Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần nhất cô nhi viện tựa hồ náo nhiệt hơn hẳn. Mỗi ngày đều có người mang rau quả hoặc thịt cá đến biếu, dẫn tới hậu quả trong bếp hầu như luôn trong tình trạng thừa thức ăn tươi. Mà hết thảy nguyên nhân của sự việc kì lạ đó là –
Nghe nói, cô nhi viện có thêm hai thầy giáo mới đẹp trai.
Nghe nói, hai thầy giáo đó không chỉ đẹp trai mà còn nhiều tiền.
Nghe nói, bọn họ không những đẹp trai, nhiều tiền, mà còn — chưa kết hôn.
Nghe nói…
Nghe nói…
Tóm lại, cứ mỗi buổi chiều là các cô các chị lại tụ tập trước cửa cô nhi viện, có người tới đưa đồ, có người thậm chí còn đưa em đến xin học. Nhưng dù viện cớ là gì, mục đích họ cũng chỉ có một — tiếp cận hai thầy giáo kia.
- Thầy Phong, em có chút quà tặng thầy cùng bọn trẻ…
- Vậy cám ơn cô.
Lần đầu tiên được người ta gọi là “thầy”, Đình Phong thực sự chưa thể thích ứng hoàn toàn. Song bề ngoài anh vẫn không tỏ thái độ nào, chỉ mỉm cười hiền hòa mà xa cách.
- Cái đó… thầy Phong, em có chuyện muốn nhờ.
- Cô cứ nói tự nhiên, nếu giúp được thì tôi sẽ giúp. – Còn không giúp được thì… thôi.
Không nhận ra sự khôn khéo trong cách trả lời của anh, cô gái tiếp tục cúi đầu, hai má đỏ hồng, chẳng biết do ngượng ngùng hay do nắng.
- Em trai em học môn Lý hơi kém, thầy có thể cho nó vào lớp thầy được không? – Nói xong tràn ngập mong đợi nhìn anh. Tuy nhiên anh còn chưa đáp lời, một giọng lạnh nhạt khác đã xen vào.
- Xin lỗi, chỗ chúng tôi là cô nhi viện, không phải trường học.
Rõ là cô đang cười, nhưng anh lại sâu sắc cảm nhận được cô đang giận, rất tức giận. Bất giác khóe môi anh nhẹ cong lên.
- Nhưng mà…
- Cô đã nghe rồi đấy, tiếc là tôi không thể giúp được rồi. Có lẽ cô nên cho em cô đi học thêm ở trường.
Tiếc? Hóa ra anh còn thấy đáng tiếc? Hải Lam hừ lạnh, quay người bước đi, nhưng mới được một đoạn đã bị anh đuổi kịp. Thấy cô phớt lờ không thèm để ý đến mình, nụ cười bên môi anh càng thêm rõ ràng.
- Em đang ghen? – Là câu hỏi, cũng là khẳng định.
- Không phải. – Gương mặt cô thoáng cứng đờ, lại cắm cúi lao về phía trước.
- Em đang ghen.
- Không phải! – Tốc độ cô biến nhanh hơn, nhưng Đình Phong vẫn theo sát không rời, hiển nhiên còn chưa chịu bỏ qua.
- Em rõ ràng đang ghen!
Hải Lam đột ngột dừng lại, nheo mắt liếc anh một cái, biểu tình cực giống ai đó làm anh chợt có dự cảm xấu.
- Thật ra nơi này rất tốt, không khí trong lành, không khói bụi, không ô nhiễm, cuộc sống lại đơn giản… Có lẽ định cư ở đây cũng không sai…
- Được rồi, em không ghen, là anh ghen, được chưa?
Trông biểu tính đắc ý của anh, chỗ nào như là đang nhận sai? Hải Lam bức bội trừng mắt, thình lình gạt anh sang một bên.
- Hừ, tránh ra!
- Sao thế? Em giận thật à?
- …
- Cùng lắm lần sau dù biết em ghen, anh cũng không nói ra được chưa?
- Anh!…
Bị nghẹn nói không ra lời, mặt cô trướng đến đỏ bừng. Ngược lại tâm tình anh bỗng tốt lên rất nhiều, bộ dạng này của cô thật đáng yêu, đáng yêu đến nỗi anh chỉ muốn cắn một ngụm…
- Cô Lam! – Đột nhiên có bóng dáng nhỏ bé chạy về phía cô. Hải Lam thu hồi vẻ tức giận, nhẹ nhàng cúi người hỏi.
- Có chuyện gì vậy Bình?
- Cháu có cái này tặng cô. – Hai tay Thiên Bình nâng lên, cẩn thận như đang dâng tặng vật quý, đầy mặt hớn hở cùng chờ mong. Giữa lòng bàn tay cậu bé, một viên đá màu trắng trơn nhẵn hình bầu dục với những đường vân hồng nhạt đang lóe sáng lấp lánh dưới ánh nắng.
- Ừm, rất đẹp, cô cám ơn.
Được khen ngợi, Thiên Bình vui vẻ cười toe toét, chợt kéo áo cô xuống nói nhỏ vào tai cô.
- Thế có đẹp hơn cái nhẫn đá của chú ấy không cô?
- Ừ, đẹp hơn.
Hải Lam nhẫn cười, trong khi Đình Phong đen mặt, lúc nghe được câu nói kế tiếp của thằng bé thì càng âm trầm hơn.
- Vậy cô lấy cháu được không? Chú ấy vừa đào hoa lại vừa hung dữ, ngoại trừ đẹp mặt ra cũng chẳng có gì…
Cô phì một tiếng bật cười, còn anh không khách khí trực tiếp xách cổ thằng bé lên.
- Nhóc con, không phải chú đã nói rồi sao? Cô ấy là của chú rồi.
- A a a!!! Cô thấy chưa? Chú ấy bạo lực lắm, cô đừng lấy chú ấy nữa!
- Câm miệng! Muốn biết thế nào là bạo lực chân chính không?
- A ui! Chú là đồ dạ xoa!
- Nhóc con miệng còn hơi sữa!
- Chú mới uống sữa ý! Cháu cai sữa từ mười năm trước rồi!
- #$%^@*&($)@#…
Thấy một lớn một nhỏ chẳng thèm để ý hình tượng cãi nhau, cô không khỏi dở khóc dở cười. Mệt họ còn nhiều sức lực như vậy, cứ đụng đến nhau là gây gổ với nhau, thật không hiểu kiếp trước họ có mối thù không đội trời chung gì?

Mặt trời buông mình sau dãy núi, một màu đỏ rực nhuộm đẫm từ chân trời cho tới những tán cây. Xa xa từng đàn chim sải cánh vội vã bay về nơi làm tổ. Đâu đó văng vẳng tiếng dế kêu kéo dài, não lòng mà ai oán.
Ở một mỏm đá trên sườn núi, Hải Lam dang hai tay, tận hưởng cảm giác ánh chiều tà vây quanh mình. Ánh mắt cô sáng rỡ, không thể giấu nổi sự kinh ngạc.
- Thật đẹp!
Đình Phong mỉm cười, nhìn cô đầy dịu dàng.
- Thích không? Hôm trước lên núi, anh tình cờ phát hiện ra nơi này.
- Thích.
- Nếu em thích khi nào tuần trăng mật chúng ta sẽ đến đây.
- Anh… – Cô bỗng do dự, một lát sau ngập ngừng hỏi. – Cái đó… Có thể dời đám cưới lại được không?
Cảm nhận cơ thể anh thoáng buộc chặt, cô vội kéo tay anh giải thích.
- Không phải em không muốn, chỉ là em muốn chờ Tịnh Yên… Xin lỗi, làm anh không vui… Coi như là em chưa nói gì đi. – Anh đã đợi cô quá lâu, đáng lẽ cô không nên ích kỉ yêu cầu vô lý như thế.
Anh khẽ thở dài, không khỏi thầm mắng tên kia vô dụng, lâu như vậy còn chưa có chút tiến triển nào. Chợt anh cúi xuống ôm cô vào lòng, thật lâu sau mới rầu rĩ trả lời.
- Hai tháng.
- Hả?
- Chỉ hai tháng, sau đó chúng ta lập tức trở về.
Không ngờ rằng Đình Phong sẽ đáp ứng, Hải Lam hơi ngẩn người, tiếp đó mừng rỡ níu áo anh.
- Thật sự?
- Quà.
Thấy cô còn ngây ngốc, anh không ngại “tốt bụng” nhắc nhở.
- Anh chờ em lâu như vậy, em sẽ không làm gì đền đáp anh?
Mặt cô bất giác đỏ lên, nhìn quanh một lát rồi kiễng mũi chân, nhanh chóng thơm vào má anh.
- Được chưa?
- Em đang dỗ trẻ con à?
- Anh không cần thì thôi! – Cô giận, muốn tránh khỏi vòng tay anh lại bị anh giữ lại, môi anh phút chốc phủ lên môi cô, tận tình thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng cô.
Ánh nắng bao bọc hai người bọn họ, trên mặt đá trơn nhẵn, bóng anh lồng vào bóng cô, giống như vĩnh viễn không bao giờ chia lìa…
Xoảng!
Nghe tiếng động, Hải Lam quay sang thì phát hiện Tịnh Yên đang đứng thất thần, dưới chân là chiếc đĩa vỡ tan tành.
- Tịnh Yên, em sao vậy?
- Em không sao… A! – Tịnh Yên phục hồi tinh thần, lập tức ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, lại vì quá vội mà ngón tay bị cắt một đường. Cô phản xạ đưa tay lên mút, đổi lấy là tiếng Hải Lam thấp giọng trách cứ.
- Làm sao lại bất cẩn thế? Đâu, đưa chị xem.
- Không cần, chỉ là vết thương nhỏ… – Tịnh Yên đang nói thì bị Hải Lam nổi giận cắt đứt.
- Trời ạ! Như này em còn bảo nhỏ à? Được rồi, ngồi yên đấy, chờ chị một tí. – Rồi không đợi cô phản bác, Hải Lam đã chạy vội đi, lát sau quay trở lại với cồn sát trùng cùng bông băng. Cô nhẹ nhàng thổi thổi rồi băng bó cẩn thận cho Tịnh Yên, tới khi xác định máu đã cầm hẳn thì mới yên tâm.
- Em có khỏe không, hay là đi nghỉ đi, để đấy chị làm cho.
Quan tâm của cô làm Tịnh Yên dấy lên một chút ấm áp. Nhớ tới đủ loại đi qua, cô không khỏi cảm thấy may mắn. Ông trời đối với cô cũng không tệ, cho dù không có tình yêu, ít nhất cô còn có chị Lam coi cô như em gái, dì Năm coi mình như con gái, cùng đám trẻ đáng yêu trong cô nhi viện… Có lẽ, cô cũng nên tự thấy đủ…
Hải Lam nhận ra mất mát trong mắt cô, không tự chủ được mở miệng.
- Em… không thể chấp nhận anh ta một lần nữa sao?
Cô thừa nhận, mình không quá thích Trịnh Duy, thậm chí còn hơi ác cảm với anh ta. Nhưng khoảng thời qian tiếp xúc qua, chứng kiến sự thay đổi cùng cố gắng của anh ta, ác cảm đó cũng phai nhạt dần. Hơn nữa, cô cảm giác được Tịnh Yên thật ra không lạnh nhạt như những gì cô ấy biểu hiện, mà nếu vẫn yêu nhau, tội gì phải tra tấn lẫn nhau?
Đối với câu hỏi của cô, Tịnh Yên chỉ đạm cười.
- Thủy tinh đã vỡ vụn, có thể hàn gắn như lúc ban đầu được không?
Nhìn tâm trạng cô đột ngột trở nên nặng nề, Tịnh Yên bỗng thở dài, ngón cái nhẹ lau vết bẩn trên mặt cô.
- Hiện giờ em cũng rất tốt, vậy nên chị không cần thấy áy náy hay có lỗi. Đừng lo cho em, cứ đi tìm hạnh phúc của mình đi. Anh Phong đã chờ chị mười năm rồi, chị nhẫn tâm bắt anh ấy phải chờ thêm nữa sao?
Bị nói trúng tâm sự, Hải Lam cúi đầu không buồn lên tiếng, cầm que củi vạch những đường nguệch ngoạc vô nghĩa dưới đất. Cô không muốn hạnh phúc một mình, cô muốn Tịnh Yên cũng được vui vẻ, bởi nếu không cô sẽ bất an.
- Đồ ngốc, chị đừng nghĩ linh tinh nữa…
Đúng lúc này, chợt Đình Phong căng thẳng tiến vào, vừa qua cửa đã gọi lớn.
- Tịnh Yên, em phải vào bệnh viện ngay, Trịnh Duy gặp tai nạn rồi!
Xoảng! Chiếc đĩa thứ hai lên tiếng rơi xuống đất. Tịnh Yên phút chốc như bị sét đánh, đứng chôn chân tại chỗ. Ngược lại Hải Lam có vẻ bình tĩnh hơn, bắt lấy tay anh vội vàng hỏi.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Làm sao có thể như vậy?
Anh hơi nheo mắt, không vui vì cô lo cho kẻ khác, mặc dù đó là bạn thân mình. Nhưng ghen ghét về ghen ghét, anh vẫn rõ chuyện nào cấp bách hơn.
- Hiện giờ không có thời gian giải thích, chúng ta mau đi thôi, nếu không sẽ không kịp…
Thấy Tịnh Yên vẫn bất động, Hải Lam liền kéo cô đi. Tịnh Yên như rối gỗ để mặc cô lôi kéo, cho đến tận khi vào taxi, hai tay cô vẫn không ngừng run.
- Đừng lo, không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì… – Hải Lam vỗ vai, không ngừng lặp lại trấn an cô, Tịnh Yên lại như không nghe thấy.
- Tịnh Yên… Em nói gì đi, đừng làm chị sợ được không?
Thời gian một phần một giây đi qua, Tịnh Yên vẫn như tượng gỗ không nói tiếng nào, song taxi vừa ngừng, cô bỗng kích động đẩy cửa lao ra.
- Tịnh Yên! – Hải Lam đang muốn đuổi theo, lại bị anh giữ chặt.
- Anh làm gì? Trịnh Duy không phải là bạn anh à?
Là ảo giác của cô sao? Vì sao cô cảm thấy anh tuyệt không khẩn trương? Rõ ràng lúc nãy trông anh trầm trọng đến thế…
- Cứ để cho họ một khoảng không gian riêng đi.
Hải Lam ngờ vực nhìn anh, không biết anh đang thần bí cái gì, nhưng chỉ 15 phút sau, cô đã hiểu.
Giật mình nhìn hai người ôm cùng một chỗ, đáy mắt cô hoài nghi càng nhiều.
- Là anh làm?
- Khụ! Khụ… – Đình Phong hơi mất tự nhiên quay mặt đi. – Cũng không hẳn.
Anh chỉ gợi ý một chút, vốn định bảo cậu ta vờ bị thương nặng là được rồi, ai ngờ cậu ta chơi ác hơn. Ngẩng đầu cẩn thận dò xét vẻ mặt cô, anh không khỏi lo lắng, cô sẽ không bởi chuyện này mà trách anh đi?
- Làm tốt lắm! – Ngoài dự đoán cô lại mỉm cười, trên má hai lúm đồng tiền ngọt ngào làm anh thoáng thất thần. – Nhưng mà… đừng bao giờ làm thế với em.
Đình Phong chợt rùng mình, vội vã giơ tay cam đoan.
- Đương nhiên! Có cho tiền anh cũng không dám. – Anh lại không thiếu tiền.
Cô cười mà không nói, tầm mắt đảo qua phòng bệnh, biết nơi này không còn chỗ của mình nên lẳng lặng rời đi. Anh sóng vai bên cạnh cô, tới một chỗ rẽ thì kéo cô lại.
- Chuyện bọn họ giải quyết xong rồi, chúng ta có thể trở về luôn được không?
Hải Lam vốn muốn nói đợi thêm mấy ngày nữa, song nhớ đến lời Tịnh Yên, lại thấy hi vọng ánh lên trong mắt anh, cuối cùng mềm lòng.
- Được.
*****
Được xây dựng theo phong cách phương tây, đó là ngôi biệt thự cổ kính rộng gần hai trăm mét vuông. Mái ngói đỏ tươi cùng những ô cửa sổ hình tam giác, ban công với mái vòm cong cong… Tất cả làm người ta liên tưởng đến lâu đài trong các câu chuyện cổ tích, huyền ảo mà thơ mộng. Phía trước có khoảng sân vườn rộng lớn mà trung tâm là đài phun nước, hai bên là vườn hoa đủ màu sắc sặc sỡ kéo dài từ cổng cho tới trước cửa. Hàng cây cổ thụ bao bọc lấy vườn hoa, giữa trưa nắng chói chang vẫn đưa đến từng đợt gió mát lạnh.
Đứng trước cổng sắt được tạo hình tỉ mỉ, Hải Lam cố gắng hít sâu, cảm thấy lồng ngực nghèn nghẹn như bị chặn lại. Thật lâu sau, cô mới cứng ngắc quay đầu, môi run run hỏi.
- Đây là nhà ba mẹ anh?
- Ừ.
Cô thoáng trầm mặc, bỗng dưng xoay người bỏ chạy. Sớm lường trước được phản ứng của cô, anh nhanh chóng vươn tay, dễ dàng giữ chặt eo Hải Lam.
- Em đã hứa sẽ không bỏ đi.
- Đấy là vì anh không nói trước!
Tức giận trừng mắt anh, đến giờ cô mới hiểu mình bị lừa, lúc trước anh bắt cô hứa hẹn đều là cố ý! Đình Phong nắm tay cô ngăn cô khỏi lộn xộn, đầy mặt đều là bất đắc dĩ.
- Nếu anh nói trước, em có chịu đến không?
Xác thực, nếu biết cô đã sớm chạy, tuy nhiên đó cũng không phải lí do anh giấu diếm cô!
- Anh biết anh sai, anh không nên giấu em, nhưng đến cũng đã đến rồi, ít ra em phải gặp ba mẹ anh đã chứ… Em yên tâm, ba mẹ anh không như ba mẹ Trịnh Duy, họ rất dễ tính, nhất định sẽ không làm khó em.
Thấy cô có vẻ thỏa hiệp, anh bèn dắt tay cô đi vào. Cảnh đẹp xung quanh cũng không làm trái tim cô bình tĩnh, trái lại càng đập dồn dập hơn, vốn dĩ đã căng thẳng thì cơ thể lại càng thêm cứng ngắc. Vừa thấy hoang mang vừa lạc lõng, giống như… nơi này căn bản không dành cho cô.
- Đừng sợ, đến rồi. – Anh thì thầm vào tai cô, càng siết chặt tay cô hơn.
Vừa qua cửa chính, một tràng tiếng cười đã hấp dẫn toàn bộ chú ý của Hải Lam. Trong phòng khách, một cô gái trẻ đang ôm bụng cười đến không còn hình tượng, bên cạnh là người phụ nữ cùng người đang ông trung niên cũng đầy mặt ý cười. Bất giác cô rụt lui đứng sau lưng anh.
- Con là Hải Lam đúng không? – Người phụ nữ bỗng tiến lên cầm tay cô, dịu dàng kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình. Cô hơi mất tự nhiên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt cổ vũ của anh, cuối cùng cũng gắng bình ổn cảm xúc chính mình.
- Cháu chào… hai bác.
- Ôi trời, còn bác gì nữa, chị phải tập gọi ba mẹ đi là vừa. – Đình Ngọc cười trêu cô, làm Hải Lam lúng túng nắm góc áo. Nhớ đến mình từng hiểu lầm hai anh em họ, mặt cô lại càng đỏ hơn.
- Vừa nãy mọi người đang vui vẻ gì đấy? – Đình Phong giải vây cho cô, liếc mắt cảnh cáo em gái không cần đùa quá mức. Đình Ngọc tuy im lặng, lại không phục lè lưỡi với anh.
- Em và ba đánh cược, khi chị dâu thấy nhà chúng ta sẽ phản ứng thế nào. Ba đoán chị sẽ kinh ngạc rồi vui vẻ đi vào, em đoán chị sẽ bỏ chạy, kết quả — Lamborghini(*) đã thuộc về em. Ha ha… – Vẻ đắc ý của cô làm mọi người cũng bị cười lây. Hải Lam cũng cười, nhưng nụ cười chứa nhiều cô đơn. Bọn họ… nghĩ cô vì tiền sao?
- Phải rồi, Hải Lam, ba mẹ con giờ làm gì? – Đột nhiên, ông Phạm mở miệng, giọng nói tuy thoải mái, nhưng nghe vào tai cô không khác nào tảng đá nặng ngàn cân.
- Ba, không phải ba nói còn công vụ phải xử lý sao? – Anh vội chen ngang, thầm trách mình quên không nhắc nhở ba mẹ. Chỉ tiếc đã quá muộn.
- Ba mẹ cháu… đã li dị. Hiện giờ cháu sống một mình. – Cô buông xuống mí mắt, che giấu cảm xúc ẩn sâu bên trong. Cảm giác lạnh lùng dần tụ tập quanh cô, tựa như rào cản ngăn cách với thế giới bên ngoài. Chợt Hải Lam ngẩng đầu, tươi cười rạng rỡ lại làm tất cả những người có mặt cảm thấy nhói đau.
- Bác… còn câu hỏi nào nữa không?
Thời gian như ngưng đọng, không khí như bị đóng thành băng. Bà Phạm trách cứ trừng mắt ông Phạm đang vẻ mặt vô tội, đến khi quay sang cô lại đổi vẻ mặt hiền hòa.
- Xem ta này, vừa gặp mặt con dâu thì cái gì cũng quên. Đi, Hải Lam, vào phòng ta, ta có vài món đồ dành cho con.
Nhìn bóng cô đi theo mẹ biến mất ở cầu thang, cảm giác đau lòng dâng lên trong anh. Rốt cuộc cô đã chịu đựng những gì? Bên dưới vỏ bọc kiên cường chẳng qua chỉ là tâm hồn yếu ớt ôm đầy vết thương. Anh thật ngốc, lẽ ra anh nên trở về sớm hơn, vì sao lại ngốc nghếch lãng phí mất mười năm? Ít ra nếu anh bên cô, cô sẽ không cô độc như thế…
- Ba, thời gian này công ty làm phiền ba rồi.
- Ba không cố ý! – Ông không khỏi nhảy dựng lên.
Đình Phong cũng mắt trợn trắng.
- Nếu ba cố ý, ba cũng khỏi cần nhàn rỗi đi du lịch vòng quanh thế giới cùng mẹ rồi.
Ông Phạm âm thầm kêu khổ, biết thế ông đã chẳng thèm hỏi han tỏ vẻ quan tâm con dâu rồi, aizz…
(*) Xe Lamborghini

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#teen