Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này, đã nghe gì chưa?
- Chuyện gì?
- Giám đốc Phong cùng quản lý phòng kế hoạch hình như lại làm lành rồi.
- Cái gì? Chẳng phải mấy hôm trước còn mặt lạnh với nhau sao?
- Sáng nay có người thấy họ lại tay trong tay rồi, có vẻ thân mật hơn trước nữa.
- Các cô nói xem, cô ta cũng mau ba mươi đi, làm sao còn tốt số vậy chứ? Mà giám đốc Phong cũng lạ thật, bao nhiêu em trẻ xinh không chọn, lại cố tình chọn bà cô ế kia?
- Biết đâu cô ta có chỗ đặc biệt “hơn người” thì sao?
-…
- Các cô nhàn lắm à? Không đi làm việc còn ngồi đó mà tán phét?
Giọng nói lạnh băng đột ngột chen ngang, khiến đám người đang bàn luận cũng dần im lặng xuống. Nhưng chỉ được một lát, một giọng mang theo khinh thường khác lại vang lên.
- Hừ, tưởng mình là ai chứ? “Hoa khôi” sao? Còn không phải bị cho ra rìa! Uổng công diễn trò thì thế nào, giám đốc người ta căn bản đến xem cũng chưa thèm liếc mắt một cái!
- Đúng vậy thôi. – Có người phụ họa theo. – Nếu là tôi thì chắc chẳng còn mặt mũi nào mà đến công ty rồi.
Tuyết Băng siết chặt tay, trong mắt lửa giận dần dần đâng lên. Đình Phong chính là sỉ nhục lớn nhất trong đời cô. Tưởng người như cô, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn vóc dáng có vóc dáng, đi đâu mà chẳng phải mục tiêu cho đàn ông săn đuổi? Chỉ có anh, lạnh lùng trực tiếp cự tuyệt cô không nói, lại hết lần này đến lần khác làm bẽ mặt cô! Càng không chịu nổi nữa là, đối thủ của cô ngay cả một góc của cô cũng không bằng. Hỏi sao cô có thể cam tâm?
Trang giấy trong tay không biết bị vò nát từ bao giờ, khuôn mặt xinh đẹp vì ghen tị mà trở nên vặn vẹo. Tuyết Băng cắn răng, âm thầm hạ quyết định. Hừ, dù sao đàn ông nào mà không thích cái đẹp? Cô không tin anh sẽ ngoại lệ.
Nhưng cô không ngờ rằng, sau này chính mình sẽ hối hận vì quyết định sai lầm hiện giờ.
*****
Tầng tám, phòng kế hoạch.
- Chị Lam, giám đốc bảo gọi chị vào văn phòng.
Bàn tay cầm bút của Hải Lam hơi cương, cô mím môi đứng dậy, cầm bản kế hoạch vào phòng giám đốc.
Vừa đóng cửa phòng, vẫn chưa kịp quay đầu thì cô đã rơi vào một vòng ôm ấm áp. Hơi mất tự nhiên tránh một chút, bất đắc dĩ cô giãy thế nào cũng không ra.
- Mau buông, bây giờ còn đang giờ làm việc!
Đình Phong chẳng những không buông mà còn ôm chạt hơn. Nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ cô, anh nghiêm túc sửa đúng nói.
- 11 giờ 1 phút, chính xác là đã qua giờ nghỉ trưa được 1 phút 30 giây rồi.
- Anh…
Cô bỗng nghẹn lời, muốn tìm gì đó để phản bác nhưng lại tìm không ra. Nhìn dáng vẻ quẫn bách của cô, anh bật cười, biết cô da mỏng cũng không trêu cô nữa.
- Được rồi, đi ăn cơm thôi.
- Còn bản kế hoạch?
- Cứ để đó đi. – Anh tùy tiện rút tờ giấy đặt lên bàn, sau đó nắm tay cô bước ra ngoài.
Trên dường đi, như thường lệ họ vẫn là tâm điểm mọi sự chú ý. Đình Phong thì đã thành thói quen, riêng cô luôn cảm thấy gượng gạo, mấy lần định thu tay về lại bị anh gắt gao giữ chặt, cuối cùng đành thôi.
Cũng không hiểu tại sao, gần đây anh càng lúc càng quấn lấy cô hơn. Ngoại trừ làm việc, ngủ, vệ sinh cá nhân, bọn họ cơ hồ một tấc cũng không rời. Khi có người còn kiềm chế một ít, khi không ai lại chẳng khác nào koala cứ bám dính lấy cô. Ban đầu cô còn gắng từ chối vài lần, sau lại không cách nào chịu nổi ánh mắt ai oán của anh, rốt cuộc buông tha cho. Cũng may anh chỉ ấp ấp ôm ôm một chút, thỉnh thoảng cô không đề phòng trộm hôn cô một chút, cũng không làm gì quá mức. Hơn nữa, ngẫm lại những người đang quen nhau, mấy hành động đó hẳn cũng tính là bình thường đi.
- Em muốn ăn gì? Tôi đi lấy.
- Gì cũng được, chỉ cần không quá nhiều dầu mỡ là được.
Đình Phong gật đâu đáp ứng, ra quầy xếp hàng chọn đồ ăn. Một lúc sau, anh bưng hai khay cơm quay lại đặt xuống bàn, bản thân lại kéo ghế ngồi cạnh cô. Hải Lam nhìn thoáng qua phần của mình, canh rau ngót, thịt sốt cà chua, đậu kho, trứng rán, đều là những món cô thường ăn. Không khỏi trong lòng ấm áp, thì ra anh đã đem sở thích cô nhớ kĩ.
Bữa cơm ăn gần xong, anh chợt nửa như tùy ý nửa thăm dò nói.
- Ngày mai anh đi công tác.
- Ừm. – Cô không ngẩng đầu, thản nhiên ứng thanh.
Thấy vẻ không mặn không nhạt của cô, anh không cam tâm, tiếp tục bồi thêm một câu.
- Sớm là một tuần, muộn là hai tuần mới về.
- Ừ.
Hải Lam thoáng ngừng gắp thức ăn, trên mặt lại chưa có gì biến hóa. Vẫn luôn chú ý phản ứng của cô, Đình Phong chán nản rồi.
- Ngoài “ừ” ra em không còn gì nói với tôi à?
Cô nghiêm túc suy tư một lát, còn thật sự trả lời.
- Không.
Được rồi, là anh đã hi vọng quá nhiều. Kết quả này không phải sớm nên đoán được sao? Chẳng lẽ còn mong cô khuyên anh đừng đi?
- Đi sớm về sớm.
Hải Lam cúi đầu, giống như người vừa nói không phải là cô. Chỉ có anh là sáng lạn cười, nhất thời trời nắng mây tan.
- Được.
Tại sân bay.
- Em nhất định phải ăn uống đúng giờ, không được bỏ bữa.
- Ừm.
- Còn nữa, bữa chính nhất định phải ăn cơm, không được ăn mì.
Anh biết khi chỉ có một mình, cô thường ăn linh tinh trừ bữa. Nếu không có anh giám sát, thể nào cô cũng nấu mì thay cơm.
- Được rồi.
- Bây giờ trời cũng lạnh rồi, ra ngoài phải mặc áo ấm, đừng để bị ốm.
-…Ừm.
- Mà nếu ốm thì đừng cậy mạnh, không được làm việc quá sức biết chưa?
-…
Gần đến giờ bay, người đến làm thủ tục mỗi lúc một đông, còn mặt cô càng lúc càng đen. Cho dù không nhìn, cô vẫn có thể cảm nhận được vô số tầm mắt đang dừng trên người họ. Hải Lam bất đắc dĩ nhìn trời, vì sao cô không biết anh cũng có lúc dài dòng như vậy? Đúng thật là…Cô lại không phải trẻ con!
- Còn có…
- Đình Phong! – Rốt cuộc không nhịn được, cô lên tiếng cắt đứt. – Có phải anh muốn trễ chuyến bay không?
Anh khẽ thở dài, đột nhiên kéo cô vào lòng, rầu rĩ thì thầm vào tai cô.
- Còn có, phải nhớ anh, không được để gã đàn ông nào đến gần, nhất là tên Trọng Quân đó! – Nhắc đến cái tên sau, anh có phần hận nghiến răng. Cứ nghĩ đến việc mình đi công tác sẽ tạo cơ hội cho hắn tiếp cận cô, lửa giận trong anh lập tức tăng lên. Hừ, cho là mình có chút bản lĩnh thì cũng dám mơ tưởng cô? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Nhưng anh không cần bực bội lâu, vì sự thật đã chứng minh, lo lắng của anh hoàn toàn là dư thừa.
- Trọng Quân? Ai?
Đình Phong không ức chế được bật cười, nếu không phải đang ở sân bay anh nhất định sẽ đập bàn cười to. A, làm sao anh lại quên, ngay cả bạn cùng lớp học chung ba năm ngày ngày chạm mặt mà cô còn không nhớ hết tên, huống chi vị giám đốc khác phòng gặp nhau số lần ít ỏi chỉ vì công việc? Có khi ngay cả bộ dạng hắn thế nào, cô cũng chẳng thèm quan tâm.
Nghĩ đến đây, anh bỗng có điểm đồng tình với hắn ta.
- À, hỏi anh một việc được không?
- Ừ.
- Họ của anh là gì vậy?
-…
Được rồi, người nên được đồng tình là anh. ==”
*****
Trên đường băng, máy bay chầm chậm chuyển bánh rồi cất cánh.
Hải Lam đứng lặng nhìn theo bóng dáng chiếc máy bay, cho đến khi nó chỉ còn là điểm nhỏ rồi mất hút. Cô từ từ xoay người, vừa bước được hai bước lại ngừng lại, vô thức lẩm bẩm.
- Los Angeles? Công ty có đối tác bên đó sao?
Song nghi vấn đó chỉ thoáng qua, chẳng mấy chốc đã bị cô ném ra sau đầu.
Rất nhanh ba ngày đã qua. Sinh hoạt của cô trở lại bình thường, đi làm, về nhà, ăn, ngủ, lên mạng…Rõ ràng hết thảy vẫn như cũ, lại có cảm giác không giống với. Trong lòng tựa như khuyết thiếu điều gì đó, tịch mịch mà trống rỗng.
Lúc trước anh lải nhải dặn dò, cô còn ngại anh phiền toái, bây giờ quá mức yên tĩnh, ngược lại lại thấy không quen. Bất chợt nhếch môi cười tự giễu, có phải con người cô quá mâu thuẫn rồi không?
Tiếng chuông reo vang làm cô sực tỉnh. Tầm mắt vô tình lướt qua đồng hồ, bất giác cô sửng sốt, hóa ra bản thân lại ngây người cả buổi sáng. Hải Lam đứng dậy ra mở cửa, sau khi thanh toán xong tiền điện cô quay về chỗ cũ, tiếp tục giằng co bên chiếc điện thoại.
Gọi, hay không gọi?
Ba ngày, suốt ba ngày. Ngoại trừ xuống máy bay gọi điện thông báo cho cô một lần, anh chưa gọi lại thêm lần nào.
Cô khẽ cắn môi, tần ngần cầm điện thoại, bấm số, rồi lại xóa đi. Lặp đi lặp lại cả chục lần, trong lòng vừa buồn bực, vừa bứt rứt không yên. Do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định không gọi. Thôi, có lẽ anh rất bận, ngộ nhỡ cô làm phiền anh thì sao?
Song cô không biết là, có người đang mỏi mắt mong chờ cô “làm phiền” mà không được.
Khách sạn cao cấp thành phố Los Angeles.
- Anh Phong, anh có trừng nữa thì điện thoại cũng không thể nở hoa được đâu. – Đình Ngọc rất là bất đắc dĩ nói. Anh trai cô, suốt ngày làm việc gì cũng không yên lòng, hết nhìn thời gian lại xem điện thoại. Cả người hệt như thùng thuốc súng, hễ bị chạm vào là phát nổ, chẳng cần đoán cũng biết là vì ai.
Đình Phong lạnh lùng liếc xéo cô một cái, thản nhiên mở miệng.
- Ngày mai anh đặt vé về, công việc còn lại em giải quyết nốt.
- Khụ, anh tiếp tục trừng, tiếp tục trừng, đừng để ý đến em!
Đùa à? Để cô giải quyết đến đời nào mới xong? Đình Ngọc vội vã thay đổi bộ mặt nịnh nọt, chạy đến phía sau anh, nào là rót nước nào đấm lưng. Đồng thời trong lòng lại nghẹn khuất, rõ ràng công ty là trách nhiệm của anh, thế mà tốt đẹp làm tổng tài anh không làm, lại chạy đi đảm đương giám đốc công ty khác. Hại cô lúc nào cũng như đứng đống lửa ngồi đống than, chỉ sợ một quyết định sai lầm khiến công ty sụp đổ, chính mình trở thành “tội nhân” khiến ba ngàn người thất nghiệp. Đáng giận hơn là ông anh vô trách nhiệm còn bỏ lại một câu “làm một công ty lớn sụp đổ cũng là một loại tài năng” xong rồi phủi tay bỏ của chạy lấy người, để cô đầy bụng căm tức không có chỗ phát tiết. Vừa định tố khổ cùng ba mẹ, sau khi biết nguyên do của anh, chẳng những họ không phản đối mà còn ủng hộ. Thật sự không nhịn được muốn gào thét, chuỗi ngày khổ sai này khi nào mới kết thúc đây?
Không nhìn sau lưng Đình Ngọc đang thở ngắn than dài, toàn bộ tâm trí anh hiện giờ đều tập trung vào chiếc điện thoại trên bàn. Mỗi khắc qua đi, phiền não anh lại nhiều thêm một phần.
- Anh đừng lo, chỉ cần có chút quan tâm anh, chắc chắn chị ấy sẽ gọi.
- Nếu cô ấy không gọi thì sao?
- Tức là anh không có ý nghĩa gì với chị ấy chứ sao…Khụ, khụ…Không phải, em đùa đấy, anh coi như chưa nghe thấy gì đi.
Đón nhận tầm mắt giết người của anh, cô mới phát giác mình lỡ lời, đem suy nghĩ thực trong lòng nói ra khỏi miệng. Nhanh chóng nhận sai song quá muộn, nhiệt độ không khí vẫn tiếp tục hạ xuống, kèm theo luồng áp suất cực thấp khiến người ta hít thở cũng khó khăn.
- Anh…Thật ra vẫn còn khả năng khác, có thể chị dâu quá bận nên quên, cũng có thể chị ấy sợ làm phiền anh, cho nên không dám liên lạc…
Thấy sắc mặt anh bắt đầu hòa hoãn, đặc biệt khi nghe từ “chị dâu” tâm tình có vẻ vô cùng tốt, Đình Ngọc rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra. Âm thầm lau lau trán, bỗng dưng nhớ đến gì đó, lại tranh thủ rèn sắt khi còn nóng.
- Với cả, anh Phong, anh cũng không nên lúc nào cũng dính lấy chị dâu, làm thế chỉ khiến chị ấy mau chóng phiền chán. Tốt nhất thỉnh thoảng phải như lần này rời xa chị ấy một vài ngày, có vậy chị ấy mới biết anh quan trọng đến mức nào…
Anh không cần liếc mắt cũng nhìn thấu tình toán nhỏ nhặt trong đầu cô, không khỏi hừ lạnh.
- Chẳng qua muốn tìm người gánh vác đống phiền phức này giúp em chứ gì?
Đình Ngọc hơi buông xuống đầu, chột dạ cười khan.
- Thuận tiện, thuận tiện thôi mà…Ha ha…
Đình Phong lười quan tâm cô, không thèm nhắc lại mà cầm tập tài liệu trên bàn tiếp tục xem xét. Anh cần gấp rút xử lý mọi chuyện bên này, sau đó quay về gặp cô. Thật ra từ lúc trên máy bay anh đã bắt đầu hối hận, chỉ là ngắn ngủi ba ngày mà anh nhớ cô đến phát điên lên rồi. Nhớ những món ăn cô nấu, nhớ nụ cười cô, nhớ hơi ấm cô, nhớ mùi hương bạc hà dìu dịu trên tóc cô…
Hải Lam…Hải Lam…Thực sự rất muốn, rất muốn được nghe giọng em…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#teen