Chương 37. Ra mắt gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vài ngày Thư Tâm đau chân, di chuyển không thuận tiện nên Lăng Thiệu ở lại chăm sóc cô. Ban ngày, đưa cô đến cửa công ty, còn phụ trách bế người lên, buổi tối tan sở, anh lại phụ trách bế người xuống. Chỉ trong vòng một tuần, cả công ty đều biết Thư Tâm có một người bạn trai đẹp trai không chỉ nam tính mà còn là một thê nô, yêu Thư Tâm hết mức cưng chiều. 

Thư Tâm về nhà vào đúng ngày Tết Trung thu, Lăng Thiệu nhất định phải đi theo, thậm chí còn đích thân lái xe đưa cô đi, rồi đem người ôm tới cửa nhà, đem cô đè lên cửa hôn một mới lưu luyến rời đi.

Anh đã đặt một phòng ở khách sạn. Thư Tâm gọi điện bảo anh trở về đoàn tụ với gia đình nhưng anh không nghe máy. Mẹ cô thấy cô trốn trong phòng gọi điện thoại, chờ cô bước ra mới hỏi có phải cô đang có đối tượng nào hay không, Thư Tâm ngập ngừng rồi thừa nhận. Khi được hỏi về hoàn cảnh của anh, cô chỉ đơn giản nói vài điều, không nói về hoàn cảnh gia đình, chỉ nói người đàn ông đó rất tốt với cô. Từng chút từng chút. 

Cha mẹ nghe xong đều mừng cho cô. Trong nhà còn một chị gái, đã sớm lấy chồng ở nơi khác, ngày thường không liên lạc với nhau. Lần này Tết trung thu đều trở về đoàn tụ, con của chị gái cô đã 5 tuổi, rất nghịch ngợm. Vừa ăn cơm vừa đá bóng, lại còn thích ăn vạ trên người cô, muốn được cô đút cho ăn.

Thư Tâm đối với đứa trẻ nhẹ nhàng kiên nhẫn, giúp cậu bé ăn cơm no, còn lấy khăn giấy lau miệng cho bé. Thấy cô thích trẻ con, chị cô hỏi khi nào thì dẫn người ta về ra mắt, để sớm lấy chồng rồi sinh con. Thư Tâm nhẹ nhàng lắc đầu.

Chị cô biết trong lòng cô sợ hãi, đến khai sáng cho cô "Chẳng lẽ em muốn bỏ lỡ một người đàn ông tốt với mình vì sợ lại ly hôn? Vạn nhất qua hai mươi năm, anh ta vẫn đối xử tốt với em? Em chẳng phải hối hận lắm sao?"

Thư Tâm cắn môi không nói gì.

"Bây giờ anh ta đang ở đâu?" Chị cô lại xúi giục "Kêu đến đây vừa kịp, trung thu cả nhà cùng ăn cơm, coi như gặp mặt, vừa lúc mọi người giúp em xem thử a".

"Anh ấy đang ở khách sạn" Thư Tâm nhỏ giọng "Anh ấy đưa em tới đây, em bảo anh ấy quay về, nhưng anh ấy không chịu".

"Ai nha! Em thực sự làm chị lo lắng muốn chết, người ta đến rồi, em còn để người ta ở khách sạn, đi gọi qua đây a, Tết Trung thu ai mà không cùng gia đình ăn cơm đoàn viên, em lại vậy, đem người đuổi đến khách sạn, bữa cơm đoàn viên cũng chưa ăn, chỉ để đưa em đến đây. Chẳng lẽ lại về khách sạn ăn tối sao?! con bé ngốc, người ta vì em đó!"

Bị chị gái nói mặt cô đỏ bừng "Nhưng....."

"Không nhưng gì hết" Chị cô đã lôi cô ra ngoài, tới phòng khách nói hết chuyện với cha mẹ, cha mẹ cô vừa nghe nói người đàn ông đang ở trong một khách sạn cách đó một trăm mét, lập tức kêu Thư Tâm mời anh về đây, lại đi đến bếp bận rộn làm thêm đồ ăn. Bữa tối sum họp đầm ấm. Thư Tâm không thể không trốn trong phòng và gọi cho Lăng Thiệu.

"Alo..." Cô xấu hổ cắn môi.

Anh vừa tắm xong, một bên lau tóc một bên nói chuyện với cô "Nhớ anh sao?"

Thư Tâm 'Ừm' một tiếng.

Một câu 'Ừm' đó trực tiếp châm ngòi ngọn lửa trong người anh, anh khàn giọng nói "Đừng chọc anh, anh hiện tại không chịu nổi dụ hoặc".

Cô bị bong gân ở chân trong vài ngày qua, lo lắng rằng mu bàn chân của cô sẽ dễ bị co cứng khi quan hệ, anh đã không làm cô, chịu đựng nhẫn nhịn dục vọng trong nhiều ngày.

Thư Tâm đỏ mặt hỏi "Anh ăn cơm chưa?"

Anh thấp giọng nói "Không, phía trên không có gì để ăn, phía dưới cũng bị đói"

Thư Tâm bên tai cũng đỏ.

Chị gái ở cửa nhìn không chịu được nữa, giật lấy điện thoại chạy hướng Lăng Thiệu nói "Tôi là chị gái của Thư Tâm, bố mẹ tôi gọi cậu đến ăn tối, có vấn đề gì không?"

Anh ở đầu bên kia sửng sốt một lúc lâu, lập tức vất đi chiếc khăn tắm, vội vàng chạy vào phòng tắm soi gương.

"Không thành vấn đề!"

Lăng Thiệu chạy vội đến, trên đường vọt vào siêu thị mua rất nhiều đồ, hoàn toàn cao không thấy mặt, chỉ thấy trong ngực ôm một đống. Thư Tâm bước tới cùng vợ chồng chị gái giúp đỡ lấy đồ xuống, lúc này mới thấy bộ dáng của anh. Anh mặc một bộ quần áo bình thường, dáng người cao lớn lưng thẳng tắp, nhìn có vẻ cao 1m9 mấy, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt sáng ngời. Anh chào hỏi mọi người một cách lịch sự, nhìn thấy Thư Tâm liền cười toe toét. 

Mọi người mời anh vào.

Con trai của chị gái gọi là Đậu Bảo, liếc mắt liền thấy khẩu súng đồ chơi mà anh mua, lập tức cầm lấy hỏi anh "Chú mua cho con sao?"

Lăng Thiệu sờ đầu "Đúng vậy, bên kia còn có robot".

Cô có chút ngạc nhiên nhìn anh, cô chỉ nhớ lần trước có qua về chị gái mình, nhưng không ngờ người đàn ông này lại nhớ mua quà cho cậu bé. Cha mẹ cô thấy anh chu đáo và lịch sự, họ càng thích Lăng Thiệu hơn. Mọi người cùng anh dùng cơm, Lăng Thiệu ăn rất ngon miệng, vừa ăn vừa khen, đến nỗi mẹ cô liên tiếp muốn xuống bếp nấu thêm hai món cho anh, vài người can ngăn bà mới ngừng. Cơm nước xong, cả nhà ngồi xem TV, Lăng Thiệu liền đi theo phía sau Thư Tâm vào bếp rửa bát.

Chị gái cô thọc thọc chồng mình "Anh xem đi, coi mà học hỏi".

Chồng cô liếc xéo, khinh thường nói "Em nhìn lại đi, ở trước mặt mọi người thể hiện như thế thôi, chờ khi về nhà, sẽ không giống như ở đây đâu".

"Dừng, anh còn một lần biểu hiện cũng không có, mặt đâu mà nói người khác?"

Chồng cô bị cô nói quá xấu hổ, bế con vào phòng chơi bắn súng với con. Cô ở trong bếp cùng anh nhỏ giọng nói chuyện.

"Sao anh không gọi cho bố mẹ anh a? Anh Trung thu không về, họ có giận không?"

"Không đâu" Lăng Thiệu giúp cô rửa sạch bát lấy giẻ lau khô, sau đó đặt vào kệ để bát.

"Sao vậy anh?" Thư Tâm nhẹ nhàng hỏi.

"Bởi vì anh đang bận theo đuổi con dâu cho bọn họ, cha mẹ anh vui còn không kịp sao có thể giận được" Lăng Thiệu nhìn lại ở cửa thấy không có ai, anh cúi đầu mổ lên môi Thư Tâm, nhanh chóng rời đi.

Cô trừng mắt nhìn anh, hừ một tiếng "Miệng lưỡi trơn tru".

Anh yêu chết biểu hiện này của cô, đem giẻ lau ném đi, hai cánh tay dài siết chặt lấy eo cô, ôm người vào lòng và hôn.

Thư Tâm bị anh làm cho hoảng sợ "Chờ.....ô....ô...không....ngô..."

Anh thở hổn hển buông cô ra, tiếp tục lau bát đĩa. Cô đỏ mặt liếc nhìn về phía cửa, lúc này mới nhìn thấy chị gái và mẹ mình đang đứng ở đấy.

"...."

Toàn thân nổ tung, mặt mũi đỏ bừng, rửa tay xong liền cúi đầu lao ra ngoài. Lăng Thiệu thấy cô đi ra ngoài, quay đầu nhìn lại thì thấy chị gái và mẹ của Thư Tâm đang đứng ở cửa, anh vui vẻ cười rồi quay lại tiếp tục rửa bát. Mẹ và chị gái thừa lúc cô đi ra ngoài chạy đến hỏi Lăng Thiệu xem họ thân thiết đến mức độ nào rồi.

Anh cười khẽ "Cháu sợ cháu nói, lát nữa cô ấy sẽ đánh cháu".

Mẹ Thư trong lòng biết rõ, đêm đó liền giữ anh ở lại. Cô trên mặt xấu hổ muốn chết, đẩy Lăng Thiệu muốn anh trở về khách sạn. Bị mẹ Thư nhéo cánh tay, rồi kêu trở vào phòng.

Lăng Thiệu đi tắm, buộc lại khăn tắm đi đến phòng của Thư Tâm. Trên giường, cô ăn mặc bộ đồ ngủ rất giản dị nằm trong ổ chăn, chỉ có một đôi mắt lộ ra, đôi mắt kia nửa vui vẻ nửa xấu hổ, oán trách mà liếc nhìn anh một cái, quay đầu đi để lại cho anh một cái ót rồi nói.

"Tắt đèn".

Giọng nói nhẹ nhàng kéo dài. Cả trái tim của anh như tan chảy. Sau khi Lăng Thiệu nằm trên giường, anh ôm cô không chút động đậy. Lần cuối cùng hai người nằm trên giường ôm nhau ngủ cách đây hơn nửa năm, rồi Thư Tâm mới ly hôn.

Trong thời gian Thư Tâm bị thương ở chân, mặc dù anh sống cùng cô nhưng lại ngủ trên ghế sofa. Rốt cuộc không khống chế được dục vọng của chính mình, trước tiên chỉ có thể cách ly bản thân, miễn cho mình cả đêm không ngủ được. Giờ phút này, hiếm khi hai người ngủ có thể dịu dàng thắm thiết mà ôm nhau ngủ.

"Anh nói gì với mẹ em, sao bà lại nhất quyết giữ anh lại?" Thư Tâm nhẹ giọng hỏi.

Lăng Thiệu cách lớp khắn tắm dùng côn thịt cứng ngắc đẩy đẩy cô "Biết rồi còn hỏi".

Thư Tâm tức giận đến đỏ mặt, nhỏ giọng mắng "Lưu manh!"

"Anh thích em vừa bị anh làm vừa mắng, thật thú vị'. Người đàn ông không biết xấu hổ lại đỉnh đỉnh cô.

Cô trở tay giữ chặt dương vật của anh, ngón cái để ở mã mắt mà vuốt ve  "Không được nhúc nhích"".

Lăng Thiệu cúi đầu liếm hôn lên vành tai cô  "Bảo bối, em giữ nó như thế này, anh không làm em anh liền không phải là đàn ông".

"Đừng...." Thư Tâm sợ "Cách âm rất kém..."

Lăng Thiệu mở khăn tắm toàn bộ cơ thể nóng bỏng bao bọc người cô "Anh có cách khiến em im lặng".

Thư Tâm từ trong bóng đêm nhìn anh, không nhìn rõ đường nét, chỉ cảm thấy hơi thở nóng rực khắp người cô, cô trầm giọng hỏi "Có....biện pháp gì?"

Vài phút sau, trong miệng cô ngậm một chiếc khăn lông, bị anh giữ trên sàn nhà mà thao lộng. Cô ngửa cổ ra sau, bị khoái cảm mãnh liệt ép cho cả người chịu không nổi lắc đầu, chiếc khăn trong miệng quấn chặt lấy sau đầu, tiếng cô phát ra bị chiếc khăn chặn lại, chỉ còn lại tiếng rên rỉ " Ô..ô".

Người đàn ông nhéo eo cô rồi dùng sức đẩy mạnh, đem cả người cô nâng lên mà không tốn chút sức nào, đưa tay ôm lấy hai đùi cô, mở tiểu huyệt của cô cho anh mặc sức làm. Thư Tâm bị cắm mặt đầy nước mắt, bụng dưới run lên, một tia dâm thủy phun ra. Người đàn ông đặt cô lên giường, dùng ngón tay đâm vào, sờ đến khi chạm vào điểm G bắt đầu moi lộng, lại cúi đầu cắn mút lấy âm vật đã cương cứng của cô.

Tiếng mút, tiếng nuốt, cùng với tiểu huyệt bị anh làm phát ra tiếng nước. Những âm thanh đó tạo thành một vòng vây, đem Thư Tâm chặt chẽ khoá lại, bên tai nghe những tiếng dâm đãng kia, khoái cảm thân thể càng trở nên mãnh liệt.

Bụng dưới của cô đau nhức quá mức, cô vừa cắn khăn vừa khóc, nước mắt chảy ròng ròng trên khuôn mặt, chỉ trong vài giây, cơ thể cô run lên dữ dội, sau khi run mấy chục giây, cô mềm nhũn trên giường, cơ thể vẫn nhẹ bẫng rùng mình.

Người đàn ông cúi đầu giữa hai chân cô, ăn hết dâm thủy đang chảy ra. Thư Tâm nhỏ tiếng khóc lóc, ngón tay vô lực túm lấy tóc của anh, khăn tắm trong miệng thấm đẫm nước miếng, người đàn ông bú lấy tiểu huyệt cô, đầu lưỡi liếm láp âm vật sau khi đạt cực khoái, chỉ trong vòng một phút, anh liếm láp khiến cô run rẩy lên cao trào lần nữa. Lăng Thiệu cầm cây côn thịt trong tay mà đâm vào, ôm cô vào lòng, ngồi vào bàn học của cô, giữ chặt mông bắt đầu thao.

Một lúc sau, Lăng Thiệu cởi khăn tắm ra, rồi hôn lên môi cô, lấp kín tiếng rên rỉ dồn đến cổ họng. Khoái cảm giống như ngọn lửa cuồng bạo thiêu đốt thân thể Thư Tâm từng li từng tí, cơ thể cô nóng rực, âm hộ lại bị nam nhân làm đến trướng cực kỳ, cô khóc lóc thét lên, lại bị một người đàn ông nuốt hết vào miệng, cô bóp cánh tay của người đàn ông mà nức nở, một hồi lại lên đỉnh. Đầu óc cô trống rỗng, khi ý thức trở nên hỗn loạn, cô chợt nghe thấy một giọng nói. Trần thấp lại khàn khàn. Dừng ở trong không khí. Làm cho oxy xung quanh bị loãng đi.

"Anh yêu em".

Thư Tâm ngày hôm sau bị cha mẹ đuổi ra ngoài, kêu cô đi cùng Lăng Thiệu trở lại Nam Thành để gặp cha mẹ của anh. Còn chuẩn bị rất nhiều quà. Thư Tâm còn chưa kịp nói lời từ chối thì đã bịhai người đẩy lên xe. Anh không ngờ việc đưa Thư Tâm về nhà mình lại suôn sẻ như vậy, dọc đường đi đều nhếch miệng cười toe toét, cô nhìn đến chịu không được vừa thấy đèn đỏ thì vươn tay mà bóp lấy mặt anh.

"Đừng cười".

Lăng Thiệu nắm lấy tay cô đặt bên môi mà hôn lên "Vui vẻ, sao không được cười".

Cô hờn dỗi trừng mắt nhìn anh. Đêm qua hai người thực sự không gây động tĩnhgì, nhưng không khí trong phòng đậm mùi đến mức dù mở cửa sổ cũng không tan hết, Thư Tâm vẫn lo lắng cha mẹ sẽ ngửi thấy nên đã cố tình xịt một ít nước hoa, kết quả lại bị Lăng Thiệu nói ra như thể lạy ông tôi ở bụi này. Tức chết cô.

Càng giận hơn chính là, cô vẫn luôn vội vàng xịt nước hoa trong phòng mà quên hẳn chuyện quan trọng khác, ăn xong vào nhà vệ sinh rửa tay thì thấy cổ mình tất cả đều là dấu hôn. Hóa ra mọi người trên bàn ăn cứ nhìn cô chằm chằm và cười là vì điều này! Thư Tâm cảm thấy mấy đời đều bị mất mặt hết rồi, lúc đi ra còn che mặt, chỉ lộ ra vành tai đỏ bừng. Ngược lại, người khởi xướng là anh luôn tỏ ra dáng vẻ thoải mái hào phóng, như thể không phải do anh tạo ra.

Cha mẹ của Lăng Thiệu dễ gần hơn Thư Tâm suy nghĩ, bầu không khí cũng không nghiêm túc, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trước khi đi, cha mẹ của anh đã nhét cho một phong bao lì xì màu đỏ. Trong nhà cô không có tục lệ như vậy nên cô không dám nhận, nhưng anh đã cầm lấy trực tiếp nhét vào túi xách, lôi cô đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro