Chương 33. Đi công tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó phải lên máy bay, cô quay lại chỉ đơn giản là thu dọn túi đồ trang điểm của mình, cầm một chiếc túi nhỏ đi theo Hứa tổng, trên đường đi cô đã gửi một tin nhắn cho anh, nhưng Lăng Thiệu không trả lời.

Chờ khi hạ cánh, cô nhận được tin nhắn của anh: Anh luôn ở bên em.

Lòng cô chợt bình yên trở lại.

Nơi công tác là ở Tùng Thành, cô chưa từng đến đây bao giờ. Nơi đây có mùa mưa kéo dài, không khí ẩm ướt nên những người mập mạp hiển nhiên sẽ không cảm thấy thoải mái khi đến đây. Người Mỹ đó rất to béo, mới nói mấy câu đã bắt đầu thở hổn hển. Thư Tâm cùng hắn chào hỏi, liên tục đưa khăn giấy lau mồ hôi cho ông, sau thấy bản thân ông rất nóng, cô đi siêu thị mua một chiếc quạt điện cầm tay nhỏ để ông ấy cầm trên tay.

Vị khách hàng kia tên tiếng Anh là Mason, ngoài ra còn có tên tiếng Trung, nghe nói ông thỉnh một vị đại sư nổi tiếng đặt tên là Triệu Văn Hoá. ??? Lúc đầu sư phụ đặt tên cho ông ta là Triệu Văn, về sau ông thấy không thể hiện được chính mình nên đã thêm một chữ Hoá, cảm thấy như vậy có trình độ văn hóa Trung Quốc hơn.

Cơm nước xong, Mason gửi lịch trình vài ngày tới cho Thư Tâm, nói nơi ông chuẩn bị đi, rồi gặp mấy người ở hội sở để chuyện bàn chuyện công việc. Cô nghiêm túc ghi chép lại. Đối diện Hứa tổng, ánh mắt ông ta lặng lẽ rơi trên người cô. Diện mạo cô gái trước mặt trông rất xinh đẹp, không đặc biệt lộng lẫy, nhưng nhìn lâu mới thấy một vẻ đẹp dịu dàng dễ chịu, lông mày thanh tú, mắt to, trên mũi lấm tấm mồ hôi, làn da trắng mịn, đôi môi hơi hé mở, đang nhỏ giọng dùng tiếng Anh xác nhận lại với Mason.

Cô phát âm tiếng Anh rất chuẩn, giọng nói nhẹ nhàng rơi vào tai, nghe rất thoải mái. Sau khi Mason rời đi, cô vẫn đang đắm chìm trong việc ghi chép, khi hoàn thành tất cả chúng mới nhận ra rằng Hứa tổng đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cô sững người một lúc, có chút ngượng ngùng "Xin lỗi, tôi bận quá nên quên hỏi ngài, bây giờ về nghỉ ngơi, hay là cần đi chỗ nào nữa ạ?"

Hứa tổng luôn chê nhiều người sẽ vướng bận công việc, nên không mang trợ lý.

"Về phòng nghỉ ngơi". Hứa tổng kéo cà vạt, thân hình được giữ gìn cẩn thận không có dấu hiệu mập mạp, rõ ràng là vị kia kém Hứa tổng năm sáu tuổi, nhưng vì thân hình quá mập nên trông vị khách kia hơn cả chục tuổi.

Thư Tâm cầm lấy túi xách, lấy áo khoác đưa cho ông "Hứa tổng, nghỉ ngơi sớm chút ạ".

Đột nhiên tay cô bị ông ta bắt lấy, một người đàn ông gần 50 tuổi, những ngón tay có mang theo độ ấm và vết chai mỏng, vì thường xuyên cười nhiều, những nếp nhăn nơi khóe mắt và miệng ông hằn sâu.

Ông ta cười hỏi cô "Em không vào ngồi tí sao?"

Thư Tâm hiểu ý ông ta, da đầu có chút tê dại. 

"Không được, Hứa tổng, ngày mai tôi còn có muốn......" Cô nhẹ nhàng mà rút tay ra khỏi.

Lại phát hiện ông ta nắm quá chắc.

Hứa tổng nhìn chằm chằm cô "Vào đi, ngồi một lúc".

Thư Tâm sống lưng đổ mồ hôi, không thể lấy tay ra được, lại bị người đàn ông nắm tay dắt đi, định hét lên, nhưng cô sợ công việc tốt của mình sẽ bị huỷ hoại mất.

Đúng lúc đó, một giọng nói từ xa vọng lại.

" Thư Tâm——" Anh bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy cô bị một người đàn ông khoảng 50 tuổi kéo vào trong phòng, đáy mắt trầm xuống. Chân dài ưu thế bước mấy bước to đã tới đây. Một tay bắt lấy cánh tay cô hơi dùng lực giật tay ra khỏi người đàn ông, ôm cô vào lòng.
"Vị này chính là.....?" Anh nghiêng đầu nhìn cô, bản thân cô vẫn chưa thoát khỏi trạng thái sợ hãi.

"À, này, là, là ông chủ của em, Hứa tổng". 

Trái tim vừa mới kinh hoàng, vì được anh giải cứu kịp thời mà rung động, giọng hơi run run, hướng Hứa tổng nói "Đây là.....là tôi......"

"Tôi là chồng cô ấy, Lăng Thiệu". Anh hướng ông ta đưa tay ra "Xin chào, rất vui được gặp mặt".
Ông ta trải qua biết bao nhiêu sóng gió mặt mày không chút thay đổi, chỉ cười nói: "Rất vui được gặp mặt, các người nói chuyện đi, tôi muốn nghỉ ngơi."

Cánh cửa đóng lại. Anh lạnh mặt đi, cũng không nói gì nữa mà kéo Thư Tâm về phòng mình đã đặt trước. Vừa đóng cửa, chưa kịp nói gì thì Thư Tâm đã chủ động ôm lấy anh.
"Làm em sợ muốn chết....." cơ thể cô vẫn còn một chút run rẩy.
Lăng Thiệu nuốt hết những gì mình sắp nói xuống cổ họng, vuốt ve lưng cô, cúi đầu hôn lên tóc, lo lắng cô sẽ gặp nguy hiểm, nôn nóng bất an mà tức tốc đi gặp cô lại thấy cô bị cấp trên quấy rối lửa giận đang bùng lên bỗng hoá thành một mảng dịu dàng mềm nhũn. Chỉ còn lại một câu, cực kì ôn nhu.
"Đừng sợ, anh ở đây"

Ngày mai cô còn muốn đi theo khách hàng để phiên dịch. Anh cũng không chạm vào cô. Tắm xong, cô nằm trên giường đọc lại ghi chép của mình, vừa đọc vừa thì thầm nhẩm ghi nhớ. Anh không quấy rầy cô, lấy chăn bông thừa trải lên thảm, cầm cái gối ném lên trên, nằm xuống, nương theo ánh đèn ở đầu giường nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô. 
Cô học xong ghi chú mới phát hiện ra anh đang nằm trên mặt đất, cô có chút ngạc nhiên vươn đầu ra nhìn anh "Anh sao lại nằm ở đó?".
Hỏi xong cô dường như nhận ra điều gì, mặt đỏ lên.
Lăng Thiệu nghiến răng "Biết là tốt, trở về liền bồi thường anh cho tốt"
Cô quay đầu đi, không nhìn anh. Sau một lúc lâu, cô quay lại thấy anh còn nằm trên đất, đang nhìn cô chằm chằm. Cô đem mặt vùi vào trong ổ chăn, một lúc sau mới vươn đầu ra nhìn, người đàn ông vẫn nhìn cô không dời mắt.
"Anh đang làm gì đấy?" Cô hờn dỗi hét lên.
Chỉ với một câu nói như vậy, Lăng Thiệu đã trực tiếp bị làm cho cứng.
"TĐM!" Anh quay đi, lưng đối mặt với cô, giọng nói rất thô bạo "Đừng nói nữa, mau đi ngủ đi, bằng không đêm nay em không muốn ngủ".

Thư Tâm trong lòng ngọt ngào, nhìn bóng lưng của người đàn ông, nhắm mắt lại khóe miệng mang theo ý cười, an tâm chìm vào giấc ngủ. Hành trình phiên dịch tổng cộng là một tuần. Lúc mới bắt đầu, cô không rành thuật ngữ chuyên môn của tài liệu do khách hàng cung cấp, ngày nào về cũng ghi nhớ, ngày đầu tiên đi khi phiên dịch vẫn còn hơi mắc kẹt vài chỗ. Hôm nay trước khi rời đi, vốn ngôn ngữ đã gần như bằng với tốc độ nói chuyện cùng với Mason.
Sau khi kết thúc, Mason khen ngợi cô đã tiến bộ rất nhiều, cô mỉm cười cảm ơn. Mason mời đi uống cà phê, sau đó chỉ vào người đàn ông ngồi dưới ô ở phía đối diện hỏi cô có phải là bạn trai của cô không. Thư Tâm xấu hổ gật đầu.
"Anh ấy yêu cô rất nhiều, ngay từ ngày đầu đã theo cô một tấc không rời" Mason nói tiếp "Hai người thật xứng đôi, anh ấy đẹp trai, cô cũng rất xinh gái".
Cô cảm ơn một lần nữa. Hứa tổng đã về từ lâu, trên đường về chỉ còn lại cô và Lăng Thiệu. Mấy ngày nay cô làm việc chăm chỉ, tinh thần tập trung cao độ, tối nào cũng học thuộc từ vựng chuyên môn trước khi đi ngủ, sau một tuần cố gắng luyện tập, cô lên máy bay lập tức nằm liệt. Vừa nằm trên ghế, mệt đến thiếp đi. 

Lăng Thiệu nắm lấy tay cô, thấy cô vẫn đang đi giày cao gót, đem giày cởi ra, gọi tiếp viên mượn hộp khăn ướt lau chân cho cô. Theo sao không coi ai ra gì mà cúi xuống xoa bóp chân cho cô. Tiếp viên hàng không đi tới đi lui mấy vòng, phát hiện người đàn ông một tiếng rồi vẫn bóp chân cho cô gái kia, có chút hâm mộ quay lại nói chuyện với mấy chị em khác, những người khác vội vàng bước ra xem, tất cả đều mang vẻ mặt ghen tị.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, cô thấy mình đang đi chân trần, bàn tay anh đang ấn giữa lòng bàn chân cô. Cô sững sờ một lúc, sau đó nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của nữ tiếp viên, tức khắc có chút ngượng ngùng mà rụt chân. 

Thấy cô đã tỉnh, anh lấy khăn giấy ướt lau tay và hỏi cô "Có muốn uống nước không?"

Cô gật đầu. Anh liền ra hiệu cho tiếp viên đến, gọi rượu vang đỏ cùng một phần mì ống.

Khi anh vừa đi vào toilet, một người phụ nữ ngồi bên cạnh lối đi hỏi Thư Tâm "Sao chồng cô lại tốt với cô như vậy a? Cô sao mà làm được vậy?"

Cô bị hỏi đến mặt nóng lên.

"Tôi còn chưa có.....chưa cùng anh ấy kết hôn" cô nhỏ giọng trả lời.

"Gặp được người đàn ông tốt như vậy thì cứ kết hôn đi, chồng tôi lúc trước theo đuổi tôi đừng nói gì đến bóp chân, thậm chí anh ta còn không cởi giày cho tôi". Người phụ nữ thở dài "Hazzz, tôi thực sự hối hận".
Người phụ nữ đó chỉ trạc 30 mấy, hoặc chưa đến 40. Lớn lên rất có khí chất, biết ăn nói, trò chuyện với cô vài câu, sau khi biết Thư Tâm là phiên dịch viên, cô ấy búng tay một cái "Được đấy, tôi cũng vậy, hay cô đến chỗ tôi này, công ty vừa vặn thiếu người".

Thư Tâm cắn môi, cũng không trực tiếp từ chối, chỉ nói để suy nghĩ thêm. Bởi vì cô không biết sau khi trở lại công ty, Hứa tổng có tìm cớ để đuổi việc cô hay không. 
Trước khi xuống máy bay, cả hai cũng đã thêm WeChat của nhau. Thấy cô còn trò chuyện với người phụ nữ ở phía bên kia lối đi, anh đặc biệt cùng cô thay đổi vị trí, xuống máy bay, thuận tiện di chuyển vali giúp người phụ nữ kia.
Người phụ nữ vỗ vỗ vai anh "Anh bạn trẻ, cố lên, tôi tin tưởng anh, hy vọng được uống rượu mừng của hai người".
Lăng Thiệu mỉm cười "Mượn lời chúc của cô"
Cô đỏ mặt bước ra ngoài trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro