Chương 2: Phôi chủng 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mây vô tri


Tống Thanh giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu liền thấy trời đã sáng, chim sơn ca cùng nhau hót vang, bên ngoài nhà trúc tiếng người huyên náo, trẻ con vui vẻ chạy nhảy, khung cảnh khá náo nhiệt.

"Ha~~"

Tống Thanh ngáp một cái, sau đó ra khỏi giường, tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai rồi đi xuống lầu.

Bác gái đã làm bánh bao nóng hổi và đặt chúng trên bàn bếp, nhưng nhóm người Bạch Côi đã tự mang theo bánh mì nên bọn họ không qua lấy.

Tống Thanh tháo khẩu trang ra, ngồi vào bàn ăn chậm rãi ăn bánh bao, ăn xong hai cái lớn cậu đeo khẩu trang rồi mới từ trong bếp đi ra, vừa gặp bác gái liền khen: "Bánh bao ăn ngon lắm."

Bác gái lập tức cười nói: "Trưa về sẽ nấu canh cá chua cho cậu."

Tống Thanh ánh mắt hơi sáng lên: "Được ạ, cám ơn dì."

Canh cá chua rất ngon, cũng là đặc sản của Miêu trại, canh cá chua do người địa phương nấu nhất định càng ngon!

Rất cảm ơn!

Tuy rằng đường núi gập ghềnh, gặp không ít người qua lại, có cổ trùng cùng cổ thuật đáng sợ nhất, nhưng đồ ăn chưa bao giờ làm cậu thất vọng!

Vui vẻ!

Khương Bang ôm lấy Diệp Tử đi ngang qua nhà bếp, vừa vặn nhìn thấy Tống Khanh đi ra, vốn không ngờ nhưng vẫn là đi đến nói: "Tống Khanh, cậu bây giờ cũng coi như thành viên tạm thời của nhóm nghiên cứu, cậu cũng nên làm công việc như các thành viên khác làm."
Tống Khanh trầm mặc chốc lát, hỏi: "Tôi phải làm công việc gì?"

Diệp Tử vừa định mở miệng, Khương Bang giành trước một bước nói: "Tế đàn! Thu thập tin tức có liên quan đến tế đàn Vu Thần Tổ, căn cứ vào thông tin có được, được biết tế đàn Vu Thần Tổ có quan hệ mật thiết cùng Miêu Cổ, đồng thời cũng có liên quan đến tập tục hàng trăm năm của địa phương."

Tống Khanh gật đầu: "Tôi biết rồi."


Nói xong cậu liền quay người đi xuống dưới lầu.

Diệp Tử ở phía sau lấy cùi chỏ chọc bụng bạn trai Khương Bang: "Anh nói bậy bạ gì vậy? Kẻ chủ mưu vụ 9.26, cô gái Miêu đó đã nét mặt vô cùng sợ hãi khi nhắc đến Vu Thần Tổ cùng tế đàn, còn nói nàng không nên đắc tội, rõ ràng tế đàn cùng Vu Thần Tổ là vật rất nguy hiểm, anh còn bảo Tống Khanh đi, chẳng lẽ để cho hắn đâm đầu vào chỗ chết sao?"

Nhóm nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên bọn họ tuy rằng dốc sức tìm kiếm chân tướng của các sự kiện siêu nhiên, tư liệu đã chuẩn bị kĩ càng từ sớm, việc đầu tiên là loại bỏ những nơi nguy hiểm.

Suy cho cùng, trên đời vốn không tồn tại những điều siêu nhiên hay kỳ quái, tất cả đều có thể được khoa học giải thích rõ ràng, nhưng vẫn tồn tại mối nguy hiểm không lường được.

Bọn họ là tìm kiếm sự kích thích chứ không phải muốn đâm đầu vào chỗ chết.

Khương Bang cười đùa: "Đừng sợ, lo lắng cái gì. Một người bạn của anh nói rằng cô gái Miêu đó trạng thái tinh thần không bình thường và đã được đưa đến bệnh viện tâm thần để điều trị. Lời thú nhận của cô ấy đã bị bác bỏ. Miêu Cổ rất bí ẩn, có lẽ những lời họ nói là thật, nhưng em đã thực sự nhìn thấy nó chưa?"

Diệp Tử: "Chưa thấy."

"Không phải đã kết thúc sao? Lời đồn đại về Miêu cổ đều là giả, cùng lắm là để người dân địa phương bắt cậu ta đi, sau đó chúng ta tốt bụng gọi cảnh sát đến cứu. Yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Em không muốn hay sao? Dạy cho Tống Khanh một bài học trút giận thay Bạch Côi?"

Diệp Tử: "Được rồi, em cũng không thích Tống Khanh, cậu ta thanh danh thật là tệ. Bạch Côi ưu tú như vậy, mà cậu ta lại là anh họ của cậu ấy, lại còn chạy đi làm tiểu tam cả nam nữ không kiêng —— anh sẽ không bị quyến rũ đấy chứ?"

"Bạn học Diệp Tử, em đang nghi ngờ sỉ nhục anh."

"Phốc, làm gì có."

Hai người ôm nhau nói nói nhỏ, dính lấy nhau đi ra ngoài.

Bác gái xách thùng đựng nước từ phòng bếp đi ra, vừa đi vừa dùng ngôn ngữ Miêu cổ nói thầm vài câu, không người nào có thể nghe hiểu.

Tống Khanh gặp tài xế, cùng ông ấy đi đến quảng trường rộng lớn.

Ở một bên quảng trường, Nhậm Thần đang cầm máy quay để quay Bạch Côi và Trần Hoàn, bọn họ đang phát sóng trực tiếp.

Tài xế lắc đầu nói nhỏ câu: "Coi thường... Lấy thần linh làm trò tiêu khiển... Là mạo phạm."

Tống Khanh nghe không rõ, nhưng ý thức được hẳn đây không phải là lời khen.

Đến gần có thể nghe thấy Bạch Côi đang nói:" Hôm nay chúng ta sẽ phỏng vấn truyền thuyết về Vu Thần Tổ và Miêu Cổ. Tôi đã thu thập được một số tài liệu liên quan đến Miêu Cổ. Miêu Cổ phân bố ở Quý Châu, phía nam Vân Nam, tỉnh Tứ Xuyên , Quảng Đông, v.v. Vì tò mò, tôi đã hỏi dân bản địa phương, họ nguyện ý nói cho người ngoài nghe truyền thuyết về Cổ."

"Miêu cổ, vào ngày Tết Đoan Ngọ lấy loài bò sát bỏ vào trong chum, vùi vào trong đất một năm. Một năm sau lấy cổ trong chum ra, rồi dùng máu nuôi chúng. À đúng rồi, chính là ngày mùng 5 tháng 5, vào lúc giữa trưa cực dương mới có thể áp chế vật ô uế và cực độc này."

Trần Hoàn tiếp lời Bạch Côi lại nói: "Trên đây là tư liệu chúng tôi tìm được. Tôi không biết Miêu Cổ ở bản Khất La có giống như Miêu Cổ ở nơi khác hay không."

Bạch Côi: "Trong truyền thuyết của tộc Miêu cổ không có Vu Thần Tổ, theo tìm hiểu, Vu Thần Tổ chỉ là thần linh của bản Khất La, hắn là thần của tộc người Miêu Cương cổ còn sót lại, không đồng nghĩa là xuất hiện trong truyền thuyết của tộc Miêu."

Bạch Côi nhìn thấy Tống Khanh cùng tài xế, hướng Nhậm Thần ra hiệu, sau đó chạy tới chào hỏi: "Tống Khanh, anh cảm thấy thế nào rồi? Còn sợ cùng người khác tiếp xúc không?"

Tống Khanh: "Tàm tạm."

"Em đã thuê một người dân địa phương đến chơi cùng anh." Bạch Côi quay đầu hỏi tài xế: "Chú có tìm được người không?"

Tài xế gật đầu: "Hắn tới rồi, ở phía sau cậu."

Tống Khanh cùng Bạch Côi đều nhìn sang, nhìn thấy thiếu niên chạy trong nắng sớm, sau khi thấy rõ bộ dáng của thiếu niên đều cảm thấy kinh ngạc.

Trần Hoàn lúc này rời khỏi ống kính, cũng đi qua, theo ánh mắt hai người nhìn sang, không khỏi bật thốt lên: "Á! Quỷ xấu xí!"

Thiếu niên dừng lại, đứng ở trước mặt mọi người.

Thiếu niên gầy trơ cả xương, hơi đen, bẩn, quần áo có rất nhiều miếng vá, ống quần rách rách rưới rưới, tóc tai bù xù nhưng không bết, trên mặt lấm lem bùn đất.

Mặt của hắn nhìn còn khá ưa nhìn, nhưng đáng tiếc má phải có vết bớt đỏ to bằng lòng bàn tay, nhìn qua vừa xấu xí còn dữ tợn.

Trần Hoàn bị thiếu niên xấu xí hù doạ , liền vô tình nói ra những câu làm người khác tổn thương.

Thiếu niên do dự nắm chặt ống tay áo, mím môi đứng trước trước mặt bọn họ, khuôn mặt nghiêng nghiêng cố gắng che đi nửa mặt bên phải xấu xí đáng sợ.

Trần Hoàn: "Này là ai?"

Bạch Côi khá khó xử: "Hắn chính là người mà chú thuê đến?"

''Hắn kinh nghiệm phong phú, biết rõ đường núi phức tạp, hơn nữa sức khỏe rất lớn, tuy rằng trên mặt có chút khuyết điểm, nhưng rất dễ sai bảo. Giá thuê hắn cũng hợp lí, 9 ngày chỉ cần 300 tệ."

Tài xế dừng một chút, thay thiếu niên nói tốt: "Đứa nhỏ này cũng không dễ dàng, gia đình hắn còn có người già bị bệnh cần chăm sóc."

Trần Hoàn phẫn nộ: "Bạch Côi, nhưng chúng ta còn phải phát sóng trực tiếp. Hắn đứng trước ống kính sợ là sẽ doạ khán giả, lại nói 9 ngày 300 tệ, tùy tiện thuê người dân dễ nhìn một chút cũng có nhiều người muốn làm."

Trại Khất La dù sao cũng là trại trong núi sâu, vùng núi cực kỳ nghèo khó, ba trăm tệ đã tính khoản tiền lớn.

Tài xế không nói lại, ông chỉ là dựa theo yêu cầu tìm người phù hợp, bọn họ không đồng ý cùng ông cũng không liên quan.

Thiếu niên do dự mở miệng: "Tôi, tôi có thể lấy ít tiền hơn nữa, xin hãy... Tôi cần tiền mua thuốc."

Trần Hoàn phi thường ghét bỏ: "Người xấu đã đành, tiếng còn khó nghe như thế. Hứ."

"Tống Khanh, anh cảm thấy thế nào?" Bạch Côi nói: "Anh đồng ý thì giữ hắn lại, không đồng ý liền đổi người khác."

Nghe vậy, thiếu niên nhìn về phía Tống Khanh, như cầu xin.

Tống Khanh: "Ngươi tên là gì?"

"Từ Tông Chương." Thiếu niên nói: "Tôi tên, Từ Tông Chương."

"! ! !"

Từ Tông Chương? !

Từ Tông Chương ở trong bản Khất La? !

Nhân vật chính trong ảo ảnh - Từ Tông Chương? ! !

Nét mặt bình tĩnh nhưng nội tâm Tống Khanh như có một con khủng long phun lửa nổi khùng bên trong, cậu chẳng thể nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp được Từ Tông Chương!

Làm sao bây giờ? Hơi có chút khẩn trương.

Vu Thần Tổ tương lai, tuy rằng mục đích chính là muốn tới tìm hắn cũng từ trên người hắn tìm được manh mối của giao châu, mà gặp mặt chính thức vẫn khiến cậu đau "bi", dạ dày quặn thắt, hồi hộp đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Rầm.

Tống Khanh nuốt nước miếng, khô khan nói: "Tôi tên Tống Khanh, tôi quyết định thuê cậu, xin chiếu cố nhiều."

Nói như vậy cũng không có vấn đề nhỉ?

Không có vấn đề, rất lễ phép.

Nào ngờ ở trong mắt người khác, thái độ Tống Khanh quá đoan chính lễ phép mới là vấn đề lớn nhất.

Thế nhưng cả khuôn mặt Tống Khanh đều bọc ở mũ trùm cùng khẩu trang, căn bản là không thấy rõ biểu cảm.

Vì thế, người khác có cảm thấy kỳ lạ thì cũng không lần ra được manh mối.

Từ Tông Chương khẽ nhấc khóe môi, nụ cười căng thẳng: "Ừm, sẽ chiếu cố, vô cùng cảm ơn ngài."

Tống Khanh nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt chật vật xấu xí, nhớ lại nhân vật chính trong ảo ảnh nửa đời trước, Từ Tông Chương hai mươi chín tuổi trước kia.

... Khốn khổ, bi thảm, bất hạnh, đáng thương, nghe cũng không đành lòng nghe, nhất định nửa đời trước chính là tập hợp tất cả bi thảm của cuộc đời lên người.

Tông Chương có người cha cặn bã, lừa gạt tình cảm của mẹ hắn là thiên kim nhà giàu, sau đó cố ý gây ra bệnh tâm thần của nàng sau đó cưỡng ép đưa vào bệnh viện tâm thần, lúc đó trong bụng còn có Từ Tông Chương.

Không sai, Từ Tông Chương sinh ra trong bệnh viện tâm thần, trực tiếp bị cha Từ lãng quên.

Mẹ Từ bị bệnh tâm thần, thường xuyên ngược đãi Từ Tông Chương.

Từ Tông Chương lớn lên trong hoàn cảnh không bình thường đến bảy tuổi, nhà mẹ đẻ hắn ép cha Từ trực tiếp đón Từ Tông Chương rời khỏi bệnh viện tâm thần, đồng thời muốn lợi dụng Từ Tông Chương kiếm chác lợi ích của Từ thị.

Để ngăn chặn những rắc rối trong tương lai, cha Từ đã thông qua thủ đoạn không chính đáng liên lạc với vu cổ sư sống ẩn dật trên núi của bản Khất La.

Vu cổ sư tiên đoán Từ Tông Chương là phôi chủng, tương lai nhất định giết cha giết mẹ, dính vô số máu tươi.

Khi Từ Tông Chương sinh nhật bảy tuổi, mẹ hắn ngày đó thắt cổ tự sát, lúc đó hắn còn là một đứa trẻ, đã ở với người mẹ đã khuất của mình trong một căn phòng hẹp một ngày một đêm.

Không ai để ý đứa nhỏ tâm lí đang sợ hãi, bọn họ vội vội vàng vàng định cho hắn tội giết mẹ.

Vu cổ sư đem hắn đến bản Khất La, xuất phát từ tâm lí hổ thẹn nên ông ta có ý dạy dỗ hắn, chỉ là sau đó bị bệnh ngược lại là để đứa nhỏ chăm sóc ông ta.

Mãi đến khi Từ Tông Chương 16 tuổi, bản Khất La bị đội thám hiểm quốc gia phát hiện, nhóm nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên đến rồi mang Từ Tông Chương đi.

Sau đó, đủ loại bất hạnh ập đến trên người thiếu niên, và định mệnh đã đánh thức huyết mạch của thiếu niên, khiến hắn trở thành vị thần duy nhất trên thế giới.

—— Vu Thần Tổ!

Nhưng đây không phải là điềm báo may mắn, mà là điềm báo tai hoạ còn đáng sợ hơn sắp ập xuống.

Máu của Vu Thần Tổ có sức mạnh thần kì, hấp dẫn những kẻ có lòng tham không đáy.

Thiện lương, nhu nhược như Từ Tông Chương, vì tiểu vương tử trong lòng hắn, mặt trời nhỏ mà cam tâm tình nguyện bị vắt kiệt giá trị, cuối cùng quay về với trời đất.

Đúng, không sai.

Tiểu vương tử và mặt trời nhỏ trong lòng Từ Tông Chương chính là Bạch Côi,cho hắn sự tôn trọng, quan tâm cùng ấm áp, dẫn hắn rời khỏi bản Khất La cũng soi sáng sinh mệnh hoang vu của hắn, bạch nguyệt quang chính là trưởng nhóm của nhóm nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên - Bạch Côi!

... Ánh mắt hơi kém, vận mệnh đúng là rất bi thảm, quan trọng nhất là tính cách thực sự quá nhu nhược.

Sau khi biết chân tướng lại lựa chọn tha thứ cho cha Từ, hơn nữa còn chưa bao giờ giết người, thật hổ thẹn với tiên đoán là phôi chủng.

Thật giời ạ không chịu được!

Bị tiên đoán giết cha giết mẹ, tay nhuốm máu tanh cả cuộc đời, không chỉ có không hại người, trái lại hắn còn cứu vô số người.

Tống Khanh đồng tình nhìn về phía thiếu niên trước mắt hồn nhiên không biết tương lai bi thảm của mình.

Khi xui xẻo bắt đầu, mọi người đều kỳ thị cậu thiếu niên xấu xí, nhưng Bạch Côi đối xử bình đẳng với hắn, đã cho Từ Tông Chương hai chiếc kẹo sữa.

Đây là hơi ấm đầu tiên mà thiếu niên có được.

Trong chín ngày này, Từ Tông Chương rơi xuống hố trên núi, ban đêm trời mưa to, nước mưa đầy hố, hắn đã ngâm mình trong hố một ngày một đêm.

Bạch Côi dẫn mọi người đi tìm hắn ta, cứu cậu thanh niên đang hấp hối và sốt cao đưa cậu đến bệnh viện.

Đây là lần thứ hai thiếu niên nhận được sự tấm áp, đến từ cùng một người.

Từ Tông Chương xuất viện, vu cổ sư nuôi dưỡng hắn qua đời, Bạch Côi dẫn hắn trở lại thành phố cũng tìm cho hắn công việc đơn giản là đóng vai con gấu.

Trở lại với cuộc sống người bình thường lần nữa, Bạch Côi đã trở thành ánh sáng không thể phai mờ trong lòng thiếu niên, mặt trời nhỏ, tiểu vương tử của hắn.

Đáng tiếc Bạch Côi không yêu hắn.

Trần Hoàn quái gở: "Một không nhìn ra người, một không thể gặp người, các ngươi rất phù hợp, nếu không hoà hợp được thì ít đi hại người khác."

Bạch Côi: "Hoàn Tử, đừng nói như vậy. Xin lỗi, anh Tống Khanh, đừng trách Hoàn Tử."

"Tôi không trách cô ta, thế nhưng nói lung tung thì phải chịu trách nhiệm." Tống Khanh quay đầu nhìn về phía Trần Hoàn, nói: "Cô là sinh viên sinh viên đại học trưởng thành mà lại khinh miệt đứa trẻ vị thành niên, không biết nên nói cô ý thức pháp luật hay đạo đức kém nữa."

"Cậu có tư cách nói đạo đức người khác ? !" Trần Hoàn tức giận nói.

Tống Khanh: "Tôi không có lấy vẻ ngoài đi sỉ nhục trẻ vị thành niên."

"Tôi ——" Trần Hoàn nghẹn lại, nói không nên lời.

Bạch Côi can ngăn, sau đó móc ra hai viên kẹo sữa đưa cho Từ Tông Chương: "Cho cậu, hi vọng đừng để ý Tống Khanh với Hoàn Tử, bọn họ cũng vô tâm, không phải cố ý."

Tống Khanh liếc mắt Bạch Côi, hướng đi của vận mệnh sẽ không thay đổi, thế nhưng lại còn không quên cho hắn sáng mắt

Thật lợi hại, em họ .

Từ Tông Chương do dự không thôi, lắc đầu liên tục, dùng tiếng Hán bập bẹ nói: "Không, không cần, tôi không ngại, thật sự, không ngại."

Bạch Côi nở nụ cười xán lạn xinh đẹp: "Vậy coi như là làm quà ra mắt, tôi đưa cho cậu quà ra mắt có được hay không?"

Từ Tông Chương mờ mịt luống cuống, nghiễm nhiên là dáng vẻ đáng thương không quyết định được.

Tống Khanh nhất thời mềm lòng, thấp giọng nói: "Nhận đi."

Đây là số mệnh của cậu, chàng trai.

Cậu chống lại cũng không được, cho dù tương lai có tăm tối, nhưng là chỉ cần kiên quyết nắm lấy ánh sáng, dù cho thương tích khắp người cũng sẽ là con dao sắc nhọn được dấu dưới vực sâu.

Bản năng con người là đuổi theo ánh sáng, mà số phận sai khiến không nào người có thể ngăn cản.

Tôi thông cảm với cậu, mà tôi không cứu được cậu.

..

Trong gương · sự thật.

Cậu bé đã sống trong một thế giới đầy dã thú trong suốt bảy năm khi còn nhỏ, chúng khoác lên lớp da người, nhưng bên trong là những con thú hung ác với vô số dục vọng xấu xa.

Người mẹ điên cũng là thú đội lốt người, đắm chìm trong dục vọng, cuối cùng lựa chọn cái chết, vốn dĩ bà muốn mang theo đứa con vô tội.

Nhưng đứa trẻ có vết bớt xấu xí trên má lại vô cảm nói với nàng: "Nếu mẹ mang con theo, ông ta sẽ không bao giờ thích mẹ nữa".

Nghe vậy, mẹ hắn như tỉnh ngộ, lập tức vứt bỏ đứa con chạy về phía người tình vô tâm kia.

Đứa nhỏ cùng thi thể người mẹ trong cùng một phòng, một ngày một đêm, hắn không cảm thấy đáng thương, chỉ thoáng có hơi chút thất vọng.

Nhìn xem, không ai muốn hắn. Nữ nhân treo cổ tự tử trước mặt, thà chọn người đàn ông nhẫn tâm phản bội kia cũng không cần đứa con mình sinh ra.

Đứa nhỏ được cứu ra nhìn ánh trăng thì thầm: "Ngươi là phôi chủng không ai muốn."

Các bác sĩ và y tá trong bệnh viện tâm thần bắt đầu sợ hắn, vì họ cho rằng hắn không có thương tâm hay khổ sở!

Khó mà tin nổi!

Mẹ của hắn chết rồi, hắn cư nhiên không khóc? !

Hắn chỉ mới bảy tuổi, bảy tuổi liền ở cùng thi thể cả ngày, tâm lý cũng không sụp đổ.

Là tên biến thái, giống như mẹ hắn ta.

Phải, thằng nhóc đó là một tên biến thái.

Hẳn là tên biến thái đi, cùng mẹ của hắn giống như nhau.

Bảy tuổi, đông chí.

Nam nhân kia vội vã đến gặp hắn một lần, sau đó ghét bỏ mà ném hắn cho vu cổ sư, ông ta nói: "Đứa bé kia với mẹ nó giống nhau, tinh thần căn bản không bình thường."

"Hắn hại chết mẹ của hắn, tương lai cũng sẽ hại chết tôi."

"Hắn là phôi chủng."

"Ngươi mang đi hắn, đừng cho hắn quay về."

Vu cổ sư cao cao tại thượng nhìn xuống hắn, mang theo khí tức mục nát nói: "Ngươi là một phôi chủng đáng thương, đi thôi. Ta sẽ chăm sóc ngươi."

Bảy tuổi đến mười một tuổi, thời gian năm năm, hắn như một đứa nhỏ bình thường sinh sống trên núi.

Những đứa trẻ trong bản Khất La không thích hắn, kháng cự đến gần hắn, hắn không thích những sinh mệnh yếu ớt này, nhưng hắn rất hài lòng với cuộc sống yên bình này.

Con thú dữ trong lòng thiếu niên đã bình tĩnh lại và từ từ chìm vào giấc ngủ sâu, hắn cảm thấy như thể mình đã trở thành một người bình thường và có thể sống một cuộc sống bình thường.

Khi hắn 11 tuổi, vu cổ sư mang đến cặp và sách vở, nói cho hắn biết hắn có thể học chữ đọc sách.

Lần đầu tiên, nội tâm lạnh lẽo lần đầu nở hoa, với sự xuất hiện của một cuộc sống bình thường, hắn sẽ trở thành một người bình thường và hòa nhập vào xã hội bình thường sinh lão bệnh tử.

Thế nhưng ăn xong mì trường thọ, tỉnh lại sau khi ngủ một giấc, thiếu niên tứ chi bị trói lại, bị giam cầm trong cái chum to, thật giống như con lợn người thời cổ đại.

Hắn bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành vật cung cấp máu, cổ trùng cùng rắn độc tùy ý ném vào trong đó, luyện hóa thành cổ vương cường đại cho vu cổ sư sử dụng.

Vu cổ sư áy náy nói: "Ta phát hiện máu của ngươi có thể giải trừ tà thuật, kéo dài tuổi thọ của vu cổ sư chúng ta. Ngươi là một phôi chủng, nên làm việc thiện để trả nợ ác sau này. "

"Ngươi sinh ra đã có tội, chúng ta đang giúp ngươi chuộc tội." Bọn họ nói.

Ngày đó là đông chí, thiếu niên mười một tuổi.

Cho nên, căn bản là không có ai yêu thích hắn cả, không có người muốn hắn, thậm chí cả thế giới đều bài xích sự ra đời của hắn, vận mệnh không chút do dự đối xử tệ bạc với hắn.

Cho hắn hi vọng, rồi tự tay phá vỡ chúng, đem hắn đẩy sâu hơn vào trong tuyệt vọng, nói cho hắn biết: "Ngươi từ nhỏ có tội, ngươi trời sinh là phôi chủng, ngươi làm sao có thể hạnh phúc vui sướng?"

Thiếu niên nghĩ thầm, hắn không có đòi hỏi hạnh phúc cao xa, chỉ là muốn trở thành một người bình thường.

Sau đó hắn cũng nghĩ thông suốt.

A.

Nếu đã là phôi chủng, tại sao phải ép buộc chính mình?

Nếu dốc hết sức lực nhận lại kết quả chỉ có thể rơi càng sâu trong vực sâu, tại sao còn muốn giãy dụa?

Nếu ánh sáng không thuộc về mình, ghét bỏ chính mình, tại sao ——

Không thể phá vỡ nó? ! !

Mười lăm tuổi, đông chí.

Thiếu niên từ trong chum đi ra, nở nụ cười ấm áp, móc trái tim của vu cổ sư bản Khất La ra, thả một con trùng vào bên trong.

Đông chí là sinh nhật của hắn.
______________
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Từ, từ trong ra ngoài đều đen, thế nhưng chưa hoàn toàn vỡ nát, mức độ cao nhất độ hẳn là tan vỡ, hihi.

PS: Khanh Khanh nhìn thấy nửa đời trước của lão Từ đã chỉnh sửa qua, chỉ nhìn thấy thảm, không thấy hắc hóa.



20232211

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro