Chap 1. Nhập học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm tinh mơ, những tia nắng nhỏ đã le lói vào căn phòng nhỏ nhưng lại vô cùng gọn gàng của chàng trai trẻ. Trên giường cậu nhóc to xác vẫn lăn lộn uốn éo đủ kiểu chẳng muốn dậy. Chợt cậu bừng tỉnh vì tiếng chuông báo thức, hình ảnh gương mặt thanh tú dù vừa tỉnh dậy nhưng vẫn không thể che đi.

Tuấn Tú, cậu trai vừa tốt nghiệp phổ thông và hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng với cậu. Ngày cậu có thể tìm hiểu về nghệ nghiệp tương lai mà cậu muốn- nhập học sư phạm.

Cậu trai vui vẻ đánh răng, tạo dáng trước gương. Ôi có lẻ cái tên cậu đã nói lên tất cả, Tuấn Tú. Gương mặt cậu nét nào ra nét đó, đôi mắt sâu, nụ cười làm chết người. Cả... cơ bắp của anh, một thanh niên mê thể thao và cũng tập gym được gần 1 năm. Có lẽ anh sẽ sớm trở thành một nam thần trẻ.

Cũng đã gần tới giờ đón tân sinh viên, Tú chạy gấp leo lên chiếc xe máy rồ ga phóng thẳng tới trường. Vừa đến anh dừng lại ngắm nhìn cổng trường cao ráo, dưới ánh nắng dịu dàng của sáng sớm, cổng trường hiện lên như một bức họa mà anh đã tưởng tượng và trông chờ bấy lâu. Đại học sư phạm là ước mơ của anh, là khát vọng sống giúp anh học tập và cố gắng hằng ngày, cũng chính ngày hôm nay anh đã đặt chân được vào nỗi niềm khao khát bấy lâu nay của mình.

Anh đến khu dành cho tân sinh viên, đông đúc xô đẩy đến lạ thường, ai cũng muốn dành phần đứng trên bởi người hướng dẫn vẫn chưa đến để ổn định. Anh cứ thế bị đẩy lùi lại, lùi lại thế rồi lưng va phải một bóng người nhỏ nhắn khiến cả hai ngã nhào xuống đất.

Anh choáng váng khi chợt ngã xuống, ngước nhìn lên anh lại thấy một cô gái nhỏ đang nhìn xung quanh người kiểm tra vết thương. Anh nhanh chóng đứng dậy ngồi bên cô hỏi thăm:

"Bạn có sao không?"

Cô ngước nhìn lên anh, ánh mắt sắc lẹm bảo:

"Bạn không có mắt à, ngã vào người tôi đau lắm đấy!"

Anh lúc cảm thấy hơi khó hiểu khi bản thân bị đẩy vô tình ngã vào cô lại bị mắng, có trách cũng nên trăchs những người gấp rút hối hả phía trước, thiết nghĩ bản thân cũng ngã vào cô, anh vẫn chìa tay ra muốn đỡ cô.

"Tôi chỉ là vô..."

"Không cần tôi tự đứng được."

Cô đứng dậy nhanh chóng, phủi phủi đôi chân mảnh khảnh rồi quay mặt bỏ đi với khuôn mặt tức giận chẳng nhìn anh lấy một lần. Tuấn Tú đứng đơ người , cũng tức giận theo nghĩ thầm:" Nhỏ này là ai mà lại ngang ngược thế này, còn không chịu nghe giải thích. Mong đừng gặp lại càng tốt".

Tức giận một lúc anh lại nghĩ đến việc nhập học hôm nay, vừa lúc đó người hướng dẫn cũng đến xếp các sinh viên thành hàng, thật trùng hợp làm sao người đúng hàng bên cạnh ngang hàng với anh lại chính là cô gái đó. Anh vô tình liếc mắt ngang thì nhìn thấy được điều đó thở dài nghĩ rằng hôm nay là một ngày không may mắn mà. Tú định thần lại ngẫm lại cũng không cần phải chú ý đến cô ta làm gì cho mệt.

Đứng lắng nghe về thông tin của trường, khu vực học, khu vực ký túc xá, anh lại càng phấn khích hơn. Cầm trên tay sấp tài liệu vừa mới được phát, đứng vắt vẽo đôi chân đọc từng dòng trong thích thú. Thế rồi cái tính không cẫn thận của anh đã bọc phát, chiếc chân vắt vẽo đã khiến anh ngã sang một bên, lại còn xui hơn nữa khi đó là bên của cô gái ban nãy, cái xui này chồng lên cái xui kia.

Anh như chậm lại một nhịp khi sắp ngã vào cô. Chuyện gì đến cũng đến, anh ngã vào cô tài liệu của hai người văng ra trộn lẫn vào nhau, hai người ngồi bệt trên đống tài liệu đồng thời gây náo động không gian xung quanh.

"Sao anh cứ té vào tôi thế, đau quá... Tài liệu của tôi!"

"Tôi xin lỗi tôi thật sự xin lỗi tôi vô tình thôi."

Anh chẳng còn nghe tiếng trả lời từ cô gái ấy nữa, nhìn lại thấy cô chăm chăm nhặt tài liệu. Chân mày nhíu lại, cái miệng cũng cong lại. Tuấn Tú lúc này biết cô đã rất giận rồi.

"Chuyện gì vậy các em?"

Anh chợt nhận ra mình vẫn còn đang ngồi bệt dưới đất. Nhanh chóng nhặt đống taig liệu còn đang rãi trên mặt đất. Anh bật dậy bình tĩnh lại 2 3 phút rồi liếc nhìn qua cô gái bên cạnh. Bây giờ cô đã không còn trạng thái giận dữ nhưng lại vô cảm lạ thường. Lần này đúng là anh sai thật rồi, chắc cô cũng không muốn đôi co với anh đâu. Anh cố gắng bỏ qua trong đầu lại niệm hai chữ: "xin lỗi" lại chăm chú lắng nghe đến hết buổi.

Trở về nhà sau ngày đón tân sinh viên, nhìn căn nhà trống vắng nhớ lại ba mẹ vẫn chưa công tác về. Anh lượn lên phòng, kiểm tra lại số tài liệu hôm nay lấy về. Lật từng tờ anh đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy một đồ buột tóc được kẹp giữa trang sách. Đây là loại buột tóc co giãn được xâu chuỗi các chữ cái tạo thành một cái tên "Ánh Vy".

"Là của ai đây, tên đẹp nhỉ."

Nhưng anh lại chợt nhận ra

"Là của nhỏ đó chăng. Ra là tên Ánh Vy à. Khoan đã làm sao để trả lại nó đây ngại chết đi được."

Thế rồi anh cứ suy nghĩ mãi cách trả lại cho "con nhỏ" mà anh nói. Và thế rồi hôm đó anh cứ bất giác mãi nhẩm "Ánh Vy... Ánh Vy... Ánh Vy...".


"Mai phải trả cho nhỏ đó mới được, tiện thể cũng giải thích cho rõ ràng"

"Chắc nên xin facebook nó mới được"

"Cũng phải xin lỗi người ta cho ra ràng chớ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro