Phiên ngoại 4: "Bị M là ý gì?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Toàn bộ sinh viên năm nhất khối ngành Khoa học phải tổ chức một cuộc thi bóng rổ, thi đấu là chín, hữu nghị là mười.

Các khoa đều tích cực tham gia.

Tỷ lệ nam sinh của khoa Toán đứng đầu trong khối ngành Khoa học, nhưng số người có thể chơi bóng rổ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lớp trưởng chạy một vòng khắp ký túc xa, đau đớn không thôi, không còn cách nào khác, chỉ có thể đánh chủ ý lên Giang Mộ Hành.

Hắn là người cao nhất lớp, cũng là người có hình thể vận động, hơn nữa khí tràng cường đại, là lựa chọn hàng đầu cho trận bóng này.

Chỉ cần hắn đứng ra, những người khác hẳn là sẽ thấy bồn chồn.

Lớp trưởng cân nhắc một hồi, cậu ta cùng Giang Mộ Hành không thân, sợ nói không tốt, muốn để cho bí thư chi đoàn tìm hắn nói chuyện.

Bí thư chi đoàn biết Giang Mộ Hành có đối tượng, còn để cho đối phương biểu thị công khai chủ quyền như vậy, nói lên đã cưng chiều đến không có nguyên tắc, cô nản lòng thoái chí, không chịu nhận cái nhiệm vụ này.

Lớp trưởng không còn cách nào khác, đành phải tự mình lên.

Bất quá cậu ta không trực tiếp tìm Giang Mộ Hành, mà là tìm Yến Hảo.

Cũng không biết tại sao, lớp trưởng chỉ cảm thấy đó là một cái thượng thượng sách.

.

Ở lối vào căn tin nhỏ, Yến Hảo cầm một cái chén nhựa, thổi thổi đậu phụ lướt ván nóng hổi, thơm ngào ngạt.

"Giang Mộ Hành không biết chơi bóng rổ."

"Không thể nào."

Đôi mắt to của lớp trưởng sau tròng kính càng trừng to hơn: "Đường cong cơ bắp trên cánh tay của Giang Mộ Hành vừa nhìn đã biết rất có sức mạnh, cậu ấy còn có cơ bụng."

Đôi mắt Yến Hảo híp lại, cười như không cười: "Cậu cũng chú ý kỹ quá ha."

Sau lưng lớp trưởng chợt thấy lạnh, theo bản năng biện giải cho mình: "Này cũng không có gì đi, lúc huấn luyện quân sự Giang Mộ Hành bò trên dây thừng , áo ngụy trang bị kéo lên, rất nhiều người đều thấy cơ bụng của cậu ấy."

Yến Hảo vừa nghe cậu ta nhắc tới cái này, ký ức liên quan liền chạy ra, tâm tình lập tức tụt xuống đáy cốc.

Từ đó về sau, chỉ cần là ở bên ngoài, vạt áo của Giang Mộ Hành đều phải nhét vào lưng quần.

Thêm gia quy mới.

Yến Hảo ăn một miếng đậu phụ, thanh âm mơ hồ: "Dáng người tốt, không có nghĩa là sẽ biết chơi bóng rổ, hai việc này không liên quan gì đến nhau. "

Lớp trưởng há miệng: "Giang Mộ Hành thật sự không biết?"

Yến Hảo gật gật đầu.

Lớp trưởng cảm giác nhân sinh quan đều bị diệt, cậu ta luồn tay vào dưới mắt kính, dụi dụi mắt, trong đầu linh quang chợt lóe: "Vậy Giang Mộ Hành có thể chặn bóng đi."

Yến Hảo không nói gì, chỉ lia mắt sang nhìn, cũng đủ để làm cậu ta lĩnh hội được.

Lớp trưởng suy sụp: "Xong rồi, xong rồi, xong rồi, cả lớp chúng ta một tay cũng không lấy ra được."

Sau đó cậu ta cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, hỏi một câu: "Yến Hảo, cậu biết không?"

Yến Hảo còn chưa nói gì, liền nghe cậu ta lẩm nhẩm lầm nhầm: "Không được, vóc dáng cậu quá lùn, đánh không được."

Lớp trưởng hậu tri hậu giác phát hiện không khí xung quanh đông cứng.

Yến Hảo lạnh nhạt nhìn cậu ta nói: "Tôi 1m76."

Lớp trưởng: "......"

Yến Hảo nói xong liền tiếp tục ăn đậu phụ, không phản ứng cậu ta.

Lớp trưởng yên lặng đứng sau lưng Yến Hảo, nhanh chóng tới gần thêm chút nữa, cùng cậu so sánh, xấu hổ xoa tay.

Tên nhóc này mặt nhỏ, ngũ quan thanh tú, hình thể lại thiên gầy, eo thon, nhìn nhiều lắm cũng chỉ 1m70.

Một chút cũng không thấy cao.

Rất dễ sinh ra lỗi giác.

.

Hơn 9 giờ tối, gần 10 giờ, A đại chỉ có căn tin nhỏ còn mở cửa, người tới mua bữa khuya một đợt lại tiếp một đợt.

Tiếng ồn đan xen hoàn mỹ tránh đi chỗ của Yến Hảo.

Không khí đông cứng.

Lớp trưởng tự giác không chiếm lý, chân thành tha thiết mà xin lỗi.

Yến Hảo thấy thái độ của cậu ta không tồi, liền hoãn sắc mặt: "Lần thi đấu này tôi và Giang Mộ Hành đều tham gia không được, tôi sẽ vẽ áp phích."

Lớp trưởng buột miệng thốt ra: "Cậu biết vẽ......"

Chưa nói xong cậu ta liền vội vàng xoay chuyển: "Quyết định như vậy đi, áp phích cậu phụ trách."

Sợ Yến Hảo đổi ý.

Chuyện áp phích, lớp trưởng còn chưa biết tìm ai.

Cái này quá tốt.

Yến Hảo liếc mắt nhìn căn tin: "Cậu kết bạn với tôi đi, nói chuyện trên Q chat."

Lớp trưởng còn muốn nói gì đó, phát hiện Giang Mộ Hành ra tới, cậu ta tức khắc vẫy tay với Yến Hảo, nhanh như chớp chạy mất bóng.

Giang Mộ Hành xách theo xiên nướng đi tới: "Chuyện đấu bóng?"

"Ừm." Yến Hảo đưa chén nhựa cho hắn, lấy đi xiên nướng "Trương Hạo trông cậy vào cậu có thể làm đại ca sân bóng."

Giang Mộ Hành ăn phần đậu phụ còn thừa lại của cậu: "Nghĩ nhiều rồi."

"Còn không phải sao."

Yến Hảo ở trong túi lấy ra một xiên ớt xanh, há mồm cắn rớt phần trên cùng, quai hàm động động.

"Trừ bỏ mình ra, không ai biết cậu thật ra là đồ cùi bắp."

Yến Hảo không cho mặt mũi bổ sung: "Chính là cái kiểu có luyện cỡ nào cũng không giỏi lên nổi."

Giang Mộ Hành: "......"

Yến Hảo đi dưới ánh đèn, trong ánh sáng mờ tối đâm đâm bả vai Giang Mộ Hành: "Nói cậu nghe chuyện này, mình muốn vẽ áp phích cho trận bóng rổ lần này."

Giang Mộ Hành nói: "Vậy vẽ."

Yến Hảo nghe xong liền đi tới phía trước vài bước, quay mặt về phía hắn, chậm rãi đi ngược: "Chỉ vậy? Cậu không nói thêm chút gì sao?"

Giang Mộ Hành nhàn nhạt hỏi lại: "Nói cái gì?"

"Thí dụ như cậu không có việc gì đi vẽ áp phích làm gì, ăn no rửng mỡ sao?" Yến Hảo nói "Hoặc là cậu có thể vẽ được sao? Có thời gian còn không bằng đọc thêm nhiều sách."

Giang Mộ Hành vẫn là cái ngữ khí như người đứng ngoài cuộc: "Cậu vẽ, cũng không phải tôi vẽ."

Yến Hảo ăn ớt xanh đến nổi miệng đầy dầu: "Không thể nói vậy nha, lúc mình làm áp phích, khẳng định sẽ không có chỗ cho cậu làm mình."

Giang Mộ Hành một bộ tư thái "À" , thoạt nhìn không phải rất để ý.

Yến Hảo trừng mắt: "Có thể ra bài theo kịch bản không anh trai?"

Hơi thở trên người Giang Mộ Hành đột nhiên thay đổi, mưa gió kéo đến: "Chuyện áp phích, tại sao không nói trước với tôi?"

Yến Hảo ngây ngốc: "Mình......"

Giang Mộ Hành thu lại cảm giác áp bách trên người: "Ra bài theo kịch bản, cậu đỡ không được."

Yến Hảo nghẹn họng.

.

Giang Mộ Hành ăn xong miếng đậu phụ cuối cùng, vứt chén nhựa rỗng, đi về phía cửa bắc.

Yến Hảo theo sau: "Cho nên cậu trách mình không nói trước với cậu một tiếng?"

Giang Mộ Hành không quay đầu lại: "Cậu nói."

"Đúng vậy, mình nói." Yến Hảo trộm xem biến hóa cảm xúc của hắn "Mình nói đúng không?"

Giang Mộ Hành không nói gì, trên mặt cũng không có biểu tình.

Chỉ có bước chân chậm lại tiết lộ tâm tư của hắn.

Yến Hảo cắn cắn môi, xem ra là nói đúng rồi, cậu đang muốn nói chuyện, ớt xanh trên xiên que như có suy nghĩ riêng của nó, nhân lúc cậu không chú ý mà nằm bẹp trên mặt đất.

Giang Mộ Hành ngồi xổm xuống, bọc khăn giấy nhặt ớt xanh.

Yến Hảo nhìn tấm lưng rộng lớn của hắn: "Vẽ áp phích là mình lâm thời quyết định."

"Tuy rằng toán học có đôi khi khiến mình muốn phát điên, nhưng nói tóm lại, khoa Toán rất tốt, A đại cũng rất tốt, quan trọng là có thể ở bên cậu, mình liền muốn làm cho cuộc sống đại học phong phú hơn một ít."

Giang Mộ Hành đem vứt ớt xanh cùng xiên que đi: "Vậy vì sao không tham gia câu lạc bộ?"

Yến Hảo sửa đúng: "Phong phú thích hợp."

Giang Mộ Hành không có chút ngạc nhiên nào với câu trả lời này.

"Câu lạc bộ ở đại học, một chút cũng không vui, không thú vị."

Yến Hảo từ trong túi lấy ra một xiên thịt gà: "Hơn nữa, cậu cũng không vào, mình vào làm chim gì."

Giang Mộ Hành nhíu mày: "Nói chuyện đàng hoàng."

Yến Hảo lập tức đứng thẳng, vang dội trả lời: "Vâng!"

"Báo cáo bạn học Giang thân ái nhất của mình, mình đã ý thức được đầy đủ sai lầm của bản thân, cái từ chim này nói ở dưới giường, thật sự bất nhã, bất nhã đến cực điểm."

Vẻ mặt Giang Mộ Hành giật giật.

Yến Hảo cười với Giang Mộ Hành.

Giang Mộ Hành mở miệng: "Đi thôi."

Yến Hảo gặm xiên thịt gà, mồm miệng không rõ: "Đi chậm một chút a, để mình ăn xong đã."

"Đúng rồi, cậu nhìn ra được mình cao 1m76 không?"

"Sờ ra được."

"......Mình đang nói chính sự với cậu đó, nghiêm túc chút đi."

Bước chân Giang Mộ Hành dừng lại, ánh mắt quét khắp người Yến Hảo.

Yến Hảo ngừng thở, khẩn trương giống như học sinh tiểu học đang chờ giáo viên chấm điểm.

"Thế nào?"

Giang Mộ Hành nửa ngày mới lên tiếng: "Khá tốt."

Yến Hảo không kịp phản ứng: "Cái gì khá tốt? Mình nói là chiều cao của mình."

"Tôi cũng đang nói chiều cao của cậu" Giang Mộ Hành rũ mắt nhìn cậu, cong môi "1m89 hôn 1m76, cúi đầu là có thể hôn được rồi."

Khuôn mặt Yến Hảo "Xoạt" một cái bỏng rát, nhỏ giọng nói: "Vẫn là phải cong eo một chút."

Đồng tử Giang Mộ Hành phản chiếu bộ dáng đáng yêu của cậu, thanh âm có chút khàn: "Về nhà thôi."

.

Yến Hảo dẫm lên cái bóng của Giang Mộ Hành: "Cậu nói mình phải làm sao mới có thể phô bày chiều cao?"

"Vận động nhiều, luyện cơ bắp, mặc đồ ôm sát, lại cắt tóc ngắn thêm chút nữa?"

Giang Mộ Hành đau huyệt thái dương: "Cậu có ăn thịt gà nữa không?"

Trên mặt Yến Hảo một mảnh bi thảm: "Không ăn, không có ăn uống gì hết."

Giang Mộ Hành trực tiếp lấy đi.

Xiên thịt gà trên tay Yến Hảo biến mất, toàn bộ há hốc mồm: "Không phải, cậu sao lại......"

Giang Mộ Hành ngắt lời nói: "Những cái khác cũng đưa tôi."

Yến Hảo giấu túi ra đằng sau, liếm liếm nước sốt trên môi: "Anh đẹp trai, như vậy không tốt lắm đâu, tối rồi, ăn thực phẩm chiên dầu sẽ ảnh hưởng tới vóc dáng của cậu."

"Càng quan trọng hơn là, mấy thứ này đối với cơ thể khỏe mạnh của cậu không tốt."

Giang Mộ Hành trầm ngâm một lát: "Có đạo lý."

"Cho nên nói......"

Yến Hảo nói được một nửa, thình lình bị Giang Mộ Hành đánh gãy.

"Tôi vứt đi."

Yến Hảo trừng mắt nhìn Giang Mộ Hành.

Bàn tay Giang Mộ Hành đưa qua, làm bộ muốn cướp que nướng của cậu.

Yến Hảo cầm túi chạy mất.

Giang Mộ Hành đứng tại chỗ, nhìn theo thân ảnh bỏ chạy của cậu, lắc đầu cười nhẹ.

Tống Nhiên gửi tin nhắn tới, hỏi Giang Mộ Hành có dẫn Yến Hảo đi dạo trên phố Đông Xương không.

Giang Mộ Hành trả lời, nói cuối tuần đi.

Tống Nhiên chính là ôm tâm tình làm bóng đèn cỡ bự, cầu tổ đội.

A đại cùng Khoa đại cách nhau rất xa, từ lúc khai giảng đến bây giờ, ba người bọn họ chỉ mới tụ tập một lần.

Đã đến lúc tụ tập lần nữa rồi.

Giang Mộ Hành cùng Tống Nhiên hẹn địa điểm cuối tuần gặp nhau, nghe thấy Yến Hảo gọi mình liền cất điện thoại đi, nhấc chân đi về phía cậu.

.

A đại có diện tích rất lớn, nhà để xe từng cái từng cái nối tiếp nhau.

Ở cửa bắc cũng có một cái, không có nhiều xe đạp lắm.

Trong đó có hai chiếc là thuộc về Yến Hảo cùng Giang Mộ Hành, hai người chậm rì rì đạp xe về nhà, thập phần thích ý.

Đặc biệt là buổi tối của cái mùa này.

Nhiệt độ không nóng không lạnh, mặc một cái áo khoác mỏng là vừa đủ, từ đầu đến chân đều vô cùng thoải mái.

Yến Hảo đón gió đêm từ sườn núi thổi tới, đạp chân lên bàn đạp: "Lúc ở cửa căn tin, cậu đột nhiên sầm mặt, dọa chết mình rồi."

Cậu không thèm suy nghĩ mà lẩm bẩm: "Chính là mình lại cảm thấy cậu như vậy rất gợi cảm, thiếu chút nữa cứng luôn, cậu nói có phải mình bị M hay không?"

Giang Mộ Hành nghiêng đầu: "Bị M là ý gì?"

Yến Hảo bình tĩnh nói: "Ý là yêu cậu đó."

Giang Mộ Hành nhướng mày: "Phải không?"

Yến Hảo chân thành nói: "Chắc chắn phải."

Giang Mộ Hành: "Cậu hiểu lầm chỉ số IQ của tôi, hay là cậu không hiểu rõ chỉ số IQ của mình?"

Yến Hảo: "Mau về thôi, thịt xiên để nguội sẽ không ngon đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei