Phần 3: Gặp gỡ Dương Vũ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng chiếu rọi như tưới khắp cơ thể lạnh cóng của cậu.

Hạ Tịch Lãm nheo mắt, cảm giác thư thái này khiến cơ thể cậu cảm thấy lâng lâng, cậu nhấp một ngụm trà lạnh đến mức cậu dường như chả thể cảm nhận được hương vị của nó khi uống, nhưng điều kì lạ này cậu lại rất thích làm vào sáng sớm, nhất là những lúc trời đổ tuyết.

Tiếng gõ cửa vang lên chầm chậm, kéo cậu về hiện tại.

Hạ Tịch Lãm đặt tách sứ espresso đen xuống, đứng dậy vội chỉnh sửa mái tóc nâu sậm rối tung của mình, bước chân bình thản bước về phía tiếng gõ.

Là một cô gái có ngũ quan bình ổn xinh đẹp với mái tóc nâu hung hung đỏ ngang vai hợp mốt cùng với quần áo dày cộp màu nâu tối lộn xộn.

Hạ Tịch Lãm lịch sự hỏi, mày hơi nhăn lại.

"Xin chào, có chuyện gì không?"

Cô gái đấy ngước nhìn cậu có chút bất ngờ, tựa như không thể tin được.

Hạ Tịch Lãm có chút không thoải mái lắm khi có người tìm đến mình vào sáng sớm, nhất là lúc cậu thưởng thức trà đơn giản vì điều đó khiến mạch tư duy của cậu bị dứt đoạn.

Có lẽ, thấy khuôn mặt Hạ Tịch Lãm cực kì phức tạp cũng như khó hiểu nhìn mình, cô gái kia có chút ngại ngùng nói.

"Xin lỗi, chẳng qua trông anh giống một người tôi quen."

"Xin chào, tôi là Dương Vũ."

Bàn tay cô trắng nõn mềm mại, trông nhỏ nhắn dưới lớp áo dày cộm, giơ ra giữa không chung, ý muốn chào hỏi.

Hạ Tịch Lãm bình thản nhìn Dương Vũ, cùng lúc bắt tay vào chào cô, ngữ điệu nhàn nhạt bình thản rồi nhìn cô như muốn cô tiếp lời.

Dương Vũ cười gượng nói, sắc mặt thật sự không tốt đẹp.

"Anh có thể cho tôi vào trong để tìm đồ được không?"

Cậu hơi nâng khóe miệng, nghiêng người nhường đường cho cô vào trong.

Dương Vũ chạy vào trong tìm một lát rồi nói, nói vọng ra lần này giọng của cô lớn hơn, khuôn mặt hoảng hốt, lo lắng.

"Anh có biết cuốn sổ tay để ở trên mặt tủ không? Nó khoảng như vậy. Màu nâu sậm, giống màu tóc của anh ý."

.

"Hạ Tịch Lãm, anh xem, cuốn sổ tay em làm cho anh nè. Đẹp không?"

"Ừm, rất đẹp, em khéo tay lắm. Cảm ơn em nhé!"

"Anh nhìn xem nó có giống màu tóc của anh không?"

"Hầu Như Yên, em dám trêu anh."

"Đâu có đâu, em nào dám trêu anh. Ha ha ha, dừng lại đi, ha ha ha em chịu thua."

"Được rồi, lần này tha cho em đó, hừ."

.

Dương Vũ bực mình, khó chịu nhìn Hạ Tịch Lãm nhẩn người.

"Anh có nghe tôi nói không vậy?"

Hạ Tịch Lãm nhướng mày từ từ lôi trong balo quyển sổ tay như Dương Vũ miêu tả.

Khi nhìn thấy quyển sổ, Dương Vũ với tay định giật lấy. Cậu nhanh chóng dịch chuyển cuốn sổ ra chỗ khác, bình thản nói.

"Đây là quyển sổ của tôi."

"Anh nói linh tinh gì vậy? Đây là cuốn sổ của bạn tôi, nó thực sự quan trọng đối với bạn tôi. Làm ơn hãy trả lại."

"Ồ, vậy cô hãy thử nói xem, bạn cô tên là gì?

Cậu cười, ánh mắt một mảnh yên tĩnh, đáy lòng âm ỷ đau.

Dương Vũ kìm chế cơn tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.

"Hầu Như Yên, bạn tôi tên là Hầu Như Yên. Vậy bây giờ anh có thể trả cho tôi cuốn sổ được chưa?"

Hạ Tịch Lãm kìm nén sự đau đớn cuộn trào trong lòng, nói.

"Không thể được, bởi vì quyển sổ này là của tôi. Chính tôi viết quyển sổ này, nếu không tin cô có thể hỏi bạn cô?"

Dương Vũ bực tức nhìn cậu hai hàm răng nghiến chặt.

Cùng lúc đó chuông điện thoại của cô đổ máy, vang lên giai điệu du dương, léo lắt khắp căn phòng.

Mặt cô trong chốc lát trở nên căng thẳng tột độ, đôi tay cầm máy cũng trở nên run rẩy.

"Hầu Như Yên. Là mình đây. Có chuyện gì không?"

Cậu nhàn nhạt, lơ đãng nhìn phía bên ngoài.

"À.. Mình tìm thấy cuốn sổ rồi. Nhưng .. người đó không.. ừ.....được."

"Đây anh nghe máy đi."

Hạ Tịch Lãm cầm chiếc điện thoại màu trắng bạc, áp tai lắng nghe.

«Xin lỗi anh, nhưng quyển sổ đó là của tôi. Anh có thể trả lại cho tôi quyển sổ được không?»

Hạ Tịch Lãm - cậu thấy thế giới này thật tròn làm sao.

Nếu không phải nghe thật kĩ cậu mới phát hiện người đã tặng cậu một nhát dao dọc sống lưng và người cậu đang nói chuyện là một người.

Phải chăng, lúc nào cô ta cũng nói ngọt ngào như vậy để dụ dỗ đàn ông khác như ba năm trước. Hạ Tịch Lãm cười nhạt.

"Xem ra cô quên hết mọi chuyện rồi nhỉ? Hầu Như Yên."

«H..Hạ T..Tịch L..Lãm..»

Tiếng nói hốt hoảng tột độ khiến cậu càng trào dâng sự kinh bỉ. Liếc dọc qua Dương Vũ đang ngẩn người, nhìn cậu chăm chú. Khuôn mặt biến đổi liên tục, từ kinh hoảng thành trắng bệch, nhợt nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romantic