NGOẠI TRUYỆN 5: ÁNH TRĂNG SÁNG Ở ĐẦU GIƯỜNG HAI ANH EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vi Vi dạy Minh Tông đọc thơ.

“Đầu giường ánh trăng rọi,

Ngỡ mặt đất phủ sương.

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,

Cúi đầu nhớ cố hương.”

Tuy dạy Tông Tông một lần là đọc

được, nhưng Vi Vi cảm thấy trẻ

con học rồi sẽ quên, thế là hôm

sau lại dạy lại lần nữa. Ngày thứ

ba, Vi Vi tiếp tục ôn tập cho nó:

“Đầu giường ánh trăng rọi…”

Tông Tông hỏi vẻ nghiêm túc:

“Mẹ, mẹ chỉ biết có mỗi một bài

thơ thôi hả? Ông nội và bà nội

biết rất nhiều.”

Vi Vi xấu hổ: “Mẹ là học sinh ban

tự nhiên… Bảo bố con dạy đi…”

Vi Vi bị con trai coi thường, nước

mắt đầm đìa chạy đến phòng đọc

sách tìm chồng, vứt quyển tuyển

tập thơ xuống cho anh: “Anh đi

dạy nó đi, gen nhà anh ăn hiếp

người ta quá đáng…”

Ông bố bị đuổi ra khỏi phòng đến

ngồi cạnh con trai, nhìn quyển

sách trong tay, đó là “Một trăm

bài thi từ khai sáng” mà Vi Vi mua,

các tuyển tập thơ bên trong đều là

những bài rất đơn giản và dễ đọc.

Tiêu Nại lật lật một hồi rồi ném

sang một bên, bế con trai lên, dạy

nó một bài…

“Thiên thượng bạch ngọc kinh,

ngũ lầu thập nhị thành…”

Vẫn là thơ của Lý Bạch, tên là

“Kinh loạn ly hậu thiên ân lưu dạ

lang ức cựu du thư hoài tặng

Giang Hạ Vỹ thái thú lương tể”…

Tên đã dài, bài thơ còn dài hơn…

[miễn cho em dịch nghĩa nha =.=]

Tiểu Tông Tông nghệch ra. Người

nào đó không hề thấy xấu hổ vì

đã bắt nạt con trai, lại còn tỏ ra

hài lòng sờ sờ đầu nó: “Sau này

đừng bắt nạt vợ của bố nữa.”

******

Cô Vương ở trường mẫu giáo vô

cùng yêu thích Tông Tông, dỗ

dành bắt chuyện với cậu nhóc:

“Tông Tông biết đọc thơ không?”

Tông Tông: “Biết.”

“Biết đọc thơ gì nào?”

Tông Tông nghiêng đầu: “Biết

hết.”

Cô giáo toát mồ hôi: “Vậy Tông

Tông thích bài thơ nào nhất?”

Tông Tông vừa nghịch tàu lửa nhỏ

vừa tiện miệng đọc lưu loát: “Đầu

giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất

phủ sương, ngẩng đầu nhìn trăng

sáng, cúi đầu nhớ cố hương.”

Cô giáo không ngờ cậu nhóc lại

đọc lưu loát như thế, vui mừng

hỏi: “Tông Tông sao lại thích bài

này?”

Tông Tông ngẩng lên, nói rõ ràng:

“Vì em trai là ánh trăng!”

Cô giáo mơ hồ ing~~~: Con đang

nói cái gì thế…

Trường mẫu giáo nhanh chóng

mở cuộc họp phụ huynh, các thầy

cô muốn tổ chức các tiết mục để

biểu thị thành quả dạy dỗ cho phụ

huynh biết. Tiết mục cô Vương

đăng ký là bé Tiêu đọc thơ.

Hiệu trưởng trường cho chạy

trước chương trình để kiểm tra

chất lượng, rất hài lòng vì Tông

Tông đọc thơ, cô Vương thấy hiệu

trưởng thích thú bèn tiếp tục tâng

bốc: “Cậu nhóc còn biết bài thơ

đó có ý nghĩa gì nữa cơ.”

“Thật không?” Hiệu trưởng càng

vui mừng, hỏi Tông Tông: “Tông

Tông, thế ‘đầu giường ánh trăng

rọi’ là gì nào?”

Tông Tông xếp khối hình, đáp lại

bằng chất giọng non nớt vương

mùi sữa: “Em trai ở đầu giường

không mặc áo và quần!”

Cô: …

Hiệu trưởng: Khụ… cô Vương à…

Cô Vương nước mắt tuôn tràn, rõ

ràng hôm qua hỏi cậu nhóc còn nói

ánh trăng chiếu ở đầu giường cơ

mà!!! Sao đột ngột biến thành câu

trả lời có rating + thế này!!!

Haizzz, cô ơi… đám nhóc họ Tiêu

từ người lớn đến kẻ nhỏ, đều sẽ

đột ngột biến thành sát thủ thế

đấy =

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro