Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng qua chỉ cảm nhẹ. Hải Lam uống thuốc rồi ngủ một giấc thấy đỡ. Song tỉnh lại cũng chẳng biết làm gì.
Nếu đã xác định nghỉ việc, cô cũng không cần quan tâm đến công việc nữa, đơn giản nghỉ ngơi cho thanh thản đầu óc. Chỉ là mọi khi luôn bận rộn, đột nhiên dư nhiều thời gian rảnh, nhất thời cô cũng không quen. Suốt ngày toàn loanh quanh trong nhà, dọn dẹp nhà cửa, xem tivi, lên mạng…
Cứ thế qua ba ngày, cô bắt đầu thấy nhàm chán. Mà phiền nhất là hình ảnh Đình Phong ẩn hiện chịu không nổi, cô đành đứng dậy cẩm áo đi ra ngoài.
Làn gió phớt qua mang theo hương vị dễ chịu. Cơm mưa mấy hôm trước đã chấm dứt, thậm chí trời còn hửng nắng. Hải Lam ngẩng mặt đón luồn ánh sáng ấm áp, thời tiết tốt đẹp làm khóe môi cô khẽ mỉm cười.
Bỗng dưng đến trước khi vui chơi, cô đứng lặng nhìn đám trẻ nô đùa trên cát, đáy mắt tràn ngập hoài niệm.
Có một thời cô cũng chân trần chạy trên nền đất, líu ríu cũng bạn chơi đồ hàng, xây lâu đài cát, đùa giỡn tới mặt mũi lấm lem mới về nhà. Mẹ sẽ trách cô vì sao nghịch bẩn, sau đó dịu dàng lau mặt cho cô, ba sẽ ở một bên đọc báo, thỉnh thoảng trêu cô là con khỉ nhỏ… Cô của ngày đó hay còn hay cười, cô của ngày đó hồn nhiên, vô ưu vô tư, cho đến khi…
Đôi khi giật mình thời gian trôi quá nhanh, muốn nắm bắt cũng không kịp nữa. Rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhiều kí ức bị vùi lấp, không thể quay lại. Thất vọng hay nuối tiếc cũng chẳng thay đổi được gì.
- Cô gì ơi, cô ném hộ bọn cháu quả bóng được không?
Quả bóng đầy bụi đất lăn tới chân cô, Hải Lam không ngần ngại mà ném trở về. Đổi lấy là nụ cười rạng rỡ của thằng bé.
- Cám ơn cô!
Tuổi thơ…luôn là thứ đẹp đẽ nhất, nếu có không bị phá vỡ.
Cô tiếp tục dạo bước, thảnh thơi thưởng thức cảnh vật xung quanh, điều mà vì nhịp sống vội cã hằng ngày mình đã bỏ lỡ. Thỉnh thoảng bắt gặp chuyện nào hay thì dừng lại xem, thấy vật nào xinh đẹp thì dừng lại ngắm, gặp vài hàng xóm quen thì gật đầu chào hỏi…
Hải Lam chậm rãi đi qua những con phố, những cửa hàng, băng qua vạch kẻ đường… Cứ không mục đích tiến về phía trước, bất tri bất giác cô đã đi được thật xa. Đến khi định quay đầu, cô lại chứng kiến cảnh tượng không thể tin nổi.
Có trong khoảnh khắc, cô tưởng rằng mình hoa mắt, tưởng rằng tất cả chỉ là ảo giác… Nhưng không phải, cho dù chớp mắt bao nhiêu lần, hình ảnh đó vẫn còn, rõ ràng đến làm tim cô vỡ nát.
“Tôi thích em”

“Em từng nói, nếu mười năm đi qua mà tôi vẫn có thể đứng trước em nói những lời này thì sẽ đồng ý với tôi?”

“Hải Lam, em chỉ có thể là của tôi.”

“Xin lỗi… Tin tưởng anh, nhất định sẽ không có lần sau.”

“Hải Lam, chúng ta kết hôn đượng không?…”
Dối trá. Đều là dối trá.
Nhưng tại sao… nỗi đau này lại chân thật đến thế?
A a…Thật châm chọc.
Cái người mới đây còn nói yêu cô, muốn kết hôn với cô, mà giờ đã đi mua nhẫn cưới với người con gái khác.
Đột nhiên cô bật cười, tươi cười tràn ngập chua xót. Hải lam a Hải lam, uổng công người sống gần ba mươi năm, tự nhận đã gặp qua bao nhiêu chuyện, vậy mà vẫn chưa chịu rút bài học cho mình, rốt cuộc vẫn giẫm vào vết xe đổ kẻ khác.
Cái gì là yêu? Cái này chính là yêu. Một phút trước nói yêu người, một phút sau lại ôm người khác.
Không phải đã nói với mi rồi sao? Đứng có yêu, đừng có tin, đừng để ai có cơ hội làm tổn thương mình.
Chờ mười năm? Chời tình yêu vĩnh viễn? hay chờ cổ tích biến hiện thực?
Hải Lam tuyệt vọng nhắm mắt lại, không muốn chứng kiến thêm một phút nào nữa. Bắt buộc mình dời tầm mắt, bắt buộc mình đứng vững, bắt buộc mình nhấc châm đi… Nơi này,…không có chỗ dành cho cô nữa rồi.
Gió đột ngột nổi lên, cuốn bụi cát bay loạn. Nơi cô vừa đứng, hai giọt nước thấm trên nền đất, mờ dần rồi khô đi.
Trong tiệm trang sức chợt anh cảm thấy một trận hoảng hốt. Bất giác anh liếc qua cửa kính, lại loáng thoáng trông thấy bóng cô. ĐÌnh Phong vội vàng đuổi theo, song khi anh đuổi tới nơi, bóng dáng đó đã mất hút.
Chời anh quay trở lại, Đình Ngọc nghi hoặc nhìn anh.
- Anh Phong, sao vậy?
- Không có gì, có lẽ là nhìn lầm…
Nhưng nếu là nhìn lầm, vì sao cảm giác bất an này lại rõ ràng đến thế?
Lúc anh phát hiện cô mất tích, cũng đã là ngày hôm sau.
Theo lời hàng xóm, cô chỉ mang theo túi du lịch nhỏ, lại không hẹn ngày trở về, còn nhờ người là nếu anh đến thì đưa cho anh một cái hộp.
Khoảnh khắc Đình Phong tiếp nhận hộp, bàn tay chị hàng xóm phút chốc run lên. Đứa con năm tuổi cũng bị dọa đến sợ hãi nấp sau lưng mẹ. Vốn dĩ cô Lam tính tình lạnh lùng nó không dám thân cận, chẳng ngờ chú người yêu lại khủng bố hơn…
Rời khỏi khu chung cư, sắc mặt anh càng thêm âm trầm đáng sợ. Bận rộn cả một ngày, định dành cho cô một điều bất ngời, kết quả người nhận bất ngờ cũng là anh.
Nhìn phong bì nổi bật dòng chữ đơn xin thôi việc, trong mắt anh ngùn ngụt lửa giận như muốn nổ tung.
Búp bê, gối ôm, dây chuyền, quà tặng lưu niệm…Tất cả những đồ anh tặng cô đều mang trả.
Nhưng trái tim anh, cô có trả được không?
Đình Phong xé nát tờ đơn trong tay thành từng mảnh vụn tan tác bay xuống đất. Hai đấm anh siết chặt, hàm răng cọ sát kèn kẹt rung động.
Được lắm, Hải Lam, tốt nhất đừng để tôi bắt được em!

Tỉnh Quảng Nam, ở một làng nhỏ dưới chân núi.
Tuy kề cận thị trấn, điều kiện nơi này vẫ khá đơn sơ. Phần lớn nhà cửa đều là nhà mái ngói, thỉnh thoảng lác đác vài ngôi nhà hai tầng đã được xem như giàu có. Đường đi chủ yếu là đường gạch hoặc đường đất, còn lại số ít mới được đổ bê tông. Hương vị nông thôn nồng đậm, từ đầm sen, cây đa, sân đình…Tất cả hầu như còn giữ nguyên được vẻ cổ kính, mộc mạc vốn có.
Từ cổng làng đi sâu về phía trước khoảng ba trăm mét rồi rẽ trái, có một khuôn viên mang tên cho nhi viện Ngọc Mai khiêm tốn nằm khuất sau gốc cây cổ thụ to gần bốn người ôm. Cách đó không xa là đám trẻ con đang chạy lon ton trước ngõ.
Gần đến trưa, Tinh Yên bắt đầu nhóm lửa nấu cơm bỗng dưng thấy một bóng người đứng chắn cửa bếp. Bất giác quay đầu, cô lại khó nén kinh ngạc.
- Sao chị lại ở đây?
Hải Lam không nói gì, một lát sau chợt tiến lên ôm cổ cô.
- Chị Lam!
——-
Từng vòng khói lượn lờ lan tỏa, cốc trà xanh nóng ấm được đặt lên bàn. Tịnh Yên ngồi xuống đối diện cô.
- Chỗ em khoogn có đồ uống khác, chị uống tạm cái này đi.
- Không sao, chị có mang theo ít bánh kẹo chút nữa em chia cho bọn nhỏ đi.
Dù hải Lam đang mỉm cười, Tịnh Yên vẫn nhận ra sự khác thường ở nơi cô.
- Có chuyện gì vậy?
Cô nhấp một ngụm nước, bất động nhìn lá trà trầm dưới đáy cốc. Thật lâu sau cô mới mở miệng giọng thản nhiên mà lạnh nhạt.
- Anh ta sắp kết hôn rồi.
- Làm sao có thể? – Tịnh Yên bật thốt ra, khó tin hỏi lại. – Biết đầu là hiểu lầm?…
Khóe môi cô trào phúng dân lên.
- Nhẫn cưới cũng mua, chính mắt chị đã thấy còn giả được sao?
- Nhìn thấy…Nhiều khi chưa chắc đã là sự thật, chị đã hỏi anh ấy chưa?
- Để làm gì? Bảo họ phát thiếp mời cho?
- Nhưng nếu anh Đình Phong…
- Tịnh yên! – Hải Lam cắt đứt lời cô. – Đừng nhắc tên anh ta trước mặt chị nữa được không, chị không muốn nghe!
Tịnh Yên khẽ thở dài. Thôi, vẫn nên đợi chị ấy bình tĩnh lại rồi nói sau.
-Vậy chị định đi đâu?
Phải, đi đâu? Hải Lam mờ mịt. Ban đầu cô cũng chưa nghĩ nhiều, chỉ mong rời khỏi đó càng nhanh càng tốt. Không ngờ lúc cô cần một nơi lảng tránh gio, lại nhận ra mình chẳng còn nơi nào để đi. Hóa ra…Cô vẫn luôn là một kẻ cô đơn…
- Chị tính chung quanh đi du lịch, thuận tiện ngắm cảnh thư giãn đầu óc. Dù gì mấy năm nay vẫn chưa có cơ hội đi xa.
- Không bằng ở đâu một thời gian đi, em đang cần tìm giáo viên phụ đạo cho bọn trẻ. Ngày xưa chị cũng học chuyên toán mà, đúng không?
Cô hơi cúi đầu, thất thần nhìn xuống nền nhà.
- Ừm, cũng được.

Anh nghĩ mình sắp phát điên.
Đã cố gắng tìm đủ mọi nơi, hỏi thăm bất kì người nào có thể, nhưng ngay cả chút tin tức cũng không có. Giống như lời cô từng nói, nếu anh phản bội sẽ khiến anh không tìm thấy cô. Nhưng vấn đề là anh không làm chuyện gì có lỗi với cô được không? Dù cô giận chuyện anh biết Trịnh Duy muốn trả thù Tịnh Yên mà không báo với cô thì cô cũng đã mắng anh, cũng hất rượu vòa mặt anh rồi, kể cả còn chưa hài lòng cô vẫn có thể tìm anh tính sổ, việc gì cần chơi trò mất tích như thế? Nếu mục đích của cô là khiến anh phải lo lắng, vậy thì cô thành công rôi!
Tiếp tục bấm nút gọi chẳng biết đã ấn qua mấy trăm lần trong ngày không ngoài dự đoán lại là câu trả lời máy móc của tổng đài. Anh hối hận, lẽ ra không nên chơi trò xem ai gan hơn ai mà bỏ mặc cô, lẽ ra phải đến gặp cô sớm hơn. Giờ thì hay rồi, người đi, nhà trống.
Đình Phong day huyệt thái dương đang đau nhức, theo anh biết, Hải Lam cũng không quen ai, duy nhất với một người thì phải là…
Đúng rồi, Tịnh Yên! Nghĩ đến đây anh vội quay xe về hướng biệt thự của Trịnh Duy. Dẫu chẳng thể hi vọng quá nhiều anh vẫn muốn thử.
Ước chừng ba mươi phút sau, anh đã đứng trước cổng nhà Trịnh Duy, song lại kinh ngạc khi thấy cửa không đóng, bên trong tối đen. Quen thuộc do được nút công tắc, đèn vừa sáng lên Đình Phong đã bị dọa hoảng sợ.
Dù là bão cấp 10 quét qua, cũng chỉ đến mức này mà thôi. Khắp nơi ngổn ngang rác rưởi, vỏ bánh, quần áo, chai lọ…Cuối cùng ở một góc dưới bệ cửa sổ, anh thấy Trịnh Duy đang ngồi giữa đống vỏ lon bia.
Chảng còn phong độ tổng giám đốc quyền uy, trước mắt anh chỉ còn một kẻ không khác nào lưu manh, quần áo xộc xệch, tóc tai rũ rượi, khóe môi có vết rách như vừa đánh nhau.
- Làm sao cậu lại thành ra cái dạng này?
Trịnh Duy không trả lời, cũng không nhúc nhích, chỉ im lặng như con rối gỗ khô khan bị đánh mất linh hồn.
- Cậu…Tịnh Yên đâu? – chứng kiến tình trạng thê thảm của cậu ta, Đình Phong khó khăn hỏi, nhưng nhận được đáp án cũng làm anh thất vọng.
- Đi rồi.
- Cậu không biết cô ta đi đâu sao?
- Không. – Trịnh Duy lẩm bẩn song nghĩ đến điều gì, anh vội bật dậy nắm cổ áo Đình Phong.
- Hải Lam! Đúng rồi, chắc chắn Hải Lam biết cô ấy đang ở đâu.
- Hải Lam cũng đi rồi.
Nghe vậy, Trịnh Duy vô lực buông tay, loạng choạng ngã xuống sàn.
Đình Phong cũng ngồi xuống cạnh anh cầm lấy một lon bia tự nhiên bật nắp uống. Uống hết một lon, anh mới mở miệng.
- Rốt cuộc…cậu bị àm sao vậy?
Trịnh Duy cúi đầu trong bóng tối anh không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt cậu ta.
- Tinh Yên…đi thật rồi.
- Vậy thì sao? Điều đó không phải nằm trong dự tính của cậu ah?
- Phải rồi, đều do tôi. Là tôi đã khiến cô ấy đi.
- …
- Phong, tôi hối hận. Hải Lam nói đúng, tôi là tên khốn ngu xuẩn. Lẽ ra ngày đó tôi phải tìm hiểu rõ ràng, lẽ ra tôi không nên buông tay, không nên…Chết tiệt, rốt cuộc tôi đã làm gì với Tịnh Yên? – Trịnh Duy đấm mạnh vào tường, mu bàn tay xuất hiện vết máu, anh lại không thấy đau.
- Thật ra là chuyện gì?
- Cô ấy chưa bao giờ phản bội tôi. – Anh cười chua xót, trên mặt tràn đầy thống khổ. – Chưa bao giờ.
Đình Phong khiếp sợ nghe anh kể lại mọi chuyện, thật lâu không nói nên lời.
- Cậu…
- Ngu ngốc đúng không?
Anh khẽ thở dài.
- Phải, cả hai chúng ta đều là kẻ ngốc…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#teen