Chương 27. Buông tha cô ấy đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Thiệu đem người tắm rửa rồi ôm trở lại giường, hai người nằm ở trên giường ôm chặt lấy nhau.

Cô mệt đến thiếp đi. Khuôn mặt trắng nõn vẫn ửng hồng, lông mi dài đen nhánh run rẩy theo hơi thở, giống như một cánh bướm dang rộng đôi cánh, dưới mắt rơi xuống một bóng hình hồ điệp.

Môi anh hơi hé mở, hơi thở gấp gáp. Lăng Thiệu ôm cô, cúi đầu không nhịn được hôn lên mặt. Điện thoại trong túi của Thư Tâm vẫn đang rung, anh xuống giường, cầm lên và liếc nhìn. Người gọi là Lý Đức Hải. Anh nhấn trả lời.

Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông nghẹn ngào nói " Vợ ơi......anh sai rồi....vợ ơi, em về có được không? Vợ à... anh thực sự không thể sống thiếu em"

Lăng Thiệu quay đầu lại nhìn cô đang ngủ say trên giường, thấp giọng trả lời. "Cô ấy ngủ rồi".

Lý Đức Hải ở đầu bên kia điện thoại sững sờ một hồi mới nghiến răng nghiến lợi kêu lên "Có gan thì ra gặp mặt!"

Anh đem chai rượu vang đỏ trên ghế sô pha cầm tới "tháp" đặt xuống bàn cà phê, anh vặn cổ, đầu lưỡi chọc chọc má, vẻ mặt có chút ngang ngược nói.

"Được, tôi đã muốn gặp anh từ lâu".

Ba giờ sáng.

Lăng Thiệu xuất hiện trước cửa nhà cô. Lý Đức Hải đứng ở cửa, trên tay cầm một con dao. Anh nhìn như không thấy mà bước vào. Bởi thân hình quá cao theo bản năng đi qua cửa cúi thấp đầu xuống. Ngay lúc bước vào, anh dùng bả vai hất Lý Đức Hải vào trong nhà. Theo sau liền trở tay khóa cửa lại.

Căn phòng một mảng hỗn độn, đèn bị hỏng, huyền quan có chút tối tăm nhưng không ngăn được ánh mắt đánh giá lẫn nhau của hai người. Lăng Thiệu rất cao, thân thể cường tráng mạnh mẽ, vừa vào cửa đã sinh ra cổ khí áp bức ngay lập tức đè lại dũng khí giết người của Lý Đức Hải.

Sau khi anh vào thì không coi ai ra gì mà tham quan phòng, tiến vào phòng ngủ của Thư Tâm và Lý Đức Hải, căn phòng được trang trí rất ấm áp, bức ảnh cưới được treo ở đầu giường, trong ảnh là một nam một nữ mỉm cười một cách máy móc cứng nhắc trước ống kính.

Lần đầu tiên chụp ảnh cưới, Lý Đức Hải mặc cả với bên chụp, nháo đến cả hai bên đều không thoải mái, khi Thư Tâm chụp ảnh tâm tình cũng không tốt lắm, bức ảnh này được chụp trong hoàn cảnh đó, không biết có đẹp hay không bọn họ đều treo trên đầu giường.

Trong phòng có một bàn trang điểm, mỹ phẩm trên bàn được sắp xếp ngăn nắp, ngăn kéo mở một khe hở, có thể lờ mờ nhìn thấy một xấp tiền bên trong mặt trên có một mảnh giấy.

Lăng Thiệu mở ngăn kéo, nhìn thấy trên đấy ghi hai: [Tiền thuê nhà].

Lý Đức Hải từ bên ngoài lao vào với con dao trên tay. "Nếu anh chia tay cô ấy, tôi sẽ không cùng anh so đo. Số tiền kia....tôi sẽ trả lại cho anh, sau này đừng làm phiền chúng tôi nữa".

Anh đen ngăn kéo đóng lại, nghiêng đầu nhìn anh ta. Người đàn ông này cùng anh cũng không khác nhau lắm. Đáng tiếc là, anh ta đã bị cuộc đời tàn phá đến không có nửa phần ý chí chiến đấu, trên khuôn mặt anh ta đầy vẻ tang thương cùng suy sụp, cả người thoạt nhìn như quả bóng bị chọc thủng. Bề ngoài xẹp lép. Lớp trong cũng bị đào rỗng.

"Sửa đúng lại một chút". Lăng Thiệu mở miệng nói với giọng điệu lạnh lùng "Là tôi thỉnh anh về sau không cần quấy rầy chúng tôi"

Lý Đức Hải tức giận trừng mắt nhìn anh " Anh ngủ với vợ tôi! Anh dựa vào cái gì còn muốn tôi không quấy rầy các người!? Đồ súc sinh không biết xấu hổ!"

Lăng Thiệu lập tức một chân đá qua, sau khi đá anh ta vào tường, anh thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi không biết mắng người, chúng ta động thủ vẫn là tốt hơn"

Con dao trên tay Lý Đức Hải bị đá xuống đất, hắn ôm bụng đứng dậy, ho khan vài tiếng rồi nhào qua vội vàng nhặt con dao, vừa bước tới đã bị Lăng Thiệu giẫm lên

"Cầm dao quá nguy hiểm" Anh đá con dao đi "Tôi không nghĩ sẽ giết ai trong ngôi nhà cô ấy sống".

Những câu nói đều tiết lộ anh cùng Thư Tâm có bao nhiêu thân mật, Lý Đức Hải tức giận lao vào anh gầm lên "Tôi đánh chết anh đồ không biết xấu hổ!"

Lăng Thiệu đem hắn đánh ngã trên sàn một quyền nện vào mặt hắn. Lý Đức Hải bị đánh trong chốc lát phẫn nộ một đấm hướng tới Lăng Thiệu.

Anh không né tránh, đột ngột nhận lấy cú đấm, sau đó liếm vết máu trên khóe môi nói " Đây mới giống một người đàn ông, biết không?"

Hắn tức giận xốc anh lên, rồi đè xuống dưới đấm lung tung vào anh. Nắm đấm không còn bao nhiêu sức lực, Lăng Thiệu nghiêng đầu tránh đi, một tay kéo lấy tóc của Lý Đức Hải, kéo hắn đến bàn trang điểm.

Lăng Thiệu mở ngăn kéo, chỉ vào xấp tiền trong ngăn tủ, nói "Nhìn cho rõ, anh đưa tiền sinh hoạt cho cô ấy là ngày mấy, đây là anh cho cô ấy tiền sinh hoạt?, ngay cả tiền thuê nhà cũng là người kết hôn với anh 5 năm tới trả, Lý Đức Hải, anh còn là một người đàn ông sao?"

Anh ta nhìn số tiền kia, hốc mắt đỏ hoe, cảm thấy chính mình dường như bị lột trần, quần áo vứt trên đường, nỗi xấu hổ vô tận khiến anh che mặt lại, gào khóc, thanh âm nghẹn ngào "Là tôi vô dụng... là tôi vô dụng... tôi thật sự yêu cô ấy......tôi không thể rời khỏi cô ấy.... cầu xin anh...."

"Đó không gọi là yêu" Lăng Thiệu cười lạnh " Anh lôi kéo một người phụ nữ sống một cuộc sống tồi tệ, đó không phải là tình yêu, đó là cầm tù".

"Anh đã cầm tù cô ấy năm năm, anh có biết cô ấy muốn gì không?" Anh nhìn anh ta và hỏi "Anh có biết cô ấy luyến tiếc không giám mua mỹ phẩm không? Có biết rằng cô ấy thậm chí không muốn ở bên ngoài ăn bữa cơm chỉ để tiết kiệm tiền không?"

Mỗi lần nói lời nào, Lý Đức Hải đau đớn thống khổ ngồi xổm trên mặt đất, anh ta khóc thét nghẹn ngào "Đừng nói nữa... không cần nói nữa".

"Là anh ép cô ấy đến với tôi". Lăng Thiệu ngồi xổm xuống, nhìn Lý Đức Hải trên mặt đất, ánh mắt không có một chút độ ấm "Chính là anh, một tên vô dụng, tự mình đưa vợ đến trước mặt tôi"

"Không cần nói nữa" Lý Đức Hải gục đầu bật khóc "Xin anh không cần nói nữa"

Cô ngủ một giấc tỉnh dậy đã là mười một giờ, vội vàng ngồi dậy, đỡ lấy eo đau nhức, đôi chân như nhũn ra. Cánh tay của anh đang đặt trên eo, cô nhẹ nhàng dời đi, cánh tay lại đưa tới, dùng sức kéo người xuống, ôm cô vào lòng.

Trên người anh một mảnh quần áo cũng không có, cơ bắp rắn chắc trần trụi của anh cứ như vậy mà lọt vào trong tầm mắt của cô. Đây là lần đầu tiên cô cùng anh nằm trên giường cho đến tận hừng đông. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt anh hé mở, đồng thời, ngón tay thô ráp vòng lấy ót cô, đem người kéo đến trước mặt mà hôn.

Thư Tâm liếc nhìn hạ bộ không mặc quần lót của anh, côn thịt đỏ tươi đang đứng thẳng cái đầu ngẩng cao đầy phấn khích, cô nhanh chóng cách xa khỏi anh "Em đi rửa mặt".

Lăng Thiệu cười khẽ theo cô vào toilet.

" Ấy, anh nhanh mặc quần áo đi" Cửa sổ sát đấy không kéo rèm, Thư Tâm vừa đi qua liền nhìn thấy người đàn ông thân thể trần trụi bước đến, vội vàng đưa tay ra đẩy.

Mới vừa tỉnh dậy, giọng nói khàn khàn khô khốc. Cô đang muốn tìm nước để uống thì anh đã đi đến máy lọc nước rót vào cốc đưa cho cô.

" Cảm ơn" Cô mở miệng uống xong.

Lăng Thiệu lấy cốc cô vừa uống xong rót thêm một ít nước dọc theo dấu môi cô chạm miệng uống hết. Cô đỏ mặt đi vào phòng tắm. Anh ở bên ngoài uống thêm vài cốc nước rồi mới bước vào.

Thư Tâm đang đánh răng, cô liếc nhìn anh qua gương một chút, một lúc sau lại không nhịn được nhìn thêm vài lần "Miệng anh, là bị em cắn? Bị chảy máu sao?"

Tối hôm qua quả thật điên cuồng, cô mơ hồ nhớ tới lúc mình bị thao đến điên cuồng, như thể lúc đó đã cắn anh.

Lăng Thiệu mỉm cười ôm cô từ phía sau, hôn lên cổ cùng tai của cô "Ừm, bị em cắn".

Hơi thở của anh nóng rực phun lên cổ làm cho cô rùng mình "Thôi mà, em đang đánh răng".

"Anh cũng muốn đánh" Đầu anh tựa vào vai cô, trông có vẻ rất dính người.

Thư Tâm đỏ mặt, cầm lấy bàn chải đánh răng nặn kem lên bàn chải, người đàn ông há miệng, lại không nhúc nhích, chỉ đợi cô chải dùm.

Cô không khỏi nở nụ cười "Anh muốn em giúp anh đánh không?"

Lăng Thiệu gật gật đầu. Cô ngậm lấy bàn chải của mình, xoay người lấy bàn chải bắt đầu cẩn thận giúp anh đánh răng, Lăng Thiệu lại cầm lấy bàn chải trong miệng cô để giúp cô đánh răng.

Cô bị động tác của anh làm cho thật ngứa nhịn không được hờn dỗi mà nhìn anh "Chơi vui không?"

Anh rút bàn chải ra khỏi miệng cô, bỏ tay cô ra, ôm lấy sau gáy hôn lên môi cô.

"A...." Nụ hôn bất ngờ làm cô không kịp đề phòng.

Trong miệng đều là bọt kem. Hương vị thơm mát mùi muối biển tràn khắp khoang miệng, đồng thời còn có cái lưỡi thô dày của anh. Nam nhân cách lớp bọt kem mút cắn đầu lưỡi, liếm láp môi cô. Nụ hôn làm cho sống lưng cô tê dại, cô lần đầu tiên vừa đánh răng lại bị người ta hôn, cảm thấy bọt trong miệng cỏ vê ngon miệng ngọt lạ.

"A.....bọt kem không thể ăn được...." Cô vội vàng đẩy anh ra, lao đến bồn rửa mặt bắt đầu súc miệng "Không thể ăn...".

Lăng Thiệu lau bọt trên khóe môi, đi đến phía sau cô, thân hình cao lớn bao vây lấy cô, cằm đặt đỉnh đầu cô, vươn cánh tay dài bắt đầu rửa mặt.
Qua gương, Thư Tân nhìn thấy hai cái đầu dựa vào gần nhau, khóe môi không khỏi nâng cao. Nếu.... về sau bọn họ ở bên nhau, mỗi buổi sáng thức dậy, liệu có thể hay không chính là... thế này?

Cô không dám nghĩ đến điều đó. Cô sợ rằng mình quá tham lam. Sợ chính mình không kìm được mà muốn cướp anh đi. Hai người rửa mặt xong, anh gọi điện cho khách sạn để đưa đồ ăn lên phòng.Cô ngồi trước khung cửa sổ sát đất, tận hưởng ánh nắng vàng ấm áp ngoài cửa sổ.Trong ánh nắng lung linh buổi sánh, cô há miệng cắn một miếng tôm mà Lăng Thiệu bóc vỏ đưa tới. Khoảnh khắc, lòng cô ngập tràn hạnh phúc cùng an nhàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro