Chương 1: Phôi chủng 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mây vô tri


"Xuống xe ở đằng trước, đi bộ theo đường núi, từng người cầm hành lí của mình cẩn thận thất lạc." Nam sinh ngồi cạnh tài xế cầm camera RVC loại mới đang phát sóng trực tiếp. Vừa điều chỉnh dữ liệu tham chiếu, vừa nhắc nhở những người bạn đi cùng phía sau.

Đây là chiếc xe van lái vào sâu trong dãy núi Đại La, trừ bác tài kiêm hướng dẫn viên du lịch, còn lại có sáu người.

Ba nam hai nữ, tuổi tác khác nhau, cùng khoa của một trường đại học, vì tham gia câu lạc bộ nghiên cứu siêu nhiên mà tụ tập lại với nhau, nhân dịp nghỉ lễ Quốc khánh kéo dài chín ngày mà tiến sâu vào vùng núi Đại La huyền bí để khám phá các hiện tượng siêu nhiên.
Ngoại trừ Tống Khanh.

Tống Khanh đã nghỉ học một năm khi học năm thứ hai vì mắc chứng tự kỷ nặng, đến tháng 9 năm nay mới quay lại trường, cậu không phải là thành viên của câu lạc bộ nghiên cứu siêu nhiên, nhưng bị người em họ là hội trưởng cưỡng ép tham gia các hoạt động xã hội.
Chiếc xe đỗ ở một bãi đất trống, người trong xe lần lượt bước xuống.

"Chúng ta bây giờ đang ở trung tâm của núi Đại La sao?" Nữ sinh tóc dài - Diệp Tử cầm hành lí hỏi.

"Đúng vậy, bây giời chúng ta đang ở gần trung tâm của dãy núi. Nghe đồn dãy núi Đại La là một phần của dãy núi Côn Luân, và trái tim của Côn Luân nằm ở chỗ sâu trong dãy núi Đại La.

Xuống xe, chàng trai mặc áo kẻ ô phổ cập kiến thức: "Nửa năm trước, đội thám hiểm quốc gia đã thâm nhập vào trung tâm của núi Đại Lĩnh, phát hiện một bản làng hoàn toàn tách biệt với thế giới, trong làng có 135 cư dân cư ngụ, được xác nhận là những người thuộc tộc Miêu Cương cổ còn sống sót."

Cộc cộc.

"Tống Khanh, xuống xe thôi."

Tống Khanh mím môi, quét mắt nhìn Bạch Côi ngoài cửa, giơ tay kéo thấp vành mũ, chắc chắn rằng khẩu trang vẫn còn, sau đó mới nhấc theo vali nhỏ xuống xe.

"Thật vất vả anh mới ra ngoài một lần, bác trai cùng bác gái rất lo lắng, vừa nãy trên máy bay vẫn luôn gọi cho em, bảo em chăm sóc cho anh thật tốt." Thanh niên tướng mạo đẹp đẽ, cười sáng lạng: "Em nhất định sẽ làm cho anh vui quên trời đất, chữa khỏi chứng sợ xã hội cho anh."

Trong khi nói chuyện, cậu ta đưa tay qua muốn giúp Tống Khanh cầm hành lý.

Tống Khanh tránh né: "Không cần, tôi tự cầm được."

"Học trưởng Bạch Côi, anh không cần coi cậu ta thành đứa trẻ mà chăm sóc đi. Cậu ta cũng đâu phải tay chân tàn phế, lẽ nào một đại nam nhân cũng không cầm nổi hành lí?"

Nữ sinh tóc ngắn thanh tú Trần Hoàn khuyên nhủ, đồng thời cho Tống Khanh cái nhìn khinh thường cùng thiếu kiên nhẫn.

Mọi người đều không thích Tống Khanh người tự nhiên chen vào đội ngũ của họ, bởi vì cậu trầm mặc, quái gở, thường mang khẩu trang, đội mũ còn trùm thêm mũ áo khoác, mọi người trong đoàn chưa ai nhìn thấy gương mặt của cậu.

Quan trọng nhất là, đội trưởng Bạch Côi vẫn luôn chăm sóc Tống Khanh, đem Tống Khanh thành đứa trẻ to xác mà chăm sóc.

Nếu như Bạch Côi xuất phát từ tự nguyện thì đã khác, nhưng trên cả đoạn đường tới đây, chỉ toàn là bố mẹ Tống Khanh dặn dò chăm sóc tốt cho cậu.

Bởi vậy, mọi người trong đoàn đều cảm thấy Tống Khanh là đứa trẻ to xác, bố mẹ cậu ta thật đáng thương, sự chán ghét đối với Tống Khanh ngày càng sâu sắc.

Bạch Côi cười cười giải thích: "Không phải, Tống Khanh có chút hơi sợ người lạ, rất ít khi ra ngoài, anh quan tâm tới anh ấy cũng phải.

Nghe vậy, Tống Khanh ngước mắt nhìn Bạch Côi, kéo vành mũ xuống thấp hơn, cúi đầu nhìn đàn kiến bò ngang qua dưới đất.

Bạch Côi là em họ của cậu, nhỏ hơn cậu một tuổi, tướng mạo có thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả, không thua gì các sao nam lưu lượng bây giờ.

Cậu ta từ nhỏ đã thông minh, đã dành được giải thưởng rồi vào trường đại học trọng điểm, được nhận vào khoa đạo diễn truyền thông.

Là sinh viên năm ba, nhưng cậu ta đã là blogger nổi tiếng với 40 triệu fans.

Vì Tống Khanh nhiều lần nghỉ học có nguyên nhân, Bạch Côi hiện tại lại trở thành học trưởng của cậu.

Tống Khanh từ nhỏ gặp tai nạn nên mắc chứng tự bế, tuổi thơ cùng thời niên thiếu đều trải qua ở trong bệnh viện, chỉ khi đến cuối học kì mới đến trường tham gia kì tuyển sinh.

Cậu rất thông minh, dù nghỉ học nửa năm hay một năm đều có thể đuổi kịp tiến độ bạn cùng lớp, cũng thường xuyên nhảy lớp.

Lúc học đại học, bệnh tình cơ bản đã ổn định, bất ngờ tới năm hai lại đột nhiên chuyển biến xấu, buộc phải nghỉ học để vào bệnh viện điều dưỡng.

Bạch Côi khác với cậu, cậu ta khoẻ mạnh, hoạt bát, thông minh, xinh đẹp, luôn là tiêu điểm của đám đông. Hơn nữa, trước mặt mọi người luôn quan tâm đến Tống Khanh.

Đúng thế, trước mặt mọi người.

Ở nơi không có người khác, Bạch Côi rất lạnh nhạt, cậu ta không thích thậm chí là chán ghét Tống Khanh.

Tống Khanh biết, bởi vì mấy lần bệnh tình cậu chuyển xấu đều là thành quả của Bạch Côi.
Bất quá cậu không biết lí do Bạch Cộ chán ghét cậu, nếu là trước đây cậu sẽ nghi hoặc, khổ sở nhưng bây giờ sẽ không.

Tài xế đỗ xe, xuống xe trước tiên, liền đứng ở bên cạnh Tống Khanh, còn những người khác đang bật camera RVC loại mới tiến hành phát sóng trực tiếp.

Nam sinh cầm camera tên Nhậm Thần, cùng Bạch Côi hợp tác, là quay phim độc quyền.
Bạch Côi: "Nhậm Thần, phòng livestream có mở không?"

"Ok" Nhậm Thần chú ý dữ liệu camera: "Chất lượng hình ảnh tốt, đã có fans tặng quà, bắt đầu điều chỉnh âm thanh - chú ý."

Bạch Côi: "À, chào buổi trưa mọi người, hôm nay chúng ta sẽ khám phá một địa phương, nơi mà nửa năm trước phát hiện tộc người Miêu Cương còn sống sót - trại Khất La. Tiếp theo, chủ đề nghiên cứu siêu nhiên của chúng ta là - Miêu Cổ!"

【 ca ca! Ca ca chúng ta ngày hôm nay vẫn rất đẹp nha 1551 】

【 ca ca da dẻ quá tốt rồi đi, trắng nõn mịn màng ... Là da đẹp tự nhiên sao? 】

Bạch Côi: "Bởi vì là ngoài trời, cho nên tôi chỉ đơn giản là thoa kem chống nắng."

【 a a a a ca ca không ra mắt thật sự quá đáng tiếc! 】

【 cầu ca ca mà xuất đạo, giá trị nha sắc đè bẹp một đám tiểu bạch kiểm. 】

【 rõ ràng có nhan sắc, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ nhờ tài năng. [ quả chanh][ quả chanh ][ quả chanh ] 】

...

【 Miêu cổ, trại Khất La? Bloger là bởi vì mấy ngày trước đưa tin mới quyết định đi điều tra rõ chân tướng sao? 】

【 ai? Mấy ngày trước đưa tin? 】

【 chính là ở một của hàng bách hoá lớn, có một nam đột nhiên nôn ra máu tử vong, trong máu chứa lượng lớn sâu. 】

Bạch Côi: "Chủ đề lần này là Miêu Cổ, tin rằng đã có một số bạn đã đoán được. Ngày 26 tháng 9, một chàng trai trẻ đang đi bộ trong đám đông ở tầng một của Cửa hàng bách hóa Thái Dương, bất ngờ nôn ra máu và tử vong. Sự việc diễn ra không quá một phút".

"Lúc đó, người dân vây quanh và nhân viên y tế lập tức đến hiện trường, họ kinh hoàng phát hiện trong cục máu người đàn ông nôn ra có chứa những con bọ đang ngọ nguậy, liền tiến hành giải tán khẩn cấp rồi phong tỏa. Sau đó, nguyên nhân chính thức được đưa ra, rằng người đàn ông đó đã ốm nặng hơn nữa bình thường thích ăn món sashimi không sạch sẽ khiến phổi có sâu."

"Nhưng người bình thường đều biết rằng nôn ra máu thường là chảy máu nướu răng, ống dạ dày, thực quản, v.v. và họ không nôn ra những con sâu đang phát triển trong phổi. Nhóm cứu siêu nhiên của chúng tôi cho rằng điều này đầy kỳ quái, vì vậy chúng tôi rất chú ý."

"Sau nhiều lần tìm hiểu, cuối cùng tôi biết được rằng nội tạng của người đàn ông đã bị côn trùng ăn, và những con côn trùng đó không biết từ đâu mà sinh sôi nảy nở trong một thời gian ngắn. Sau đó, cảnh sát phát hiện ra rằng người đàn ông này đã nhận được rất nhiều tin nhắn lạ và nguy hiểm. Thư đe dọa tình dục và nhau thai khô được tìm thấy trong tủ lạnh của nhà người đàn ông."

【A! Tôi thấy các bài phân tích liên quan trên diễn đàn X , tương tự như những gì blogger đó nói, cuối cùng phát hiện ra rằng người đàn ông đó đã từng đến dãy núi Đại La, phụ lòng với một cô gái người địa phương.】

【Vậy đây là... tác phẩm của Miêu Cổ? 】

Trần Hoàn bước vào trước máy quay, nở nụ cười xinh đẹp: "Theo điều tra của nhóm nghiên siêu nhiên của chúng tôi, người phụ nữ người Miêu đã bị bắt về thẩm vấn và đã thú nhận tội ác. Nàng nói nàng ở trại Khất La cầu xin Vu Thần Tổ giúp đỡ, Vu Thần Tổ đã giúp nàng."

"Vậy chúng ta đi xem một chút, thật sự có cổ thuật cùng Vu Thần Tổ hay không ."

Máy quay lại chiếu vào hai người, đồng thanh hô khẩu hiệu: "Hội nghiên cứu siêu nhiên, chúng ta không phải phản khoa học, mà là muốn tìm ra sự thật!"

Tài xế hít một hơi thuốc lá, bàng quan hỏi: "Các cô cậu vào trại Khất La là để chứng minh Miêu cổ tồn tại, hay là để phủ nhận nó?"

Tống Khanh: "Chắc là cái sau đi."

"Xin khuyên một câu, đừng tìm đường chết. Miêu cổ quả thực có tồn tại, Vu Thần Tổ đã tỉnh lại rồi, mọi hành động của chúng ta, đều nằm trong mắt Ngài."

"Chà, tôi không ngăn cản được."

Nghe vậy, người tài xế liếc nhìn Tống Thanh, cười khó hiểu: "Cậu tin vào sự tồn tại của Miêu Cổ, và sự tồn tại của Vu Thần Tổ?"

"Tôi tin."

Bởi vì cậu tận mắt nhìn thấy quá trình Miêu cổ và Vu Thần Tổ tỉnh lại, trong ảo ảnh vực thẳm của biển mười ba năm sau, với một thân phận mới là giao nhân mới chào đời.

Lái xe: "Mang trong lòng sự kính nể, không nên khiêu khích bọn họ, Vu Thần Tổ sẽ tha thứ cho cậu."

Tống Khanh: "Cảm ơn, đã nhắc nhở."

Tuy rằng giọng điệu bình tĩnh lãnh đạm, nhưng Tống Thanh thực sự rất cảm kích lời nhắc nhở của tài xế, bình thường người biết nội tình sẽ không nhắc nhở những nhà thám hiểm ngoài núi đi tìm chết.

Thành viên của nhóm nghiên cứu siêu nhiên xuất phát từ hứng thú, chú ý tới các sự kiện xã hội, khám phá các hiện tượng siêu nhiên kì bí sau đó phân tích và giải mã chúng.

Mục đích không phải phản khoa học, mà là vận dụng tri thức khoa học để giải thích các hiện tượng siêu nhiên, khi các thành viên không thể giải quyết bằng kiến ​​thức của mình, Bạch Côi sẽ nhờ chuyên gia trong lĩnh vực chuyên môn giúp đỡ.

Cơ bản là tiết lộ sự thật của các hiện tượng siêu nhiên một cách khoa học và hợp lý, được nhiều cư dân mạng và khán giả khen ngợi, đồng thời thu hút được chuyên gia trong các lĩnh vực phân tích.

Chương trình phát sóng trực tiếp này đã từng được chính thức đăng lại khen ngợi và được công nhận là một chương trình phát sóng trực tiếp khoa học.

Bạch Côi bởi vậy trở thành Blogger nổi tiếng với 40 triệu fans, đương nhiên một nguyên nhân khác chính là hắn tướng mạo quá đẹp.

Tống Khanh là người mười ba năm sau trọng sinh về, khi đó chứng tự bế của cậu cơ bản đã khỏi hẳn, nhưng lại mắc phải chứng sợ xã hội nghiêm trọng.

Là một người xã hội sâu sắc, Tống Khanh cuối cùng cũng thu hết can đảm, được sự ủng hộ của cha mẹ hết mực yêu thương mình, cậu đăng ký một chuyến du lịch vòng quanh thế giới bằng du thuyền hạng sang, nhưng anh lại sợ đám đông nên không dám ra ngoài vào ban ngày.

Chỉ dám ba, bốn giờ sáng lén chạy lên boong tàu nhìn ra biển, không may trượt chân xuống biển, không ai phát hiện ra nên chết đuối.

... May thay, cậu không có bị chết đuối, thế nhưng biến thành một giao nhân có đuôi cá xanh biếc!

Người cá nhỏ nước mắt thành hạt châu, rơi vào trong nước không bị ướt.

Mỗi phút trên bản tin xã hội 1919 hoàng kim sẽ nhanh chóng được gửi đến phòng thí nghiệm giải phẫu sau sự việc ồn ào - không! Tổ quốc vĩ đại sẽ không làm chuyện như vậy, mà sẽ đưa cậu đến thủy cung như một loài động vật quý hiếm để mọi người tham quan! !

Nếu là người bình thường, được đãi ngộ như bảo vật quốc gia nhất định sẽ rất vui vẻ, có lẽ địa vị sẽ vượt qua cả quốc bảo, dù sao cậu cũng là nhân ngư hiếm có duy nhất trên đời.

Nhưng Tống Thanh lại không vui, trong lòng chỉ có sợ hãi.

Thủy cung == người, vô số người.

Tên sợ hãi xã hội tử vong tại chỗ, nguyên nhân cái chết: ngạt thở vì sợ hãi.

Biển sâu dưới 10.000 mét, máy dò của bất kỳ quốc gia nào cũng không tới được, Tống Thanh có thể nói là rất an toàn, chỉ cần không bơi vào khu vực biển nông là được.

Nhưng cha mẹ của Tống Khanh vẫn sống trên đất liền, nếu biết đứa con trai xinh đẹp và ngoan ngoãn của họ mất tích, họ sẽ lo lắng như thế nào?

Cho nên Tống Khanh nhất định phải quay về đất liền sinh sống, cũng may giao nhân trong truyền thừa nói cho cậu biết, chỉ cần tìm được giao châu bị mất, cậu có thể quay trở về đất liền.

Giao nhân trong ảo ảnh tiết lộ thông tin giao châu cho cậu biết, nhưng mà lại là thông qua miêu tả nửa đời trước của một người để nói cho cậu chân tướng.

Tống Khanh nhiều lần nhìn rất lâu, một ngày hôn mê ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại, cậu đã trở về đến mười ba năm trước.

Kiếp trước, Tống Khanh ở năm thứ hai đại học tạm nghỉ học rồi cũng không về trường học nữa, sau đó thông qua tự học thi đậu vào trường danh giá ở nước ngoài, sau đó trở thành giáo sư nổi tiếng, chỉ cần đúng hạn nộp luận văn qua bưu điện là nhận được bằng tốt nghiệp.

Lúc đó Bạch Côi cũng nỗ lực lời mời cậu gia nhập nhóm nghiên cứu siêu nhiên, đi đến bản Khất La tìm hiểu chân tướng, bất quá khi đó Tống Khanh mắc chứng tự bế rất nghiêm trọng, căn bản không có khả năng đồng ý với lời mời của Bạch Côi.

Đặc biệt cậu ta còn là đầu sỏ làm bệnh tình cậu trở nặng hơn.

Lần này Bạch Côi cũng giống như kiếp trước mời Tống Khanh, đã khỏi bệnh cũng biết được manh mối giao châu ở núi Đại La Lĩnh, Tống Khanh đồng ý lời mời đi cùng nhóm nghiên cứu.
Bị chèn ép trong bóng tối, mà Tống Khanh cũng không care, nhóm thanh niên kia dù sao cũng không làm gì được cậu, dù sao cậu cũng có tiền.

Người có tiền, căn bản cũng không có sợ chút mưa gió bên ngoài này.

Tống Khanh không biết thế giới bên ngoài đã phát triển như thế nào trong mười ba năm, nhưng cậu biết hai mươi chín năm cuộc đời của một người.

Người kia chính là nhân vật chính trong ảo ảnh của cậu, đồng thời cũng là manh mối giao châu để lại, mà Tống Khanh cũng nhìn thấy nửa đời trước của hắn.

Tống Khanh lọt đằng sau của máy quay, vì Bạch Côi nói chuyện mà bị ống kính hướng vào.
Nhậm Thần rất nhanh rời máy quay đi, hắn thầm mến Bạch Côi, cho nên giận chó đánh mèo lên Tống Khanh, không muốn cho cậu lên hình.

Đột nhiên xuất hiện trên màn hình của phòng phát sóng trực tiếp dày đặc câu hỏi về danh tính của Tống Thanh.

【Tống Thanh là ai? Ca ca dường như chăm sóc anh ta rất tốt. 】

【 má ơi, tôi thấy quái nhân. Áo khoác có mũ trùm màu đen, mũ bóng chày cùng khẩu trang, toàn thân đen sì, đây là muốn đi cướp đi - là xấu đến mức không dám gặp người? 】

【 trăm phần trăm xấu đến không dám gặp người, người bình thường hội mỗi ngày đều bọc mình đen sì đến nỗi ai cũng không thấy như thế ư?】

【 á! Tống Khanh, một kẻ lập dị, thường xuyên nghỉ học, sinh viên năm hai đều không lộ mặt mũi.】

【 kẻ xấu xí nhiều trò nhỉ, hắn còn dám xuất hiện? Nếu tạm nghỉ học một năm, không bằng trực tiếp thôi học, thật không biết xấu hổ. 】

...

【 vị này là ai? Đã làm ta chuyện gì ? 】

【 phổ cập kiến thức: Tống Khanh là anh họ chủ phòng, khoa sinh vật cùng trường đại học, thường xuyên vắng mặt, quanh năm đội mũ lưỡi trai cùng đeo khẩu trang, trùm kín bằng mũ áo khoác đen, bạn học cùng lớp một năm rưỡi không bao nhiêu người nhìn thấy mặt hắn, người gặp quá đều nói xấu đến kinh được. 】

【 quan trọng là chủ phòng rất chăm sóc Tống Khanh, mà Tống Khanh tùy hứng, lạnh lùng, kì lạ đến biến thái, thường trào phúng người khác, rất không hợp mọi người. Hắn còn là tiểu tam nữa. 】

【 Tống Khanh từng cướp bạn gái người khác, cướp bạn trai của blogger, trai gái đều ăn - thật buồn nôn. 】

【 thật là ghê tởm, một tên xấu xa! 】

【 thật phiền phức, không muốn Blogger chăm sóc hắn, cùng với có thể hay không để cho Tống Khanh cút khỏi nhóm nghiên cứu Hiện Tượng Siêu Nhiên đi? 】

【 ha ha, nếu là thật có Miêu cổ, trước hết để cho Tống tiện nhân bên trong có sâu độc chết đi. Đừng hỏi, hỏi chính là bạn trai bị câu dẫn. 】

【 xấu xí... Còn có thể cướp người yêu người khác? Hoàn toàn không phân nam nữ? 】

【ummmm... Tiểu bằng hữu không hiểu càng xấu xí càng thuần thục thủ đoạn câu dẫn người sao. 】

...

Bạch Côi nhìn thấy bình luận có hơn nửa là khiển trách cùng chửi mắng Tống Khanh, ánh mắt sáng lên hai lần, khóe miệng cong lên, làm như không có nhìn thấy bình luận cười xán lạn: "Chúng ta bây giờ vào núi, đường núi chật hẹp gồ ghề, khả năng ảnh hưởng phát sóng trực tiếp hiệu quả, mọi người đừng để ý nha."

【 không ngại, yêu anh [ trái tim ], ca ca. 】

...

Thời điểm rời khỏi ống kính, Trần Hoàn lặng lẽ hỏi: "Bạch Côi, anh họ cậu có thật hay không rất xấu xí?"

Bạch Côi theo bản năng liếc nhìn đi Tống Khanh đi ở phía trước, trong đầu đột nhiên nhớ tới gương mặt nảy nở kia, trong lòng không khỏi tràn lên kinh hãi, lập tức dâng lên cảm giác ghen tỵ và không cam lòng.

Trăng là khác trên trời,còn người là tuyệt sắc giai nhân.

Tống Khanh chính là tuyệt sắc giai nhân, có thể so với trăng trên trời.

Toàn bộ người tỉ lệ cơ thể đều cực hoàn mỹ, mặt cùng thân thể, ý vị cùng thần - âm thanh, hoàn mỹ không gì sánh nổi.

Đó là vẻ đẹp vượt qua cả giới tính, không phân biệt nam nữ, khiến người nhìn thấy chỉ có chấn động cùng si mê.

Bạch Côi là đẹp, mà Tống Khanh lại là hoàn mỹ.

Trời cao yêu chuộng Tống Khanh, không chỉ có cho hắn vẻ ngoài hoàn mĩ, còn ban cho hắn đầu óc thông minh, nếu như không phải tính cách khuyết thiếu, làm gì có chỗ để Bạch Côi hắn có cơi hội để tỏa sáng?"

"Bạch Côi?"

Bạch Côi hoàn hồn, miễn cưỡng nở cười hai tiếng: "Hoàn Tử, đừng nói anh tôi thế có được hay không? Anh ấy không thích người khác bình luận vè tướng mạo anh ấy , nể tình tôi, đừng nói anh ấy."

Trần Hoàn bĩu môi, không thích người khác bình luận về tướng mạo? Còn không phải là rất xấu? !

"Được rồi, nể mặt của cậu, chỉ cần hắn không làm chuyện, tôi coi như hắn không tồn tại."

Một nữ sinh khác tên Diệp Tử cùng một nam sinh khác là Khương Bang dồn dập tỏ thái độ: " vì nể mặt Bạch Côi, chúng ta đồng ý cho hắn tham gia vào nhóm, điều kiện tiên quyết là hắn không được gây chuyện. Nếu không được, đừng trách chúng ta không khách khí."

"Yên tâm, Bạch Côi, chúng tôi đều ở nghe cậu. Thế nên đừng quá lo lắng, Tống Khanh là anh họ cậu, cũng không phải đứa nhỏ, vẫn nên chiếu cố bản thân mình."

Bạch Côi: "Tôi sẽ, cám ơn các cậu."

Tống Khanh đi ở phía trước, không hề than thở, người phía sau thật trắng trợn không kiêng dè, ít nhất chờ cậu đi xa hoặc là nói nhỏ chút, cậu tất cả đều nghe rõ.

Bất quá khả năng cũng là cố ý nói cho cậu nghe đi, Bạch Côi hẳn phải biết, nhưng lại cố ý đả kích Tống Khanh, dù sao lúc này cậu chứng tự bế còn chưa khỏi.

Trước đây cũng từng dùng thủ đoạn nhỏ thông qua đùa giỡn để xa lánh Tống Khanh, làm nặng thêm bệnh tình của cậu.

Thủ đoạn tương tự như thế không biết đã dùng qua bao nhiêu lần, nhưng cậu cũng không ngại khi cậu ta làm thế.

Tài xế: "Quan hệ của các cậu không qua tốt đi?"

"Quan hệ chúng tôi quả thật không tốt."

Đi đại khái khoảng hai giờ, mọi người rốt cục cũng đến cổng lớn trại Khất La, lúc này sắc trời hơi tối, ánh mặt trời treo ở đỉnh núi đỏ hồng, lộ ra một chút.

Tài xế nói: " Đã đến Khất La, nhà trọ cũng đặt trước, trong bản có chút nội quy cần tuân thủ.

Người tộc Miêu Cương cổ còn sống không quá hoan nghênh ở ngoài người tới, càng không thích Vu Thần Tổ bị mạo phạm, các ngươi chú ý một chút."

Bạch Côi đại diện mọi người: "Chúng ta sớm tìm hiểu tập tục của tộc Miêu Cương, đã làm tốt công tác chuẩn bị, sẽ không mạo phạm đến người dân địa phương."

Tài xế: "Đi thôi."

Trại Khất La được xây dựng ở trong núi sâu, xung quanh đều là ngọn núi cao và hiểm trở, phần bằng phẳng của đỉnh núi chính là cái trại lớn.

Những ngôi nhà là những ngôi nhà tre, nứa mọc lên lần lượt, xếp chồng lên nhau rất ngăn nắp, ngôi nhà trong cùng ở lưng chừng núi, xung quanh là màn sương trắng mờ ảo.

Dân làng ngồi xổm trong khoảng đất trống của tòa nhà bằng tre để sàng hạt thóc khô, khi thấy người ngoài, họ đều ngẩng đầu lên rồi cúi đầu thảo luận.

Đứa nhỏ bản địa vây sang đây xem bọn họ, sau đó liền chạy đi.

Trần Hoàn: "Đây chính là trại Khất La cùng trại dân, tuy nói là người còn sống sót của tộc Miêu Cương cổ, bị cô lập khỏi thế giới trong hàng trăm năm, nhưng họ tự cung tự cấp và có làng, có trật tự của riêng mình., nhìn qua giống các làng bình thướng khác không khác biệt, cảm giác không quá như được nuôi dưỡng ở nơi Miêu cổ ."

Bạch Côi: "Nhóm nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên, ngày thứ nhất tìm kiến Miêu cổ, không khác thường."

Sau đó, Nhậm Thần giơ camera phát sóng trực tiếp quay chụp phong cảnh trại Khất La, mãi đến tận chỗ ở mới kết thúc phát sóng trực tiếp.

Nơi ở là một ngôi nhà sàn ba gian bằng tre nứa, tầng một là nơi nuôi gia cầm, tầng hai và tầng ba là nơi ở của người dân.

Tổng cộng năm gian phòng, tài xế ở căn nhà sàn bằng tre ở bên cạnh, Diệp Tử cùng Khương Bang là người yêu , ở chung một gian phòng.

Còn lại bốn gian, mỗi người một gian phòng.

Từng người chọn lựa một gian phòng và cất hành lí, Tống Khanh ở phòng trên tầng ba bên phải, mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy căn nhà bằng tre giữa sườn núi bị mây mù bao phủ.

Đó là nơi tế đàn Vu Thần Tổ của trại Khất La, cũng là chỗ ở hiện nay của nhân vật chính trong ảo ảnh.

Nơi có manh mối về giao châu được chỉ điểm.

Buổi tối hôm đó, chủ nhà trúc mời bọn họ ăn cơm tối kiểu địa phương, có chút đơn sơ, đa số mọi người ăn không quen liền đều trốn.

Tống Khanh không quan trọng việc ăn, vì vậy liền chậm rì cùng chủ nhà ăn cơm, sau đó tán gẫu.
Đương nhiên chủ yếu là bác gái một bên tán gẫu mà cậu chỉ yên tĩnh nghe, thỉnh thoảng ừm hai tiếng coi như đáp lại.

Trước khi chia tay, bác gái nhiệt tình kín đáo đưa cho Tống Khanh một cái túi thơm, cười híp mắt nói rằng: "Bột đuổi côn trùng tự làm, con cầm theo để buổi tối đuổi muỗi."

Tống Khanh tiếp nhận túi thơn: "Cảm ơn dì."

Sau khi vào phòng, đem túi thơm treo ở đầu giường, sau đó cởi mũ trùm cùng khẩu trang, đi xuyên qua ngọn đèn vàng ấm áp, đắm chìm trong ánh trăng trắng bạc, quay đầu lại.

Một vẻ đẹp tuyệt sắc sắc lộng lẫy lặng lẽ nở rộ dưới ánh trăng, không thể diễn tả bằng lời, khiến ánh trăng và các vì sao đều bị lu mờ.

..

Mây đen che khuất mặt trăng, ánh trăng biến mất, bóng tối âm thầm bao phủ núi rừng yên, vài ngôi sao xanh điểm giữa không trung, vài con bướm màu u làm to bằng miệng bát, hiện ra trong suốt bay vào nhà trúc.

Con bướm màu u lam quỷ dị ở bên trong phòng bay quanh chốc lát, lần lượt tiến vào giữa hai lông mày Bạch Côi, Trần Hoàn và những người khác, không ai buông tay họ ngay lập tức và chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng họ không hề hay biết tình huống này.

Một con bướm xanh nhỏ hơn nhiều, có kích thước bằng miệng chén tình cờ bay vào cửa sổ, bay vòng quanh giường một lúc lâu, rồi đậu lên túi chống muỗi.

Nhảy mấy cái, tựa hồ rất đắc ý, lại có chút xem thường bột dược liệu loại thấp.

Con bướm màu u lam đột nhiên lao xuống, rơi vào giữa hai lông mày Tống Khanh, mới vừa chạm vào làn da trắng ngà kia nháy mắt liền hóa thành điểm sáng tản ra tứ phía.

Tống Khanh mở mắt ra, nghi hoặc nhìn xung quanh, không phát hiện dị thường, liền tiếp tục ngủ.
Sau một lúc, con bướm màu u lam to bằng miệng chén bay đến, đồng thời nó cũng phân tán thành những đốm sáng giữa hai lông mày của Tống Thanh.

Điểm sáng được hít vào phổi, Tống Khanh dần chìm vào giấc ngủ.

Trong phòng rất tối, mặt trăng lặng lẽ ló ra, ánh trăng xuyên qua cửa sổ rơi xuống sàn nhà, một chiếc áo màu tím nhạt có hoa văn đặc biệt ngâm trong ánh trăng, sau đó lộ ra cả người.

Quần áo màu tím nhạt và xanh lam nhạt, cổ tay áo, cổ áo, thắt lưng và các góc được trang trí bằng những hoa văn trang trí công phu đặc biệt, thêu bằng chỉ vàng và bạc.

Trang phục cực kỳ lộng lẫy và đặc biệt.

Mái tóc đen dài óng mượt được chải chuốt gọn gàng, thẳng mượt, phần tóc hai bên má được vén ra sau tai và cố định bằng những món đồ trang sức bằng bạc tinh xảo.

Hai tay chắp trước bụng, cố định ở tư thế nhàn nhã tao nhã, ngón út và ngón áp út của cả hai tay đều đeo những chiếc bao móng tay lộng lẫy.

Hắn đi về phía trước, khuôn mặt lộ ra dưới ánh trăng.

Ngũ quan lập thể có chút ngây ngô, làn da trắng nõn, mắt một mí, hẹp dài, kì lạ nhất chính là máu sắc của đồng tử.

Đồng tử so với người bình thường lớn hơn, có màu vàng kim đậm, đáy con ngươi có một điểm màu đỏ đậm, khóe mắt phải có một chút màu đỏ sẫm.

Màu đỏ sẫm lan ra từ một bên gò má lan đến tận trán, nhưng khi nhìn kỹ hơn, hóa ra đó là một hình con bướm lộng lẫy và nguy hiểm.

Đây là một chàng trai bí ẩn mà nguy hiển, hắn xuất hiện ở trong phòng Tống Khanh, đứng ở trước giường nhìn chằm chằm chàng trai ngủ say.

Thiếu niên cúi người, duỗi ra mang móng tay bao tay nhẹ nhàng mơn trớn cái trán Tống Khanh, nhẹ giọng nỉ non: "Thân mến, món đồ chơi mới."

________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Từ: Bây giờ là đồ chơi, ngày sau là lão bà.

20230731

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro