Phiên ngoại 8: "Cậu ấy đang giận dỗi người yêu."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Về trận thi đấu bóng rổ hữu nghị đầu tiên của khối ngành Khoa học năm nay, khoa Toán trải qua một phen thương nghị, phái ra một người thủ môn, chính là đồng chí Từ Mậu.

Bọn họ đã tận lực rồi.

Bầu trời hôm đó trong xanh, Ngành Khoa học tập trung bên ngoài sân bóng rổ, kéo biểu ngữ và xách nước.

Không biết ai khởi đầu, khẩu hiệu của các khoa lần lượt cất lên, một đợt tiếp một đợt, như những cơn sóng nhiệt tình dào dạt.

Áp phích của khoa Toán được đặt cùng những khoa khác, vô cùng nổi bật.

Người khác không phải phim hoạt hoạ, manga anime, thì cũng chính là những phông chữ đáng yêu, chỉ có khoa Toán là tranh sơn dầu, bối cảnh màu đen, những đường nét màu xanh đơn giản lưu loát bao lấy một thiếu niên, không có khuôn mặt rõ ràng, chỉ có một bóng hình.

Động tác của nhân vật là nhảy lên đập bóng, đường cong tứ chi uyển chuyển rõ ràng, phảng phất như đang sống, muốn nhảy ra khỏi trang giấy, cực có sức co dãn.

Yến Hảo nhìn tấm áp phích từ xa, không tới gần, cậu cùng Giang Mộ Hành ngồi trên bãi cỏ ngoài sân thể dục, cách tấm lưới sắt nhìn đám người đang khởi động.

Đồng phục là hai loại màu sắc, một đỏ một xanh.

Từ Mậu mặc màu đỏ, mặc chung màu với cậu ta còn có khoa Hóa, khoa Lý, bọn họ là một đội.

Bốn khoa khác của ngành Khoa học đời sống và tâm lý là một đội khác.

Yến Hảo lấy kẹo táo ra, xé giấy gói kẹo: "Thủ môn của đối phương hình thể bự gấp đôi Từ Mậu, nhìn rất mạnh, chúng ta xong rồi."

Giang Mộ Hành nói: "Từ Mậu cao trung là thủ môn của đội tuyển trường."

Yến Hảo kinh ngạc: "Phải không? Nhìn không ra nha."

"Chỉ nhìn thôi thì có thể thấy cái gì." Giang Mộ Hành nói "Mọi người ai ai đều cảm thấy tôi biết chơi bóng rổ."

"Hôm nay nếu cậu tham gia, thì cái người trên tấm áp phích kia của mình đã có mặt."

Đầu lưỡi Yến Hảo bọc đường, trong hơi thở tràn ngập hương trái cây: "Bất quá không vẽ ra cũng tốt, trên thế giới này chỉ có mình biết đó là cơ thể của cậu." Nói xong cậu quay đầu, một đôi mắt xinh đẹp linh động liếc lại đây.

Hơi thở Giang Mộ Hành trầm thấp: "Nhìn phía trước."

"Không." Yến Hảo nhẹ nhàng mỉm cười "Mình vẫn muốn nhìn cậu."

Hầu kết Giang Mộ Hành lăn lăn, khàn khàn mở miệng: "Ăn kẹo của cậu đi, ngoan."

Cái từ cuối cùng kia rất có lực sát thương, Yến Hảo thoắt cái liền mềm, cậu đem tầm mắt chuyển về sân bóng rổ, buông tha Giang Mộ Hành, cũng buông tha chính mình.

"Cậu có chụp tấm áp phích mình vẽ lại gửi cho mẹ tụi mình xem chưa?"

Giang Mộ Hành lấy nước trong ba lô: "Chụp rồi."

Yến Hảo kích động đến thiếu chút nữa bị nghẹn kẹo: "Vậy mẹ tụi mình nói như thế nào?"

Giang Mộ Hành tìm được bình nước, vặn ra uống hai ngụm, bụng ngón tay ấn lên mép nhãn dán thỏ Bonnie: "Nói cậu rất có thiên phú."

Cái đuôi nhỏ phía sau Yến Hảo lắc lư thành hình cánh quạt: "Kiêu ngạo không, bạn trai đỉnh như vậy."

Giang Mộ Hành câu môi: "Ừm."

Khuôn mặt Yến Hảo hồng hồng:" Đi, tìm một phòng học không có ai hôn cái nào. "

Giang Mộ Hành không nói gì, trực tiếp đứng dậy, xách ba lô lên liền đi.

Yến Hảo ngồi trên bãi cỏ sững sờ.

Giang Mộ Hành đi vài bước nghiêng đầu: "Nhanh lên."

Yến Hảo hoàn hồn, xoạt một cái bò dậy, chạy chậm đuổi theo.

Trận bóng có phần nhảy mở màn, do các đàn chị năm hai của khoa nghệ thuật hỗ trợ.

Thanh xuân lại gợi cảm.

Các nam sinh huyết khí phương cương nhìn không chớp mắt.

Lúc Yến Hảo cùng Giang Mộ Hành dính nhau xong trở về, nhìn thấy chính là một màn như vậy, cậu khẽ nhấp đôi môi sưng đỏ vẫn còn chút tê dại: "Các đàn chị nhảy đẹp không?"

Giang Mộ Hành thấy cậu híp mắt, khẽ nhíu mày, như con mèo xù lông, giống như chỉ cần hắn dám nói đẹp, buổi tối liền không lên được giường.

"Không thấy."

Đáp án này thập phần tiêu chuẩn.

Tâm tình Yến Hảo vô cùng vui vẻ, ngồi lại chỗ cũ, hai cái đùi tùy ý duỗi ra: "Trận bóng sắp bắt đầu rồi, cậu cảm thấy đội nào sẽ thắng?"

Giang Mộ Hành nói: "Đội đỏ."

Yến Hảo vừa định nói, mình cũng cảm thấy chúng ta bên này có thể thắng, liền nghe Giang Mộ Hành tiếp một câu: "Cách biệt điểm số 30 trở lên."

"Không có khả năng đi, đến mức vậy sao?"

Yến Hảo đang nói, phía sau thình lình vang lên một thanh âm: "Đến chứ, khoa Hóa trong đội mấy đứa có tên điên."

Người đến là một nam sinh cao lớn, mặc áo khoác đỏ trắng, tóc cạo ngắn, mặt mày anh tuấn tỏa nắng, anh ta cười lên, trên mặt xuất hiện một đôi má lúm đồng tiền.

Yến Hảo cảm thấy rất quen mắt, gặp ở đâu rồi.

Hai tay nam sinh cắm vào túi ngồi xổm xuống: "Hi, em trai nhỏ, lại gặp nhau rồi."

Yến Hảo không nói chuyện.

Nam sinh hất cằm về phía sân bóng rổ: "Tháng bảy năm ngoái, cùng một chỗ."

Yến Hảo cho anh ta phản ứng là mờ mịt lại lãnh đạm.

Nam sinh có chút bất đắc dĩ xoa xoa cái ót: "Lúc đó tôi nói tôi tên là Vương Úc, quản lý năm nhất......"

Yến Hảo nhớ ra: "Là anh à."

Vương úc nhìn chằm chằm nốt ruồi giữa mày thiếu niên, ghé sát vào chút, đầu lưỡi đẩy răng: "Lúc tân sinh báo danh không gặp được cậu."

Yến Hảo bỗng dưng bị Giang Mộ Hành túm qua, cậu thuận thế dựa lại gần: "Nhiều người, bình thường."

Bầu không khí đông cứng xung quanh dần dần khôi phục bình thường.

Vương Úc nhạy bén nhận ra, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa thiếu niên và cái máy lạnh hình người sắc bén cạnh cậu, đồng tử rụt rụt.

Hiểu rồi.

Lúc Vương Úc nhìn lại thiếu niên, tâm tình có chút phức tạp, năm trước gặp qua một lần, trà không nhớ cơm không nghĩ, mỗi ngày bồn chồn, nhớ mãi không quên không nói, nhưng xác thật đây chính là kiểu hắn thích nhất.

Nói trắng ra là, chính là đã khảm vào trong tâm hắn.

Vương Úc không thích tính toán, hắn thích thuận theo tự nhiên, muốn ở trường học vô tình gặp được rồi xem duyên phận sâu cạn, đáng tiếc thiếu niên này đã dây vào người khác.

Còn là một tên nhóc rất khó ứng phó.

Tình huống phát triển ngoài dự kiến, cũng trong dự kiến.

Bởi vì Vương Úc tùy tiện hồi tưởng lại tình huống một năm trước, phát hiện lúc đó đã có dấu hiệu rõ ràng.

Vẫn là cái nết chiếm hữu nguyên nước nguyên vị.

Bản thăng cấp.

Vương Úc liếc liếc cái máy lạnh, nhân vật phong vân đứng đầu bảng tân sinh khóa 11 của A đại, thằng nhóc này so với năm trước vậy mà còn đẹp trai hơn, hoàn toàn không tàn chút nào, mẹ nó.

Vương Úc khó chịu, trong mắt hiện lên một tia ác ý, hắn đột nhiên niết khuôn mặt thiếu niên một cái, niết xong liền chạy.

Thuận lợi tránh đi nắm tay tập kích.

Vương Úc đi về phía bạn cùng phòng, không quay đầu lại mà vẫy tay: "Đàn em, lần sau gặp lại, nhớ rõ gọi một tiếng đàn anh."

"Đó chính là giáo thảo trường mình sao?"

Bạn cùng phòng nói chuyện xong với bạn gái liền cất điện thoại, duỗi đầu nhìn xem: "Ôi đệt, ánh mắt mà có thể giết người, thì cậu đã bị cậu ta bắn thành cái tổ ong vò vẽ rồi, lão tam, sao cậu lại chọc tới cậu ta rồi?"

Vương Úc đầy mặt vui sướng: "Chạm vào bảo bối của cậu ta."

Bạn cùng phòng không nghe rõ: "Cái gì?"

Vương Úc chỉ tay vào đội đỏ trên sân bóng rổ: "Mắt hồ ly kia, mời gia nhập đội bóng rổ."

Bạn cùng phòng nhìn theo hướng tay hắn, thấy là trung phong khoa Hóa, tâm điểm của trận bóng này, cái đầu so với bọn họ còn cao hơn, lớn lên cũng đẹp trai, chính là tính tình quá kém, mềm cứng đều không ăn, bệnh tâm thần.

"Thôi bỏ đi lão tam, kẻ điên chính là không có biện pháp quản thúc, để cậu ta tiến đội, cái chức đội trưởng này của cậu sẽ không có ngày lành đâu."

Vương Úc sao lại không biết chứ: "Nhân tài hiếm có, không thể tha."

Bạn cùng phòng hảo tâm nhắc nhở: "Chỉ sợ cậu muốn làm Bá Nhạc, người ta cũng không nguyện ý làm thiên lý mã cho cậu."

Vương Úc hừ lạnh: "Không muốn làm ngựa cũng được, không phải có mười hai con giáp sao? Tùy cậu ta chọn."

Bạn cùng phòng: "......"

Đi xa rồi, bạn cùng phòng lại nhìn lại, nhắc lại cái chủ đề trước đó: "Em gái tôi chết mê chết mệt đàn em giáo thảo kia, cậu nói tôi có cần quay lại xin số điện thoại không?"

Vương Úc chú ý tới cách ném bóng của tên điên kia, cổ tay không đủ lỏng, hắn chép miệng: "Người ta có vợ rồi."

"Tôi biết, truyền khắp trường rồi." Bạn cùng phòng nói "Yêu đương mà thôi, kết hôn sinh con rồi vẫn có thể ly hôn mà, tôi là cảm thấy có cái phương thức liên hệ, chờ chia tay rồi, em gái tôi không phải sẽ chiếm trước tiên cơ sao."

Bước chân Vương Úc dừng lại, nhớ tới tên kia vừa rồi ghen tuông quá độ cùng tức giận, ý vị thâm trường mà nhướng mày.

"Đừng nghĩ nữa, chia không nổi."

Vương Úc trong ánh mắt hoang mang của bạn cùng phòng giật nhẹ môi: "Tôi đã thấy vợ cậu ta."

Cuối cùng, ngại phiền toái mà bổ sung một câu: "Chỉ là nhìn thoáng qua."

Bạn cùng phòng bát quái: "Lớn lên thế nào?"

Vương Úc nói: "Đẹp."

Trong vẻ thanh tú mang vài phần mị thái, ngang ngược, gai góc.

Rồi lại thu hết mọi thứ khi đối diện với người trước mặt, trở nên mềm mại, giống như nhéo một cái liền tan chảy.

Bạn cùng phòng tò mò: "Cũng không biết là khoa nào."

"Đúng rồi, đàn em vừa rồi nói chuyện cùng cậu đó cậu quen à?"

"Không quen."

"Vậy sao cậu còn đi tới chỗ người ta?"

"Nhìn đáng yêu."

"...... Người anh em, cậu bình tĩnh một chút, cậu ta là giáo thảo của khoa Toán, thẳng, có vợ, có thể nói là hình mẫu yêu xa."

Vương Úc nhìn cậu ta, như nhìn một đứa thiểu năng trí tuệ.

Bạn cùng phòng thổn thức: "Cậu nói khóa năm nay có tà môn hay không chứ, khai giảng không bao lâu liền tổn thất hai soái ca, một người thì dung túng đối tượng thần bí biểu thị công khai chủ quyền, mang theo ' dấu răng ', một người khác thì nhẫn không rời tay, mỗi người có một cách riêng, các em gái đều khóc than, trên trang web của trường mấy bài đăng tình cảm càng nhiều hơn."

Vương Úc nghe bạn cùng phòng lải nhải, xoay người nhìn bãi cỏ, hai người kia không biết đã đi từ lúc nào rồi.

Ai có thể nghĩ đến chứ, vợ của giáo thảo trường lại là giáo thảo khoa.

Chậc.

Vương Úc lấy ra hộp thuốc lá, rút lấy một điếu ngậm lấy, năm ba rồi, còn có thể gặp được chuyện thú vị như vậy.

Điếu thuốc vừa đốt, Vương Úc liền hắt xì một cái, chậc, đàn em đang mắng hắn.

Yến Hảo đúng là đang mắng Vương Úc, má trái của cậu cũng sắp trầy da rồi, nóng rát.

Giang Mộ Hành nhìn chằm chằm.

Yến Hảo sợ hãi, cậu nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Không thể chà nữa nha, thật sự không thể lại......"

Nói còn chưa dứt lời, đã bị mạnh mẽ nắm mặt.

Giày Yến Hảo chạm vào giày Giang Mộ Hành: "Còn ghen sao?"

Giang Mộ Hành không nói một lời, hàn khí quanh thân chưa tan.

Ghen đó.

Yến Hảo chọc chọc bả vai rộng lớn của hắn, mềm mại làm nũng: "Cái đó thật sự là ngoài ý muốn mà."

Đôi mắt Giang Mộ Hành đen kịt.

Yến Hảo tê cả da đầu: "Được rồi, được rồi, đừng giận."

Cậu đang dỗ thì điện thoại trong túi rung lên, cậu cố gắng gỡ bàn tay Giang Mộ Hành ra khỏi mặt mình nhưng không được.

Đành phải thôi.

Bạn trai còn đang giận, làm sao bây giờ, dỗ thôi.

Điện thoại là Từ Mậu gọi, nói thi đấu sắp bắt đầu rồi, hỏi Yến Hảo đang ở đâu, sao không tới.

Chờ cậu đến cổ vũ.

Lên đại học, bạn bè tổng cộng không được mấy người, không muốn thiếu ai cả.

Yến Hảo trên mặt đau xót, tiếp theo là xúc cảm mềm ấm, một chút lại một chút.

Giang Mộ Hành đang tiêu độc.

Yến Hảo ngửa cổ ra sau, tạo ra một đường cong run rẩy xinh đẹp, cậu hít sâu một hơi, hơi thở phả ra ướt nóng.

"Lâm thời có việc, lát nữa qua liền."

Từ Mậu không nghe ra dị thường, hỏi: "Giang Mộ Hành đâu?"

Yến Hảo bị hơi thở chiếm hữu cực mạnh của Giang Mộ Hành bao phủ, chân có chút không đứng được mà phải dựa lên tường, hôn lên sợi tóc đang cọ bên miệng mình.

"Cậu ấy đang giận dỗi người yêu."

Từ Mậu chưa kịp phản ứng đã thốt ra: "Không sao chứ?"

"Không sao." Yến Hảo một tay ôm lấy vòng eo thon gầy, rắn chắc của Giang Mộ Hành "Người yêu của cậu ấy đang dỗ cậu ấy."

Từ Mậu chậm rì rì phản ứng lại được, kinh ngạc hít một ngụm khí lạnh.

Trời ạ, Giang Mộ Hành lạnh lùng như vậy còn biết giận dỗi? Hơn nữa...... còn muốn được dỗ?

Vô pháp tưởng tượng.

Từ Mậu mơ hồ nghe được một tiếng khụt khịt, cậu ta kỳ quái nói: "Yến Hảo?"

"Tôi, ưm, lát nữa không tới được, nửa trận sau, ô, shh, nửa trận sau tới cổ vũ cho cậu."

Yến Hảo đứt quãng nói xong liền cúp máy, vội vàng dấn thân vào sự nghiệp to bự dỗ dành bạn trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei