Chương 21. Đánh dấu chủ quyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi hai người ăn trưa xong, anh kêu cô ngồi ở sân vận động, anh còn có một lớp học khác cần phải dạy, tan học anh có thể đưa cô về nhà. Thư Tâm ngoan ngoãn gật đầu, dù sao buổi chiều cô cũng không có việc gì.

Ngồi phía trên sân thể dục, cô nhìn những nam sinh trung học năng nổ đang chơi bóng rổ bên dưới, cô không khỏi nghĩ đến những ngày tháng cấp ba của mình.

Lúc đó cô cũng rất mong chờ một bạn học nam đẹp trai biết chơi bóng rổ, đáng tiếc cô từ thời còn đi học đã biết yêu sớm là không được, lo ảnh hưởng đến việc học hành, lúc ấy còn có đội trưởng đội bóng rổ tỏ tình nhưng cô không chấp nhận.

Sau đó, cô vào đại học, bạn học đều có bạn trai và bạn gái, cô là người duy nhất chưa từng gặp người con trai mình thích, nhiều bạn nam cảm thấy cô nhất định đã có bạn trai nên không ai theo đuổi cô.

Liền cô đơn như vậy mà tốt nghiệp, đến bữa tiệc mừng lễ tốt nghiệp mọi người mới biết cô độc thân nhưng tiếc là đã quá muộn, cô cầm theo giấy chứng nhận tốt nghiệp liền trở về quê.

Thư Tâm thất thần nhìn chằm chằm vào sân bóng rổ, cô không để ý rằng mình nhìn chằm chằm vào một chỗ thật lâu khiến một giáo viên nam đang chơi trên sân bóng rổ tự mình đa tình nghĩ rằng cô đang nhìn anh ta.
"Chào".
Thư Tâm sửng sốt một chút rồi nhìn lên, chỉ thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Anh ta có vẻ cũng là giáo viên thể dục, thân hình cao 1m78 rất thấp so với Lăng Thiệu.

"Xin chào?" Thư Tâm do dự đứng lên, cô nghĩ rằng mình vô tình chiếm chỗ của anh, hoặc là bọn họ sắp thi đấu, người ngoài không được phép ngồi ở đây.
" Cô muốn xin wechat của tôi sao?" Nam nhân hỏi xong, anh ta chỉ vào sân bóng rổ "Cô vừa nãy vẫn luôn nhìn tôi".

Thư Tâm kinh ngạc mở miệng " A...xin lỗi, vừa rồi tôi hơi thất thần....không phải đang nhìn anh a...."

"....."
Anh ta có chút xấu hổ, gãi tóc sau đầu cười cười " Được rồi, da mặt tôi dày, có thể hay không cho tôi xin wechat, về sau có cơ hội sẽ mời mời cô đi ăn cơm".
Thư Tâm lớn lên xinh đẹp, mặc một chiếc váy liền màu đỏ hở vai làm cho khuôn mặt cô thêm hết sức mềm mại và kiều mị, làn da lộ ra trắng nõn như tuyết. Khoảnh khắc cô lơ đãng, không biết bao nhiêu trái tim đàn ông đã bị đã lỡ nhịp.

Bọn họ chơi bóng mà ai nấy đều thất thần liên tiếp mà nhìn cô, nhưng cô vẫn đang ngẩn người không nhìn thấy bọn họ.

Thư Tâm đang định từ chối, thì thấy Lăng Thiệu tiến tới từ lúc nào không biết, trên tay cầm một quả bóng rổ, từ xa hét vào mặt nam nhân trước mặt cô "Vương Thành Chính, cậu mẹ nó có bệnh à!"

Vương Thành Chính quay đầu lại, bối rối nhìn Lăng Thiếu, không hiểu vì sao người đàn ông này đột nhiên nổi giận.

Anh trực tiếp ném quả bóng rổ vào trán anh ta "Tránh xa vợ tôi ra một chút!"

Vương Thành Chính trợn tròn mắt, anh ta thậm chí còn quên mất quả bóng, sau khi bị đánh xong, anh ta ngạc nhiên nhìn Thư Tâm, lại nhìn về phía Lăng Thiệu "Đệch! Đây là vợ của anh!"

Anh ta nhớ rõ khi kết hôn hình dáng không phải như thế này, kết hôn xong lại thay đổi hình dáng?

Trong đầu anh ta đang rất bối rối, nhưng cũng không dám hỏi thêm, đành quay sang Thư Tâm nói "Xin lỗi chị dâu, mắt em bị mù, không nhận ra sớm.....".

Cô mặt đỏ tai hồng thấp giọng nói không sao. Cô không bao giờ ngờ rằng Lăng Thiệu lại gọi mình là vợ trước mặt rất nhiều học sinh và giáo viên trong sân thể dục. Người đàn ông này thực sự điên rồi. Vương Thành Chính nhặt bóng rổ lên bối rối đi xuống, vừa lúc Lăng Thiệu đi lên chào một tiếng.

Vương Thành Chính nhanh chóng giơ tay giải thích "Không phải, em đang chơi ở đó, nhìn thấy cô ấy.... à chị dâu vẫn luôn nhìn em, sau đó em liền....."

Anh trừng mắt nhìn anh ta, lướt qua người đi về phía Thư Tâm.

Thư Tâm đỏ mặt nhỏ giọng giải thích "Em không có, em chính là......"

Cô thực sự xấu hổ khi nói rằng nhìn mọi người thi đấu, cô nhớ đến đội trưởng đội bóng rổ đã theo đuổi cô hồi cấp ba.

Lăng Thiệu hiểu theo nghĩa khác "Thích xem họ chơi bóng?"

Thư Tâm cắn môi, do dự vài lần rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Không ngờ, người đàn ông dùng ngón tay véo cằm, nhướng mày nhìn cô "Đừng nhìn người khác.... bảo bối..... xem anh".

Cô không hiểu ý của anh.

Trong giây tiếp theo, chỉ thấy người đàn ông cởi bỏ chiếc còi ở cổ hướng nam nhân trước đó "Vương Thành Chính, lại đây, chúng ta chơi một trận"

Đánh một trận?! 

Thư Tâm kinh ngạc đứng lên, sau đó thấy Lăng Thiệu đã lao vào sân bóng rổ. À, hóa ra là chơi bóng khiến cô sợ chết khiếp. Chờ đã, sao tự nhiên lại chơi bóng rổ vậy? Thư Tâm hơi ngạc nhiên, chợt nhớ ra những gì người đàn ông vừa nói.

"Đừng nhìn người khác.... bảo bối.... xem anh".

Cô lại đỏ mặt. Cô vốn dĩ không nhìn người khác, thực sự chỉ đang ngẩn người mà thôi a. Chiều cao của Lăng Thiệu đặc biệt dễ thấy giữa nhóm người, anh ấy quá cao còn hơn rất nhiều so với giáo viên nam bên cạnh, anh mặc đồ thể thao đã sớm ướt đẫm cơ ngực cùng cơ bụng rắn chắc bên dưới đều được phác hoạ qua lớp áo. Cánh tay dài vươn ra lừa bóng, một tay vươn qua đầu Vương Thành Chính hướng vào rổ ghi bàn.

Vương Thành Chính không nóng nảy chút nào "Anh à, em sai rồi, em thật sự sai rồi....."

Lăng Thiệu nhếch môi nở nụ cười "Mười quả bóng, giữ lại cho tôi, nếu không giữ được tôi sẽ đập nát trán của cậu".

"Anh...." Vương Thành Chính một bên khẩn cầu, một bên xin lỗi "Em nhớ lúc anh kết hôn, chị dâu không giống thế này, sao hai năm không gặp nhau mà trở nên xinh đẹp như vậy? cũng trách mắt em bị mù, thật sự, nhận sai người.......em sai rồi"

Anh ta đi được một lúc, Lăng Thiệu đã đè anh ta tới cột bóng rổ, treo người lên, Vương Thành Chính không kịp né tránh, lập tức ngã xuống đất. Thư Tâm trên sân khấu bị kinh hãi, cô đứng lên che miệng, lo lắng rằng Lăng Thiệu sẽ làm anh ta bị thương. Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, anh đã đưa tay ra kéo Thành Chính đứng lên.

"Đừng giả chết".

Vương Thành Chính muốn khóc không ra nước mắt "Ca....em thật sự sai rồi".

Anh đã rót 11 trái vào rổ lại trên sân, lần nào anh cũng đem Vương Thành Chính hạ đến thảm. Sau lần thứ 11, Vương Thành Chính không thể đứng dậy được. Anh ta ngồi trên mặt đất phất tay với anh "Ca....từ hôm nay sẽ rút kinh nghiệm.... về sau không bao giờ làm việc ngu ngốc đó. Em về sau gặp chị dâu lập tức đi đường vòng được chưa? Chết tiệt, em nhớ rõ ràng vợ anh trông không giống như thế này"

Lăng Thiệu lau mồ hôi trên trán, mắt nhìn Thư Tâm trên khán đài, khóe môi nhếch lên "Cô ấy còn chưa phải là vợ tôi".

Vương Thành Chính ngẩn người.

Liền nghe anh nói thêm một câu nữa "Tạm thời là không phải mà thôi"

Vương Thành Chính tam quan có điểm rạn nứt "Chết tiệt, ý anh là sao?"

Lăng Thiệu mặc kệ anh, lấy khăn lau mồ hôi, sau đó vào phòng thay đồ thay quần áo. Vương Thành Chính đứng dậy, nhìn người phụ nữ trên khán đài, một thân màu đỏ, dáng người uyển chuyển, làn da trắng nõn, từ xa anh có thể cảm nhận được cô ấy là một người phụ nữ dịu dàng và ít nói. Vương Thành Chính như hiểu ra điều gì đó, lại sinh lòng đố kỵ. Không biết Lăng Thiệu đã gặp vưu vật này ở chỗ nào. Đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.

Anh thay quần áo bước ra, chân dài đi vài bước đến gần Thư Tâm đứng trước mặt cúi đầu nói vài câu sau đó hôn lên môi cô. Lúc này mới thoả mãn kéo người phụ nữ đỏ mặt ôm vào lòng rồi bước ra ngoài. Vương Thành Chính trông ghen tị muốn chết.

Nếu anh đoán không sai, hộp cơm tình yêu mà Lăng Thiệu đắc ý khoe khoang mà yêu thích trước đó là do người phụ nữ này làm. Lúc đó, họ vẫn thắc mắc tại sao vợ anh bỗng dưng đổi tính, trở nên hiền hậu đảm đang.
Hiện tại xem ra, thay đổi tính tình là cái quái gì, phải là thay đổi người a!

Cô bị Lăng Thiệu ôm trong ngực, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng, trách anh mà nói "Có người sẽ nhìn thấy...."

Anh không chút để ý hôn lên mặt cô "Thấy liền thấy đi"

Thư Tâm nhất thời không là người đàn ông điên hay là cô điên rồi. Lúc này, cứ như là lần đầu tiên hẹn hò với ai đó, tim đập thình thịch như có con nai chạy loạn. Cô chủ động đặt tay lên lòng bàn tay anh đỏ mặt nhìn về phía trước. Lăng Thiệu siết chặt tay cô. Mười ngón tay đan vào nhau.

"Thời gian còn sớm, anh đưa em đi dạo". Lăng Thiệu lái xe ra ngoài cổng trường hỏi cô "Muốn đi đâu chơi không?"

Thư Tâm suy nghĩ một chút, lắc đầu "Không biết".

Cô hiếm khi ra ngoài chơi.

Cũng có thể thấy tính tình cô rất ít nói, nhìn thấy cô chỉ nghĩ đến vẻ ngoài dịu dàng của cô đang đeo tạp dề nấu ăn ở nhà.

Anh nắm lấy tay cô "Được, cứ đi theo anh".

Cô nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, mắt anh nhìn về phía trước, dưới mái tóc ngắn gọn gàng là một khuôn mặt nam tính cương nghị, làn da ngăm đen nhưng đầy nam tính, hầu kết nhô ra thường lăn lộn.

Cả người gợi cảm không thể tả.

Cô cắn môi nhẹ nhàng nói "Vâng".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro