Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


---

    Tổ đạo diễn lại không cảm thấy xấu hổ, ngược lại cho rằng hôm nay bạo  điểm thật nhiều. Quả nhiên, kênh bình luận đều điên rồi.

[ Tinh Hành thấy cô Trình đáng thương mới mời cô ta chung một tổ, còn không biết tốt xấu! ]

[ Định chơi lạt mềm buộc chặt sao? ]

[ Một cái bình hoa lấy tư cách gì kiêu ngạo chứ? Cô Trình dựa vào cái gì mà cự tuyệt Tinh Hành nhà này? ]

   Đối nghịch với đám Tinh Tú (tên fandom của Kỷ Tinh Hành) đang phẫn nộ cùng không cao hứng, Bên Tiêu Mật (tên fandom của Lạc Ninh) lại đặc biệt kích động.

[ Tiêu Tiêu nhà tôi trước giờ đều không có gì đáng thương, càng không cần chung đội với anh nhà các người. Cảm ơn! ]

[ Đúng vậy. Mắt chó của mấy người bị mù mới không nhìn thấy, Tiêu Tiêu của chúng tôi hận không thể cách anh nhà mấy người càng xa càng tốt. Đừng có dát vàng lên mặt idol của mình nữa ]

[ Chậc chậc, lúc trước còn nói Tiêu Tiêu quấn lấy người nào đó sao tác cọ nhiệt, bây giờ nhìn giống như ngược lại mới phải ]

[ Vả mặt *bạch bạch bạch*. Fan nhà nào đó về sau không cần kêu gào Tiêu Tiêu nhà chúng tôi cọ nhiệt anh nhà mấy người nữa. Không hẹn ngày gặp lại! ]

[ Tiêu Tiêu làm tốt lắm! ]

    Nhìn fan hai nhà xé nhau, fan nhà khác cùng người qua đường cũng cảm thấy có chút khó hiểu, liền lên mạng tìm hiểu một chút. Lúc này mới phát hiện gần đây Trình Tiêu bị fan của Kỷ Tinh Hành mắng thực thảm, không khỏi sinh ra chút đồng tình với cô.

  Không cho Trình Tiêu cọ nhiệt độ của Kỷ Tinh Hành chính là bọn họ, Trình Tiêu người ta hiện tại nghe các cô, tránh xa anh nhà cô một chút, các cô vẫn mắng người ta, thật là có bệnh đi.

[ Tuy rằng cảm thấy Trình Tiêu không sai, nhưng Kỷ Tinh Hành dù sao cũng là đỉnh lưu, cô ấy lại cự tuyệt trước mặt mọi người như vậy, những người khác cũng không dám đắc tội Kỷ Tinh Hành, ai dám cùng cô ấy chung đội? ]

    Nói như vậy không phải là đang đánh vào mặt mũi của Kỷ Tinh Hành sao? Tiêu Mật cũng nhịn không được lo lắng, vì không làm chướng mắt người xem khác, các cô cố nhịn không có tham gia mắng Kỷ Tinh Hành trên sóng comment. Người này thật đáng ghét, luôn hại Tiêu Tiêu của họ.

Tinh Tú cùng antifan lại đang vui sướng khi người khác gặp họa. Một hồi nếu không ai chủ động tổ đội cùng Trình Tiêu, xem cô làm sao mà xuống đài.

   Nhưng vào lúc này, Vương Nhất Bác đột nhiên đi đến bên cạnh Trình Tiêu, nhìn cô cười nói: "Nếu Trình lão sư không chê, tôi với cô cùng một tổ?"

  Cái này lại thỏa đáng giúp Trình Tiêu giải vây. Trình Tiêu có chút ngoài ý muốn. Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần không có ai tổ đội cùng mình, cô chỉ có thể một mình một đội, lại không ngờ Vương Nhất Bác sẽ đứng ra.

  Cô gật đầu cười nói: "Được chung đội với Vương lão sư là vinh hạnh của tôi!"

"Vậy hôm nay chúng ta liền hợp tác vui vẻ!". Vương Nhất Bác chủ động đưa tay ra.

Trình Tiêu cũng bắt tay hắn, "Hợp tác vui vẻ!"

[ A a a, nam thần của tôi thật ấm áp! ]

[ Không hổ làm nam thần của tôi ]

[ Yêu nam thần quá đi, giúp người ta giải vây cũng ấm áp như vậy ]

Antifan cùng thủy quân tất nhiên cũng không yếu thế, nhanh chóng chạy ra bình luận phủ kín màn hình.

[ Trình Tiêu không phải là không cọ lưu lượng của người khác sao? À thì ra là muốn cọ lưu lượng của ảnh đế cho nên lúc nảy mới cự tuyệt Kỷ Tinh Hành a! ]

[ Kỹ nữ tâm cơ không ai sánh bằng, khó trách muốn cách xa Kỷ Tinh Hành, thì ra là có mục tiêu mới ]

[ Với cái thanh danh thối nát của Trình bình hoa, lúc trước còn nghe nói cô ta không làm nên trò trống gì, thật sợ cô ta làm liên lụy Vương ảnh đế ]

[ Trình bình hoa, làm ơn buông tha anh nhà tôi đi! ]

[ Ôm Tiêu Tiêu nhà tôi về nhà, chúng ta không hẹn gặp lại! Các người cứ bôi đen đi, thanh giả tự thanh ]

   Lúc này các Tiêu Mật không tiện đứng ra bình luận mắng lại, rốt cuộc dính dáng tới vị đỉnh lưu ảnh đế Vương Nhất Bác này, nếu khiến cho fan của hắn phản cảm cũng không phải là chuyện tốt cho Tiêu Tiêu của họ.

   Vương Nhất Bác ở giới giải trí được xem là một dòng nước trong, không lăng xê, rất ít tham gia hoạt động, không có tai tiếng, paparazzi cũng không tìm được điểm đen, cho nên antifan cũng không nhiều. Fan trung thành bình thường sống đời cá mặn (chắc là âm thầm ủng hộ, không ganh đua với đời), thời điểm mấu chốt lại rất bưu hãn. Bởi vậy lúc này, họ đều không cao hứng.

[ Mấy người đừng dẫn hướng dư luận nữa. Nam thần chủ động giúp Trình Tiêu giải vây, trong miệng các người liền biến thành Trình Tiêu muốn cọ nhiệt độ. Mắt của chúng tôi không có mù! ]

   Nếu Trình Tiêu chủ động dính lên nam thần của các cô, thật sự muốn ké fame, các cô khẳng định sẽ không cao hứng. Nhưng cô ấy không có làm vậy.

[ Đây là mị dân sao, chúng tôi không có mắc lừa đâu ]

[ Đám Tinh Tú cùng antifan quá trời phiền á, có thể đừng tìm kiếm cảm giác tồn tại nữa được không ]

[ Chúng tôi xin phép ôm nam thần của chúng tôi về nhà, mấy người ở lại vui vẻ ]

    Tiêu Mật thông minh không cãi nhau, fan của Vương Nhất Bác cũng không mắc lừa chạy tới mắng Trình Tiêu. Hắc tử cùng thủy quân cũng không có biện pháp, lúc này mới ngừng nghỉ.

   Ở tiểu viện nông gia, Trình Tiêu cùng Vương Nhất Bác tổ đội thành công. Bạc Tương Tương lại tức giận gần chết. Sự tình phát triển như vậy không giống như những gì cô tưởng tượng. Vừa rồi lúc đạo diễn nói muốn phân tổ, cô liền nghĩ muốn lôi kéo cả Kỷ Tinh Hành cùng Vương Nhất Bác chung một tổ. Nhưng ai biết hai cái người này lại chủ động chạy tới tổ đội cùng Trình Tiêu, nữ nhân kia dựa vào cái gì chứ.

   Vương Nhất Bác chủ động giúp Trình Tiêu giải vây, trong lòng Bạc Tương Tương chua đến lợi hại. Cô ngẩng đầu thấy thần sắc Kỷ Tinh Hành mờ mịt không rõ, lực chú ý giống như vẫn luôn đặt ở trên người Trình Tiêu, lại sinh ra chút cảm giác nguy cơ. Đặc biệt nhớ tới giữa trưa nói chuyện cùng Trình Tiêu, cô tuyệt đối không thể thua.

   Nếu Vương Nhất Bác đã tổ đội thành công với Trình Tiêu, vậy thì cô phải bắt lấy Kỷ Tinh Hành. Vì thế cười cười với Kỷ Tinh Hành: "Kỷ lão sư, em với anh một đội đi."

   Kỷ Tinh Hành bản năng muốn cự tuyệt, nhưng không hiểu sao hắn lại không làm được, vì thế đánh phải gật đầu: "Được!". Hắn không tự giác nhíu nhíu mày, quái lạ!

[ Tương Tương quả nhiên là tiểu thiên sứ ]

[ Tương Tương cũng rất ấm áp a! ]

[ Hi vọng Kỷ Tinh Hành thời gian tới sẽ chiếu cố Tương Tương nhà em! ]

   Tinh Tú nhìn hành động của Bạc Tương Tương cũng không có ý kiến gì. Rốt cuộc thì hai người nhìn không ra có mấy điểm quen thuộc, cô ấy hẳn là không có ý đồ với anh nhà họ.

   Đối với lựa chọn của Bạc Tương Tương, Trình Tiêu không cảm thấy ngoài ý muốn. Xem ra buổi trưa nói mấy lời kích thích cô ta lại hữu dụng.

   Ngụy Diệu thấy hai người này từng người tổ đội thành công cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu không thì không chỉ hai người này lúng túng, bọn họ cũng không biết phải làm như thế nào. Rốt cuộc Kỷ Tinh Hành có thể tùy tâm sở dục, hắn có thể làm cho bầu không khí trở nên xấu hổ mà không bị ảnh hưởng gì, bọn họ lại không thể.

   Ngụy Diệu quay qua Sài Kính cười nói: "Ông xem hai cái người già như chúng ta thành một tổ đi, để cho Đồng Già có cơ hội trổ tài trước mặt mỹ nữ!"

   Sài Kính gật đầu cười nói: "Bổn tiên mỗi ngày đều sống như đóa hoa tuổi mười tám, không phải người già như ông! Nhưng mà tổ đội với ông thì miễn cưỡng chấp nhận được!"

   Đồng Già cũng biết sắp xếp như vậy là tốt nhất, vì thế tiến đề trước mặt Tô Thanh Lam, "Không biết Tô mỹ nữ có cho tôi cơ hội biểu hiện không?"

    Tô Thanh Lam tự nhiên sẽ không phản đội, "Được thôi! Lát nữa còn phiền Đồng lão sư chiếu cố em á!"

   Tổ đội thành công, tất cả mọi người liền chuẩn bị ra trận.

    Đạo diễn lại bổ sung một câu, "Đúng rồi! Vừa rồi quên nói cho các người biết, sau khi phân tổ thành công, tìm được nguyên liệu nấu ăn, buổi tối tự mình nấu!"

"Cái gì? Sao ông không nói sớm một chút!"

"Đạo diễn chơi gì ác vậy. Ông nói sớm một chút tôi liền chạy tới tổ đội với Trình Tiêu rồi!"

"Bọn họ chính là cố ý, quá xấu xa rồi!"

"Đột nhiên cảm thấy cho dù có tìm được nguyên liệu nấu ăn thì buổi tối tôi cũng không no được"

"Xem ra vẫn là Vương lão sư có tầm nhìn a!"

   Đám người Đồng Già trong lòng không ngừng thầm mắng tổ đạo diễn không có đạo đức, đi hố bọn họ như vậy.

   Vương Nhất Bác ý vị thâm trường khẽ cười nói: "Các người yên tâm. Tôi sẽ không để trân bảo phí hoài. Lát nữa nhất định tìm nhiều nguyên liệu một chút, để Trình Tiêu phát huy sở trường. "

"Vương  lão sư cũng bị tổ tiết mục dạy hư rồi!"

"Tôi bị kích thích tới rồi, hiện tại muốn chung đội còn kịp không?". Đồng Già nhìn đạo diễn hỏi.

  Đạo diễn quyết đoán cự tuyệt, "Không còn kịp rồi! Nhanh đi thu thập nguyên liệu nấu ăn đi, nấu xong không ăn được còn đỡ hơn là không có gì để nấu."

  Đồng Già cũng chỉ có thể nhận mệnh. Cả đoàn cất tiếng chào nhau rồi đi ra ngoài. Nếu buổi tối định sẵn là một tấn bi kịch thì bây giờ để bọn họ biểu hiện sáng chói một chút đi.

  Lúc này chỉ còn lại Trình Tiêu cùng Vương Nhất Bác . Trình Tiêu quét mắt nhìn tiểu viện một vòng, nhìn thấy ở góc sân có không ít rơm khô, cô hướng Vương Nhất Bác nói: "Vương lão sư! Có thể chờ tôi một chút không, sau đó chúng ta cùng đi ra ngoài tìm nguyên liệu nấu ăn?"

  Vương Nhất Bác không biết cô muốn làm gì, bất quá cũng không có cự tuyệt, "Được!"

  Khán giả cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trình Tiêu không tranh thủ cùng đồng đội đi thu thập nguyên liệu nấu ăn mà ở lại sân gạch ra sức trì hoãn, nếu để cho các đội khác giành được cơ hội thu thập hết nguyên liệu, buổi tối họ ăn cái gì? Mọi người không hiểu, cô đây là muốn làm cái gì?

*** 20 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro