Phiên ngoại 5: Tôi có một người bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng thứ 7, Tống Nhiên hội hợp với Yến Hảo và Giang Mộ Hành, ba người ngồi tàu điện ngầm đến phố Đông Xương.

Vận khí của bọn họ cũng không tệ lắm, đứng không bao lâu liền có chỗ ngồi.

"Thế nào" Tống Nhiên đắc ý nhướng mày "Tôi đã nói mấy người kia là một đám, hơn nữa rất nhanh sẽ xuống trạm."

"Đây là bí thuật độc môn của tôi, dựa vào tình cảm bạn học cũ, nếu hai người muốn xin học, tôi có thể chỉ điểm một ít."

Yến Hảo nhìn cậu ta.

Tống Nhiên bị nhìn đến dựng tóc gáy: "Có chuyện mời nói."

Yến Hảo cổ quái nói: "Phong cách nói chuyện của cậu sao càng ngày càng giống thằng bạn nối khố của tôi vậy?"

"Giống sao? Không phải đều là tiếng Trung Quốc sao."

Tống Nhiên nhấc chân lên, nghe Yến Hảo nói một câu: "Cái bắt chéo chân này cũng rất có phong phạm của nó."

"Đệt mợ."

Tống Nhiên thả chân xuống, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa: "Chẳng lẽ tôi đen thật rồi?"

Yến Hảo không đuổi kịp mạch não của cậu ta: "Đen cái gì?"

Tống Nhiên tháo mắt kính xuống, nặng nề thở dài một hơi: "Gần mực thì đen."

Yến Hảo chậm rì rì: "Tôi sẽ nguyên văn chuyển lời lại cho nó."

"Đừng, đừng, đừng" Tống Nhiên trịnh trọng nói "Hãy để cho cậu ta ở nước ngoài lớn lên thành tài đi."

"......"

.

Tống Nhiên cùng Yến Hảo nói chuyện phiếm, toàn bộ quá trình Giang Mộ Hành chỉ nhắm hai mắt lại, như lão tăng nhập định.

Yến Hảo liếc nhìn Giang Mộ Hành nhăn chặt mày, ở trong lòng thở dài, ba cậu mua cho cậu chiếc Land Rover, đến nay cũng vẫn còn mới nguyên chưa lái lần nào.

Hình ảnh đồ sộ nhất A Thị chính là kẹt xe.

Nếu đi chơi vào hai ngày cuối tuần, sẽ cà lết cà lết đến đích.

Giang Mộ Hành sẽ hôn mê ở trên xe.

Chỉ có thể về nhà lái, hoặc là đến thành phố gần đó vào kì nghỉ lễ, ba bốn giờ đường dài hắn có thể chịu được.

Du lịch tự túc, có thể một đường đi đi dừng dừng.

Tống Nhiên gọi Yến Hảo, ám muội đùa giỡn: "Tôi ở trong trường thấy được bát quái của lão Giang, nghe nói đối tượng của cậu ấy có một hàm răng đẹp, dấu răng vừa nhỏ lại chỉnh tề."

Yến Hảo bình tĩnh: "À."

"Hiện tại ai cũng biết cậu ấy đã có chủ" Tống Nhiên bát quái nói "Còn có người gửi tin nhắn, thêm Q chat của cậu ấy không?"

Yến Hảo khóe miệng giật giật: "Rất nhiều."

Tống Nhiên biểu tình hứng thú: "Vậy cậu xử lý thế nào?"

Yến Hảo cười cười: "Tôi không xử lý, cậu ấy tự xem mà làm."

Tống Nhiên dựng ngón cái: "Cao tay."

.

Yến Hảo lấy từ trong túi áo ra một ít kẹo táo đưa cho Tống Nhiên mấy viên.

Tống Nhiên xé giấy gói kẹo, thì thầm cùng cậu: "Lão Giang trước kia rất hay ăn cái kẹo này, tôi còn đang suy nghĩ là vì sao, hoá ra đều là hương vị tình yêu."

Yến Hảo tức khắc liền không còn tâm tư lướt điện thoại: "Người anh em, nhiều lời chút đi, một hồi mời cậu uống nước có ga."

Tống Nhiên đem viên kẹo màu xanh nhạt bỏ vào trong miệng, ý vị thâm trường: "Cậu có biết cái hệ liệt tôi có một người bạn không?"

Yến Hảo hít khí: "Biết."

Tống Nhiên đẩy đẩy mắt kính sắp trượt xuống: "Cậu ấy tìm tôi hỏi."

Đôi mắt Yến Hảo nháy mắt sáng ngời: "Tống ca."

"Ai."

Tống Nhiên vui vẻ nhận lấy: "Lúc đó cậu ấy nói trong lòng bạn cậu ấy có thích một người rất lâu rồi."

Yến Hảo dùng dư quang ngó bạn trai bên cạnh một cái, nhỏ giọng hỏi Tống Nhiên: "Còn nói gì nữa không?"

Tống Nhiên nắm tay che lên miệng: "Còn nói đối phương phát hiện ra tâm tư của bạn cậu ấy, bọn họ là song phương."

Yến Hảo sửng sốt.

"Tôi nói nếu lưỡng tình tương duyệt, vậy yêu thôi, còn gì để băn khoăn đâu chứ" Tống Nhiên cắn kẹo "Cậu biết cậu ấy nói gì không?"

Yến Hảo lắc đầu.

Tống Nhiên run bả vai: "Cậu ấy nói trong khối không thể tìm thấy thành tích đối phương."

Cảm động trong lòng Yến Hảo biến mất.

"Tôi nói vậy nhịn đi, thiếu gì một năm này, tốt nghiệp xong lại nói, cậu ấy lại nói, đối phương đã biết tâm tư của bạn cậu ấy, sẽ không an phận, rõ ràng chính là biết định lực của mình không đủ."

Tống Nhiên tấm tắc: "Cậu có thể tưởng tượng ra bộ dáng chỉ số thông minh bị rớt tuyến của cậu ấy không?"

Yến Hảo đã thấy qua có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần đều có thể tái nhập cột mốc lịch sử, cậu mở ba lô ra lấy khô bò cho Tống Nhiên.

Tống Nhiên cầm lấy nhét vào túi: "Khách khí rồi, khách khí rồi."

Yến Hảo hỏi: "Cậu ấy nói lúc nào?"

"Học kì 1 năm ba đó" Tống Nhiên suy nghĩ một chút "Sau cái lần cậu ấy xin nghỉ tiết sinh đó."

Yến Hảo lâm vào hồi ức, năm trước Giang Mộ Hành xin nghỉ tiết sinh là vì mẹ hắn mất tích.

Đoạn thời gian đó cậu đánh bậy đánh bạ phát hiện Giang Mộ Hành có cảm tình với mình, trêu chọc đủ kiểu, xác thật là không an phận.

"Dùng cái câu tôi có một người bạn này mở đầu là trực tiếp bại lộ thân phận rồi, lão Giang khó có khi lại ngốc như vậy, lúc bị tôi vạch trần, cậu ấy còn không thừa nhận."

Tống Nhiên ăn khô bò, đôi mắt nhìn từng đôi giày trong tàu: "Tôi dùng phương pháp loại trừ liên tục chắt lọc, nhưng người nào cũng không khớp số, sau này tôi mới nhận ra cậu chưa được xếp vào đó."

Yến Hảo gãi gãi chóp mũi.

"Lúc đó tôi nhớ rõ mỗi lần cậu cùng Dương Tùng đùa giỡn, sắc mặt lão Giang đều đanh lại, tôi hỏi làm sao vậy, cậu ấy nói là đói, tôi biết cậu ấy nói bậy, nhưng lại không nghĩ theo hướng ghen tuông."

Tống Nhiên muốn đem thời gian một năm trước bị phủ bụi của mình kéo trở ra, lắc lắc đầu nghe một chút tiếng sóng biển.

Cậu ta ai một tiếng, một lời khó nói hết: "Lại nói tiếp, có rất nhiều lần chân tướng đều bày ra trước mặt tôi, tôi thế nhưng lại mắt mù."

Tầm mắt Yến Hảo dán chặt lên bàn tay đang đặt trên đùi của Giang Mộ Hành, muốn nắm, cậu cào cào lòng bàn tay: "Cậu biết rõ chuyện cậu ấy dạy kèm cho người khác không?"

"Cái này cậu hỏi đúng người rồi đó." Tống Nhiên nói "Từ rất sớm, cậu ấy đã làm gia sư cho em họ tôi."

Yến Hảo bức thiết muốn biết những chuyện mình chưa biết, lại muốn hiểu rõ từng phần trong đó: "Vậy cậu nói cho tôi nghe đi."

Tống Nhiên ăn xong một túi khô bò, hướng về phía lý tưởng vĩ đại "Vì tình yêu mật ngọt của bạn tốt, gia hòa vạn sự hưng, tôi nguyện ý đặt xuống một viên gạch", nhiệt tình bắt đầu giảng giải.

Trên tàu một đám người đi xuống, một đám người đi lên, ồn ào, nhốn nháo.

Yến Hảo vô thức nghiêng người về phía Tống Nhiên, đưa đầu lại gần.

Quần áo phía sau đột nhiên bị một bàn tay túm chặt, cậu còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị túm ra xa Tống Nhiên, bên tai là giọng nói của bạn trai nhỏ.

"Ngồi yên."

Tống Nhiên đối diện với ánh mắt cảnh cáo lạnh băng của người bạn tốt nhất: "......"

Cái bình giấm này năm xưa chắc được làm từ giấy đi, mới động chút đã rỉ ra khắp nơi.

.

Phố Đông Xương là nơi quay rất nhiều bộ phim điện ảnh, cái quán cà phê kia chính là trong một bộ phim truyền hình mới hot gần đây.

Mọi người khắp cả nước đều chạy tới chụp ảnh lưu niệm.

Xuyên qua đám người đi vào trong, sẽ nhìn thấy một đám người đang vây quanh bức tường đá loang lổ.

Phía trên bức tường phủ kín chữ ký.

Có diễn viên, ca sĩ, biên kịch, rất có phong cách độc đáo.

Yến Hảo vốn dĩ không có hứng thú với mấy cái này, nghe thấy Tống Nhiên nói có thần tượng của cậu ký tên, cậu lập tức phấn khởi chen vào.

Giang Mộ Hành mở camera trên điện thoại, đang muốn chụp, lại bị Tống Nhiên ngăn cản.

"Lão Giang, vóc dáng của cậu cao hơn Yến Hảo rất nhiều, chụp như vậy sẽ làm chân cậu ấy rất ngắn."

Tống Nhiên đề nghị nói: "Cậu đứng lùi ra sau, ngồi xổm chụp."

Yến Hảo nghĩ đến tấm ảnh mình chụp mặt trời mọc trên bàn, da đầu căng thẳng, vội vàng hô to: "Tống Nhiên nói rất đúng, nghe cậu ấy đi!"

Tống Nhiên còn chưa nói gì, đã bị ánh mắt sắc lạnh của Giang Mộ Hành đảo qua.

"......"

Dùng ánh mắt giết tôi cũng vô dụng, kỹ thuật chụp ảnh của cậu không được chính là không được.

.

Giang Mộ Hành ngồi xổm chụp.

Yến Hảo khẽ nâng cằm, cong môi cười, có chút kiêu ngạo, cũng có chút thần khí, giống ánh mặt trời tháng tám, vô cùng loá mắt.

Ánh mắt sau màn ảnh của Giang Mộ Hành thâm thúy lại ôn nhu.

Tống Nhiên nhịn không được cảm thán, Yến Hảo cắt tóc mái đi rồi, đổi cái kiểu tóc, như thể đổi luôn cả người.

Hơn nữa càng xem càng......

Nốt chu sa giữa trán kia thật kỳ diệu.

Từ khi được phơi bày, càng trở nên tuyệt hơn.

Tống Nhiên hai tay chống đầu gối, nhìn ảnh chụp do bạn tốt chụp, chậc lưỡi.

"Lão Giang à, cậu đem vợ cậu chụp thành như vậy, buổi tối còn về phòng ngủ được không?"

Giang Mộ Hành tiếp tục chụp, có chìa khóa, không sao cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei