NGOẠI TRUYỆN 4: ĐÁM NHÓC NHÀ HỌ TIÊU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân là sản phẩm của Thần nhân

khoa Công nghệ thông tin và hoa

khôi cùng khoa, bạn nhỏ Tiêu từ

nhỏ đã biểu lộ niềm đam mê

cuồng nhiệt đối với máy tính. Cụ

thể biểu hiện chính là, lúc vừa mới

học bò, cậu nhóc đã không ngại

khó khăn gian khổ mà trèo lên

bên cạnh chiếc laptop mà bố cậu

đang mở, hết sức hài lòng thỏa

mãn với cái bàn phím mà tè lên

đó một bãi, hoàn toàn làm hư

hỏng máy tính của ông bố.

Đương nhiên kết cuộc cũng rất

thê thảm – bị ông bố trẻ, khi ấy

nhận được điện thoại liền tức tốc

trở về, tóm ngay lấy, phết hai cái

thật mạnh vào cặp mông núng

nính của cậu nhóc.

Đến khi hơi lớn hơn một chút, cậu

ta liền ôm lấy đùi bố không chịu

buông: “Bố ơi mua cho Tông Tông

một chiếc máy tính đi!”

Bố hỏi: “Sao phải mua máy tính?”

Bạn nhỏ Tiêu trả lời rất chí khí:

“Làm việc.”

Ông bố trẻ đột nhiên nảy sinh ra

cảm giác tự hào vì có người kế

tục, cúi xuống bế bổng cậu nhóc

lên: “Thế công việc gì nào?”

Tông Tông: “Nhấn ABCD!”

Bố: “…”

Tên của nhóc Tiêu là do ông nội

đặt, gọi là Tiêu Minh Tông. Ông

nội đã giải thích một tràng cái tên

này một cách tự hào – Minh giả,

nhật nguyệt dã, nhật nguyệt giả,

thiên chi linh khí dã. Công giả,

ngọc khí dã, ngọc thạch giả, địa

chi tinh hoa dã. (Chữ Minh, là

nhật nguyệt, người như nhật

nguyệt, là linh khí của trời. Chữ

Tông, là ngọc khí, người như đá

quý, là tinh hoa của đất –>è má

ơi, dịch nghĩa xong mém xỉu = =)

Vậy nên cậu nhóc Tiêu Minh Tông

của chúng ta, không nghi ngờ gì

nữa, chính là linh khí của trời đất,

tinh hoa của nhật nguyệt đấy!

Khụ khụ…

Sự tự sướng đắc ý của các ông bà

lão thì khoan quan tâm đến. Chỉ

riêng bản tính của cậu bạn nhỏ

thôi, nói là tinh hoa cũng thực sự

là không quá. Tướng mạo nghiêng

về nét đẹp kiều diễm của mẹ hơn

một chút, tuổi nhỏ mà đã mày

thanh mắt sáng, xinh đẹp tuấn

tú… Tất nhiên, mũm mĩm một

chút. Cái đầu thông minh nhạy

cảm nghe nói giống hệt ông bố, chút logic cũng tinh thông vô cùng, đặc biệt nhạy cảm với môn Số học. Có điều tính cách hoạt bát hiếu động, vô cùng phá hoại thì lại không biết giống ai.

Cả buổi tối, Vi Vi khó khăn lắm

mới dỗ dành cho cậu nhóc ngủ

được, kéo Tiêu Nại ngồi xuống

sàn phòng khách sửa chữa đồ

chơi. Vi Vi nhìn đống đồ chơi vỡ

thành bốn năm phần thì có phần

khổ sở: “Tông Tông tóm lại là

giống ai đây, lúc nhỏ em có

nghịch thế đâu, em có mấy thứ đồ

chơi bây giờ vẫn còn tốt nguyên,

mẹ em còn giữ mà. Có phải là

giống anh không?”

“Không giống anh.” Tiêu Nại chối

ngay, ấn bánh xe đồ chơi vào

chiếc xe hơi, nói: “Lúc nhỏ anh

chưa hề bẻ gãy đồ chơi của

mình.”

… Hừm, cho nên?

“Của người khác thì chắc bẻ gãy

khá nhiều.” Tiêu Nại nhún vai.

Vi Vi: “…”

Được rồi, đã biết con trai mình

giống ai rồi, nhưng Tông Tông à,

con vẫn nên học tập bố con kìa!

Đừng bẻ gãy đồ chơi bố mẹ mua

cho chứ!

Bạn nhỏ Tông Tông của chúng ta

tinh lực dồi dào, hoạt bát vô cùng,

chưa từng chịu nổi cô độc. Lúc

còn chưa biết bò đã thích ngồi

trong xe nôi bi bô tiếng người

ngoài hành tinh của vương quốc

thiếu nhi, vả lại bắt buộc phải có

mọi người nghe và tán thương,

nếu không sẽ ngọ nguậy đá chân

lung tung để biểu thị ý phản đối.

Vừa mới biết bò đã quấn trong tã

lót bình sữa bò khắp nơi để làm

quen địa hình, đến lúc biết đi thì

càng ghê gớm hơn nhiều.

Dỗ cho cậu nhóc ngủ là việc đau

đầu nhất của mọi người. Bạn nhỏ

rất biết cách phân công công việc

cho bố mẹ. Mỗi ngày bố mẹ tan

sở xong đến nhà ông bà nội đón

cậu về, ăn uống no say xong, cậu

sẽ ngồi trong lòng bố, xem bố làm

việc với laptop, cứ í da í da để đề

xuất ý kiến. Còn trước khi ngủ, thì

thích bám theo mẹ để chơi cùng,

bắt mẹ kể chuyện, hơn nữa ngày

nào cũng bắt mẹ phải lên giường

cùng mới chịu ngoan ngoãn đi

ngủ.

Hôm ấy Vi Vi dỗ cho nó ngủ xong,

mình cũng thiếp đi trong vô thức.

Chợp mắt được một chốc thì thấy

thân thể nhẹ bổng, bị người ta bế

lên đi ra ngoài, lát sau lại được

đặt xuống một chiếc giường rộng

rãi mềm mại khác.

Vi Vi hơi hé mắt, gạt tay một

người nào đó đang cố mở nút áo:

“Đừng, em mệt lắm.”

Nút chỉ cởi một nửa, nửa che lấp

nửa lộ liễu rất chi là gợi cảm.

Người nào đó vô cùng hiểu ý mà

không cởi nữa, trực tiếp tuột ra,

bàn tay luồn vào từ phía dưới, phủ

người xuống nói bên tai cô: “Vi Vi,

chúng ta phải nắm bắt thời gian

thôi, sinh hết những đứa nào cần

sinh đi.”

“Ứ?” Vi Vi bị anh làm cho hỗn

loạn mù mờ, nhất thời không

hiểu.

Người nằm phía trên dường như

có chút bực bội, nói chắc như

đinh đóng cột: “Sinh thêm đứa

nữa, để chúng tự chơi với nhau.”

Nếu hai vợ chồng đều là con một,

theo chính sách của thành phố B

hiện nay thì có thể sinh hai con.

Hai người đã sớm đồng thuận về

vấn đề này, quyết định phải có hai

đứa, nhưng sinh liền một lúc thì Vi

Vi chưa từng nghĩ đến. Không

phải là vì lo lắng công việc gì cả,

Vi Vi rất may mắn, thừa hưởng

được thể chất của mẹ mình, thời

gian mang thai không bị thai hành

phải nôn mửa, sắc mặt tái xanh

hoặc gì gì đó. Chỉ cần ba tháng

đầu phải cẩn thận, sau đó đã có

thể đi làm bình thường.

Sinh con thì không sợ, nhưng

chăm nó thế nào đây? Bây giờ

Tông Tông đa số thời gian vẫn do

ông bà nội chăm sóc, thời gian

làm việc của giáo sư đại học khá

tự do, lại mời cả người giúp việc

nữa, cũng xem như đối phó được.

Nhưng nếu lại sinh thêm một tiểu

ma vương như Tông Tông, bố mẹ

chồng có khi nào giương cờ khởi

nghĩa không >o<

Chuyện này Tiêu Nại nhắc đến

một lần lúc ở trên giường rồi

không nhắc tới nữa, Vi Vi thấy

chắc anh chỉ nhất thời cảm hứng

sôi sục thôi, nên cũng không nghĩ

nhiều. Mấy hôm sau, Tiêu Nại bế

cậu nhóc đi nhà sách, mang về

một đống sách thiếu nhi, sau đó

ngồi trên sàn nhà ánh nắng rực rỡ

đọc sách cho con nghe.

Giọng nói của anh vẫn lạnh như

trước, nhưng dưới ánh nắng ấm

áp chiếu tỏa, trong tiếng bi bô của

cậu nhóc, lại tỏ ra dịu dàng và uể

oải lạ thường. Vi Vi ngồi xuống

cạnh anh, tiện tay cầm một quyển

lên đọc, lơ đãng lắng nghe anh

đọc truyện… Càng nghe càng thấy

kỳ lạ.

Theo thông lệ của Tiêu Nại, tên

những nhân vật nhỏ trong sách

thiếu nhi đều bị đổi thành Minh

Minh hoặc Tông Tông.

Quyển đầu tiên là thế này:

“Minh Tông dẫn theo em gái đi

chăn dê, hai đứa đến một triền

đồi, trên đó bạt ngàn cỏ xanh…”

Quyển thứ hai:

“Sâu con, vịt con và heo con cùng

sống trong một khu rừng rậm, ba

anh em sống rất vui vẻ…”

Quyển thứ ba:

“Anh sâu lớn và em gái heo con…”


Tông Tông nghe xong N câu

chuyện liền thấy uất ức, kháng

nghị rất nghiêm túc: “Tại sao

Tông Tông không có em gái heo

con!”

Vi Vi nghe thấy người nào đó

chậm rãi trả lời: “Sẽ có nhanh

thôi.”

Vi Vi: “…”

Vi Vi ngồi dậy, lấy sách đập vào

anh: “Anh làm trò gì thế = =”

Tiêu Nại: “Xây dựng tinh thần

trách nhiệm làm anh của Tông

Tông.”

Vi Vi: “…”

Tông Tông tổng kết lại: “Mẹ ơi,

Tông Tông muốn dẫn em gái heo

con đi chơi.”

Thế là, cách hai năm sau, Vi Vi lại

mang thai, các trưởng bối biết

trước tiên đều vui sướng đến điên

lên, con người phàm khi già rồi thì

còn yêu cầu gì nữa, chỉ muốn chơi

đùa hưởng thú vui cùng cháu

mình mà thôi.

Đám bạn cùng phòng ký túc của

Vi Vi cũng biết rất nhanh, lần lượt

gọi điện đến biểu lộ sự bàng

hoàng.

Hiểu Linh: “Vi Vi, sao Đại Thần

nhà cậu lại đam mê việc sinh con

thế nhỉ?”

Vi Vi: “… Anh ấy thích chiến đấu

chớp nhoáng.”

Nhị Hỷ: “Cậu với Đại Thần nhà

cậu ấy, vừa gặp đã yêu, vừa tốt

nghiệp đã cưới, vừa cưới đã sinh

con, sinh con chưa bao lâu đã có

mang đứa thứ hai. Vi Vi à, tiếp

sau đó cậu muốn làm gì đây?”

Vi Vi: “… Để tối nay tớ hỏi thử xem

kế hoạch tiếp theo của anh ấy =.=”

Ty Ty: “Hu hu hu… cậu đã hai con

rồi, mà tớ vẫn còn ế chỏng gọng,

không được, đối tượng làm quen

tiếp theo dù thế nào đi nữa tớ

cũng gả quách cho xong!”

Còn trong công ty, vì Vi Vi lại mặc

loại quần áo chống bức xạ, thế là

mọi người đều không nói mà biết.

Đám đông trong đó dần dần biểu

thị vẻ kích động vì bị shock nặng,

dần dần cảm thấy Tiêu Nại vô sỉ

quá. Làm gì có trò đó, dẫn đầu

một bước thì thôi bỏ qua đi, đi trước hai bước cũng nhịn vậy, không ngờ bây giờ lại tiến thêm bước nữa, vô sỉ quá vô sỉ.

Ngu Công ngửa mặt lên trời ai

oán: “Lão đây khi nào mới sinh

con được đây!”

Mô-za-a: “Thì cậu cứ cởi bỏ cái

lốt trai zin ra đi…”

Ngu Công: “Biết cậu đã bị cởi bỏ

rồi, đừng có làm tàng.”

Mô-za-a u buồn ủ rũ: “Bị cởi bỏ

bởi cái nơi tịt mít ấy, thế thì có tác

dụng cái khỉ gì!” [tại sao anh

chàng nói thế, mời xem ngoại

truyện BT giữa My ca và KO ]

Mọi người vẫn chưa kịp hiểu thâm

ý trong lời cậu ta, đã nghe thấy A

Sảng có bệnh sợ nữ giới lảm

nhảm: “Tôi không cần vợ, nhưng

muốn có con, làm sao có đây?”

Mọi người nhao nhao chen vào

diễn tả độ khó của sự việc: “…Chỉ

nghe đồn là đánh chưởng từ xa,

chưa từng nghe nói có chửa từ

xa…”

Lần mang thai này của Vi Vi vô

cùng yên lành, còn thoải mái dễ

chịu hơn lần đầu nhiều, cơ bản

cũng chẳng có cảm giác gì khó

chịu. Mọi người đều nghĩ chắc là

con gái, nên đã sớm đặt xong tên,

là Tiêu Minh Nguyệt [chữ Nguyệt

玥 này gồm bộ Vương 王 và bộ

Nguyệt 月, nghĩa là Ngọc thần,

ngọc châu...]

Nhưng chín tháng mười ngày sau,

lại vẫn là một cậu nhóc. Mọi

người đều có phần hụt hẫng do

ngoài kế hoạch vạch ra, nhưng đa

phần vẫn là vui sướng hỉ hả trước

sinh linh mới này. Vốn phải đổi

tên nhưng Mệnh lý đại sư mà bà

nội quen đã nói, giờ này đặt tên là

Tiêu Minh Nguyệt là hay nhất,

không được đổi tuyệt đối không

được đổi, nên tuy là một cậu cu

con nhưng vẫn gọi là Minh

Nguyệt.

Cậu nhóc Minh Nguyệt sinh ra đã

rất yên tĩnh, việc thường làm nhất

là ngủ, nếu không thì cũng nằm

suy tư trong nôi, nếu có người đến

thăm, cậu sẽ lặng lẽ nằm trong xe

nôi nhìn người đó, một lúc sau,

nghiên cứu hoàn tất, ngoẹo đầu,

nhắm mắt, tiếp tục ngủ.

Vẻ ngoài giống ai thì chưa nhìn rõ

lắm, nhưng Vi Vi thấy hình như

giống Đại Thần hơn, nhưng Đại

Thần cũng đâu có ủ rũ thế này.

Haizzz~~~

Vi Vi thấy rất ngờ vực, tại sao sinh

ra hai đứa, một thì cực kỳ nghịch

ngợm, một lại vô cùng yên tĩnh?

Không thể trung hòa một chút

sao? Gen này phân bổ kiểu gì

vậy!

Lúc Vi Vi nằm ổ cực kỳ chán nản,

đã dựa vào việc suy ngẫm vấn đề

này để cho qua thời gian.

Từ khi em trai ra đời, Tông Tông

cũng đã an phận hơn nhiều,

thường xuyên đạp lên chiếc ghế

nhỏ để bò mọp bên xe nôi ngắm

em trai mình, nói chuyện với nó,

thỉnh thoảng dùng bàn tay mũm

mĩm sờ soạng, nhéo em mình,

nhưng cậu nhóc Minh Nguyệt

hoàn toàn phớt lờ.

Tông Tông hát cho cậu em nghe

bài hát mới học được trong tivi,

cậu bé vốn đang chìm trong suy

tư nghe được một lúc bèn lật tấm

thân núng nính lại, đưa đít vào

mặt với Tông Tông, bắt đầu ngủ.

Ông anh nhỏ không thích hát cho

cái mông phúng phính nghe,

ngừng lại, hụt hẫng một lúc lâu,

sau đó buồn bã chạy đến trước

giường mẹ, báo cáo: “Mẹ ơi, em

trai hình như hơi ngốc nghếch.”

Vi Vi đang húp canh gà bị sặc

nghẹn.

Tông Tông đã lo lắng rất lâu cho

cậu em ngốc của mình, cho đến

khi về sau đi mẫu giáo mới hiểu

ra. Ngày đầu tiên từ trường về,

cậu nhóc nói với mẹ bằng vẻ

khoái trá: “Mẹ ơi, em trai ngốc

một chút cũng chả sao, mấy đứa

bạn trong trường cũng rất ngốc.”

Vi Vi: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro