Chương 36. Gặp lại Tống Văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước rời đi, lén hôn thêm cô lần nữa, lúc này mới ngồi vào phía đối diện. Bữa tối xong, hai người cùng nhau đến bãi đậu xe chiếu phim ngoài trời, anh có vẻ rất thích, nhưng Thư Tâm không ngờ rằng ngay khi xe dừng lại, đã nhìn thấy một người quen thuộc.

Hứa tổng. 

Bị ông ta ôm là một nữ đồng nghiệp mới vào công ty. Thấy sắc mặt cô thay đổi, anh lại lái xe ra bên ngoài.

"Loại việc này, em đừng quan tâm" Lo lắng cô làm điều gì ngu ngốc, anh nhắc nhở "Kẻ muốn cho người muốn nhận, Em không cần nhúng tay vào chuyện này"".

Đồng nghiệp nữ vừa rồi hình như vừa mới tốt nghiệp. Thư Tâm trong lòng không biết nói thêm cái gì, nhưng cô cũng biết Lăng Thiệu nói đúng, cô không thể xen vào chuyện này, chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy. Nhưng cuối cùng đối với Hứa tổng.... có rào cản vô hình.

Trước khi nghỉ Tết Trung thu, vợ Hứa tổng đến công ty náo loạn một lúc. Nắm lấy tóc của cô đồng nghiệp kia đẩy cô ta ngã trên đất đạp bốn năm cái, không ai ở bên cạnh dám tiến lên để can ngăn, vẫn là Thư Tâm từ toilet đi ra nhìn thấy mới tiến lên hỗ trợ ngăn cản một chút.

Vợ Hứa tổng đã ngoài bốn mươi tuổi, nét quyến rũ của bà vẫn còn, nhưng rốt cuộc tuổi cũng đã lớn, làn da chảy xệ quá nhiều nên không một loại mỹ phẩm đắt tiền nào có thể bảo dưỡng được khuôn mặt bà.

Bà ta thấy Thư Tâm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô cười lạnh một tiếng "Thế nào! Cô cũng là tiểu tam, phải không?? Cô cũng đã leo lên giường của Hứa Xương, phải không?!"

Cô đang muốn nói, lại bị các đồng nghiệp khác giữ lại "Để yên đấy, đợi lát nữa Hứa tổng tới, ông ấy tự mình xử lý. Cô giờ có nói gì bà ta cũng không nghe. Hiện tại bà ta điên rồi, ai cũng đều đánh......".

"Nhưng...." Thư Tâm liếc nhìn, bà ta lại nhéo lại đạp cô gái kia, đánh cô ta vừa khóc vừa ôm lấy chân, thật đáng thương.

Cô nắm lấy một bàn tay khác, bà ta hất tay một cái, Thư Tâm lảo đảo trẹo chân, cô hít hà một hơi, đứng dựa vào ghế một lúc mới thấy Hứa tổng đi tới, đỡ bà ta dậy, nhẹ nhàng khuyên nhủ vài câu, theo sau người của bên bộ phận Tài chính gửi một số tiền cho cô gái kia, để cô ta rời đi.

Thư Tâm trông há hốc mồm. Cô gái kia khóc lóc làm ầm ĩ, nói rằng Hứa tổng gạt người. Lúc này, bà ta đứng bên cạnh Hứa tổng, nói thay cho chồng của mình. Như thể những điều bà ta mắng chửi chồng của mình vừa nãy không phải là những gì bà ta đã nói. Cô xin nghỉ làm sớm, đến bệnh viện khám chân, bác sĩ nói bong gân không nghiêm trọng, bôi thuốc quấn băng gạc, thấy Lăng Thiệu sắp nghỉ làm nên nhắn tin cho anh hỏi có thể đến đón cô hay không.

Lăng Thiệu tức giận đến mức gầm lên "Tại sao không gọi cho anh mà lại tự mình đến bệnh viện? Em thì có thể làm gì?!"

Cô bị tiếng mắng của anh làm cho choáng váng, rồi nhẹ nhàng nói ".....Em sợ anh xin nghỉ nhiều sẽ không tốt".

Đổi lại nếu một người phụ nữ khác nghe thấy người đàn ông của mình nổi giận, họ sẽ không nhịn được mà to tiếng hơn, nhưng Thư Tâm thì khác, cô biết rằng anh đang lo lắng cho mình, giọng nói của cô đôi với đầu dây bên kia cũng nhẹ nhàng hơn: "Anh đừng lo lắng, chân em không sao đâu. Em bôi thuốc xong rồi, trên đường lái xe chậm một chút, đừng tức giận"

"Đm...' anh đầu dây bên kia chửi một tiếng, giọng nói phía sau cực kỳ trầm thấp "Ông đây...CMN.... thật muốn thao chết em'

Nhưng Thư Tâm nghe thấy, vành tai cô đỏ bừng cả lên. Cô ngồi trên ghế ở hành lang tầng một đợi Lăng Thiệu, không lâu sau, nhìn thấy một người không ngờ tới. Tống Văn.

Bên cạnh còn có một người đàn ông, người đàn ông cầm bản kiểm tra trong tay, bọn họ cùng nhau xem qua báo cáo kiểm tra, tựa đầu vào nhau, nhìn qua có chút thân mật. Cô do dự không biết nên chào hay không, lại thấy rằng Tống Văn đã phát hiện ra, đi về phía cô. Thư Tâm đứng dậy, chân buông thõng trên mặt đất, cô cười với Tống Văn, cũng lễ phép cười với người đàn ông bên cạnh Tống Văn.

"Sao cô lại đi một mình?" Tống Văn liếc nhìn đôi chân được quấn đầy băng gạc của cô, và nhìn xung quanh "Lăng Thiệu đâu?"

Cô đang định giải thích.

Nhìn thấy Tống Văn tựa như hiểu rõ mà "A" một tiếng "Cô bị anh ta đá rồi phải không?"

Nhìn thấy vẻ mặt chế giễu của cô ấy, Thư Tâm nhất thời không lên tiếng.

"Tôi đã sớm nói với cô rồi, anh ta không phải cái thứ gì tốt! Cô xem, cô đã thấy kết cục bây giờ chưa! Thế nào? Đến bệnh viện một mình không cảm thấy khó chịu sao? Không có người thân ở đây này cảm giác cũng không dễ chịu đi? Cô có muốn tôi giới thiệu cho cô bạn trai tôi không?"

Tống Văn ngoài miệng nói, lại móc cánh tay của người đàn ông bên cạnh, nói với Thư Tâm "Nhưng đáng tiếc, người bên cạnh này của tôi, cô không thể cướp được, anh ấy yêu tôi muốn chết"

Thư Tâm: "...."

Mọi người xung quanh nhìn sang, Thư Tâm cúi đầu xấu hổ.

"Xem cô tội nghiệp như vậy, tôi để chồng mới của tôi chở cô đi một đoạn". Thấy Thư Tâm cúi đầu xuống, Tống Văn còn tưởng rằng cô thương tâm đến mức khóc, nên đi tới kéo cô dậy "Đứng lên, đừng nói tôi bắt nạt cô"

Thư Tâm ngẩng đầu, trên mặt không có nước mắt, chỉ mím môi cười nhẹ với cô ấy "Không cần, có người tới đón tôi"

Tống Văn tưởng rằng cô cứng đầu sĩ diện nên mặc kệ cô, khoác tay người đàn ông đi ra cửa, hừ lạnh một tiếng. Đi chưa được mấy bước, một người đàn ông vội vàng tông cửa tiến vào, suýt chút nữa đã đụng trúng cô ấy.

Tống Văn cau mày chửi rủa "Anh bị mù à!"

Nhưng lại nhận ra bóng lưng của người đàn ông. Lăng Thiệu chạy đến bên cạnh Thư Tâm, nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu kiểm tra chân cô. Khuôn mặt Thư Tâm có chút đỏ, cô vươn tay muốn kéo anh lên. Anh không đứng dậy, kiểm tra chân cô cẩn thận và chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn, đau lòng mà hôn hôn lên mảnh gạc trắng đang quấn chân cô. Cô đỏ mặt đến mức không chịu được, tay nhỏ đấm anh một cái, người đàn ông mang túi cô lên cổ, cầm lấy giày, đem người bế kiểu công chúa rồi bước ra khỏi cửa.

Thẳng đến khi ra ngoài, anh vẫn không để ý thấy Tống Văn đang đứng ở cửa. Tống Văn trong lòng không tin, cười cười, cười ra nước mắt. Cô từng nghĩ Lăng Thiệu là một người không có tình cảm, không bao giờ quan tâm đến người khác, ích kỷ lại tư lợi, khá tự cao, hoàn toàn là một nam nhân theo chủ nghĩa cực đoan.

Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, cô mới biết được. Người đàn ông này không phải là không có tình cảm. Đúng hơn là anh ta chưa gặp được người mà anh ta thích.

Người đàn ông bên cạnh lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô "Đừng khóc, đi thôi"

Tống Văn hít hít mũi.

Hỏi người đàn ông bên cạnh "Anh về sau sẽ vẫn luôn yêu em chứ?"

"Đúng vậy". Người đàn ông vòng tay ôm cô "Anh vẫn luôn yêu em".

Tống Văn lúc này mới vui mừng cười. Để đợi cô, bạn trai cũ chưa chịu cưới, nghe tin cô ly hôn, anh ấy vội vã chạy đến tìm cô, những tháng đầu tiên là khó khăn nhất, cô nhốt mình ở nhà thậm chí không muốn đi làm. Người đàn ông vẫn đến đây mỗi ngày, cách cánh cửa cùng cô nói chuyện. Sau đó, bọn họ cứ như vậy mà tái hợp. Ngoại trừ việc nghèo hơn một chút, bạn trai cũ không có khuyết điểm nào khác. 

Tống Văn quá ham vật chất, nhưng sau khi trải qua cuộc hôn nhân với Lăng Thiệu, cô mới phát hiện ra tầm quan trọng của việc tìm được một người yêu thương mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn, Lăng Thiệu đã ôm Thư Tâm lên xe. Qua cửa kính xe, cô nhìn thấy anh ta nắm cằm Thư Tâm rồi hôn xuống. Hóa ra là Lăng Thiệu yêu một mình người đó.

Tống Văn quay đầu lại, không nhìn nữa. Cô tựa hồ nhẹ nhõm, lại có vẻ quan tâm. Người đàn ông bên cạnh siết chặt tay cô, đeo nhẫn vào ngón áp út.

Tống Văn sững sờ một chút, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn mà mắng to "Đồ điên này! Đây không phải là cái mà chúng ta xem lần trước sao! ? Đắt vậy anh trực tiếp mua à?"

"Ừm" Anh gãi gãi đầu, trong mắt lộ ra một chút lo lắng "Anh nghĩ em rất thích, cho nên..."

"Quay lại! Quá đắt!" Tống Văn tháo nhẫn.

Anh đè tay cô lại "Văn Văn, sau này anh sẽ không để em chịu uỷ khuất, anh sẽ cố gắng hết sức để mua cho em những thứ em thích, chỉ cần em cho anh thời gian, anh sẽ lập tức được thăng chức, về sau tiền lương cũng sẽ rất cao, thêm ít tiền bố mẹ anh cho, có thể mua cho em một căn nhà...."

Tống Văn khóc ôm lấy anh "Em có nhà rồi, không cần nhà anh cho".

"Không giống nhau, đó là tài sản của em, sau này nếu anh làm cái gì......" anh còn đang nói, Tống Văn đã hôn lấy, không cho anh nói tiếp nữa.

Vận mệnh đôi khi thật bất công. Lấy đi những gì cô có. 

Vận mệnh đôi khi lại rất công bằng. Trở lại với những thứ mà cô đã từng mong muốn có được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro