Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hải Lam giật mình ngồi dậy, trong lòng như bị ai châm một chút, nhói lên.
Cô chậm rãi vén rèm cửa sổ, lẳng lặng ngắm khung cảnh qua lớp kính mờ sương. Bầu trời vẫn xám xịt ảm đạm, tầng tầng đám mây giăng lưới ngăn trở luồng ánh sáng chiếu tới. Từng đợt gió lạnh gào thét cuốn phăng những đám lá cây, báo hiệu mùa đông đã về. Nói vậy, “bên đó” chắc cũng đang là mùa đông.
Đồng hồ điểm 6 giờ 30, còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ đi làm, nhưng cô lại không thấy buồn ngủ nữa.
Hải Lam vươn tay với chiếc áo khoác phía đuôi giường, giá buốt sáng sớm khiến cô bất giác lại rụt vào trong chăn. Thật lạnh…Đúng là cô vẫn không thể thích ứng nổi với mùa đông. Chỉ cần đến mùa này là tay chân cô lạnh toát, chẳng khác nào một khối băng.
Không tiếng động khẽ thở dài, tầm mắt cô vô tình lướt qua con búp bê bên gối lại dừng lại.
Năm ngày rồi…
Đình Phong, chẳng lẽ anh bận đến thế sao?

Giờ tan tầm, từng nhóm người bắt đầu tụ tập ra về. Cô như thường lệ đeo túi xách bước qua cửa công ty, vừa xuống đến vỉa hè đã bị gọi giật lại.
- Quản lý Lam!
Hải Lam xoay người, thoáng nhíu mày nhìn người tới, song vẫn có lệ chào hỏi.
- Giám đốc Quân.
Trọng Quân mỉm cười nghênh diện người con gái trước mắt. Mái tóc búi cao tạo cảm giác gò bó, cặp kính nâu đen cùng bộ quần áo công sở đã lỗi thời, khuôn mặt mộc mạc không son phấn…Có thể nói tuýp người cũ kĩ như cô thuộc dạng cực hiếm, cũng thực bình thường, chỉ cần lẫn trong đám người sẽ hòa tan không dấu vết. Nếu là trước kia, anh tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày sẽ chú ý đến cô, chứ đừng nói là “thích”. Thậm chí vì cô mà đi ngược lại nguyên tắc bản thân, biết cô đã có bạn trai vẫn luyến tiếc từ bỏ. Khiêu chiến với Đình Phong cũng không phải hành động nông nổi nhất thời, kể cả hiểu rằng sẽ rất khó khăn, kể cả đoán được phần thắng của mình không lớn. Anh nghĩ, có lẽ mình đã hết thuốc chữa rồi.
- Tối nay cô rảnh không? – Anh nhìn thẳng vào mắt cô, cố triển khai nụ cười tự cho là quyến rũ nhất. Đáng tiếc chỉ đổi lại một vẻ mặt lãnh đạm.
- Tại sao?
Thân mình anh hơi cương, song rất nhanh phục hồi tinh thần, quyết định lấy lùi làm tiến.
- Cho dù với tư cách đồng nghiệp, mời nhau ăn một bữa cũng không tính quá khó đi?
- Nếu vậy, chẳng lẽ tôi làm việc với ai cũng phải đống ý ăn cơm cùng người đó?
Trọng Quân chân chính nghẹn lời, không ngờ cô cũng có lúc sắc sảo như thế. Há miệng muốn giải thích, lại phát không ra âm thanh, sắc mặt hết xanh lại hồng. Cuối cùng bỏ qua thái độ bất thường của anh, Hải Lam nói thẳng.
- Giống như anh nói, chúng ta chỉ là “đồng nghiệp”, cho dù hiện tại hay tương lai, tôi mong điều này vĩnh viến không thay đổi.
Cô không là kẻ ngốc, tự nhiên cảm giác được anh đối với mình có ý. Cũng chẳng phải do cô nhạy cảm, mà là hành động của anh quá mức rõ ràng, tặng hoa, rồi lại không có việc gì mỗi ngày mời cơm…Trước kia cô không định vạch trần, chẳng qua vì tránh cho cả hai đều lâm vào xấu hổ mà thôi. Cô cứ nghĩ nếu mình liên tục cự tuyệt, anh sẽ thấy khó mà lui, cũng không tưởng anh ta lại dai dẳng đến thế. Lần này cô đã vạch hẳn giới hạn rõ ràng, anh ta sẽ không tới mức còn không hiểu đi?
Trọng Quân thoáng trầm mặc, một lúc lâu sau mới sâu kín mở miệng.
- Vì sao?
Anh biết câu hỏi của mình thật khờ, lại không nhịn được muốn nghe đáp án. Là vì anh đến sau sao? Hay vì anh đã phát hiện thích cô qua muộn? Nếu mọi chuyện quay lại khởi điểm ban đầu, nếu anh hiểu về con người cô sớm hơn, có phải anh sẽ có cơ hội?
- Giám đốc Quân!
Cô bỗng ngẩng đầu, đối diện với biểu tình khẩn trương cùng mất mát của anh, khóe miệng khẽ mỉm cười.
- Anh có thể chờ tôi mười năm sao?
Giọng nói bằng phẳng mà xa xăm, đơn thuần chỉ là hỏi, không có chờ mong, cũng không hi vọng được đến đáp án. Giống như một nốt nhạc hờ hững mà trong trẻo, nhẹ nhàng cất lên rồi nhạt nhòa, dư âm lại khắc sâu đáy lòng, thật lâu không tiêu tan.
Trọng Quân đứng trong gió lạnh, đợi cho bóng cô mất hút mới cúi đầu cười khổ. A, ngay từ đầu đã rõ kết quả là thế này, chẳng phải sao? Bất giác chợt nhớ tới lời cô vừa nói, mười năm!? Phải cần bao nhiêu dũng khí cùng tình yêu mới đủ để làm được điều đó?
- Quên đi, phụ nữ nơi nào chẳng có? – Ngữ điệu tưởng chừng thoải mái, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy tiếc nuối ẩn sâu trong mắt anh.
Tình yêu, nên kịp thời buông tay khi biết nó không thuộc về mình, đạo lý này ai cũng hiểu, đáng tiếc không phải ai cũng làm được. Có những người dẫu biết phía trước là mạng nhện, thậm chí lửa địa ngục vẫn cố chấp lao vào, để rồi dù sống sót, cũng một thân đầy rẫy vết thương. Tỉ như cái người vẫn tránh sau cây cột, cặp mắt ghen ghét dõi theo bọn họ từ nãy đến giờ.
- Hợp đồng với công ty Z đã giải quyết xong chưa?
- Xong rồi.
- Còn các loại thủ tục thành lập chi nhánh, giấy cấp phép?
- Khụ, còn…còn một chút.
Đình Phong không vui nhíu mày.
- Từ bao giờ rồi mà vẫn chưa xong?
Cho cô xin! Anh tưởng người nào cũng là quái vật làm ngày làm đêm như anh chắc? Oán thầm thì oán thầm, ngoài mặt cô vẫn không dám tỏ thái độ gì.
- Anh yên tâm, hai ngày nữa nhất định sẽ hoàn thành.
Anh dựa lưng vào thành ghế, mệt mỏi day day huyệt thái dương. Đúng lúc này, điện thoại trên bàn chợt rung lên.Đình Phong phản xạ bắt lấy điện thoại, nhanh chóng mở máy. Nhưng chỉ lát sau liền tức giận quát to.
- Chuyện cỏn con vậy mà phải làm phiền tôi? Rốt cuộc tôi thuê cậu để làm gì? Tự giải quyết cho tốt đi!
Đình Ngọc che vội lỗ tai, thoáng thương cảm cho “kẻ xấu số”. Ai bảo gọi lúc nào không gọi, lại nhằm lúc anh đang nổi nóng, không phải muốn tìm mắng thì là gì?
Bực bội nhấn nút tắt máy, anh vừa ngồi xuống chỗ cũ, điện thoại lại reo vang. Lần này thì nghe cũng không nghe, anh trực tiếp hét vào điện thoại.
- Nếu vẫn không xử lý được thì cậu nộp đơn xin thôi việc đi!
Đầu dây bên kia im lặng ba giây, chờ anh phát tiết xong mới tiếp tục lên tiếng.
- Xin lỗi, làm phiền anh rồi. Tạm biệt.
Đình Phong bỗng ngẩn ra, chợt nhận ra người gọi là ai, nhất thời lửa giận tiêu tán hết, chỉ còn vui mừng cùng vội vàng.
- Không, Hải Lam, đừng dập máy!
Đình Ngọc bĩu môi coi thường, vừa nãy mặt vẫn hầm hầm, giờ thì loáng cái đã thay đổi 189 độ rồi. Cô không nhịn được khẽ lẩm bẩm “trọng sắc khinh em”, cuối cùng nhận được cái nhìn cảnh cáo của anh, cô mới không tình nguyện lui ra ngoài.
- Hải Lam?
Cô mân nhanh môi, đột nhiên có cảm giác không biết phải nói gì.
- Anh…khi nào thì…xong việc? – Từ “về” suýt bật ra, lại bị cô cứng rắn nuốt trở vào. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để nụ cười bên môi anh đậm thêm vài phần. A, anh có thể coi là cô đang nhớ anh không?
- Sắp…- Nói được một nửa tròng mắt vừa chuyển, anh bỗng sửa lời. – Chắc phải đến tuần sau.
- Vậy à…- Giọng cô mang theo nhè nhẹ mất mát, rất đạm đến chính cô cũng không phát hiện ra.
- Mà em có chịu ăn cơm đúng giờ không thế? Có còn ăn mấy loại đồ ăn nhanh vô bổ đó không? Nếu để anh về mà em gầy đi thì đừng trách anh đấy!
- Ừm.
Kế tiếp không tránh được lại là một chuỗi “tỉ mỉ” dặn dò. Hải Lam ngồi thu chân trên giường, một câu có một câu không đáp lời, kiên nhẫn lắng nghe từ đầu đến cuối. Trong lòng một đốm sáng nhỏ ấm áp liên tục xoay tròn, xoay tròn, không ngừng lớn lên, không ngừng mở rộng…Đêm, dường như cũng không còn lạnh lẽo nữa.
*****
Mưa phùn lất phất bay, cơn mưa đầu mùa đông. Không khí tràn ngập ẩm ướt cùng rét mướt, làm mỗi nhịp thở đều dẫn theo làn sương mỏng manh.
Trên đường, vài người thưa thớt đi lại vội vàng, lụp xụp những ô cùng áo tơi mưa. Cô bước không nhanh không chậm, một tay xách túi đồ, một tay cầm ô, tùy ý để gió tung bay làn tóc rối. Ánh mắt cô bình thản, đôi lúc lại nhìn xa xăm, không biết đang suy nghĩ gì.
Chậm rãi leo lên từng bậc thang tới lầu năm, Hải Lam vô thức đi về phía trước, cho đến khi bị bóng đen trước mặt chặn lại. Không đợi cô kịp ngẩng đầu, bóng đen đã ập xuống người cô. Chiếc ô cùng túi đồ trên tay vì bất ngờ mà rơi xuống đất, vài lon nước ngọt xấu số trượt ra khỏi túi, lăn lóc tới chậu cây cạnh lan can.
Áo khoác còn vương vô số bụi mưa nhỏ li ti, vòng tay anh ôm cô siết thật chặt, tựa như nhắn gửi tất cả tình cảm cùng nhớ nhung.
- Hải Lam, anh về rồi.

Cửa phòng tắm bật mở, hơi nước dày đặc dần tản ra, Đình Phong vừa lau tóc vừa bước ra ngoài. Trong phòng khách, cô đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, nghe tiếng bước chân đến gần cũng không quay đầu.
- Anh đã ăn gì chưa?
- Rồi. – Anh ngồi xuống cạnh cô, mùi sữa tắm nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi làm cô hơi mất tự nhiên, vội đẩy cốc sữa sang phía anh để che giấu.
- Vậy uống sữa đi, vẫn còn nóng.
Anh thoáng nhíu mày nhìn cốc sữa, song vẫn cầm cốc uống một hơi cạn sạch. Sau đó nhanh chóng uống cốc nước lọc bên cạnh để tráng miệng.
- Em tưởng anh bảo tuần sau mới về?
- Xong việc sớm hơn dự định nên anh về trước. – Thật ra vì muốn cho cô bất ngờ, nhưng là…biểu hiện của cô có phải đã quá bình tĩnh rồi không? Cũng không chịu liếc mắt nhìn anh một lần, chẳng lẽ anh còn không hấp dẫn bằng cái ti vi đó?
- Hải Lam.
- Ừ.
- Hải Lam.
- Ừ?
- Hải Lam!
- Làm sao? – Bây giờ cô mới quay sang, lại suýt bị dọa bởi biểu tình ai oán của anh.
- Anh mệt.
- Ừ, vậy đi ngủ đi. – Nhà cô cũng vừa vặn còn một phòng trống.
- Em theo giúp anh.
Đúng lúc Hải Lam đang uống nước, vừa nghe lời anh nói nước trong miệng cô bỗng phun hết ra.
- Khụ khụ…anh…anh…khụ!!
Anh vỗ vỗ lưng giúp cô thuận khí, tiếp theo lấy khăn giấy trên bàn đưa cho cô.
- Anh…khụ…anh…- Toàn bộ khuôn mặt cô nghẹn đỏ bừng, mãi vẫn không nói được đầy đủ một câu.
Đợi cô hết ho khan, Đình Phong thu lại vẻ tươi cười, giọng nói chuyển sang nghiêm túc, ẩn ẩn mang theo điểm cầu xin.
- Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi, sẽ không làm gì cả, được không?
Lúc này cô mới để ý trong mắt anh đầy tơ máu, mặc dù gắng chống đỡ vẫn không thể che giấu vẻ mỏi mệt. Hải Lam thoáng thở dài, im lặng xem như đáp ứng. Thôi, dù sao mùa đông…có thêm cái gối ôm cũng tốt.

Đêm hôm đó, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, cô lại ngủ an ổn đến thế. Không có cô đơn, không có ác mộng, không có giá rét đến thấu xương…
Cô mơ thấy mình trở về vòng ôm ngày bé của ba mẹ, của bà ngoại, cảm giác thực an toàn, thực ấm áp…Ấm áp đến mức cô không muốn tỉnh lại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#teen