Chương I: Say rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Con gà gáy le té le sáng rồi ai ơi, gà gáy té le té le sáng rồi ai ời...”

Tiếng nhạc kỳ quái này đã làm cô giật mình tỉnh giấc, xuýt tí nữa thì rơi khỏi giường. Cô ngáp một cái rồi đưa tay dụi mắt. 'Muộn thế này rồi còn đánh thức người khác dậy, cũng quá thể quá rồi!'

Cô với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường, ấn nút nghe rồi lớn tiếng quát.

“Cậu lại giám đổi nhạc chuông điện thoại của tớ, 12 giờ đêm còn gọi tớ dậy, cậu chán sống rồi à cái tên chết bầm kia!”

Đầu giây bên kia nghe tiếng quát thì ú ớ một hồi mới cất tiếng trả lời:

“ Có phải số của cô Quỳnh không ạ?” giọng một người đàn ông lạ vang lên.

Cô ngạc nhiên đưa điện thoại xuống nhìn, trên điện thoại là chữ Long to tướng. Rõ ràng là số của Long - cậu bạn thân của cô, nhưng người gọi là ai, lẽ nào cậu ấy sảy ra chuyện gì?

“Cho hỏi anh là ai, sao lại cầm điện thoại của bạn tôi?”

“À là thế này, bạn cô uống say chỗ tôi, mà cũng đến giờ quán tôi đóng cửa rồi, gọi thì cậu ấy không dậy, đành mạn phép lấy điện thoại cậu ấy gọi cho số điện thoại mà cậu ấy gọi gần nhất để...” nói đến đây thì anh ta ngập ngừng.

“Thế thì sao?” cô liền hỏi lại.

Nghe xong câu hỏi, người kia lại ú ớ thêm vài giây nữa. Chẳng phải vừa nói là bạn sao, vậy  đáng lý ra cô phải hỏi địa chỉ rồi đến đón chứ. Thật không hợp lẽ thường.

“À, quán tôi ở số 5, đường A, quận X, thực sự là muộn rồi, tôi còn phải đóng cửa, cho nên nếu cô không phiền, có thể đến đón bạn cô về được không?

Xem ra chủ quán này cũng không phải dạng vừa, dù có không muốn đến đón, thì cũng không thể lấy lý do không biết địa chỉ mà không đến được.

“Có, tôi rất phiền! Nếu anh cần đóng cửa thì cứ vứt cậu ta ra đường rồi đóng cửa, cậu ta tỉnh lại sẽ tự khắc đi về. Muộn thế này rồi, tôi cũng cần ngủ.”

Nói xong, cô làm bộ ngáp thành tiếng, rồi cúp máy. Sau khi để lại điện thoại lên bàn, cô an nhiên nằm xuống đắp chăn ngủ tiếp.

Nghe xong mấy thanh âm tút tút lạnh lùng mà cô để lại, anh chủ quán có vẻ càng bối rối hơn. Chả nhẽ anh lại gọi nhầm phải kẻ thù của người này. Nhưng nếu là kẻ thù thì sao anh ta lại gọi nhiều cuộc cho cô vậy chứ.

Thật không thể hiểu nổi mà!

Cô nằm một hồi trên giường, rồi tung chăn ra bước xuống, lấy áo khoác tạm ra bên ngoài bộ đồ ngủ, rồi xuống nhà gọi xe.

Giờ này gọi xe có hơi khó khăn, nhưng nếu cô tự lái xe, chỉ sợ không thể vừa lái xe, vừa để ý một tên say bên cạnh được, cho nên gọi xe vẫn là an toàn.

Cái tên chết bầm đó, nếu một ngày không chọc tức cô, không tìm cớ hành hạ cô thì không sống được hay sao ý. Cậu ta muốn cô tức chết mới hả lòng đây mà.

Cũng may địa chỉ đó cách nhà cô không xa lắm, nên đến nơi cũng chỉ mất hơn 10 phút.

Anh chủ quán vẫn đang loay hoay gọi người kia dậy. Người này cũng lạ, sao trong điện thoại lại không thấy lưu số của người thân nào chứ, làm anh ta tìm cả hồi lâu cũng không thấy số bố mẹ, hay anh chị em nào để gọi cả. Anh ta lại không giám gọi lung tung nữa, sợ lại gọi nhầm cho một người giống cô lại nghe chửi thì khổ.

“Xin lỗi, tôi đến đón tên sâu rượu này về.” vừa nói, cô vừa bước lại chỗ cậu bạn kia.

“Cô là..?” anh chủ quán nhìn cô dò xét.

“Tôi là người anh mới gọi lúc nãy đây!”

“À, à, vậy may quá, phiền cô đưa anh ta về giúp tôi, anh ta say sỉn nói nhảm nãy giờ.”

Cô vỗ vỗ mấy cái vào mặt cậu bạn. “Này, Long, Long, tỉnh lại đi, cậu có chết thì cũng đừng chết ở quán người ta vậy chứ!”

Anh chủ quán đứng bên cạnh nhìn cô mà vẻ mặt vô cùng phong phú. 'cậu bạn cô chỉ uống say thôi mà, cô đâu cần rủa người ta chết như vậy.’

Bất lực, cô đành cầm điện thoại cậu bạn bỏ vào túi áo mình, rồi dìu cậu ta ra xe.

“Ấy ấy, cô ơi, bạn cô còn chưa trả tiền.” Anh chủ quán vội gọi cô lại.

Hoá ra là vậy, nếu anh ta lấy được tiền rồi, có khi đã vứt người ra khỏi cửa lâu rồi ấy chứ, đâu cần phiền phức gọi người khác tới làm gì.

Vừa nãy cô đi vội, đến quần áo ngủ còn  không kịp thay, mang theo chút tiền lẻ trả tiền xe đã may rồi, lấy đâu ra tiền trả tiền rượu.

Cô liền móc túi quần cậu bạn, xem cậu ta có mang ví không, cũng may là có mang theo. Sau khi trả xong tiền, cô mới dìu cậu bạn ra xe, rồi đọc địa chỉ kêu bác tài cho xe chạy.

“Tên chết bầm này, sao hôm nay cậu uống lắm thế, cậu bị làm sao đấy?”

Có vẻ như lúc này cậu bạn cô mới có chút phản ứng, anh đưa tay sờ lên mặt cô rồi hỏi: “ cô là ai vậy?”

“Cậu say đến mức không nhận ra tớ nữa à, Quỳnh đây, Như Quỳnh, không phải Quỳnh búp bê đâu nhé!”

Cậu bạn này của cô suốt ngày gọi cô là Quỳnh búp bê, nên làm cô ám ảnh luôn mất rồi.

Vừa nghe xong, anh liền ôm lấy cô khóc lóc.

“Tớ đau lòng quá, người tớ yêu có người khác rồi, tớ phải làm sao đây, tớ buồn lắm, tớ thực sự rất yêu người đó, nhưng tớ không biết làm cách nào cả.”

Làm bạn thân của anh cũng cả mười mấy năm rồi, lần đầu tiên cô thấy anh khóc, lại khóc vì thất tình. Nhưng sao cô chưa từng nghe cậu bạn này nói là đã yêu ai nhỉ.

Trước đây khi còn học cấp 3, cậu bạn này của cô từng thích một cô bạn khác lớp, chỉ là sau khi tỏ tình thất bại, thì từ đó chưa từng nghe thấy cậu nói thích ai cả.

Cô vỗ vỗ lưng anh trấn an, rồi an ủi.

“Đươc rồi, có tớ đây, tớ sẽ mãi không bỏ cậu. Người như cậu thì thiếu gì người yêu chứ. Nếu cậu thích, ngày mai tớ giới thiệu cho cậu mấy người mà chọn. Cậu thích gái thì tớ giới thiệu gái, kể cả cậu thích đàn ông, tớ cũng có thể giới thiệu cho cậu vài người.”

Nhà anh cũng không xa lắm, đi một lúc đã đến nơi. Cô dìu anh vào phòng, đưa anh lên giường, rồi cởi giầy cho anh.

Cô lấy khăn ướt lau mặt, lau tay chân cho anh. Vừa lau cô vừa lẩm bẩm:

“Cậu đó, gặp chuyện sao lại không gọi cho tớ, cậu xem tớ là cái gì vậy hả. Nếu biết cậu thế này, tớ đã không bỏ cậu mà đi ăn với Linh rồi.”

Trong cơn say mơ màng, anh cũng chẳng biết là mình đang nghe, đang thấy cái gì nữa. Trước mắt anh chỉ hiện lên bóng dáng của người con gái anh yêu mờ mờ ảo ảo.

Anh đưa tay nắm lấy cổ tay người đó, rồi kéo người đó lại, đặt lên môi người đó một nụ hôn mãnh liệt.

Còn cô bỗng bị hôn bất ngờ, liền giãy giụa kêu lên.

“Long! Bỏ tớ ra, cậu làm cái gì đấy, tớ không phải là...”

Chưa nói hết câu, môi cô đã bị anh xâm chiếm hoàn toàn.

Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy với cái đầu quay mòng mòng, toàn thân mỏi mệt. Anh vươn tay ngồi dậy, mới phát hiện ra trên người mình không mặc đồ. Ngó xung quanh quần áo mỗi nơi mỗi cái văng tứ tung.

Anh nheo mắt nghĩ lại đêm hôm qua, anh cũng đâu có thói quen đi ngủ không mặc đồ nhỉ. Vậy rốt cuộc chuyện gì đã sảy ra? Nhưng càng nghĩ thì đầu càng đau, nên anh đành tung chăn bước ra khỏi giường, định đi rửa mặt cho tỉnh táo lại vậy.

Lúc này, anh mới thấy trên nền chiếc ga trắng tinh, có một vệt máu đỏ tươi ở đấy.

Anh ray trán nhớ lại cảnh tối qua, trong lúc mơ màng, dường như anh đã nghe thấy tiếng Quỳnh gọi.

Là Quỳnh đã đưa anh về, cũng chỉ có Quỳnh mới biết địa chỉ nhà, và có chìa khóa nhà anh. Lại cúi xuống nhìn cơ thể trần truồng của mình một lần nữa, anh mới giật mình.

Lẽ nào anh và cô tối qua đã...

Anh ngẩn ngơ ngồi xuống giường, chăm chú nhìn vệt máu kia một hồi, rồi lấy điện thoại chụp lại, mới đem tất cả đi giặt.

Lúc này môi anh mới nhếc lên một nụ cười gian xảo.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro