Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hôm qua cô đi đâu?”
“Không liên quan đến anh!”
“Đứng lại! Cô nói mau, gã đó là ai?
“Nhân tình của tôi! Sao hả, thế nào? Chỉ cho phép anh có bồ, không cho phép tôi có nhân tình??”
“Cô nói cái gì? Nhắc lại lần nữa thử xem!:
“Có gì mà không dám? Tôi nói…”
Ba…mẹ…Hải Lam sẽ ngoan, sẽ không ham chơi…Sẽ học hành chăm chỉ…Hai người đừng cãi nhau nữa được không?
Bé gái khoản bảy, tám tuổi ngồi cuộn mình trong góc nhà, bàn tay nhỏ bé cố gắng che kín tai. Cả thân mình cô bé không ngừng run rẩy, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô. Nó rên rỉ rất nhỏ, nhưng không ai nghe thấy, không ai để ý đến nó.
“Tôi chịu hết nổi rồi, chúng ta ly hôn đi!”
“Được, ly hôn thì ly hôm, cô tưởng tôi không dám sao?”
Ly hôn…
Chỉ sau một đêm, màu hồng héo úa, chuyển thành màu đen, từ công chưa nhỏ trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi…
“Lam, chào dượng đi con.”
“Lam chào dì đi con.”
Ba. không còn là ba của một mình con. mẹ không còn là mẹ của riếng con. Đêm khuya tịch mịch, trên đoạn đường hoang vắng, bóng dáng thất thểu kéo dài thật dài…
*************
Buổi sáng cô tỉnh dậy, phát hiện bên gối một mảng ẩm ướt.
Tưởng rằng mình đã quên hóa ra kí ức dù chôn vùi nhưng nó vẫn còn đó, chẳng qua cô không muốn chạm đến mà thôi.
Hải Lam, biển màu xanh lam.
Mẹ từng nói với cô, tên cô là kỉ niệm vì ba mẹ cô gặp nhau lần đầu ở bãi biển…
Không biết bao nhiêu lần cô hình dung cảnh tượng đó, trời xanh, biển xanh, bãi cát vàng óng ánh…Một chàng trai gặp một cô gái, ngay từ ánh mắt đầu tiên, họ đã phải lòng nhau…Dẫu cô không hiểu, hai người hoàn toàn xa lạ mới biết mặt nhau, làm sao có thể sinh ra tình cảm kì diệu đó?
Khoảng cách không làm họ xa nhau, dù chỉ liên lạc qua thư từ cùng số lần gặp mặt ít ỏi. Sau ba năm, họ kết hôn, vượt rào cản gia đình, vượt qua khó khăn trong cuộc sống…
Khi còn bé, ba thường gọi cô là “công chúa nhỏ”. Vào mối cuối tuần, họ thường đưa cô đi chơi công viên, một bên cô năm tay ba, một bên cô nắm tay mẹ tung tăng nhảy chân sáo. Mẹ sẽ mua kem bông ngọt lịm cho cô, còn lúc nào thấy mệt, be sẽ đặt cô ngồi lên vai…
Cô từng nghĩ mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới, nhưng hạnh phúc của cô không kéo dài lâu.
Một ngày nọ, mẹ thấy ba đi cùng một cô gái, còn ba thấy mẹ đi cùng một người đàn ông.
Ghen tuông, cãi vã. Đổ vỡ.
Mười năm, vẻn vẹn mười năm. Thì ra mười năm đủ để dập tắt bất kì tình cảm mãnh liệt nào.
Ước hẹn như mây, lời thế như gió, chẳng biết khi nào sẽ tan vỡ vào hư vô. Câu nói chỉ có cái chết mới chia lìa được hai người giống như trò hề nực cười nhất. Để rồi một ngày khác, cùng một người khác họ lại bước vào lễ đường, lặp lại nguyên vẹn lời tuyên thệ khi xưa.
Cô đã uống rất nhiều dấm, nhiều đến nỗi mỗi lần nhớ đến vị chua của nó, dạ dày cô lại bốc lên.
Ngày ba mẹ ra tòa, cô ngộ độc cấp tính phải vào bệnh viện, cuối cũng vẫn không ngăn được họ ly hôn. Rồi họ đi thêm bước nữa, cô về sống với bà ngoại.
Thương tâm, thất vọng, khổ sở. Cô học cách che giấu cảm xúc, học cách xây vỏ ốc tự bảo vệ mình. trờ thành một kẻ vừa tự ti, vừa hèn nhát, không dám yêu ai, không dám tin tưởng ai.
Lần đầu cô được tỏ tình hồi cấp 3, tim cô cũng bối rối cũng nhảy nhót nhưng càng nhiều là phòng bị cùng hoài nghi. Thích cô thật sao, hay chỉ là một trò đùa dai cuối cấp?
Cô nói anh chờ cô mười năm, song chưa bao giờ ôm hi vọng. Cô nghĩ anh sẽ quên, vậy mà anh lại đến. Từng ngày trôi qua, bất giác vị trí anh dần cắm rễ trong lòng cô, khó dứt bỏ hơn tất cả những gì cô tưởng. Dù luôn cảnh báo chính mình không được yêu anh quá nhiều nhưng tựa như khi rớt xuống đầm lầy, càng giãy dụa lại lùn càng sâu. Chẳng ngờ khi cô lún sau nhất, đổi lấy cũng là kết quả này…
Chạy trốn chẳng qua là vì sợ hãi. Cô sợ đáp án sẽ khiến mình sụp đổ. Nếu anh thừa nhận đó là sự thật, cô không chắc mình có thể đứng vững, có thể giữ khuôn mặt bình tĩnh mà chúc anh “Hạnh phúc”. Bởi vì, cô sẽ hận anh.
Lanh.Trái tim cô rất lạnh. Tại sao cho cô một chút ấm áp cuối cùng lại rút đi?
- Chị Lam? Chị Lam!
Hải Lam hồi thần, quay sang nhìn Tịnh Yên, nhàn nhạt mỉm cười.
- Sao vậy?
- Chị nghĩ gì mà như người mất hồn thế? – Nếu cô nhớ không lầm, hôm nay đã là lần thứ mười rồi.
- Không có gì.
Tịnh Yên khe khẽ thở dài.
- Đừng tự ép buộc mình nữa, chị nên về đi.
- Em xem chị có điểm nào giống như đang ép buộc sao?
- Trốn tránh cũng đâu phải là cách, huống chi chị còn chưa hỏi rõ ràng…
- Như em thì không gọi là trốn tránh!?
Tịnh Yên nghẹn lời, những câu thuyết phục định thốt ra cũng bị mắc ở cổ họng. Cô muốn nói là không giống, nhưng lại phát hiện mình không phản bác nổi. Nghĩ đến “người kia”, ánh mắt cô chợt phức tạp lên, song giây lát lại khôi phục bình tĩnh.
- Chị không sợ Đình Phong thực sự lấy người khác?
- Anh ta lấy hay không lấy ai,
chị không quan tâm.
Nói dối! Nếu không quan tâm, vì sao phải khóc? Vì sao phải tức giận? Vì sao phải trốn đến tận nơi này? Càng cố tỏ ra lãnh đạm, lại càng chứng minh việc chị ấy đang để ý mà thôi. Mà nếu đã để ý, tội gì phải làm khổ chính mình?
- Hải Lam, cánh cửa của chị đóng quá chặt, nghi ngờ lại quá nhiều, chị không biết sống vậy rất mệt mỏi sao?
Mệt? Cô mệt chết đi! Luôn luôn lo lắng sợ hãi, một khi lơi lỏng sẽ bị lừa gạt, bị phản bội. Nhưng bảo cô buông xuống tất cả đề phòng, cô làm không được.
- Em không bảo chị tin tưởng mù quáng, nhưng yêu mà không có tin tưởng sẽ không là yêu. Hải Lam, cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn chị cũng làm tổn thương anh ấy, cũng tổn thương chính mình.
Hải Lam im lặng, mí mắt nhẹ nhàng mấp máy. Tịnh Yên biết cô đã bị đả động, nên không nói thêm nữa. Dù sao tính cô rất cố chấp, muốn một sớm một chiều thay đổi là không có khả năng, chỉ hi vọng thời gian sẽ giúp cô nghĩ thông suốt.
Cô khẽ đung đưa chân trần trong ao, cảm nhận dòng nước mát lạnh thấm dần vào ruột gan. Làn gió dịu dàng phất qua hai má, đưa tới mùi hương hoa sen thoang thoảng. Mặt nước trong xanh in bóng những đám mây lững thững trôi về cuối chân trời, còn trong lòng cô, rốt cuộc cũng dậy lên một gợn sóng nhỏ.
*****
Tập đoàn Trịnh An.
Hiện nay trong công ty, bầu không khí có áp suất cực thấp. Mà trung tâm nguồn áp suất đó, không phải nơi khác chính là — tầng 8 và tầng 15.
Bây giờ nếu phỏng vấn bất kì nhân viên nào rằng họ không muốn chạm mặt ai nhất, chắc chắn câu trả lời không ngoài hai người, tổng tài cùng giám đốc phòng kế hoạch.
Lí do ư? Có ai muốn tận hưởng cảm giác “mát mẻ” của Nam Cực không? Có ai muốn vô cớ bị đình chỉ công tác không? Có ai muốn ngày thường lẫn ngày nghỉ đều phải tăng ca không? Đáp án dĩ nhiên là — không. Vậy nên chỉ cần thoáng thấy bóng dáng Trịnh Duy hoặc Đình Phong, kẻ nào nhanh chân lập tức đường vòng mà đi, còn kẻ nào chậm chân, xin chia buồn, hắn sui xẻo
rồi
Đặc biệt là phòng kế hoạch, khổ không nói nổi. Nhóm người ngày xưa hay buôn chuyện thì giờ nín thít, đâu đâu đều là những gương mặt cặm cụi cúi đầu đánh máy. Nếu ai chẳng may “lỡ tay” làm xong việc trước, nhất định sẽ ngậm ngùi lôi toàn bộ công việc ra đánh máy lại, dù sao cũng không để mình có cơ hội rảnh rỗi. Bởi hậu quả việc rảnh rỗi là –
- Bảo An, làm xong thì mang báo cáo vào cho tôi.
Trong ánh mắt thương hại của đồng nghiệp, Bảo An đau khổ vào phòng giám đốc. Không ngoài dự đoán, nửa tiếng sau, cậu ta lại xám xịt chạy ra.
- Chết mất thôi, không khéo tôi lên cơn đau tim quá! – Tần Lan ôm ngực rên rỉ. Tình trạng này rốt cuộc còn kéo dài đến khi nào, cô nghi là tới lúc đó mình cũng mắc bệnh căng thẳng thần kinh! Hải Lam ơi Hải Lam, cô hại thảm chúng tôi rồi!
- Không biết quản lý Lam bao giờ mới… – Ai đó đang nói tự dưng im bặt. Lập tức tất cả lại cắm cúi viết viết viết, gõ gõ gõ… Điển hình kiểu những con ong làm việc chăm chỉ, tựa như mấy câu ca thán vừa nãy chưa hề phát sinh.
Tầm mắt Đình Phong tùy ý đảo qua các bàn, sau đó không nói lời nào rời đi, lưu lại sau lưng hơn chục người hai mặt nhìn nhau, âm thầm lau lau mồ hôi trên trán. Gần đây chỉ cần nghe thấy bất kì từ gì dính đến chữ “lam”, giám đốc bọn họ nhất định sẽ trở mặt, âm trầm chẳng khác nào giông bão trên biển Đông. May mắn, anh chưa nghe thấy…
Vừa nghĩ thế xong, cửa phòng lại bật mở, Đình Phong mặt không biểu cảm bỏ thêm một câu.
- Ngày mai, mỗi người nộp hai bản kế hoạch mới cho tôi.
Rầm!
Hoang vu… Yên ắng… Lặng ngắt như tờ. Năm phút sau, từ phòng kế hoạch bắt đầu truyền ra từng tiếng kêu la thảm thiết.
Thờ ơ với cú sốc mình vừa gây ra cho nhân viên, anh ấn nút thang máy, lên tới tầng 15 thì bỏ qua thông báo, trực tiếp xông vào phòng tổng tài.
- Có tin tức gì chưa?
- Vẫn chưa. – Trịnh Duy mệt mỏi ngả lưng ra ghế, trên mặt hốc mắt trũng sâu, hiển nhiên là dấu ấn của nhiều ngày mất ngủ.
- Lâu như vậy còn chưa tìm được?
- Khả năng là họ không còn ở Hà Nội nữa. Tôi đã phái người đi tra các bến xe cùng nhà ga, nhưng gần dịp Tết lượng khách tăng mạnh nên hơi khó khăn.
Đình Phong âm thầm nắm chặt tay, cảm giác nôn nóng lẫn bực bội khiến anh có xúc động muốn đập phá mọi thứ.
- Này Phong, Tịnh Yên thì không nói làm gì, nhưng sao cả Hải Lam cũng đi?
- Làm sao mà tôi biết? – Anh phiền chán gắt giọng, tiếp theo đột nhiên nheo mắt. – Hay cậu đe dọa đuổi việc cô ấy?
Trịnh Duy cười khổ.
- Cậu nghĩ tôi còn tâm trí để ý mấy chuyện đó sao?
Đình Phong trầm mặc. Anh biết không phải nguyên nhân này, nhưng anh nghĩ mãi không ra… Hơn nữa cô còn một thân một mình đi xa, ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì… Anh thật không dám tưởng tượng.
- Duy, thử nhớ lại xem, thật sự Tịnh Yên không còn người thân nào khác à?
- Không có, cô ấy là trẻ mồ
côi… – Bỗng trong óc anh chợt lóe, cả hai người liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng hiểu ý. Một lát sau, Trịnh Duy nhấc điện thoại lên.
- Khánh Huy, tìm cho tôi tư liệu về cô nhi viện nơi Tịnh Yên lớn lên.

Ngày hôm sau, cuối cùng toàn công ty có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vì hai “tảng băng” đã đi công tác đột xuất, vậy nên tạm thời họ được giải thoát! Mặc dù vẫn có người không nhịn được thắc mắc, chẳng hiểu chuyện to tát gì khiến cả hai “sếp” phải cùng nhau giải quyết, nhưng rất nhanh họ vứt nghi vấn đó ra sau đầu. Dù sao đấy cũng không phải việc họ nên quan tâm, việc họ cần làm bây giờ là tổ chức tiệc ăn mừng đã!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#teen