Chương 45: Kết thúc - hoàn hảo một tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm ngồi lặng lẽ bên giường bệnh, ánh nắng bên ngoài hắt đến chói mắt cậu cũng chẳng buồn đi ra để đóng lại. Bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt tay anh không buông, từ khi ở viện cảnh sát trở về, cậu không màng đến ăn uống, cũng chẳng nói năng gì với ai.

Cậu chỉ chờ anh tỉnh lại.

"Ngô Thế Huân, anh sẽ tỉnh dậy chứ?"- cậu lẩm bẩm, vén mái tóc của anh cho gọn gàng, nhìn gương mặt của anh, cậu đau đến xé lòng.

Cậu vẫn mong mình được gánh dùm anh sự đau đớn ấy. Trên đầu cột băng vải, bác sĩ nói vẫn đang hôn mê. Còn chưa xác định trước được điều gì.

Mọi người ở bên ngoài, cũng không muốn đi vào làm phiền hai người. Chỉ là một lát sau là giờ tối, mẹ Lộc mang cháo vào cho Lộc Hàm, giờ trong bụng cậu còn có đứa bé, nếu không ăn, chỉ sợ sẽ không tốt.

Bà bước đến ngồi cạnh Lộc Hàm, nhìn con gái sắc mặt mệt mỏi như người mất hồn, bàn tay thủy chung nắm tay người yêu.

"Hàm, con phải ăn rồi."- bà mở cặp lồng, mùi thơm nhạt tỏa ra.

Lộc Hàm lắc đầu, cậu giờ chỉ nghĩ tới chừng nào anh sẽ tỉnh? Chừng nào anh sẽ đáp lại lời yêu của cậu.

"Con phải ăn chứ, giờ con phải ăn cho đứa bé nữa."

Sau một hồi động viên của mẹ, cậu cũng chịu ăn một chút. Bên ngoài mọi người nhìn mà lòng xót xa. Cha mẹ Ngô Thế Huân cũng không ngờ người yêu của con trai lại là tổng giám đốc của Lộc thị. Cũng không ngờ sau sự lạnh lùng mọi người thường nói, cậu lại có một vẻ yếu đuối đến không ngờ.

Sau khi ăn xong, Lộc Hàm vẫn thẫn thờ ngồi trên ghế, nhìn chăm chú Ngô Thế Huân.

Lẽ ra giờ anh phải tỉnh rồi chứ? Bác sĩ nói anh sẽ sớm tỉnh dậy thôi mà...

Một giọt nước mắt lại rơi, thẫm ướt trên áo.

Dương Nhậm Vũ nói Ngô Thế Huân đã biết chuyện cậu là tổng giám đốc Lộc thị từ rất lâu rồi, nhưng anh không nói ra, vì anh muốn cậu là một người con gái bình thường khi bên cạnh anh. Hai người sẽ cùng trải qua những ngày tháng bình dị mà hạnh phúc.

Anh vì cậu mà làm ra không gian lãng mạn mừng cậu tới ở chung và tròn một tháng ở chung. Anh chưa từng yêu, chưa từng biết lãng mạn, chỉ là tìm hiểu qua vài phương tiện để cho cậu thấy ý tốt của anh.

Anh đối với mọi người thì lạnh lùng, chỉ riêng với cậu là bày ra một mặt trẻ con, dù cậu làm gì cũng được, miễn là đừng rời xa anh.

Anh lo lắng khi cậu nói hai người kết thúc, anh sợ cái kết thúc mà cậu nói chính là chấm dứt mọi chuyện, nên đã cuồng dã xâm chiếm cậu, mặc cho cậu bị thương. Nhưng sau đó, anh vô cùng hối hận. Và tất cả, cũng chỉ vì anh yêu cậu.

Cậu chưa một lần nói yêu anh, khiến anh rất buồn và nhiều khi không tin tưởng vào thứ tình cảm giữa hai người. Nhưng chỉ vì một câu "Em yêu người yêu em" cũng làm anh hạnh phúc đến bao nhiêu ngày.

Vậy giờ cậu có thể nói yêu anh mãi, lúc nào cũng có thể.

Chỉ cần anh tỉnh lại.

"Ưm..."- tay Ngô Thế Huân khẽ động, Lộc Hàm nương ánh mắt nhìn lên, mắt anh đang nhíu vào, dường như sắp tỉnh.

Cậu vui mừng, nhanh chóng ấn chuông trên đầu giường gọi bác sĩ và y tá. Chẳng lâu sau, họ nhanh chóng đi vào, công tác kiểm tra sức khỏe cho anh.

"Lộc tổng, anh ấy đã dần hồi phục rồi. Cậu không nên lo lắng nữa."- bác sĩ Trần nói với cậu. Người phụ nữ này cũng thật phi thường đi, trông anh đến cả một ngày, cũng không cần ai trợ giúp.

Lộc Hàm cười nhẹ, ngồi xuống ghế.

"Em biết anh sẽ nghe thấy lời em nói mà..."

Sau một loạt hành động cấp cứu của các bác sĩ và y tá, Ngô Thế Huân cũng có thể nghỉ ngơi. Lộc Hàm ngồi cạnh anh, chờ anh tỉnh dậy một lần nữa.

Qua một đêm, cậu dậy từ rất sớm, thật ngoài dự kiến, cậu thấy anh đang mở mắt nhìn cậu, môi nhếch lên nụ cười. Giọng nói anh yếu ớt.

"Anh biết em sẽ không bỏ rơi anh đâu mà..."

Lộc Hàm vỡ òa vì hạnh phúc, cậu bật cười, rất nhanh ôm lấy anh nhưng cũng cẩn thận không động tới vết thương.

Cậu biết anh nghe thấy cậu, cậu biết anh sẽ tỉnh lại, cậu biết anh sẽ cùng cậu làm lại từ đầu. Quan trọng hơn, cậu biết bọn họ chính thức thuộc về nhau...

Sau đó khỏi nói cũng biết, hai bên gia đình tất bật vào thăm Ngô Thế Huân, mẹ Lộc nấu rất nhiều món ngon và bổ dưỡng cho cả hai người.

Mọi chuyện về Cố Thiên Tự cũng được Ngô lão gia kể lại cho anh. Mọi chuyện anh đều biết.

Chỉ duy nhất một chuyện, Lộc Hàm vẫn giấu anh.

Không phải cậu không muốn nói. Mà là cậu mong chờ một khởi điểm tốt đẹp hơn.

"Hàm... bao giờ em định đồng ý kết hôn với anh?"- Ngô Thế Huân đang ăn, bỗng hỏi cậu như vậy. Trải qua vài ngày tĩnh dưỡng, sức khỏe Ngô Thế Huân cũng đỡ hơn nhiều.

Lộc Hàm thấy anh đột nhiên hỏi một câu như vậy, không khỏi nghĩ liệu có phải đầu óc anh có vấn đề không?

Tuy vậy, cậu vẫn tự nhiên mà trả lời.

"Chừng nào em mua được đôi nhẫn em thích, lúc đó chúng ta kết hôn."

Mọi người xung quanh một mảng trầm mặc. Ông bà cha mẹ của cả hai bên đang tề tựu đầy đủ, lại cả hai trợ lý ngày đêm gánh vác công việc của hai người. Cùng vài cặp đôi có thể xem như bạn bè của hai người đang ở đủ cả phòng bệnh chăm sóc đạc biệt này. Mà hai người họ có thể thảo luận thứ chủ đề quan trọng bằng giọng thản nhiên như thế.

Quả nhiên Ngô Thế Huân "đạo cao một thước" thì Lộc Hàm "ma cao một trượng". Chẳng ai kém ai.

"Vậy hôm nào chúng ta đi mua nhẫn?"- Ngô Thế Huân lại đột nhiên hỏi, ngẩng mặt khỏi bát cháo thơm mùi thuốc bắc.

"Bao giờ anh có thể đi được thì chúng ta đi."- Lộc Hàm tiếp lời.

Đến lúc hai người nhận ra thì xung quanh đã chẳng còn ai nữa.

"Ngô Thế Huân, anh chính là cố ý nói như vậy để đuổi mọi người hả?"- Lộc Hàm nhàn nhạt, gọt quả táo đỏ rồi để lên đĩa.

"Không có nha, anh chỉ là nghĩ ra thì phải hỏi, chứ đâu có ý định gì?"- nói đùa, nếu anh nói là cố ý, cậu không phải sẽ trực tiếp đi khỏi đây đi.

Khi mở mắt tỉnh dậy, anh đã thấy thật hạnh phúc, bởi cậu không có bỏ anh mà đi, cậu cũng đã nói là muốn sang Mĩ để tìm anh, khiến anh thấy mình là người hạnh phúc nhất.

Bất chợt nắm lấy tay cậu, mà một tay kia vẫn đang cầm thìa cháo, Ngô Thế Huân nhỏ giọng.

"Vậy Lộc Hàm, em đồng ý lấy anh chứ."

Lộc Hàm trên tay là con dao, một tay lại bị anh nắm lấy.

"Ngô Thế Huân, anh xác định?"- cậu trong lòng hạnh phúc, anh cầu hôn cậu. Đó là điều mà cậu mong chờ. Nhưng ở cái tư thế này...

Ngô Thế Huân không để ý nhiều, anh gật đầu, làm Lộc Hàm bất đắc dĩ mỉm cười.

"Em đồng ý..."

Có lẽ ngày anh lồng chiếc nhẫn kia vào tay cậu đã đáng nhớ, thì lần cầu hôn này so với lần đó còn đáng nhớ gấp vạn lần.

Anh ngồi trên giường bệnh, cậu ngồi trên ghế. Tay cầm tay, mà tay kia của anh cầm thìa cháo, tay này của cậu cầm một con dao gọt hoa quả, nhìn từ phía bên ngoài chẳng thấy có lấy một chút lãng mạn. Thế nhưng, đối với hai người, đó lại là một sự hoàn hảo cho một tình yêu...

Có lẽ như vậy, cũng là cái kết tốt đẹp cho một hạnh phúc viên mãn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan