Chương 25. Ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời đi vào sáng sớm hôm sau.

Có súp trong nồi, có một phần ăn trong cái bát lớn trên bàn. Anh thức dậy thì không thấy cô đâu, đi khắp phòng tắm và phòng khách thì không thấy ai, tưởng cô đi siêu thị ở tầng dưới để mua đồ. Kết quả là sau khi ăn sáng xong chuẩn bị đi ra ngoài, đợi cô quay lại cũng không có. Anh lại vào phòng cho khách, vali của thư Tâm đã biến mất, túi mỹ phẩm của cô trong phòng tắm cũng không còn nữa.

Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho cô. Không ai trả lời điện thoại. Một lúc sau, một tin nhắn văn bản đến. Chỉ hai từ: Đi rồi.

Khi Thư Tâm nhắn tin thì cô đã ngồi trên xe về quê rồi, trước đây cô mua vé rẻ vừa túi tiền, lúc nào cũng chỉ mua ghế cứng, hôm nay mặc váy mới thật đẹp mua cho mình chiếc đầu tiên:  ghế hạng nhất.

Tâm trạng của cô thay đổi, người cũng trở nên tươi sáng hơn, cái nhíu mày và nụ cười của cô thu hút sự chú ý của những người đàn ông xung quanh.

Trở về nhà, Lý Đức Hải không có ở đó. Cô đến nơi làm việc để hủy bỏ đơn xin nghỉ phép và nhân tiện từ chức. Sếp và đồng nghiệp nhìn thẳng vào cô như thể cô đã thay đổi khi quay lại. Chỉ có Thư Tâm mỉm cười hào phóng khéo léo, khi cô rời đi, những chiếc ly và đồ trang trí trên bàn làm việc mà cô tích góp hồi lâu mới mua được đều tặng cho các đồng nghiệp gần đó. Cô đã nhìn ra rất nhiều, tự nhiên tự nhiên cũng bỏ được rất nhiều thứ.

Về nhà thu dọn hành lý trời đã khuya, Lý Đức Hải vẫn chưa về, cô cất bộ váy mới vào tủ rồi dọn dẹp lần nữa. Sau đó cô bắt taxi đến bệnh viện. Vào cửa bệnh viện, cô mua hai túi trái cây, lần đầu tiên cô không mặc cả với ai, cầm túi bỏ vào mà không hỏi giá, quét mã xong liền trả tiền. Thấy cô xinh đẹp, ông chủ đã tặng thêm cho cô một quả quýt.

Trên đường đi, cô lột vỏ ra ăn nó. Trong đầu vô cớ nhớ tới lúc ăn kem, khoảng khắc Lăng Thiệu hôn lấy cô. Trong lòng cô run lên. Vị chua khi nuốt vào đã biến thành vị ngọt.

Mẹ của Lý Đức Hải đã ở trong bệnh viện từ khi cô đến Nam Thị. Anh ta cùng cha thay nhau chăm sóc bà. Ban ngày anh ta đi làm buổi tối khi trở về lại vào viện ở lại ngủ trên giường kế bên. Thật vất vả. Là loại bệnh này Thư Tâm đã nhìn thấy liền cảm thấy rằng cả cuộc đời gần như không thể thở được bình thường

"Em về khi nào?" Lý Đức Hải vừa đi lấy nước về, nhìn thấy Thư Tâm, mắt anh ta sáng lên "Sao không nói với anh một tiếng?"

Hôm nay cô đã thay bộ váy tươi sáng đã mặc, chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản bảo thủ với hai túi hoa quả trên tay. Cô nhìn Lý Đức Hải, người đàn ông trước mặt cô mới ngoài ba mươi tuổi, nhưng đã bị cuộc đời hủy hoại, khuôn mặt đen lại mập mạp, hốc mắt trũng sâu, có vẻ mệt mỏi đã lâu, có lẽ anh ta không thể theo kịp chế độ ăn uống dinh dưỡng.

Thư Tâm đau lòng với gương mặt này, ban đêm còn sẽ vì anh mà đắp cho anh mặt nạ, nhiều lần nam nhân ngại phiền, cô cũng không muốn tốn công vô ích. Hơn nữa, mặt nạ cũng là cô ăn mặc tiết kiệm hồi lâu mới bỏ tiền mua được.
Trên thực tế, vì Lý Đức Hải, vì cái gia đình này mà rất nỗ lực cùng nhẫn nại. Nhưng thực tế lại đánh gục cô hết lần này đến lần khác. Cô nhìn lại không biết bao nhiêu lần chỉ thấy ngoại trừ một mảng hoang vu, cũng chỉ dư lại thất vọng.

Lý Đức Hải đem phòng bệnh mở ra, đi vào đặt nước xuống, lại đi ra, cầm lấy hoa quả trong tay cô "Chúng ta vào thôi".

Cô không nói gì bước vào. Mẹ của anh là một bà nội trợ siêng năng, nhiều năm làm việc đã khiến cơ thể bà phải ngừng lao động sớm, bà cũng biết bệnh tật của mình tốn rất nhiều tiền và con trai không có tiền nên mỗi lần nhìn thấy Thư Tâm, bà đều gạt nước mắt. Không phải là không chữa hết được, Thư Tâm biết.

Cô an ủi mẹ của anh, an ủi cha của anh, và còn muốn an ủi Lý Đức Hải. Nhưng không ai an ủi cô. Rõ ràng, cô là người cần được an ủi. Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, cô đi thẳng đến bên cửa sổ, phòng bệnh quá áp lực, áp lực đến mức không thở nổi.

Lý Đức Hải đứng sau lưng hỏi "Về nhà sao?"

Thư Tâm quay đầu lại nhìn anh "Đêm nay anh không ở đây sao?"

Anh ta gật đầu "Ừ, mấy ngày nay anh không về, vừa lúc cùng em trở về".

"Được rồi, đi thôi".

Thư Tâm đi về phía trước. Lý Đức Hải cảm thấy cô đã thay đổi, nhưng anh ta không biết cô đã thay đổi ở đâu. Khi cả hai ra ngoài, Lý Đức Hải định đi xe buýt, nhưng cô đã bắt taxi. Anh hơi hé miệng, cô đã ngồi vào rồi. Cô dường như không đợi anh mà đã đóng cửa, Lý Đức Hải nhanh chóng ngồi vào.

Anh đã quen với việc tiết kiệm tiền, hầu như ở đây chưa bao giờ bắt taxi, đường xa một chút, thậm chí anh còn sẵn sàng chạy về. Trên đường cô không nói chuyện tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt mày bình tĩnh. Nhưng anh cảm thấy hơi lo lắng bất an không thể giải thích được. Anh đã cảm nhận được điều đó.

Thư Tâm đã thay đổi. Khi xe dừng lại, cô quét mã QR để thanh toán, sau khi xuống xe đi về phía trước, không để ý đến Lý Đức Hải phía sau. Lý Đức Hải đuổi theo vài bước, đi tới nắm tay cô. Thư Tâm không giãy giụa, để bàn tay thô ráp này nắm chặt lấy mình

Hai người trở về nhà sau khi mở cửa,

Anh đã nhẹ nhàng ôm cô "Xin lỗi vợ, là anh vô dụng....."

Thư Tâm đã nghe những lời này trong nhiều năm. Hai người lần nào cũng cãi nhau về tiền bạc, sau đó anh liền nhận sai, nói rằng anh ta vô dụng đã không thể khiến Thư Tâm sống một cuộc sống tốt đẹp.

Cô cảm thấy rằng đây là nhân sinh của mình, cô chấp nhận số phận của mình. Rồi cuộc sống của cô rơi vào một vòng lặp vô tận. Cô rất mệt, thậm chí còn không có ý muốn nói chuyện dục vọng càng không có, mùi cơ thể của anh hòa với mùi thuốc khử trùng của bệnh viện khiến cô muốn nôn. Cô cau mày đẩy anh ra.

Lý Đức Hải ôm chặt lấy cô "Anh sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, tin anh đi, anh sẽ kiếm tiền......"

Anh nói xong bước đến hôn lên môi cô. Thư Tâm né tránh bị anh hôn tới tấp vào mặt.

Cô cau mày xoa xoa mặt "Đi tắm thôi".

Lý Đức Hải buông cô ra, đi vào phòng tắm có chút lo âu. Khi ra khỏi phòng tắm, Thư Tâm đang nấu ăn trong bếp, đeo tạp dề, tóc dài buộc sau đầu, cổ lộ ra dài, trắng nõn và dịu dàng, ánh đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu giống như rơi xuống một tầng tuyết xa xa nhìn loé lên một tầng ánh sáng.

Anh đi đến phía sau cô, đưa tay ôm cô, cúi đầu hôn lên cổ cô. Cô đưa tay ra tắt lửa. Lý Đức Hải xoay người cô lại, khi anh định hôn lên môi cô, cô cất tiếng

"Em đã ngoại tình".
Lý Đức Hải ngơ ngẩn.
Cô bình tĩnh nhìn anh "Năm vạn kia không phải do bạn cùng lớp của em đưa mà là của một người đàn ông".
Anh không nói nên lời, cứ như vậy nhìn cô.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Thư Tâm kéo khóe môi cười "Như thế nào? Liền phải ứng như thế này?"

Đôi mắt anh đỏ hoe, cắn chặt răng giữa kẽ răng lộ ra vài chữ "Em đang gạt anh".
Nụ cười của cô lớn hơn vài phần "Lý Đức Hải"
Cô nhìn anh chằm chằm, giọng nói nhàn nhạt không chút dao động, nhưng lại giống như một nhát búa nặng nề đập vào trái tim anh
"Em có bao giờ lừa anh chưa? Trong lòng anh là rõ nhất"
Lý Đức Hải nước mắt rơi xuống, hắn hung hăng lau nước mắt, nắm lấy Thư Tâm, nghiến răng nghiến lợi "Thư Tâm! Em đang nói dối"

Anh vẫn không tin. Cô từ trước đến nay luôn an phận thủ thường, xinh đẹp hiền hậu, bà con lối xóm khen Lý Đức Hải lấy được cô dâu tốt, bố mẹ đau ốm nằm viện, nhiều nhất cũng kêu ca, than phiền xong thì nấu canh đưa đến bệnh viện.
Cô giữ anh, giữ ngôi nhà này trong suốt năm năm.Tại sao, tại sao cô lại đột ngột ngoại tình như vậy?!
Lý Đức Hải nước mắt chảy mãnh liệt, giọng nói khàn khàn gầm lên "Không đúng! Em nói gạt anh!"

Cô đưa tay ra, ngón tay vừa ấm áp khô ráo, có chút nhiệt độ cơ thể, cô nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt anh. Cô rõ ràng là một người phụ nữ dịu dàng như vậy. Nhưng bây giờ mỗi lời thốt ra đều mang theo một nỗi đau nhói, đâm vào tim anh một cách mãnh liệt.
"Ngày anh gọi điện thoại". Khóe môi nhếch lên, nụ cười vừa tự giễu vừa châm chọc "Thật sự không nghe thấy gì sao?"
Nước mắt cô chảy dài. Cô nhẹ giọng hỏi:
"Lý Đức Hải, vợ anh bị người ta làm rồi, anh không nghe thấy sao?"

Phòng bếp một mảng hỗn độn. Dưới đất là những mảnh sứ thuỷ tinh vỡ cùng xoong nồi. Vô số mảnh kính vỡ văng tung tóe trên bàn trà cùng ghế sofa. Lý Đức Hải thở hổn hển quỳ trên sàn nhà phủ đầy kính vỡ. A

Anh quỳ xuống trước mặt Thư Tâm, tự tát mình một cách thô bạo, khóc lóc kéo ống quần cô "Vợ, anh..... anh sai rồi..... anh quên.... anh đã quên...... chúng ta đem nó đều quên hết đi, sau này chúng ta sẽ sống tốt hơn được không?"

Thư Tâm bình tĩnh nhìn anh "Lý Đức Hải, buông ra"

Anh khóc lóc lắc đầu "Đều trách anh được không? Em không đi được không? Anh xin em.......anh lạy em......cầu xin vợ......không có em anh làm sao sống được! A? Anh không thể không có em"

Thư Tâm hít một hơi thật sâu cố nén nỗi chua xót, cô nhìn Lý Đức Hải nhẹ giọng nói "Buông tha tôi đi, Lý Đức Hải, tôi ở trong cái nhà này không thở được nữa".

Lý Đức Hải ngón tay giữ chặt ống quần của cô, chính là không muốn buông cô ra. Cô cũng không giãy giụa. Bầu không khí giằng co

Anh đột nhiên hỏi "Người đàn ông đó là ai?"

Thư Tâm bình tĩnh nhìn anh "Anh định làm gì?"

Lý Đức Hải đột nhiên đứng dậy lao vào bếp, cầm dao ra "Anh muốn giết hắn"

Đi, giết anh ta, sau đó vào tù" Cô đứng ở cửa nhẹ giọng nói " Vận khí tốt, bốn mươi đến năm mươi năm nữa anh sẽ có thể ra tù, ba mẹ anh cũng không cần chăm sóc khiến cho họ tự sinh tự diệt, vừa vặn cũng có thể thả tôi đi"

Lý Đức Hải cầm con dao ở kia, hai mắt đỏ hoe rỉ máu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nhìn chằm chằm Thư Tâm, giống như kẻ thù của chính mình, sự oán hận và không cam lòng trên mặt đã biến thành một con dao nhỏ đâm vào mắt Thư Tâm.

"Chúng ta trả lại tiền cho anh ta" Một lúc lâu sau, Lý Đức Hải lên tiếng, giọng nói nghẹn ngào gấp gáp " Anh trả lại tiền cho anh ta, anh không cần tiền, em đừng liên lạc lại với hắn nữa, chúng ta....."

Thư Tâm nhẹ nhàng ngắt lời anh " Tôi đã yêu hắn".

Lý Đức Hải mở miệng, ngơ ngác nhìn chằm chằm "Chúng ta......chúng ta.... đem tiền....chúng ta...."

Anh lau nước mắt trên mặt nhìn cô với đôi mắt đỏ bừng "Em nói cái gì?"

Anh và Thư Tâm là mới tiếp xúc sau khi kết hôn. Khi anh kết hôn, cô không đặc biệt thích anh, chẳng qua cô chỉ nghĩ rằng cô cũng nên kết hôn, vì vậy mới đồng ý kết hôn với anh. Anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc vào lúc đó, làm việc chăm chỉ mỗi ngày để khiến cô thích anh hơn.Vì phần yêu thích thích này, anh ấy đã làm việc chăm chỉ trong 5 năm. Thế nhưng, cô mới rời nhà hơn một tuần, sao có thể dễ dàng thích một người đàn ông khác?

Lý Đức Hải đã chịu cú đả kích lớn

Anh nhìn cô xách va li bước ra cửa, vừa đến cửa thì quay lại nói với anh "Tôi đã trả tiền điện nước, còn tiền thuê nhà tháng sau để trong ngăn kéo".

"Khi nào anh nghĩ rồi, hãy gọi cho tôi". Cô nhìn xuống túi xách của mình "Giấy hôn thú của tôi ở đây"

Lý Đức Hải không nói, mà chỉ nhìn cô rời khỏi nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro