Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây, Bình hay cằm rằm thằng bạn thân. Hắn chẳng làm gì nên tội, cô cũng kiếm cớ rầy rà. Mỗi lần thấy hàng chân mày liễu rũ của Bình co cụm lại là ngay tức thì hắn giả bộ quay mặt ngó lơ. Hắn trốn chạy cái liếc mắt sắc như dao của cô. Nhiều khi hắn kiếm cớ bày bao nhiêu trò chơi lạ để lấy lòng Bình nhưng kết quả bao giờ nhận được cũng là những cơn giận dỗi vô duyên vô cớ của cô bạn.

-Lát Bình đi câu cá không? Dạo này ở kênh nhiều cá lắm. Có thằng Trần cháu bà Réng ở Sài Gòn cùng đi nữa đó!

Bình giả bộ làm mình, làm mẩy.

-Không đi đâu. Ai biểu ông cho người lạ đi cùng chứ!

Hắn hạ giọng giải thích.

-Tại bà Réng nói với Hưng thằng đó mới ở Sài Gòn về không có bạn bè nên buồn. Biểu Hưng dẫn nó đi câu cá cho khuây khỏa!

Bình phụng phịu hai má.

-Đi lần này thôi đó nghen!

Hắn cười tươi rạng rỡ, hai mắt sáng long lanh.

-Hưng về chuẩn bị 3 cái cần đây. Chiều tụi mình đi nha!

Nắng chiều lợt lạt dần, hắn tung tăng vác 3 cái cần trên vai, vừa đi vừa huýt sáo rộn ràng. Trông thấy Bình và Trần đứng nói chuyện say sưa trên đường, khuôn mặt hắn thoáng buồn. Hắn bước lại gần, cố mở miệng cười nhăn nhó.

-Ủa? Hai người quen nhau trước rồi hả?

-Mới quen đây thôi cha. Làm gì mà giờ này mới tới?

Bình hỏi vặn vẹo. Hắn lúng túng.

-Tại Hưng chỉ có 2 cái cần, tìm tre cả buổi trời mới có cần cho Trần đó.

Hắn quăng cái cần câu trước mắt Trần rồi quay ngoắt mặt đi.

-Tự xử đi. Mồi để trong thùng đó.

Tự nhiên Bình thấy ghen ghét hắn sao đó.

-Cái thằng thiệt kỳ. Ăn nói với bạn bè mà cộc lốc, thấy chán. Hèn chi hỏng đứa con gái nào trong xóm thèm quen.

Bình nghĩ thầm trong lòng. Hắn lăm lăm cây cần trong tay, lẳng lặng đi tìm một góc cây cắm cần câu cố định rồi ngồi vắt vẻo trông trời, ngó đất. Chốc chốc hắn len lén ngó sang bên Bình và Trần với đôi mắt hằn học. Hắn thấy thoang thoảng nỗi cô đơn của kẻ vừa bị bở rơi. Một chút ghen tuông, hờn dỗi nhen nhóm nảy nở trong lòng khiến hắn buồn rười rượi.

Đằng xa, mỗi lần câu được con cá nào lớn, cả Bình và Trần cùng thích thú reo hò hí hửng. Ngay trên vạt rau muống nở hoa trắng muốt, thi thoảng Bình làm điệu bẻ vài cành hoa mân mê trên tay. Bên cạnh cô, Trần chăm chú theo dõi chiếc phao trắng bồng bềnh trên mặt nước nhưng không quên để mắt theo từng cử chỉ của Bình. Bất ngờ anh chàng tiến lại gần một bông hoa muống tím ngắt, lạc lõng giữa muôn ngàn bông hoa trắng.

-Bông muống tím này giống như là em đó Bình. Luôn khác biệt và nổi bật trước những cô gái khác.

Sau câu nói như một lời tán tỉnh, Trần cài bông hoa lên khuya áo của cô. Bình nghe trái tim đập rộn ràng. Cô thẹn thùng ngắm anh từ phía sau lưng. Buổi chiều hôm đó, cả con kênh tràn ngập tiếng cười khanh khách của hai đứa.

Quăng chiếc thùng mồi lăn lóc dưới gốc cây, hắn lầm lũi trở về nhà, bỏ mặc tiếng gọi ơi ới của Bình và Trần từ xa vọng lại. Đêm đó rằm, trăng sáng lung linh, mặt nước rung rinh những cánh hoa tím lục bình. Nằm còng queo trên thuyền. Hắn thấy nhớ Bình nao nao. Làm sao để Bình hiểu được nỗi niềm trong lòng hắn lúc này. Mà hiểu rồi liệu Bình có chấp nhận không?

Mặc kệ. Một tiếng động âm âm, vang vang trong thinh không tống mọi băn khoăn của hắn ra khỏi đầu. Hắn nhanh tay khua chèo về hướng nhà Bình. Can rượu trắng của nội, hắn mới chôm được hồi chiều nằm im lìm trong góc thuyền. "Chỉ có rượu mới giúp mình can đảm thổ lộ tình yêu thầm kín bấy lâu với Bình", hắn tự động viên mình. Chiếc thuyền lững lờ trôi, hắn giật mình vì tiếng gọi lanh lảnh của cô hàng xóm.

-Hưng ơi! Trăng đẹp quá, tụi mình chèo thuyền đi chơi đi.

-Hưng tính qua đưa Bình đi ngắm sông trăng nè.

Thuyền vừa cập bờ, từ trên chiếc cầu ván cả Trần và Bình cùng nhoẻn miệng cười, đưa tay vẫy liên tục về phía hắn. Khuôn mặt hắn bỗng chốc nóng hổi, hai con mắt đỏ lừ. Tự nhiên hắn giận Bình và ghét thằng Trần vô kể. Nhưng nụ cười tươi tắn và giọng nói mềm mại của Bình đã kéo hắn ra khỏi cơn giận. Hắn cho thuyền cập sát bờ, Bình và Trần cẩn thận leo lên lên thuyền. Khi ra giữa kênh, hắn ngừng chèo, thả cho chiếc thuyền trôi bồng bềnh tự nhiên. Hắn chui vào góc, cầm chai rượu và chén đậu phộng rang ra.

Hai anh chàng bắt chước điệu khề khà như mấy ông cụ già sau những cái nhấp môi. Bình ham vui cũng mon men vài li. Rượu tô hồng đôi má phúng phính của cô thiếu nữ đang xuân thì. Ánh sáng dìu dịu từ mặt sông hắt lên, Trần thấy Bình xinh đẹp ngời ngời. Còn hắn ngồi trầm ngâm, khuôn mặt lầm lì. Hắn cầm cả chai rượu lên tu ừng ực. Hút sạch số rượu trắng trong chai, hắn nằm thẳng cẳng, ngáy o o, không biết gì trời trăng mây gió.

Lúc này, trời đã về khuya, gió thổi lồng lộng. Đám sen nở bông thơm dịu ngọt. Bình khẽ rùng mình vì lạnh. Trần nhẹ nhàng cởi áo ngoài, khoác lên người cô. Từ đôi mắt sâu đa tình, Trần nhìn cô say đắm. Bất giác, Trần cúi xuống hôn lên bờ môi mềm mại của cô. Nụ hôn da diết và nồng nàn, cuốn cả hai vào một niềm đam mê mãnh liệt. Những chiếc nút áo trên người Bình từ từ mở ra, Trần ngắm nhìn cặp nhũ mây mẩy của người thiếu nữ. Gió cuốn chiếc thuyền trôi xa dần và cuốn luôn đời con gái của cô đi.

Kỳ nghỉ hè đã kết thúc, Trần phải lên thành phố tiếp tục việc học. Tiễn Trần ra xe, Bình khóc thút thít. Trần cũng không dấu nổi nỗi buồn, hai con mắt mọng đỏ. Cậu dúi vào tay cô lá thư với địa chỉ nhà cùng lời hứa chắc chắn mùa hè sau sẽ quay về đây. Bên góc đường, hắn nhìn theo cái dáng mỏi mệt của Bình, lòng trĩu buồn. Hắn muốn chạy lại, nắm lấy tay Bình, lau những giọt nước mắt trên má cô nhưng có một khoảng cách vô hình chắn ngang ý nghĩ đó. Hắn đứng sững sờ trên đường, nhìn Bình đi xa dần.

Gần đây, hắn thấy Bình lạ lắm. Cô luôn tìm cách lảng tránh hắn. Nhiều khi chạm mặt, cô cũng cúi gằm xuống đất mà đi. Những buổi chiều, hắn rủ Bình đi đá bóng như mọi khi, Bình càu nhàu bỏ đi. Cô ít cười, ít nói và cũng chẳng hồn nhiên đùa giỡn nham nhở như trước đây. Hắn quyết tâm phải tìm lại nụ cười trong trẻo cho Bình. Đang ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ, hắn nghe tiếng con nít hò hét, tiếng người lớn chưởi nhau léo nhéo từ phía nhà Bình vọng lại. Hắn chạy ùa sang nhà cô.

Bình ngồi trước hiên nhà, tóc tai rũ rượi, nước mắt nước mũi lấm lem trên mặt. Cầm cành tre trên tay, cha Bình nghiến răng trèo trẹo, mắt ông trợn ngược.

-Đồ con gái hư đốn. Mới chừng này tuổi không lo học hành mà đã gái trai. Uổng công tao làm cực khổ nuôi mày ăn học.

Mẹ Bình giọng như van lơn.

-Ông ơi! Tôi lạy ông. Đừng đánh nó nữa. Con lỡ dại giờ ông có chém giết gì thì mọi chuyện cũng đã rồi.

Trên mặt Bình, dấu 10 ngón tay hằn đỏ cả hai má. Những mắt tre sắc nhọn xé rách cả mảng da chân mỏng tanh của cô, máu chảy ròng ròng xuống hai lòng bàn chân. Bình cắn chặt môi không khóc thành tiếng chỉ có nước mắt dàn dụa lăn dài trên cánh mũi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro