Phiên ngoại 6: "Cậu ấy ăn xong hôn tôi, tôi không phải đã ăn được rồi sao."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Hảo bảo Giang Mộ Hành đưa điện thoại cho cậu xem.

Giang Mộ Hành nhét điện thoại vào túi: "Về rồi nói."

Yến Hảo kéo kéo vành nón: "Vì sao phải đợi về rồi mới nói?"

Giang Mộ Hành trầm mặc.

Tống Nhiên chọt vô: "Sợ cậu đánh cậu ấy."

Nói xong liền nhanh chân chạy mất.

Trốn rất nhanh, thuận lợi tránh được tầng công kích áp suất thấp của bạn mình.

Yến Hảo liếc bạn trai: "Chụp không đẹp?"

Giang Mộ Hành gãi lông mày.

"Không sao" Yến Hảo cười nói "Là do bản thân mình không ăn ảnh."

Tống Nhiên tặng cho bạn tốt một ánh mắt kinh ngạc, lão Giang, vợ cậu cũng quá dễ nói chuyện đi.

Miệng Giang Mộ Hành khẽ nhúc nhích, ngây thơ.

Tống Nhiên còn chưa kịp minh bạch, liền nghe thấy Yến Hảo nói: "Nhưng kỹ thuật chụp ảnh của cậu thật sự là nên luyện lại đi."

"Khoảng cách hoặc là kéo ra xa thiệt xa, không thấy rõ mặt mình, hoặc là kéo đến gần thiệt gần, chỉ có mỗi mặt mình, mình muốn để cậu chụp cảnh nền cũng chụp không được, hoặc chính là một tấm ảnh, mình ở trong xó, hoặc là không thấy chân mình đâu, cảm giác kết cấu của cậu thật sự rất kém."

Không chỉ là kết cấu, mà còn rất nhiều vấn đề, chụp cậu lúc nhắm mắt, mắt nửa mở nửa khép, mắt trợn trắng các loại hình thù kỳ quái còn chưa tính, chụp thành 1 mét 5 thì thật sự là......

Yến Hảo nghiêm túc, nhìn không ra cậu đang nhắm mắt thổi phồng: "Bất quá, ảnh chụp của cậu cũng không tệ, không cứng nhắc, rất có cảm giác, mình cảm thấy cậu rất có tế bào nghệ thuật, chỉ là bình thường không hay chụp ảnh, về sau chụp mình nhiều chút."

Giang Mộ Hành trầm mặc một lát, đưa điện thoại cho cậu.

Yến Hảo cầm lấy, nhét trở lại trong túi Giang Mộ Hành:" Về rồi xem. "

Nói xong liền khoác bả vai Giang Mộ Hành, câu lấy cổ hắn:" Vừa rồi bộ dạng cậu chụp ảnh cho mình, siêu soái. "

Tống Nhiên trợn mắt há hốc mồm, đây là đút kẹo trước, đánh một cái, lại cho kẹo, lại đánh, rồi lại cho kẹo?

Ôi đệt, Yến Hảo biết chơi như vậy sao.

Tống Nhiên thừa dịp đẩy mắt kính liếc nhìn bạn tốt đang được vuốt lông, biểu tình khiếp sợ phức tạp, cậu ta vẫn luôn cho rằng người bị nhai sống chính là Yến Hảo, hiện tại xem ra là cậu ta nghĩ sai rồi đi.

.

Đây là lần đầu tiên Yến Hảo đến phố Đông Xương, cậu cho rằng đây là một con phố, hai bên đường là các hàng quán, cửa tiệm, vô cùng nhàm chán, không có gì để chơi, thực tế còn thú vị hơn so với tưởng tượng của cậu.

Trừ bỏ cái bức tường chữ ký đồ sộ kia, còn có một số khu vườn có thể tham quan miễn phí.

Nép sâu trong con phố, rời xa ồn ào náo động.

Yến Hảo xếp hàng mua bánh củ cải muối (梅菜饼), vừa ăn vừa đi vào một khu vườn trong đó: "Bên trong không có người nào cả."

"Người tới đây phần lớn đều không phải vì xem nhà, họ đến là vì ký tên chụp ảnh chung, sau đó lại ăn ăn uống uống mua mua."

Tống Nhiên xuyên qua khu vườn, đi dạo một vòng.

Yến Hảo quay đầu, đưa bánh đến trước mặt Giang Mộ Hành: "Ăn không?"

Giang Mộ Hành kéo khẩu trang xuống, cúi đầu cắn một ngụm.

Yến Hảo quan sát một loạt nhà ở phía bắc ngoài sân: "Phòng cho khách nhiều như vậy, thật là gia đình giàu có."

Giang Mộ Hành tháo mũ xuống, luồn tay vào trong tóc, vuốt vuốt mấy cái.

"Nhìn đường, đi chậm một chút."

"Chậm đến không thể chậm hơn rồi."

Yến Hảo nuốt miếng bánh trong miệng: "Tống Nhiên có phải có tâm sự không?"

Giang Mộ Hành không chút để ý nói: "Tâm sự ai cũng có."

Yến Hảo không cần nghĩ ngợi: "Mình không có."

Cậu bước đến trước mặt Giang Mộ Hành: "Cậu có?"

Giang Mộ Hành không lộ thanh sắc.

"Cậu có tâm sự gì?" Yến Hảo nghĩ nghĩ "Chẳng lẽ là đang rối rắm kỹ thuật chụp ảnh của mình sao, không biết nên cải thiện như nào?"

Giang Mộ Hành đội mũ lưỡi trai lên quay đầu lại: "Không phải."

Yến Hảo nhíu mày: "Vậy còn có thể là cái gì?"

Giang Mộ Hành ý bảo cậu quẹo vào.

Yến Hảo chơi xấu đứng chặn trước cửa thùy hoa: "Cậu không nói, mình sẽ không đi dạo nữa."

Giang Mộ Hành xoa thái dương, nặng nề thở dài: "Tôi là đang nghĩ, tại sao trên đời này lại có loại đồ vật như xe chứ?"

Yến Hảo: "......"

"Cậu đợi chút, để mình lên mạng search lịch sử phát triển ô tô."

Giang Mộ Hành ngồi dưới gốc cây cổ thụ, bộ dáng rất là tang thương u buồn.

Yến Hảo muốn ôm lấy đầu Giang Mộ Hành, ấn vào ngực dùng sức xoa xoa, cậu liếm rớt vụn bánh trên miệng: "Buổi tối chúng ta đi ngồi vòng đu quay đi."

Giang Mộ Hành giương mắt: "Vòng đu quay?"

Yến Hảo dùng sức gật gật đầu: "Buổi tối ngồi, xem cảnh đêm."

Giang Mộ Hành phun ra hai chữ: "Chóng mặt."

Yến Hảo trừng mắt: "Rất lãng mạn đó."

Giang Mộ Hành liếc cậu: "Lãng mạn cũng chóng mặt."

Vẻ mặt Yến Hảo giật giật: "Vậy không ngồi nữa."

Ánh mắt Giang Mộ Hành dán chặt trên chiếc lá rơi, lại là một mùa thu nữa, thời gian trôi qua, thật nhanh, hắn nắn nắn mũi: "Ngồi đi."

Yến Hảo sửng sốt: "Không phải chóng mặt sao?"

Giang Mộ Hành nói: "Chóng mặt cũng ngồi."

Yến Hảo ngơ ngác nhìn đường cong khuôn mặt trong trẻo của Giang Mộ Hành, vô thức tới gần.

Giang Mộ Hành ngay khi cậu mê luyến rướn người tới, mày nhảy nhảy, quát khẽ: "Yến Hảo."

"Biết rồi, biết rồi, đây là bên ngoài, phải chú ý."

Yến Hảo bĩu môi:" Ngày mai phải làm bài tập, còn phải phác thảo áp phích, không thể chơi nữa, tuần sau bọn mình lại ra ngoài, mình dẫn cậu đi công viên trò chơi ngồi ngựa gỗ xoay tròn, chơi đu quay."

"Nghe nói như vậy có thể cải thiện chứng say xe."

Không đợi Giang Mộ Hành đáp lại, Yến Hảo liền không đầu không đuôi nói một câu: "Bọn mình còn chưa từng làm trong xe đâu."

Giang Mộ Hành: "......"

Yến Hảo lăng lăng nhìn hắn: "Chẳng lẽ cậu không muốn đè mình ở......"

Giang Mộ Hành mở miệng đánh gãy: "Ăn bánh của cậu đi."

"Một câu cuối cùng" Yến Hảo vươn một ngón tay, đầy mặt khẩn cầu "Mình chỉ nói nốt câu này thôi."

Giang Mộ Hành gật đầu, nghe cậu thổi khí bên tai mình: "Chức năng chống rung của xe mình thuộc hàng đỉnh cấp đó."

.

Bầu không khí dưới gốc cây dính dấp.

Tống Nhiên đột nhiên chạy ra từ một cái hành lang: "Lão Dương cùng Hạ Thủy ở bên nhau!"

Yến Hảo che giấu tâm trạng hừng hực: "Phát kẹo mừng?"

"...... Không đúng, không đúng" Tống Nhiên thở phì phò "Ý tôi là lão Dương đang ở chỗ Hạ Thủy."

Yến Hảo hỏi: "Hai người ở trong nhóm?"

"Không ở"

Tống Nhiên tháo mắt kính, dùng mu bàn tay lau mặt: "Lão Dương đăng không gian."

Yến Hảo vào không gian của Dương Tùng nhìn, cậu ta đăng một bài.

Tiêu đề là tới thăm mỹ nữ.

Bên trong có ảnh chụp, Hạ Thủy mặc đồ bệnh nhân ngồi trên ghế dài phơi nắng, bên cạnh có một con chó chăn cừu Đức, còn có một thằng nhóc đẹp trai, bạn học Dương Tùng, dưới kính râm là một hàm răng trắng bóc.

Trời xanh mây trắng, cỏ xanh hoa hồng, xinh đẹp thật sự.

Tống Nhiên vặn ra hơn phân nửa bình nước có ga, ngửa đầu uống mấy ngụm: "Khí sắc của Hạ Thủy khá tốt."

Yến Hảo lưu ảnh lại, buổi tối trở về sẽ rửa ra cùng mấy tấm đã chụp ngày hôm nay, cậu rời khỏi không gian của Dương Tùng: "Nói là lúc tuyết rơi năm nay sẽ về nước."

Tống Nhiên chùi miệng "Năm trước thành phố T rất ít tuyết, năm nay không nhất định sẽ rơi."

Yến Hảo kéo túi đựng bánh xuống: "Cậu ấy chỉ là thuận miệng nói thôi."

"Tôi đã hỏi ba cậu ấy rồi, ít nhất cũng phải chờ đến mùa xuân sang năm mới có thể ổn định được."

Tống Nhiên ngạc nhiên vài giây: "Vậy cũng nhanh."

Cậu ta đâm bang "Yo" một tiếng: "Lão Giang, chụp hoa sao."

Giang Mộ Hành chụp một bụi hoa đỏ tím: "Tôi công nhận lời Yến Hảo nói."

Tống Nhiên: "Cái gì?"

Giang Mộ Hành: "Cậu hiện tại nồng nặc mùi Dương Tùng."

Tống Nhiên: "......"

.

Dạo xong khu vườn, ba người Yến Hảo đi ăn cơm trưa.

Tống Nhiên dẫn đường, ba quẹo bốn rẽ mới tới một tòa nhà cổ vô cùng kín đáo.

Ngay cả biển hiệu cũng không có, chỉ dán một tờ giấy trên tường, bên trên viết hai chữ "Nồi đất" bằng bút lông đỏ.

Yến Hảo đứng trước cửa, chậm chạp không nhấc chân.

Tống Nhiên liếc Giang Mộ Hành, ý đồ cùng hắn trao đổi ánh mắt.

Giang Mộ Hành không phản ứng.

Khóe mắt Tống Nhiên giật giật, được, cậu ta đã biết ai là chủ mưu rồi.

Cậu ta xoay đầu về phía bên kia: "Yến Hảo, tôi có một người bạn cùng phòng là dân bản xứ, cậu ấy đề cử quán này cho tôi, nói nấu bằng nồi đất là ngon nhất."

Yến Hảo gãi gãi gương mặt: "Vậy nếm thử thôi."

Cửa vào nhỏ hẹp, đi vào mới phát hiện thật sự nhỏ, cũng không thấy có gì khác biệt.

Ngoài ý muốn của Yến Hảo chính là, trong tiệm bày sáu bảy cái bàn gỗ, cơ hồ đều ngồi đầy người.

Không phải người sành ăn hẳn là không thể tìm tới.

Quán ăn gia đình, người già, người trẻ, trai tráng, ba thế hệ đều bận rộn trong căn bếp nho nhỏ.

Bầu không khí thực ấm áp.

Ấn tượng kém ban đầu lúc đứng ngoài tiệm của Yến Hảo đã vơi bớt, cậu nhìn tấm bìa cứng đặt trên quầy thu ngân, gọi một nồi gân bò kho tàu, còn gọi thêm một đĩa thịt bò.

Tống Nhiên gọi lòng bò kho tàu, khẩu vị cũng nặng, chỉ có Giang Mộ Hành gọi thanh đạm, một nồi thập cẩm với nước dùng trong vắt.

"Lão Giang" Tống Nhiên tò mò nói "Khẩu vị của hai người khác nhau như vậy, ngày thường vẫn có thể ăn được sao?"

Giang Mộ Hành cúi đầu xem điện thoại: "Có cái gì mà ăn không được?"

Tống Nhiên đè thấp âm lượng: "Không phải cậu một chút cay cũng ăn không được sao?"

Giang Mộ Hành vân đạm phong khinh: "Cậu ấy ăn xong hôn tôi, tôi không phải đã ăn được rồi sao."

Tống Nhiên á khẩu không trả lời được, cũng phải.

"Có thể tiếp thu?"

Giang Mộ Hành trả lời cậu ta: "Vô nghĩa."

Tống Nhiên ngại ngùng sờ sờ mũi, xác thật là vô nghĩa.

.

Đồ ăn trong nồi đất rất nhiều, sạch sẽ, phủ một tầng dày.

Yến Hảo bắt đầu có hảo cảm với tiệm ăn này, sau khi húp canh, hảo cảm lại tăng vọt.

Nước súp được hầm từ xương, hương vị đậm đà.

Yến Hảo lại uống thêm mấy ngụm, chậc lưỡi: "Uống ngon thật."

Tròng kính Tống Nhiên phủ đầy hơi nước, cậu ta tháo mắt kính đặt qua một bên: "Có phải nên cảm ơn tôi hay không?"

Yến Hảo được ăn ngon, mặt mày hớn hở, rất dễ nói chuyện: "Cảm ơn Tống ca."

"A thị quá lớn, muốn được ăn ngon chơi vui thì phải đi tìm."

Nồi đất của Tống Nhiên đỏ rực, cậu ta còn đặt cả bình sa tế ở trước mặt, múc một muỗng lớn bỏ vào.

"Yến Hảo, cậu muốn không?"

"Thêm chút đi."

"Tôi múc cho cậu một muỗng."

Giang Mộ Hành nhìn thấy, huyệt thái dương thình thịch nhảy loạn.

Tống Nhiên dùng chiếc đũa cuốn miến: "Lão Giang, trong lớp của cậu cũng có người địa phương đi, giao lưu nhiều chút, làm một cái danh sách, không lo không có chỗ chơi."

Giang Mộ Hành nói: "Quan hệ ngoại giao của tôi không bằng cậu."

Tống Nhiên thình lình được tâng bốc, đầu nóng lên, buột miệng thốt ra: "Không thì tôi làm một file PPT càn quét A thị cho cậu nhé?"

Vừa dứt lời, cậu ta hậu tri hậu giác phát hiện chỉ số thông minh của mình chuồn ra khỏi cửa, còn chưa kịp chữa cháy, liền bị Giang Mộ Hành chặn lại.

"Được, cảm ơn."

Vẻ mặt Tống Nhiên dại ra.

Đệt mợ, rớt hố, cậu ta ăn phần miến đã nguội lạnh, thở dài một hơi.

Chơi không lại.

Nếu có Dương Tùng ở đây, hai người bọn họ còn có thể hợp sức.

.

Mấy nữ sinh bàn kế đó đang khe khẽ nói nhỏ, toàn xoay quanh cái gì mà " công thụ ", chui thẳng vào trong tai bọn Yến Hảo.

Yến Hảo vớt được trứng cút trong nồi, đột nhiên quay đầu.

Mấy nữ sinh bị dọa sợ.

"Đừng chọc nhóm em gái, họ không có ác ý. "Tống Nhiên nói "Thế giới này có một cái quần thể gọi là hủ nữ, theo đuổi tình yêu bình đẳng tự do, sẽ không kỳ thị giới tính, yên tâm đi."

Yến Hảo ăn luôn trứng cút, nhìn chằm chằm Tống Nhiên, cho đến khi người ta cũng không nuốt trôi đồ ăn nữa mới lên tiếng: "Cậu biết cũng không ít ha."

"Mấy cái quảng cáo nhảy ra."

Tống Nhiên chuyển đề tài: "Bọn tôi tháng sau có quan hệ hữu nghị, hai cậu có không?"

Yến Hảo lắc đầu: "Chỉ có trận bóng rổ."

"Lão Giang, sao không thấy cậu nhắc tới chuyện này." Tống Nhiên nói "Khi nào?"

Giang Mộ Hành nói ngày 13.

Tống Nhiên hỏi: "Hai người có tham gia không? Nếu tham gia thì nói, tôi chạy qua xem."

Hỏi xong cậu ta mới ý thức được mình đã ngu ngốc như nào.

Hai người này một người dây thần kinh vận động bị phế, một người dây thần kinh bóng rổ bị phế, tham gia cái quỷ.

Tống Nhiên nhúng một miếng lòng bò vào cái nồi đỏ tươi: "Coi như tôi chưa hỏi......"

Từ "Gì" bị cậu ta yên lặng nuốt trở về.

Trên bàn hai người châu đầu vào xem video, đâu chỉ là không nghe cậu ta nói chuyện, đây là coi cậu ta không tồn tại.

Cái bóng đèn này chỉ làm vật trang trí.

Ai.

Muốn yêu đương.

Tống Nhiên chợt bừng tỉnh, một thân mồ hôi lạnh, sao cậu ta lại có thể có loại suy nghĩ này, là lòng bò không ăn được, hay là que cay không đủ thơm?

Sắc tức thị không, không tức thị sắc, a di đà phật.

.

Hơn 3 giờ chiều, Yến Hảo nằm liệt trong đình, cẳng chân bủn rủn, đau nhức.

Vừa chạy tới phòng tập thể thao, vừa có bạn trai mỗi ngày vận động một chọi một, thể lực vẫn kém như vậy.

Giang Mộ Hành nhíu mày nhìn cậu: "Không nổi?"

Yến Hảo bò lên lan can, mặt mướt mồ hôi, khẽ nhếch đôi môi khô ráo, héo rũ.

"Đừng dùng ánh mắt nhìn con trai để nhìn mình."

Yến Hảo sai vặt bạn trai: "Cậu đi chụp cá vàng đi."

"Cá vàng có gì hay mà chụp" Giang Mộ Hành nói "Trong nhà cũng không phải không có."

Yến Hảo lẩm bẩm: "Mình muốn xem."

Giang Mộ Hành đối với sự làm nũng của cậu không có sức kháng cự nào, nhấc chân bước ra ngoài.

Yến Hảo gọi: "Để túi lại."

Giang Mộ Hành đặt túi bên cạnh cậu: "Không được ăn bánh đậu xanh nữa."

Yến Hảo ngoài miệng nói không ăn, nhưng lại nghĩ thầm, mình có ăn cậu cũng không biết.

Giây tiếp theo bên tai liền đột nhiên vang lên thanh âm của Giang Mộ Hành: "Tôi biết số lượng."

"......"

Yến Hảo buồn bực xua xua tay, cậu đi đi.

"Bò cho đàng hoàng, đừng chúi người về phía trước, nếu không cẩn thận rớt xuống hồ, vậy cậu chỉ có thể dựa vào chính mình bò vào, bạn trai cậu không biết bơi."

Giang Mộ Hành đi vài bước, quay đầu lại nghiêm túc dặn dò một câu, lúc này mới đi chụp đàn cá vàng.

Toàn bộ quá trình Tống Nhiên đều dựa vào cây cột thất thần, tay đút trong túi, đôi mắt phiêu về nơi xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Yến Hảo hô vài tiếng, Tống Nhiên mới phục hồi tinh thần lại, nói với cậu một câu liền nhanh chóng đuổi theo Giang Mộ Hành.

Đi qua chỗ hành lang, Tống Nhiên hỏi: "Lão Giang, sao trong cái sập này lại có gương?"

Giang Mộ Hành quét mắt: "Ngắm phong cảnh."

Tống Nhiên nghe không hiểu: "A?"

"Sập rất lạnh, mùa hè nằm trên đó, có thể giải nhiệt" Giang Mộ Hành nói "Lúc nằm chán rồi, thì có thể ngắm cảnh khu vườn từ trong gương."

"Ra vậy" Tống Nhiên đẩy mắt kính, thất thần "Vậy sao không trực tiếp xoay người xem?"

"Ý cảnh bất đồng."

Giang Mộ Hành ngăn cản Tống Nhiên vẫn còn muốn hỏi sâu vào: "Được rồi, dừng ở đây đi, tôi biết điều cậu chân chính muốn hỏi không phải cái này."

Tống Nhiên: "......"

.

Giang Mộ Hành đứng trên cầu gỗ chụp cá vàng.

Tống Nhiên lắc lư lại đây, mặt táo bón nhìn hắn, lăn qua lộn lại, muốn nói lại thôi.

"Lão Giang, cậu làm sao phát hiện mình là gay?"

Giang Mộ Hành nghiêng đầu.

Tống Nhiên ngồi xổm cạnh cầu, không nhìn vào bạn mình, cậu ta đang nhìn chính là những vân gỗ dưới chân.

"Do kích động, tim lỡ nhịp, hay là adrenalin......"

Còn chưa nói xong, liền nghe Giang Mộ Hành hỏi: "Cậu cong?"

Sấm dậy đất bằng.

Tống Nhiên hít ngược một hơi khí lạnh, đôi mắt sau tròng kính trừng lớn: "...... Vấn đề tôi hỏi cậu, cùng với việc tôi có cong hay không thì liên quan gì?"

Giang Mộ Hành bình đạm thay đổi cách nói: "Hay là nói, không còn thẳng như trước kia?"

Tống Nhiên đặt mông ngồi xuống, lau lau khuôn mặt văn nhã của mình: "Không trả lời thì thôi."

Giang Mộ Hành trầm mặc chốc lát, ánh mắt nhìn về phía người trong đình, khuôn mặt dưới bóng vành mũ trở nên nhu hòa.

"Không biết."

Tống Nhiên không nghe rõ, hỏi lại.

Giang Mộ Hành tiếp tục chụp cá vàng: "Tình huống của tôi đặc thù, không thể trở thành đối tượng tham khảo của cậu."

Tống Nhiên đỏ mặt tía tai nhảy dựng lên, mắt kính thiếu chút nữa bay đi.

"Đệt! Tôi rất thẳng!"

Sắc mặt Giang Mộ Hành trầm xuống: "Nói nhỏ chút, cá bị cậu dọa chạy hết rồi."

Tống Nhiên nhân cơ hội đổi đề tài, tựa như trước đó chưa hề có phân đoạn bị ma quỷ ám ảnh: "Lão Giang, cậu tùy tiện đi, không sai biệt lắm là được mà."

"Yến Hảo chỉ là nói vậy mà thôi, cho dù cậu không chụp, cậu ấy cũng sẽ không giận cậu."

Giang Mộ Hành xóa đi tấm ảnh chụp mờ: "Tôi biết."

Tống Nhiên buồn bực dò hỏi: "Vậy cậu nghiêm túc như vậy làm gì?"

Giang Mộ Hành nói: "Tôi tình nguyện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei