Chương 26. Chồng tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa đã đóng.

Ở một bên ngoài cửa Thư Tâm đang hít thở không khí tự do. Bên kia gian phòng lộn xộn, nam nhân quỳ rạp xuống đất gào khóc. Cô vừa xách vali đi đến ngã tư, định bắt taxi thì nhận được cuộc gọi từ Lăng Thiệu.

Cô ngập ngừng một lúc rồi bấm máy trả lời. "Alo...."

Người đàn ông ở đầu bên kia, giọng có chút nặng nề "Sao em đi mà không nói một lời nào?"

Cô hít hít mũi, nhìn lên bầu trời cố nén lại hốc mắt chua xót, sau đó cố nặn ra một nụ cười trừ và nói "Nói cái gì? Tạm biệt?"

"Nhớ chồng em sao? Đột nhiên trở về?" Người đàn ông hỏi.

Thư Tâm bật cười, nhưng nước mắt lại rơi "Đúng vậy, nhớ hắn".

Cô lau nước mắt, nhưng càng lau, giọng cô như sắp sụp đổ. Cô muốn dập máy. Nhưng cơ thể lại bị ôm từ phía sau, cô cứng đờ người, vừa quay đầu lại đã thấy người đàn ông đang gọi mình không biết đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.

"Anh...." cô sốc đến mức không nói được lời nào, rồi khóc.

Lăng Thiệu xoay người lại, gắt gao ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô. Một giọng nói khàn khàn truyền đến.

"Làm sao bây giờ, anh nhớ em vô cùng".

Lăng Thiệu gọi taxi, anh nhét vali của Thư Tâm vào cốp xe, sau đó đi theo cô ngồi vào ghế sau.

"Đi đâu?" Tài xế liếc kính chiếu hậu hỏi.

Cô mở miệng muốn nói, vốn dĩ cô định trở về nhà mẹ đẻ, nhưng bây giờ...  có anh ở bên cạnh cô, cô rõ ràng không thể quay về nhà. Cô chỉ có thể...... Cô không nói gì cả, anh thay cô nói "Gần đây có khách sạn nào đến đó là được"

Tài xế lái xe lại nhìn vào kính chiếu hậu, người phụ nữ ngồi ở ghế sau cúi đầu, không biết có đồng ý hay không, vì lý do an toàn, tài xế hỏi thêm "Ai, cô gái, hắn muốn tới khách sạn, cô là tự nguyện đi theo sao?"

Thư Tâm bị hỏi đến đỏ mặt, cô trả lời bằng tiếng địa phương "... tự nguyện".

Người lái xe "À" một tiếng rồi nói "Tôi thấy cô trời đã tối muộn còn xách vali, hay là bị ai lừa, đây là bạn trai của cô?

Cô cắn cắn môi nhỏ giọng nói "...là chồng tôi".

"Ồ". Người lái xe nở nụ cười " Người ở nơi khác sao?, tiếng phổ thông rất chuẩn còn dễ nghe, lớn lên còn cao, cùng cột đèn giống nhau a"

Thư Tâm không thể nhịn được cười.

Bọn họ dùng ngôn ngữ địa phương Lăng Thiệu nghe có chút không hiểu, thấy cô cười, nhéo nhéo tay cô hỏi "Cười gì vậy?"

Cô nghiêng đầu đến bên tai anh và nói "Tài xế nói anh lớn lên trông giống như cột đèn nha".

Hơi thở nóng bỏng cùng với hương thơm từ cô tràn vào tai anh một chút, côn thịt giữa hai chân anh nảy lên ngay lập tức. Khoang phía sau lờ mờ, anh nắm lấy tay Thư Tâm đặt nó lên đũng quần của mình.

Cô hoảng sợ nhìn thấy hạ thân anh căng phồng lên một đoàn, trừng mắt nhìn anh "Anh...."

"Còn bao lâu nữa là tới?" Anh trầm giọng hỏi tài xế.

Tài xế bật xi nhan "Phía trước xuống xe là được".

"Vâng". Lăng Thiệu lấy ví ra, đưa một trăm tệ về phía trước, ngay khi xe dừng lại, anh kéo Thư Tâm ra khỏi xe.

Tài xế trong xe kêu lên "Này, tôi không có tiền lẻ!"

Anh lấy vali đóng cửa xe, hướng tài xế nói "Không cần thối lại, bác tài, ông làm vợ tôi cười đến vui vẻ như vậy, một trăm tệ này đáng giá lắm".

Sau khi cánh cửa đóng lại, người lái xe nhìn nam nhân đang đi về phía khách sạn với chiếc vali trên tay tay kia nắm lấy tay cô gái. Ông nhìn tờ tiền trên tay mà không khỏi lắc đầu mỉm cười. Nào có vợ chồng không về nhà mà lại ở khách sạn chứ. Nhưng hai người này có vẻ thoạt nhìn rất xứng đôi.

Lăng Thiệu quẹt thẻ vào phòng. Sau khi cô đi vào nhìn thấy căn phòng ở tầng cao nhất của khách sạn, cô chưa bao giờ ở trong một phòng khách sạn cao cấp như vậy. Trước mắt nhìn thấy cửa kính sát đất cùng ghế sofa thương gia, cô đã sững sờ một lúc. Một giây tiếp theo đã bị người đàn ông sau cánh cửa đè lên và hôn.

Cô ôm lại anh, một bên đáp lại nụ hôn ướt át dâng trào của anh, một bên thở gấp hỏi: "....Sao anh lại ở đây....? Tống Văn đâu?"

Lăng Thiệu không đợi được nữa, cởi quần áo của cô, ôm cô dựa vào tường, dùng một tay thô bạo xé toạc quần lót của cô, côn thịt trượt qua cọt xát lỗ huyệt của cô vài cái rồi trực tiếp cắm vào.

Cô bị cắm vào kêu lên "....ah"

Lăng thiệu vừa thao cô, vừa đưa tay kéo áo lót của cô xuống, anh cúi đầu ngậm lấy bầu ngực đầy đặn mà bú, giọng nói khàn khàn "Anh nói với cô ấy, anh muốn tới thao em".

Biết rõ anh đang nói dối. Nhưng Thư Tâm vẫn bị những lời này khiêu khích đến dâm thuỷ chảy liên tục, cô ôm lấy cổ Lăng Thiệu chủ động hôn lên môi anh, hai cánh tay mềm mại ôm lấy anh, ngón tay luồn vào trong tóc. Anh có thể không biết. Khoảnh khắc cô quay lại và nhìn thấy anh. Cô cảm động biết bao.

Trong màn thao lộng dữ dội của người đàn ông, cô hét lên và rên rỉ "...A.... chồng ơi.... thao em.... thật thoải mái.... chồng...... em..... thao em đi... ô ô....".

Anh sảng đến đôi mắt đỏ bừng, đè Thư Tâm vào tường, véo eo cô, đẩy mạnh với tần suất nhanh chóng, cắm đến cả người cô run rẩy phun nước mà anh vẫn không dừng lại.

Cô bị thao đến thét chói tai cùng khóc lóc, khoái cảm nhập đầu lan ra khắp toàn bộ cơ thể, trong cơn sướng tột cùng, cô rùng mình rên rỉ "Chồng ơi... a a a a... thao chết em.... chồng ơi.....".

Lăng Thiệu bắn một lần, ôm Thư Tâm đi tắm rửa. Anh áp người vào cửa kính mà hôn, liếm vành tai, liếm cổ, dọc theo xương quai xanh liếm đến đầu vú. Thư Tâm bị liếm cong người, đôi tay tự giác chống sau bức tường, nâng ngực lên để phục vụ cho nụ hôn liếm láp của anh.

Đôi môi nóng bỏng của người đàn ông trượt một đường xuống hoa huyệt của cô. Cô tách hai chân ra bị anh véo đùi, toàn bộ huyệt khẩu nhắm thẳng trước khuôn mặt của người đàn ông, môi lưỡi thô dày đẩy vào khai thông tầng tầng lớp lớp hoa huyệt của cô.

Cô không chịu được mà nắm lấy tóc anh, thút thít trong miệng "Chồng... ô ô.... liếm thoải mái quá... A... ha...ô ô.... chồng.."

Lăng Thiệu rút đầu lưỡi ra, thay vào đó là ngón tay, dùng môi liếm láp viên thịt của cô, miệng lớn quấn lấy âm vật yếu ới, đầu lưỡi liếm nhẹ, hàm răng khẽ cắn, môi quấn lấy mút đến thích thú.

Bụng dưới bị anh liếm run rẩy liên tục, cô túm tóc anh hét lên hai tiếng, bụng dưới co rút lại, một cỗ dâm thuỷ phun ra. Anh há miệng nuốt hết vào, âm thanh kích thích bụng dưới của cô co rút một chút, một dòng nước dâm thuỷ khác chảy ra.

Ngón tay của nam nhân vẫn không ngừng đâm vào bên trong, không ngừng moi lộng điểm G của cô, thân thể vừa cao trào của Thư Tâm không nhịn được loại kích thích này, cô kịch liệt khóc rồi kêu lên, âm hộ run rẩy mất khống chết mà điên cuồng phun nước.

Ngón tay anh không ngừng, thấy rằng nước phun ra ngày càng nhiều, một số trong số phun tới mặt của anh.

Khi Lăng Thiệu duỗi tay ra, Thư Tâm đã mềm mại ngã vào vòng tay anh, cô vẫn còn đang run rẩy, khuôn mặt ửng hồng sau cơn cực khoái, đôi mắt tràn đầy xuân sắc. Dưới làn nước ấm rửa sạch, mơ hồ hấp dẫn và câu người.
Anh cởi chiếc áo thun cuối cùng trên người, ôm cô vào lòng rồi hôn lên môi.
Thư Tâm ghé vào ngực anh, đè anh xuống đất, hôn lên môi anh, từ từ liếm cằm rồi hầu kết dọc theo hầu kết hôn xuống ngực anh.

Cuối cùng, đầu lưỡi dọc theo bụng anh dừng ở côn thịt cứng ngắc.
Đầu tiên Thư Tâm dùng đầu lưỡi liếm láp cự vật màu đỏ tươi, liếm sạch chất nhầy trong suốt do mã mắt tiết ra, sau đó há miệng ngậm lấy quy đầu to lớn. Với miệng bị lấp kín, một bên cô nuốt xuống một bên ngước mắt lên nhìn người đàn ông.

Người đàn ông chịu đựng đến mức toàn thân nổi đầy gân xanh, gân xanh trên trán đặc biệt nhô ra, cánh tay duỗi tới cũng nổi đầy gân xanh bao bọc, lòng bàn tay to ôm lấy sau đầu đè cô xuống. Cô ngoan ngoãn tiếp tục nuốt. Nó quá lớn quá thô. Cô nuốt xuống cổ họng, còn không có nuốt xong.

Lăng Thiếu duỗi thẳng thắt lưng, Thư Tâm trực tiếp bị côn thịt đâm vào trong cổ họng, chống đỡ khó chịu tiếp tục nuốt xuống, nước miếng trượt xuống khóe miệng rơi vào trên côn thịt đỏ tươi, cô dùng má bao lấy côn thịt, nhổ ra từng chút một, rồi ăn thật nhanh, một trên một dưới dùng khoang miệng ấm áp bao lấy nó.

Anh sướng đến mức eo tê dại. Sau khi Thư Tín ăn xong côn thịt liền nhổ ra, liếm liếm đầu lưỡi, liếc nhìn Lăng Thiệu, trong đôi mắt đỏ rực của người đàn ông, cô cúi đầu, cầm lấy bầu ngực đầy đặn của mình, đem kẹp lấy côn thịt ở giữa.

"Thao!" Anh sảng đến nỗi gậy thịt rung lên, há miệng thở dốc nhìn Thư Tâm dùng cặp vú của minh đè ép côn thịt của anh.

"Nhanh lên......" Anh đĩnh đĩnh eo "Nhanh lên, bảo bối....."

Khoái cảm khiến anh gần như không kìm nén được ham muốn đè người phụ nữ này xuống dưới mà dùng hết sức thao. Cô nghe lời gia tăng tốc một cách nhanh hơn, cô xoa nắn cặp vú vừa sắc tình vừa câu nhân, Lăng Thiệu bị hình ảnh này không chịu được bị cô xoa xoa đến bắn tinh.

Bạch trọc đục ngầu phun lên mặt và miệng cô. Thư Tâm dùng ngón tay lau sạch tinh dịch nơi khóe môi, đưa vào miệng, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ.

"Thao..." Lăng Thiệu lao tới, đè cô nằm dưới thân, kéo hai chân cô ra rồi thọc thẳng côn thịt căng cứng vào trong người cô "Tao hoá... Ông đây thao chết em!"

Trên nền phòng tắm, Thư Tâm bị anh đè xuống, từ phía sau kéo một chân cô mà thao, cô quỳ trên mặt đất, thân thể mềm mại bị đâm rên rỉ không ngừng.

"Ô ô... chồng..... thoải mái quá... ô ô ô chồng ơi... rất thích.... .ô ô...." Cô khóc lóc kêu lên, toàn thân run rẩy.

Lăng Thiệu thao một hồi, thấy đầu gối cô bị cọ đỏ, vòng tay ôm eo cô, đè cô vào cửa kính, kéo chân cô ra gác lên eo, cúi đầu ngậm lấy đầu vú nàng, vừa cắn vừa mút, thở hổn hển hỏi "Chồng em thao em có thoải mái không? Hửm?"

"Thoải mái... Ô ô.... thoải mái..... chồng ơi..... rất thích.... rất thích anh...." Cô bị cắm đến không còn thần trí, cả người run rẩy thét chói tai.

Lăng Thiệu hung hăng thao cô mấy chục cái, thẳng đem Thư Tâm cắm đến bụng nhỏ phun nước, lúc này mới cúi đầu xuống hôn lên môi cô, mút cắn môi lưỡi của cô đem nuốt tất cả những tiếng rên rỉ cùng nức nở của cô vào bụng.

"Vợ ơi...." Anh bú cắn mạnh đến nỗi cơ hồ gần như muốn đem cả linh hồn cô đi vậy. Anh thở hổn hển, giọng nói thô ráp khàn khàn " Anh thật là muốn chết vì em mà...."

Thư Tâm bị thao đến điên cuồng lắc lư không nghe thấy anh đang nói gì, cô chỉ biết ôm cổ anh mà hét lên " A a a.....chồng ơi.....ô ô ô tới rồi.....A a a a....."

Khoái cảm mãnh liệt như vậy, giống như thuỷ triều vô tận một lần lại một lần rửa sạch thân thể, cả đêm hết lần này đến lần khác cô bị anh lăn lộn qua lại, giọng nói trở nên khàn khàn.

Khi bị một người đàn ông đè trước cửa sổ sát đất mà thao làm, cô hoàn toàn quên mất sự xấu hổ của mình, đưa hai tay lên bóp mạnh hai bầu vú, chổng mông ra sau để phục vụ cho côn thịt cứng ngắc của người đàn ông đón ý hùa theo.

"Đưa mông lên, đem âm hộ lộ ra" Anh ở sau lưng một bên thao một bên nói.

Thư Tâm rùng mình, đưa tay ra sau mở cánh mông của mình. Liền thấy anh đem nguyên cây rút ra rồi lại cắm vào. Cô bị thao đến chân mềm ra, khóc nức nở cả khuôn mặt đều dán trên cửa sổ pha lê. Người đàn ông không biết từ khi nào đã mang rượu vang đỏ tới, dọc theo lưng cô rót xuống, hương thơm của rượu đỏ lập tức tràn ngập căn phòng, Thư Tâm vì lạnh mà run lên, nhưng lại bị nhiệt độ trong cơ thể làm cho nóng rực rùng mình.

Một lạnh một nóng khoái cảm hỗn loạn buộc nàng nức nở rên rỉ "Chồng... ư ư.... thật thoải mái.......".

"Đợi lát nữa sẽ giúp em thoải mái hơn". Lăng Thiệu nói, cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi liếm sạch rượu đỏ trên sống lưng cô.

Thư Tâm bị liếm đến mức da đầu tê dại, khoái cảm truyền đến đầu não cùng tứ chi, bụng dưới run lên, nàng hét lên cao trào.

Anh cười khẽ "Còn chưa bắt đầu liền cao trào?"

Cô dựa vào tấm kính thở dốc, những giọt nước từ khóe mắt cô cọ vào tấm kính, hơi thở cô phả vào tạo thành một lớp sương mờ....nước mắt rơi xuống thành từng vệt nhìn thấy rõ. Qua làn nước, cô mơ hồ nhìn thấy có người đang đứng trước cửa sổ của tòa nhà cao tầng đối diện.

"Ô ô....chồng ơi.....có người....." Cô chưa nói xong, liền cảm thấy lạnh lẽo truyền từ mông, người đàn ông một bên cắm nàng một bên rót rượu vang đỏ lên côn thịt của anh.

Âm thanh òm ọp vang lên, rượu vang đỏ liên tục được đưa vào cơ thể của Thư Tâm thông qua côn thịt.

Cô bị tiếng nước khiến cả người run lên, không bao lâu đã cảm thấy cơ thể tràn ngập rượu đỏ, trướng đến lợi hại nhịn không được buông lỏng tay, chống lên cửa kính "Ô ô.....chồng......rất trướng.....".

"Đưa tay của anh". Lăng Thiệu trực tiếp ném chai rượu xuống ghế sô pha, nắm lấy hai tay Thư Tâm đè vào hông cô, một tay siết chặt eo, lập tức dùng lực ấn vào bờ mông đầy đặn, giao hợp mà cắm mấy chục lần.

Thư Tâm thất thanh kêu lên "A a a.....chồng ơi......a a a a a......ha......ư...chồng..."

Cô bị cắm nước mắt đều chảy, thanh âm thay đổi "A a a.....chồng....a a a...bị thao....đã chết mất....chồng....ư..."

Lăng Thiệu véo eo cô hướng hông mình mà đưa đẩy, sau đó rút nó ra bắn vào giữa chân cô. Khi Thư Tâm được thả ra, cả người trượt xuống đất, đồng thời thân thể run rẩy, nước không ngừng từ trong hoa huyệt chảy ra.

Anh đưa cô đi tắm, tẩy rửa xong mới đem người ôm lên giường. Rồi vòng tay qua ôm lấy, chậm rãi hôn môi nàng, phía dưới đem côn thịt tiến vào trong cơ thể. Thư Tâm nằm trong vòng tay anh, khẽ thút thít, và giọng nói của anh đã bị người đàn ông nuốt chửng.

Anh xoa xoa mông cô, eo và bụng dùng sức một trên một dưới mà thao lộng. Thư Tâm bị thao liên tục dâm thuỷ chảy không ngừng, nhũ thịt lần này đến lần khác cọ xát vào bộ ngực rắn chắc của người đàn ông, đầu vú bị cơ ngực cứng rắn làm cho dựng thẳng mà rùng mình, cô bị đâm nhịn không được ngồi dậy nắm lấy tay anh, ngưỡng cao cổ vặn vẹo hông.

" Chồng ơi.....muốn tới" cô bị thao đến rùng mình, bụng nhỏ bao đến gắt gai, lại còn nhớ mình đang ở trên giường " Đi.....đi xuống dưới.....ô ô....muốn ra....."

Lăng Thiệu cười nhẹ, bàn tay to một phen bóp nàng, liền giữ tư thế cắm vào mà ôm cô xuống giường. Thư Tâm bị anh vừa đi vừa đỉnh lộng thét chói tai ra tiếng " Ô ô ô.....tới rồi a....".

Bụng dưới của cô run lên, một cỗ dâm thủy phun ra. Anh đặt thân trên của cô lên giường, bóp chân cô ở dưới nền nhanh chóng thọc vào rút ra.

Anh rất cao, hai chân Thư Tâm nâng lên cao đật trên eo, Cô nằm ngửa trên giường, não bộ thiếu oxi lại sung huyết, khoái cảm như thuỷ triều cuốn sạch tâm trí của cô, bị cắm liên tục, cô hét lên run rẩy, trong hoa huyệt phun ra vài cỗ thuỷ. Anh cũng nhanh chóng rút ra và xuất tinh. Anh ôm Thư Tâm đi tắm, cô cả người yếu ớt, mềm nhũn trong vòng tay anh.

Lăng Thiệu hôn lên miệng cô "Vợ, thoải mái không?"

Cô mệt nhắm mắt, nhưng môi cô giương lên, thanh âm khàn khàn "Thoải mái".

"Về sau, cũng vẫn luôn làm em thoải mái như vậy được không?" Anh cắn cắn vành tai cô hỏi.

Thư Tâm bị hơi thở nóng rực phả vào mở mắt ra, dòng nước ấm từ đỉnh đầu đổ xuống tưới lên bọn họ, cô nghiêng đầu nhìn anh khẽ lắc đầu "Lăng Thiệu, em không nghĩ...."

Lăng Thiệu hôn lên môi cô "Em có nghĩ".

Cô không nói lời nào.

Lăng Thiệu siết chặt tay cô, đôi môi nóng bỏng rơi trên vành tai cô, giọng nói và hơi thở đều nóng rực "Anh không nói dối em".

Giọng nói của anh có chút ngưng trọng, hơi thở vô cùng nóng bỏng, từng chữ từng chữ rơi xuống như lửa đốt, không khí chung quanh nóng rực.

"Anh nói với Tống Văn, anh nhớ em, anh muốn tới thao em".

Thư Tâm run rẩy ngước nhìn anh, ánh mắt đầy sợ hãi và lo lắng.

Anh che đôi mắt cô lại "Đừng suy nghĩ nhiều, anh sẽ xử lý tốt".

Rồi cúi đầu hôn lên môi cô "Em yêu, đừng đột ngột liền chạy như vậy".

Trái tim cô bởi nụ hôn mà run lên.

Chỉ nghe giọng nói trầm thấp của người đàn ông nói "Anh dọc đường đi đều luôn sợ hãi, anh sợ không tìm thấy em".

Cô cảm thấy đau nhói trong tim.

Hốc mắt đều đỏ "Vâng".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro