Chương 3: phôi chủng 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Tông Chương nghe Tống Khanh nói, nhận hai viên kẹo sữa của Bạch Côi đưa, nở nụ cười ấm áp ngoài mong đợi.

"Cảm ơn."

Bạch Côi cười lại rạng rỡ: "Không cần cảm ơn." Cậu ta nói với Tống Khanh: "Tống Khanh, anh có muốn phát sóng trực tiếp với bọn em không? Nói không chừng lại có ích với anh."

Tống Khanh lắc đầu: "Không cần."

Chứng tự bế khỏi hẳn, thế nhưng chứng sợ xã hội vẫn như hình với bóng, cho nên trước ống kính phát sóng trực tiếp vẫn là thôi đi.

Huống chi cậu chỉ cần vừa đứng trước ống kính, hết thảy mọi người trên mạng đều sẽ điên cuồng mắng cậu chiếm vị trí trung tâm của Bạch Côi, cho dù cậu không muốn đoạt vị trí trung tâm, thì Bạch Côi cũng sẽ cố ý đem hắn đẩy ra xa.

Hắn chắc chắn Tống Khanh không dám lấy khẩu trang cùng mũ trùm xuống, bởi vì đã từng bị quấy rầy một cách điên cuồng.

Bạch Côi tỏ vẻ tiếc nuối: " Thôi được, vậy anh liền cùng hắn đi chơi. Em cùng Hoàn Tử tạm thời không đi cùng anh được, có việc nhớ gọi em, em không muốn bị bác trai cùng bác gái trách phạt đâu."

Hắn nói chuyện mang ngữ khí cười , nghe vào trong tai Trần Hoàn lại là cha mẹ Tống Khanh ép buộc Bạch Côi chăm sóc hắn, vì bố mẹ Bạch Côi làm việc trong công ty của bố mẹ Tống Khanh.

Hứ, dùng quyền thế ép người là cách tốt nhất gây ra sự phẫn nộ của dư luận không phải sao?

Trần Hoàn trừng mắt với Tống Khanh, suy nghĩ một chút, trong đầu nảy ta một ý tưởng, cô đi theo phía sau Bạch Côi đến trước máy quay phát sóng trực tiếp.

Sau đó không lâu, Diệp Tử cùng Khương Bang đi tới với bọn hắn tụ họp.

Tài xế kiêm nhiệm hướng dẫn viên du lịch ở phía trước dẫn đường, thuận tiện giải đáp thắc mắc của nhóm Bạch Côi.

Tống Khanh chậm rãi đi dạo, tiện thể tán gẫu: "Cậu ăn cơm chưa?"

Từ Tông Chương ngượng ngùng cười cười: "Vẫn chưa."

"Như vậy đi." Tống Khanh quay trở về nhà trúc, cách không xa, mấy phút liền tới ."Cậu ở dưới lầu chờ tôi."

"Được."

Từ Tông Chương ý cười dịu dàng, nhìn theo bóng lưng Tống Khanh đi lên nhà trúc, sau đó đem kẹo sữa Bạch Côi đưa cho hắn ném vào thùng nước vo gạo, giấy gói kẹo ném vào rãnh nước.

Tống Khanh cầm lấy hai cái bánh bao cùng một chai sữa chua nhỏ, nhét vào tay thiếu niên gầy yếu nói: "Ăn hết đi."

Từ Tông Chương tay chân luống cuống: "Không được... Tôi không thể lấy."

"Cậu năm may bao nhiêu tuổi?" Tống Khanh hỏi.

"16."

" Lúc tôi 16 tuổi đã cao gần 1 mét bảy, cậu 16 còn không cao bằng thằng nhóc 12 tuổi." Tống Khanh dùng tay đo đo: "Cậu xem chiều cao của cậu, mới đến ngực tôi."

"Vừa gầy vừa lùn, da dẻ vừa đen, sao lại còn không ăn sáng? Thanh niên, không có vẻ ngoài tuấn tú là không theo đuổi được người trong lòng đâu."

Nếu Từ Tông Chương không bị suy dinh dưỡng, và có chiều cao 1 mét tám cùng với cơ bụng và ngoại hình hơi khá, liệu cậu ta có thể theo đuổi được Bạch Côi không?

Con người đều là động vật nhìn bằng mắt mà.

Tống Khanh liếc mắt Từ Tông Chương, nghĩ thầm: Thiếu niên, anh chỉ giúp chú được tới đây, còn lại con đường nghịch tập chính mình cố gắng thôi.

Cậu đem bánh bao cùng sữa chua đều nhét trong tay Từ Tông Chương, căn dặn hắn ăn đi: "Bổ sung dinh nhiều chút, tranh thủ sang năm cao bằng tôi nhé."

Từ Tông Chương nghiêng đầu, nhẹ giọng dò hỏi: "Ngài cao bao nhiêu? Một mét tám?"

Tống Khanh mặt không biến sắc: "181."

Mọi người đều biết, phàm là chiều cao là số chẵn hoặc nhiều hơn một hai centimet, vậy nhất định phải trừ đi 5 cm.

Chiều cao thực tế của Tống Khanh là 178, chắc chắn sẽ không bao giờ cao thêm được, trước đây cậu đã uống rất nhiều thuốc nên chiều cao có khả năng bị ảnh hưởng bởi điều này.

Từ Tông Chương giật nhẹ khóe môi, lộ ra nụ cười ngoan ngoãn ấm áp: "Tôi nhất định ăn cơm thật ngon, hơn nữa còn phải cao hơn ngài."

Này không cần thiết đâu chàng trai.

Tống Khanh đi về hướng tế đàn của Vu Thần Tổ, vừa đi vừa hỏi: "Từ Tông Chương? Tông Chương? Đều có nghĩa là ngọc."

Từ Tông Chương lần lượt cắn từng miếng bánh bao, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tần suất nhai của hắn giống hệt nhau cũng như độ lớn của mỗi lần cắn, máy móc cứng nhắc, có chút quỷ dị.

"Tôi chưa từng đọc sách, không biết chữ."

"Tông Chương đôi ngọc, thiếu niên phỉ phỉ, như thiết như ta." Tống Khanh nói cho hắn biết: "Từ Tông Chương là tên rất hay."

Từ Tông Chương ngạc nhiên mừng rỡ: "Thật? !"

"Ừm!" Tống Khanh khẳng định: "Tông, Chương đều là nhạc khí bằng ngọc thời cổ đại, đại biểu lễ nhạc, hàm chứa vận khí, danh lợi cùng phúc khí. Tông Chương rất hay, còn cậu cũng rất tốt.

Tuy nói thiếu niên thánh mẫu phải nhường hắn không có cách nào gật bừa, mà không phải không thừa nhận hắn thiện lương cùng tấm lòng son đáng quý.

Từ Tông Chương nhìn bóng lưng Tống Khanh, mặt không cảm xúc, âm thanh lại tràn ngập vui vẻ thuần tuý đáp lại: "Thật tốt quá!"

Rốt cục có người đối với hắn nói: Từ Tông Chương rất tốt, tên cũng giống như người.

... Phải không?

----Giả tạo!!

..

Trần Hoàn mở một bài đăng trên diễn đàn X, sau khi suy nghĩ một lúc, cô ta bắt đầu nặc danh tiết lộ tin tức: Một sinh viên xấu xí nghiện ngập đang là sinh viên năm cuối khoa Sinh học của Đại học S. Cô ta nghe thấy ai đó hét lên: "Hoàn Tử, đến lượt cậu trổ tài."

"Đợi lát nữa, tôi đến liền."

Không có tiết lộ thêm, không có người quan tâm, bài viết nặc danh nhanh chóng chìm xuống đáy, Trần Hoàn cũng không lo lắng, cô còn rất nhiều tin tức cần từ từ tiết lộ, cảm thấy mình có thể dạy dỗ Tống Khanh một bài học.

Diệp Tử chạy tới, vừa vặn nhìn thấy màn hình điện thoại Trần Hoàn, nhíu mày lộ nụ cười ác ý: "Được nha Trần Hoàn tử, đăng bài nặc danh cũng không gọi tớ—— bôi đen Tống Khanh? Hắc! Cậu không biết  tôi ở đại học S có danh hiệu nữ vương bát quái ư?"

Trần Hoàn bỗng nhiên tỉnh ngộ: "666, là tớ có mắt không nhìn thấy núi thái sơn.  Số liệu... Nhiều không?"

"Có thể đem nó đủ để lọt vào top 10 bài viết hot đủ không?

"Đủ!"

Trần Hoàn lập tức đem điện thoại di động đưa cho Diệp Tử: "Cậu từ từ chỉnh sửa, tôi trước đi phát sóng trực tiếp."

Diệp Tử giơ ngón tay cái lên biểu thị không thành vấn đề, lập tức câu lên khóe môi bắt đầu chỉnh sửa , lợi dụng kiến thức truyền thông chuyên nghiệp của chính mình, thêm mắm dặm muối một cách thích hợp, đắp nặn ra một nam trà xanh tâm cơ một chân đạp hai thuyền, còn không dám gặp người giả vờ thần bí.

Cô đã sớm muốn dạy dỗ Tống Khanh, không chỉ là giúp Bạch Côi xả giận, cũng bởi vì bạn trai của bạn thân cô nàng bị Tống Khanh cướp đi, hại bạn cô khổ sở một thời gian.

Về phần Tống Khanh căn bản không có cùng bạn trai của bạn thân ở cùng một chỗ, hơn nữa còn là bạn trai bạn thân đơn phương thay lòng đổi dạ, theo đuổi, vậy thì như thế nào?

Sự thật nằm ở chỗ ai có tiếng nói là mạnh mẽ hơn.

..

Tống Khanh cùng Từ Tông Chương đi đến giữa sườn núi, nhìn thấy giữa sườn núi có một khoảng to đất trống, dọc theo đất trống đi về phía trước, nhìn thấy đầu tiên chính là miếu thờ nguy nga sau chiếc cổng núi hùng vĩ.

Miếu thờ chiếm diện tích khá rộng rãi, phần sau khảm trong vách núi, được chia thành sảnh trung tâm, sảnh bên trái và bên phải, tòa nhà tráng lệ và nguy nga, mang nét văn hoá độc đáo đặc trưng của người Miêu cổ.

Cửa lớn miếu thờ cách khoảng đất trống trước mặt chừng 5 mét, trước của là lư hương bằng bạc cao chừng nửa mét.

Bên cạnh lư hương chính là bọn Bạch Côi đang livestream, tài xế đứng ở cửa miếu thờ hút thuốc, lão cách Bạch Côi và những người khác rất xa, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, vẻ mặt không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng tư thế hơi kỳ lạ, còng lưng như đang kính nể thứ gì.

Bạch Côi: "Chiếc lư hương phía sau của tôi nên được làm hoàn toàn bằng bạc, nhưng nhiều sản phẩm bằng bạc rất dễ bị oxy hóa và làm giảm độ tinh khiết của nó, đốt cháy cũng sẽ làm cho nó trở nên đen. Nhưng chiếc lư hương phía sau của tôi vẫn sáng và trắng. Tôi nghĩ nó là một sản phẩm thủ công mĩ nghệ."

Camera phát sóng trực tiếp nhắm ngay lư hương quay chụp, hoàn toàn được camera ghi lại toàn bộ.

【 thật là đẹp! 】

【 không biết là hàng đồ thủ công bao nhiêu năm trước. 】

【 chế tác cái này lư hương chắc phải tiêu hao không ít tiền đi, trại Khất La ở chỗ nào có nhiều tiền đến vậy? Bọn họ hoàn toàn tách biệt với thế giới mấy trăm năm mà. 】

【 mò đoán trong núi có mỏ bạc. 】

...

【 chủ nhà, miếu thờ phía sau cậu cung phụng vị thần nào? 】

Bạch Côi: " Ngôi đền phía sau lư hương là một ngôi đền địa phương, dành riêng cho vị thần của những người tộc Miêu Cương còn sống sót —— Vu Thần Tổ."

【 Vu Thần Tổ? Chưa từng nghe tới. 】

【 tôi nghiên cứu qua thần thoại lịch sử Hoa quốc, đại khái mỗi dân tộc thiểu số đều tự thành hệ thống truyền thuyết dân gian của mình, nhưng chưa từng nghe tới Vu Thần Tổ. 】

【 quả nhiên, vẫn còn rất nhiều nét văn hoá mà chúng ta chưa khám phá hết của tộc Miêu Cương cổ thần bí. 】

Bạch Côi: "Hoàn Tử tỷ tỷ của nhóm nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên của chúng tôi sớm nghiên cứu, đặc biệt là phỏng vấn vị giáo sư già nửa năm trước đã đến trại Khất La để thu thập các nghiên cứu có giá trị, vì vậy hãy để cô ấy giải thích."

"Xin chào mọi người !" Trần Hoàn hướng mọi người trên màn hình chào hỏi, lập tức nói: "Đồ đằng của Miêu tộc chính là hồ điệp , tộc Miêu Cương cổ đồ đằng không ngoại lệ cũng là hồ điệp."

" Trong truyền thuyết của Miêu tộc, hồ điệp ra đời  cùng thần linh của con người, mà trại Khất La ... Hoặc là nói tộc Miêu Cương cổ trong truyền thuyết, Vu Thần Tổ là thần linh duy nhất của trời đất, hắn sử dụng hồ điệp."

"Hay đơn giản giải thích, Vu Thần Tổ kiểm soát vạn vật, hắn là chủ nhân của vạn vật."

Bạch Côi tiếp tục Trần Hoàn: "Hiện tại, chúng tôi sắp sửa vào bên trong miếu xem tượng thần Vu Thần Tổ."

Bọn họ nói xong cũng đi về phía cửa miếu, vừa đi vừa phổ cập khoa học ý nghĩa của một ít đồ đằng, sau đó bước vào bên trong gian điện giữa.

Gian giữa không ngờ lại trống rỗng, chỉ có hai chiếc bàn Bát tiên ghép lại với nhau, trên bàn không đặt vật phẩm nào, phía sau bàn là pho tượng thần của Vu Thần Tổ.

Tượng thần màu đen, cao chừng hai mét, đạp trên lưng con hồ điệp khổng lồ, hai tay đặt trước bụng, trên vai có hai con rắn nhỏ quấn lấy.

Thoạt nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng càng nhìn càng thấy kì lạ.

Tài xế nói: "Tiến vào điện thấy Vu Thần Tổ trước tiên hãy dập đầu quỳ lạy, không nên nhìn gian điện hai bên, thận trọng từ lời nói đến việc làm."

Hắn trước ngưỡng cửa quỳ xuống rập đầu lạy, sau đó đứng lên.

Bạch Côi đứng ở bên trong điện, cùng những người khác liếc mắt nhìn nhau, mấy người đều lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, bọn họ coi Miêu cổ cùng Vu Thần Tổ là mê tín phong kiến, cũng không có ý định phải quỳ lạy rập đầu.

Bạch Côi trước camera nhỏ giọng nói: "Mọi người đối với văn hóa tín ngưỡng của người khác nên tôn trọng một chút, bất quá vẫn là đừng quá mê tín cổ hủ."

【 Ha ha ha ha... Ca ca thật đáng yêu. 】

【 Thông phủ nhận tại chỗ tín ngưỡng của trại dân,  khen ngợi chủ nhà. 】

【 Thần nhan a! Ca ca thật sự không cân nhắc xuất đạo sao? 】

...

【 Thà tin là có, sự kiện 26-9 tôi có mặt ở hiện trường, hiện trường thật sự rất quỷ dị. Nói chung, chủ nhà cẩn thận. 】

Nhìn thấy màn hình có đạn mạc liên quan đến việc xuất đạo, ánh mắt Bạch Côi chợt loé, hắn đương nhiên phải xuất đạo, nhưng bây giờ danh tiếng còn chưa đủ.

Năm nay đã là năm 3, sang năm chính là năm 4, nhất định phải trở thành lưu lượng mới ra mắt không ai thay thế được, đột ngột xuất hiện mới có thể để lại tiếng vang lớn, tồn tại một cách lâu dài.

Tống Khanh đứng ở cửa miếu thờ , chưa đi vào dĩ nhiên là không có rập đầu lạy, cậu nhìn tượng thờ sau đó ở trong lòng so sánh với thiếu niên bên cạnh, so sánh dáng vẻ của thiếu niên.

Cuối cùng rút ra kết luận, thì ra là không chỉ con người mới lừa gạt người khác, mà thần cũng thế.

Từ Tông Chương nào có cao hai mét? !

Hắn vốn là một chú lùn!

Có vẻ như sau đó lớn lên cũng không cao thêm chút nào, hẳn là khi còn bé dinh dưỡng không đầy đủ dẫn đến khi trưởng thành không cao lên.

... Đáng thương, nam nhân cao không quá một mét tám, nói chuyện yêu đương đều là thai trung thai.

Thai trung thai: Lốp xe dự phòng của lốp xe dự phòng.

Tống Khanh: "Cố gắng cao lên."

Từ Tông Chương cười đáp lại.

Lỏng xoảng.

Thiền Điện bên trái bỗng truyền đến động lớn, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tất cả mọi người cả camera đều nhìn Thiền Điện bên trái đóng chặt cửa.

Tống Khanh: "Bên trong có người?"

Không đúng, người dân trại Khất La rất kính nể Vu Thần Tổ cùng vu cổ sư, bọn họ cho là chưa được sự đồng ý hoặc không phải ngày cúng tế lễ thì một mình tự tiện xông vào miếu thờ sẽ phải chịu trừng phạt.

Vu Thần Tổ có lẽ không trừng phạt, nhưng vu cổ sư lạnh lùng tàn ác nhất định sẽ!

Bên trong Thiên Điện có động tĩnh, khả năng có người đang gặp nguy hiểm bên trong.

Bạch Côi: "Động tĩnh quá lớn, không giống âm thanh động vật gây ra, hẳn là người. Chúng ta vào xem xem, máy quay đi cùng."

Trần Hoàn: "Người Miêu Cương cổ đối với thần linh cùng miếu thờ rất kính sợ, nếu là có người tự tiện xông vào miếu thờ có thể sẽ bị dùng hình phạt riêng. Nói không chắc đẩy cửa ra chúng ta lại nhìn thấy bên trong người trúng cổ ngã trên mặt đất... Ha ha, chỉ đùa một chút, hoá giải bầu không khí."

【 Hoàn Tử tỷ tỷ cũng thật đáng yêu. 】

【 Nếu thật là có trùng trong người thì tốt rồi, để cho tôi mở mang tầm mắt. 】

【 Thật là đáng sợ! Người trúng cổ sẽ chết rất thảm, bloger chớ nói bậy bạ. 】

【 Chuyện Miêu cổ chỉ đơn thuần là chuyện vớ vẩn, không được mê tín có được hay không? 】

【 Không nói, lại có người trong chương trình khoa học nổi tiếng của nhóm nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên nói chuyện mê tín. [ khinh thường ][ khinh thường ] 】

Bạch Côi: "Được rồi, bây giờ vào —— "

Nói còn chưa dứt lời, Tống Khanh giành trước một bước đẩy cửa Thiền Điện ra chạy vào.

Bạch Côi khuôn mặt tươi cười sượng trân: "Tống Khanh?"

Đạn mạc dừng một lát, lập tức điên cuồng hiện lên.

[Đệt! Là Tống Khanh? Hắn chạy nhanh như vậy là muốn cướp ống kính của Bạch Côi? 】

【 Buồn nôn, thật không biết xấu hổ. 】

【 Tống Khanh là người nào? 】

【 Anh họ. 】

【 Ca ca chú ý một chút, chớ đừng để bị cướp ống kính. 】

...

"Không có chuyện gì, đấy là anh họ tôi, có thể có chút gấp nhưng bản tính không xấu. Anh ấy bình thường đối với tôi... Rất tốt."

Bạch Côi cười cười, nói đến Tống Khanh đối với hắn lúc tốt, vẻ mặt không tự nhiên.

Mọi người trên mạng đều có hoả nhãn kim tinh, càng thêm giận chó đánh mèo Tống Khanh.

Ống kính theo Bạch Côi cùng Trần Hoàn di chuển, nhanh chóng chạy vào Thiền Điện bên trong, vào đầu tiên vỗ lưng Tống Khanh, Nhậm Thần nhanh chóng thay đổi.

Màn hình điên cuồng xoát người quay phim làm rất khá, người trên livestream không rời mắt.

Bạch Côi đến gần: "Tống Khanh, anh thấy cái gì vậy?"

"Báo cảnh sát đi."

Bạch Côi: "Cái gì?"

Tống Khanh quay đầu lại, lướt qua hắn nhìn về phía Từ Tông Chương đang Ngược sáng trước cửa Thiền Điện, nói: "Phát hiện thi thể, lập tức báo cảnh sát."

"! ! !"

Bạch Côi kinh sợ gọi: "Diệp Tử, báo cảnh sát! Trần Hoàn lại đây, máy quay lại đây, chú ý đừng phá hoại hiện trường."

Đạn mạc điên cuồng chạy lên.

【 ĐM! Là thật? 】

【 Mẹ nha! Quả nhiên xem nhóm nghiên cứu sự kiện siêu nhiên phát sóng trực tiếp chính là rất kích thích! 】

【 Lần trước phát hiện thi thể là lúc nào? Hai năm trước ở căn phòng vùng ngoại ô phòng của nữ sát nhân, là sự kiện náo động toàn quốc. 】

【  A a a a ta vừa sợ lại muốn nhìn, kích thích quá đi! 】

【 Lần đầu tới, người mới, đơn thuần hỏi một câu, phát sóng trực tiếp này kích thích như vậy sao sao? Không phải diễn đấy chứ. 】

【 Lão già, chịu trách nhiệm cho lời nói của ngươi, là thật! Không dối trên lừa dưới! 】

【 Nhanh chóng báo cảnh sát đi! ! 】

【666, không biết có liên quan đến Miêu Cổ hay không? 】

【 Nha, thời điểm như thế này không được lan truyền mê tín dị đoan có được hay không?... Nhưng mà có ý nghĩ là quan hệ với Miêu Cổ, tôi khẳng định còn điều tra tiếp. 】

...

【 Người chết an giấc, chờ cảnh sát đến đây đi. 】

Cùng lúc đó, phát sóng trược tiếp của nhóm nghiên cứu các hiện tượng siêu nhiên nhảy lên top 1, người xem đến mười vạn. 

Các bài viết thảo luận đã xuất hiện trên các nền tảng xã hội có lượng truy cập cao như X Ya, Weibo, Douban, v.v., nhưng hiện tại, mức độ phổ biến chưa cao và chúng chỉ mới được tạo ra.

Tống Khanh có chút hoảng sợ, cậu không thấy rõ biểu tình ngược sáng của Từ Tông Chương, rời khỏi Thiền Điện đem chuyện thi thể nói cho hắn biết.

Nhưng nghe thiếu niên nói: "Vu Thần Tổ nổi giận? !"

Ngay sau đó, hắn dùng ngôn ngữ miêu cổ niệm tụng một cách khó khăn thơ ca Miêu Cương cổ, bài thơ ca nội dung ca tụng Vu Thần Tổ, an ủi vong linh người chết.

Thiếu niên chân thành chúc phúc: "Tảo vãn bình an, đông tà chớ xâm."

..

Ảnh gương · sự thật.

Người có thất tình, lục dục, thứ nhất dục vọng, dục vọng tiếp xúc.

Chạm vào ta, ôm ta, sưởi ấm ta, ta nguyện vì người bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng.

Tác giả có lời muốn nói: mọi người đều biết, lão Từ có khả năng giả vờ trong sáng.

Khi gặp lại lão Từ sẽ cao lên.


20230802

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro