cậu lại cong lên nở nụ cười.

"Em có thai rồi, anh được làm cha rồi, em không muốn con mình sinh ra không có cha, không muốn nó chỉ thấy cha nó qua ảnh. Em muốn chúng ta là một gia đình hạnh phúc, sáng sớm cùng đi dạo trong công viên, em biết khi thấy thằng bé đó, anh rất mong muốn có một gia đình phải không? Anh mau tỉnh dậy, mau mở mắt ra nhìn em đi..."- Giọng cậu nghẹn lại, nước mắt chảy từng hàng dài- "Anh phải về với em, nếu không, đừng trách sau khi sinh con, em sẽ đến với anh. Anh không nỡ đúng không?"

Cậu bật cười, nước mắt vẫn tràn ra, nắm thật chặt tay anh. Nếu thật sự anh không tỉnh lại nữa, cậu sẽ theo anh, mặc cho mọi thứ sót lại trên cuộc đời này.

Bởi vì cậu yêu anh, yêu anh nhiều lắm.

Bên ngoài, cha mẹ Ngô Thế Huân chỉ biết ôm lấy nhau, Ngô phu nhân gục vào ngực chồng khóc rống lên, cha mẹ Lộc Hàm cũng không kìm được nước mắt.

Bạch Phi Hằng hai tay ôm mặt, tại sao lại có ngày này, rõ ràng họ yêu nhau như vậy, sao ông trời nỡ bất công với họ như thế?

Dương Nhậm Vũ cũng chưa từng thấy một Lộc Hàm như thế, cậu đau khổ, cậu bi thương, cậu khóc, những giọt nước mắt kia như biến cậu thành một người hoàn toàn khác, cũng là phép hóa giải làm mất đi sự lạnh lùng của con người cậu.

Lộc Hàm vẫn rơi nước mắt, cậu thủy chung nắm lấy tay Ngô Thế Huân, giọng cậu lạc đi.

"Em rất thích một đôi nhẫn cưới, em muốn một ngày nào đó chúng ta có thể trao cho nhau, em sẽ ngày ngày nói yêu anh, ngày ngày cười với anh."- cậu nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên đôi môi đầy máu của Ngô Thế Huân, khẽ thì thầm.

"Em yêu anh."

Khi cậu cảm thấy sức mình như cạn kiệt thì cũng là lúc điện tâm đồ vang lên những tiếng tút báo hiệu nhịp tim đã dần hồi phục.

Các bác sĩ cùng y tá vội vã đi vào, Lộc Hàm ngây ngốc đứng dậy, thu hồi lại vẻ mặt cũ. Cậu bước ra bên ngoài.

Không nói không rằng, cậu bước đi như cái xác không hồn. Ngô Thế Huân- anh đã nghe thấy lời em nói sao?

Cậu ngẩng đầu lên, hướng cha mẹ mình cùng cha mẹ Ngô Thế Huân.

"Con xin phép ra đây một lát."

Mọi người cùng gật đầu, ai ai đều biết, những chuyện cậu làm ra sẽ là thế nào.

Mọi thông tin cậu đã cho Diêu Giai Mẫn công bố, giao toàn bộ chứng cứ cho cảnh sát, mọi chuyện được sáng tỏ.

Chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ, Lộc Hàm đã cho tung ra toàn bộ bằng chứng, và mời được nhân chứng từ Mĩ sang.

Sự thật được phơi bày, Ngô lão gia cũng khó giữ được bình tĩnh.

Thứ nhất, Cố Thiên Tự không phải là con của ông và tình nhân trước, mà thực chất, là con của tình nhân trước và một người đàn ông khác. Người tình nhân đó trước khi ốm chết đã mua chuộc một bác sĩ để cho ra kết quả Cố Thiên Tự là con của Ngô lão gia.

Thứ hai, Cố Thiên Tự lợi dụng là chủ tập đoàn Tân Ngô thị đã tạo ra một số công ty ma lừa đảo. Sau đó, cấu kết với Lệ Kim, gây bất lợi cho Ngô Thế Huân nhưng không thành.

Thứ ba, Cố Thiên Tự không biết chuyện anh ta không phải là con ông, mà chỉ biết, chính ông là người năm xưa bỏ rơi mẹ anh ta để đến với người phụ nữ khác và lừa tiền của mẹ anh ta, gây dựng nên Ngô thị.

Thật sự chẳng ai có thể ngờ được mọi chuyện lại như vậy.

Cố Thiên Tự cũng biết, lần này chỉ sợ không ai có thể cứu được anh.

Cố Thiên Tự bị cảnh sát bắt giữ để điều tra. Còn người bác sĩ năm xưa bị mua chuộc cũng tới làm chứng. Thậm chí, Lộc Hàm còn đưa ra được xét nghiệm chính xác của Cố Thiên Tự và Ngô lão gia.

Mọi chuyện được xử lý nhanh gọn. Chỉ là Lộc Hàm không dễ dàng buông nhanh như vậy.

Người đàn ông thần sắc mệt mỏi ngồi trong phòng lấy lời khai, ánh mắt vô hồn như không có sự sống, nữ nhân trước mặt anh thật gần nhưng lại như cách xa hàng vạn dặm.

Cũng như cậu từng nói khoảng cách bốn năm dường như bốn thế kỉ.

"Anh đã bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay chưa?"

"Chưa bao giờ."- Cố Thiên Tự lắc đầu, mệt mỏi xoa hai bên thái dương.

"Em không nghĩ chúng ta sẽ có ngày hôm nay. Nhưng anh hiếu thắng quá Cố Thiên Tự ạ.

Em biết anh chỉ là bị người ta giật dây, nhưng sao anh có thể ngây thơ như vậy? Anh nghĩ em là ai?"

Lộc Hàm khoanh tay trước ngực, cậu thở dài.

"Năm xưa có lẽ do chúng ta đã quá sai rồi."- cậu nhìn anh- "Em đã từng muốn đợi ở anh một lời nói thật, hay chí ít, là anh hãy dừng lại việc phản bội em."

Cậu đột nhiên thấy chán nản thực sự, cũng không muốn ở nơi u ám này nữa. Cậu đứng dậy, quay người bước đi.

"Chúng ta sẽ đợi quyết định cuối cùng của tòa án."

Giờ cậu chỉ muốn đến nơi có anh, bất kể là nơi nào, đó cũng là chốn bình yên cho cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan