Chương 12: Một buổi đi chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt chương 11: Những câu chuyện thú vị liên tiếp đến với Hàn Thiên Di một cách bất ngờ khiến cô nàng không đỡ nổi. Nhất là chuyện anh hàng xóm...

^ + . + ^ = ^ . ^

2h chiều

Tôi ngồi dậy, vươn vai sau một giấc ngủ dài. Ây dà, con gái con đứa ngủ một mạch từ 12h đến 2h có gọi là lười không nhỉ?! Mà thôi kệ, chuyện đó không quan trọng lắm. Tôi đưa mắt nhìn quanh, căn nhà vẫn vắng như lúc trưa tôi về. Chắc là papi và mami bận công chuyện nên không về được.

Chán nản! Tôi lăn qua lăn lại trên chiếc giường của mình rồi nhận ra mình vẫn chán. Không có chuyện gì làm sao trời!

Cộc... cộc... cộc...

Hứ! Giờ này mà ai gõ cửa vậy ta? Nghĩ vậy, tôi lo chỉnh lại tóc tai xíu rồi bước ra mở cửa:

- Cho hỏi ai...

Vừa nhác thấy mặt người đó, tôi liền bỏ dỡ câu nói đang còn lấp lửng trên môi. Hữu Kiệt? Sao cậu ta lại ở đây vào giờ này kia chứ. Mà sao cậu ấy lại biết nhà mình, không lẽ theo dõi mình?! Khác với sự suy nghĩ rối bời trong tim tôi lúc này, Hữu Kiệt nở nụ cười tươi tắn:

- Hi!

- Sao... sao ông biết nhà tui hay vậy? - Tôi chỉ mặt "hắn".

- Nhà mình ở chỗ chung cư gần đây. Lúc trưa thấy thầy chở cậu về nên biết.

- Ờ... ờ... - Nghe vậy tôi mới an tâm được một chút.

- Mà cậu tìm tui chi vậy?

- À. Rủ đi Game Center thôi.

- Hai đứa thôi à?

- Có anh của mình với Vương Anh nữa. Họ đến nơi trước để mua vé rồi. Giờ đi hông?

- Đi! Nhưng mà lấy xe ở đâu ra giờ, xe tui bị hư rồi.

- Mình chở. Cậu lên xe đi.

Nói rồi, Hữu Kiệt dắt chiếc xe đạp điện ra, trông cũng đẹp đấy chứ. Tôi bước lên xe, cậu ta cẩn thận đưa mũ bảo hiểm, cài dây đeo xong mới bắt đầu lái.

( Từ nhỏ đến giờ mới thấy người nam nào kĩ như ông này. )

Wa.....

Tôi không thể cưỡng lại tiếng hét thật to của mình được. Bình thường đi xe của Tuệ Nhi là "đã" lắm rồi mà đi xe này còn "đã" hơn. Nó chạy nhanh mà còn rất êm nữa nữa chứ, thật chẳng khác gì ngồi lên ghế mát - xa cả. Tôi có thể cảm nhận được từng làn gió mùa thu "nhẹ nhàng" bay qua và tạo nên cái se se lạnh cho tôi. Đường phố, nhà cửa dần mất hút về phía sau, nhanh đến nỗi chẳng thể cảm nhận được. Trời mây cũng vậy, từng đường vân dần bay đi vào nơi xa nhất của bầu trời. Chỉ lo ngắm nhìn trời mây nên tôi quên mất rằng bản thân đang ôm Hữu Kiệt rất chặt và tựa đầu lên lưng của cậu ta nữa chứ. Mặc dù ngồi ở phía sau nhưng tôi tin chắc rằng: Cậu ấy đang đỏ mặt lên. Bằng chứng là đột nhiên tôi cảm nhận được sức nóng đang chảy dài trên tấm lưng đó. Mặc kệ, ôm thì cứ ôm thôi. Ahihi!

♡♡.♡♡.♡♡.♡♡

- Đến nơi rồi! - Cậu ấy bước xuống rồi kéo tôi bước xuống theo.

Chà, công nhận là nơi này lớn thật. Tôi nhủ thầm như vậy khi thấy chiếc cổng ra vào rất to đặt ở ngoài. Chưa kể, xung quanh còn có những khu vực riêng buôn bán mà chỗ nào chỗ nấy cũng chiếm vị trí không ít. Đặc biệt hơn, nó còn có cả chỗ cho đài phun nước, tàu lượn siêu tốc trên cao. Nhìn quang cảnh nơi này, tôi cảm thấy khá thú vị. Dù được gọi là Game Center( Trung Tâm Trò Chơi hay Trung Tâm Giải Trí) nhưng nó gần giống với một trung tâm thương mại. Các mặt hàng ở đây bày bán khá nhiều và có kha khá thể loại: Manga, CD, áo quần, mặt hàng gia dụng.... Tôi đứng đực tại một chỗ hồi lâu để ngắm nhìn cái vẻ đẹp " vĩ đại " của nó.

- Đi nhanh đi Thiên Di! - Hữu Kiệt kéo tay áo tôi.

- Ừm. - Tôi gật đầu rồi theo bước cậu ta đi vào cổng.

A, Vương Anh kìa! Mà cậu ấy đang đứng với ai mà trông khá quen vậy ta?! Nghĩ vậy nên tôi cứ phăm phăm bước tới, mặc cho cậu bạn đang đứng phái sau gọi với theo.

- A. Lại gặp nhau rồi. - Vân Tinh giơ tay chào.

Á! Anh Vân Tinh kìa, thật trùng hợp. Vậy hóa ra anh ấy là anh của Hữu Kiệt. Mặc dù hơi bất ngờ nhưng tôi vẫn cười tươi trả lời:

- Ừm. Chào anh.

- Ồ. Hai người có quen trước à? - Vương Anh nhẹ nhàng hỏi.

- Ừ. Nhưng chuyện dài lắm. Khi nào có cơ hội mình sẽ kể. - Tôi gật đầu.

- Thôi. Chuyện gì thì chuyện. Ta cứ đi chơi thôi. - Anh Vân Tinh hào hứng.

Cả đám nghe xong đều đồng tình cả. Ừ thì đã đi đến đây thì cũng nên chơi một bữa cho thỏa thích chứ. Thế là cả bốn đứa không ai bảo ai liền chạy vụt vào trong Khu Chơi Game. Mặc dù vậy, kông nói không rằng, anh Vân Tinh vội đưa tiền trước rồi chạy qua Khu Mua Sắm mà không chơi với chúng tôi, thật kỳ lạ.

Nghĩ đến thế thôi, tôi lắc đầu rồi chạy theo dáng hai chàng trai 12A1. Vương Anh cười cười ra vẻ khó hiểu, cậu ta vốn là người thẳng tính mà hôm nay sao trông muốn giấu diếm gì đó. Thôi kệ đi!

Tôi bước vào quầy gắp thú, gì thì gì chứ đây là chỗ tôi thích nhất luôn. Mấy con thú bông bên trong lồng kính trông dễ thương quá đi! Chúng cứ xoe xoe đôi mắt nhìn ra ngoài như muốn mọi người gắp lấy chúng vậy...

5 phút sau

Tôi đập đập chiếc máy gắp mấy cái liền, tốn biết bao nhiêu công sức thế mà chẳng thu được gì. Bực quá đi mất! Đã thế anh Vân Tinh còn đi đâu nãy giờ không thấy mặt nữa chứ.

- Thất bại rồi hả?

Hữu Kiệt đứng bên cạnh tôi nãy giờ mới bắt đầu lên tiếng.

- Xí. Khó muốn chết.

Tôi liếc cậu ta.

- Dễ mà.

Cậu ấy cười cợt.

- Ngon thì dô làm thử tui coi.

Đang tức mà Hữu Kiệt còn chọc nữa nên tôi liền lên tiếng thách thức cậu ta.

Hữu Kiệt nhẹ nhàng bước lại gần chiếc máy, tay đung đưa chiếc cần gạt. Chỉ mới ít phút mà đã lấy được gần 10 con thú rồi, quá đỉnh. Và khi đã kết thúc buổi đi chơi, tổng lại thì thấy hơn 20 bé nhồi bông đã bị hạ và nằm gọn trong vòng tay của hai đứa. Tôi vui lắm!

Nhưng nói thật thì tôi cảm thấy hơi buồn, đã hơn 2 ngày rồi mới gặp lại anh Vân Tinh mà giờ anh ấy lại kéo theo Vương Anh đi đâu mất biệt. Nhưng ít ra, có Hữu Kiệt bên cạnh cũng khiến tôi ít nhiều thấy bớt hụt hẫng.

<^.^><^.^><^.^><^.^>

- Úi trời!

Hữu Kiệt khẽ kêu lên khi nhìn thấy bãi xe không có lấy một chiếc. Tất cả đều được lấy đi rồi.

- Xe cậu đâu??

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy trong đôi mắt bất ngờ.

- Chắc Vương Anh lấy về rồi. Dù sao cũng là xe mình mượn của cậu ấy.

Hữu Kiệt thở dài. Tôi cũng thở dài theo. Không khéo thì hai đứa ở đây luôn mất thôi. May mắn là chỉ ít phút sau, một chiếc xe taxi đã đến và đưa chúng tôi về nhà. Vì mệt mỏi, tôi đã thiếp đi lúc nào không hay.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro